[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 197

Trong điện vũ u ám, thần tượng lạnh băng, cao không thể với.

Ngửa đầu nhìn dung nhan Tu La vừa như bi thống, lại như hoan hỉ kia, Phó Hán Khanh không cầm nổi lòng, đưa tay khép lại chiếc áo choàng da rộng thùng thình trên người kia.

Gần đây y rất thích tản bộ, sau giờ ngọ liền yêu nhân ánh dương ấm áp, đi quanh một chút. Thế nhưng, y rõ ràng sợ lạnh, lại thường xuyên bất tri bất giác, rời khỏi ánh dương ôn nhu, đi vào Tu La điện băng hàn tịch liêu này.

Điện các mênh mông, bốn phía cửa sổ đóng chặt, ngăn cách tất cả quang minh bên ngoài, cũng không có ánh dương, khiến người đặc biệt cảm thấy lạnh giá. Trong bóng tối thần dung Tu La càng thêm mơ hồ xa vời, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành vật thật, bước vào nhân gian.

Tu La trong địa ngục, là ác độc dữ tợn, hay là lòng dạ từ bi? Vì sao thần tượng chỉ dựng vì Tu La vương đời đầu này, vừa uy nghi khủng bố, lại ôn nhu bi thống?

Kỳ thật, Phó Hán Khanh gần đây rất muốn vào thăm hầm hàn băng, y rất muốn đi đến trước băng quan của Địch Phi, ngưng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say bảy trăm năm.

Chỉ là, nơi bảo tồn di thể các đời giáo chủ này không thể tiết lộ cho đệ tử khác, chư vương lại cực kỳ chán ghét phương thức quỳ xuống dập đầu mở cơ quan này, muốn họ cùng giúp y mở cơ quan kia lại cực khó. Tử tế mà tính, Phó Hán Khanh rốt cuộc đã mười năm chưa vào nơi đó nữa. Chỉ là gần đây thật sự hơi lo âu, không vào được hầm hàn băng, liền không cầm nổi lòng, đi đến nơi này, ngưng mắt nhìn thần tượng Tu La trầm mặc đã bảy trăm năm kia.

Bích Lạc Dao Quang Tiêu Thương Dạ Xoa, từng người rời đi, rõ ràng biết sắp phát sinh chuyện gì, nhưng y lại không biết mình có thể làm những gì. Muốn mọi người đều bình an vô sự, lại không có lập trường gì để ngăn cản. Trừ chờ đợi thế này, y còn có thể làm gì?

Ngực lại bắt đầu đau nhức khó chịu, tiếng ho khan yếu ớt, vang vọng trống rỗng trong điện vũ to lớn nhường ấy.

Thân thể này thật là đã tệ đến không thể tệ hơn nữa.

Y thoáng mê mang nghĩ, thân bất do kỷ dựa lưng vào cây cột lớn, ngã ngồi dưới đất, hoàn toàn giao sức nặng thân thể cho cây cột sau lưng, hai tay ôm chặt mình, mệt mỏi nhắm mắt.

Thật là kỳ quái, y rõ ràng chưa làm gì, lại cứ cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Y rõ ràng vô cùng vô cùng muốn ngủ một giấc dài, lại luôn không thể ngủ.

Y nhắm mắt, một lần nữa cố gắng thử ngủ. Đầu đau kịch liệt, trong bóng tối, như có quần ma loạn vũ, địa ngục trằn trọc, huyết trì trút hết, mà Tu La xuất thế.

Tu La là ai? Địch Phi, hay là Địch Cửu?

Láng máng nhớ rất rất lâu về trước, thời gian bên cạnh Địch Phi, y dường như thường xuyên bị đánh, lại có thể ngủ yên vui tự tại hệt như heo. Vì sao hiện tại rất nhiều người đều rất tốt với y, nhưng y ngay cả một lần ngủ yên đơn giản cũng không thể được.

Đầu mấy bận đau chực nứt ra, y đưa tay ôm đầu, cuộn tròn người. Sao thế này, rõ ràng là không sợ đau, vì sao vẫn cảm thấy khó chịu?

Mê mê mang mang ngước mắt, thần tượng trên đỉnh đầu, ba đầu sáu tay. Mỗi một khuôn mặt, hoặc uy nghi vô hạn, hoặc đau đớn không hiểu, hoặc vô bi vô hỉ. Mỗi một khuôn mặt, đều dần dần biến ảo thành khuôn mặt đồng dạng, đó là ai, Địch Phi hay Địch Cửu, lại hoặc là Địch Tĩnh, Địch Nhất, Địch Tam, hay là bất cứ một ai trong số họ?

Y không phải trí nhớ thiên hạ vô song ư? Y không phải vừa nhìn là có thể nhận ra nét đặc trưng không dễ phát hiện nhất trong tướng mạo mọi người ư? Y không phải chưa từng nhớ lầm bất cứ một ai trong số họ ư?

Nhưng mà, đó là ai? Tu La là ai? Ai lại là Tu La?

Cuối cùng, y không cầm cự được, đau cực ngã xuống đất, bên tai lại truyền đến một thanh âm quen thuộc: “A Hán.”

Thanh âm kia quen thuộc mà trong sáng, kéo dài bất tận, lại như chuông sớm trống chiều, lọt vào tai mà không dứt.

Thân thể Phó Hán Khanh hơi chấn động, cứng đờ, sau đó chầm chậm thả lỏng, ngẩng đầu, thiên địa lại khôi phục thanh minh.

Đại điện vẫn là đại điện, thần tượng y nguyên là thần tượng, tất cả ảo cảnh đều hóa mây khói.

Phó Hán Khanh chống tay toan đứng lên, lại phát giác mình yếu ớt lạ thường, phảng phất chẳng có sức lực gì hết. Thở dài, đành phải gọi: “Ta không thể động đậy, ngươi vào đây.”

Mấy ngày trước khi Địch Nhất rời giáo, Phó Hán Khanh từng lấy lệnh bài ra tặng, thấy bài như thấy giáo chủ, ở Tu La giáo hành sự cực thuận tiện.

Kỳ thật, theo lẽ thường mà nói, ai có thể tay cầm một tấm lệnh bài liền tứ xứ ra vào tự nhiên, cả chư vương cũng không biết. Nhưng từ sau khi Phó Hán Khanh bị thương thể nhược, mọi người vì chú ý tâm tình của y, khắc ý coi trọng ý kiến, tôn trọng quyền uy, chư vương đều từng phân phó, đối với lệnh phù và mệnh lệnh của y, không cần mọi chuyện đều phải thông tri cho họ. Đương nhiên, có thể được chư vương tín nhiệm như thế, cũng chẳng tách khỏi việc Phó Hán Khanh không tranh quyền không quấy chuyện, lệnh bài lệnh phù mấy thứ này trên cơ bản đặt trong phòng làm bài trí, chưa bao giờ dùng đến. Hơn nữa gần đây chư vương đều đi cả, Long vương Mạc Ly một người bận tối mặt. Khi liều mạng xử lý công vụ, nếu có ai chạy tới quấy rầy, sắc mặt ông ta đương nhiên không thể nói là dễ nhìn, người dưới biết, tự nhiên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Được tiện lợi này, Địch Nhất cư nhiên dựa vào lệnh bài thật sự ra vào không bị ngăn trở, tiến vào tổng đàn Tu La đơn giản như sang nhà bên chơi vậy. Y vừa đến tổng đàn liền chạy đến chỗ Phó Hán Khanh, từ Phù Yên kia biết được Phó Hán Khanh ra ngoài tản bộ, cực có thể là đã đến Tu La điện. Y cũng không kiên nhẫn ngồi chờ Phó Hán Khanh về, lập tức chạy ngay đến Tu La điện.

Chỉ là Tu La điện dù sao là cấm địa, y cũng không tiện tự ý vào, cách rất xa, liền hướng về Tu La chính điện bên này vận nội lực hô một tiếng, vốn tưởng Phó Hán Khanh nghe tiếng sẽ ra, không ngờ bên trong lại truyền ra một tiếng: “Ta không thể động đậy.”

Địch Nhất kinh hãi, cũng bất chấp cấm địa hay không cấm địa, giậm chân bay vút đến, một chưởng chụp hướng cửa điện.

Vì y nóng lòng, dùng lực cực lớn, cửa điện to lớn kia bị chấn mở rộng, ngàn vạn ánh mặt trời từ phía sau y chiếu vào điện vũ tăm tối. Thân hình y còn nhanh hơn ánh dương, lao thẳng đến bên cạnh Phó Hán Khanh, một phen đỡ lấy: “Ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt y cực kỳ lo âu, ngữ khí lại thân thiết, nhưng Phó Hán Khanh chỉ ngơ ngác nhìn ánh dương khắp dưới đất tức khắc chiếu sáng thế giới, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bằng hữu mang quang minh vào này, rốt cuộc khe khẽ cười rộ: “Vừa rồi ta rốt cuộc đã hiểu được nhập ma nhập chướng bình thường các ngươi vẫn nói là chuyện thế nào. Cảm ơn đánh thức ta.”

Y chìa tay, nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay Địch Nhất đang đỡ y, trong lòng chợt thấy mềm mại lạ thường. Chỉ cảm thấy lòng dạ và ánh mắt đều được nắng gắt khắp mặt đất này chiếu rộng ra.

Thì ra, có bằng hữu, là một chuyện tốt như vậy.

Cả đời này, dù mất đi rất nhiều, chịu đựng rất nhiều, kỳ thật cũng nhận được rất nhiều nhỉ.

Thì ra, trừ ăn ăn uống uống, trừ ngủ ngon giữa biển sao, trong sinh mệnh, kỳ thật còn có rất nhiều cảm giác cực tốt đẹp, cực khoái lạc, cho dù đó không hề là tình yêu!

Trước kia chỉ lo thân mình, có lẽ thật sự có rất nhiều chỗ không đúng, hồng trần mười trượng này trải khắp, mấy đời trằn trọc nhận hết, có lẽ chưa chắc toàn là sai.

Địch Nhất không biết tâm ý của y biến hóa, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói gì? Vừa rồi sao lại không thể động đậy?”

Phó Hán Khanh chỉ mỉm cười, một tay vịn người y mượn lực, thoải mái đứng dậy, cười nói: “Vừa rồi đúng là không thể động đậy. Nhưng ngươi đến, ta liền khá lên.”

Địch Nhất nghe mà chẳng hiểu ra sao, Phó Hán Khanh lại chỉ ngưng mắt nhìn y, hỏi: “Bên kia thế nào?”

Địch Nhất thở dài lắc đầu.

Phó Hán Khanh cười khổ: “Ta cũng biết, y không phải người có thể khuyên được, nhờ ngươi đi, chẳng qua là ôm hy vọng may mắn thôi.”

Địch Nhất thở dài: “Ta vốn tưởng ta hiểu y hơn người khác, với chuyện của các ngươi, biết rõ hơn người khác. Ngay cả nghe nói y hại ngươi, cũng không hận y mấy, mà cảm thấy có thể lý giải. Thế nhưng lần này, ta phát giác, khả năng ta chưa từng hiểu y.” Y thở dài đem việc gặp Địch Cửu kể rõ một lần, lớn nhỏ không bỏ, tuyệt không mảy may giấu giếm, bao quát lập trường của Địch Tam và chân tướng chuyện thê tử mình năm đó có thể dẫn mình rời khỏi Phó Hán Khanh, cũng đều thản nhiên cho biết.

Phó Hán Khanh chỉ im lặng nghe, cho dù biết Địch Tam không để ý tình nghĩa năm đó y cứu mà trợ giúp Địch Cửu, cũng không tỏ vẻ gì là bất bình, ngay cả nghe chân tướng của trường nhân duyên năm đó, cũng chỉ vui mừng thay y, cuối cùng đã có thể lấy chân tâm đổi được chân tình. Chỉ là sau khi nghe được đủ loại, rốt cuộc dần nhíu mày.

Khi Địch Nhất nói đến cự tuyệt cuối cùng, Phó Hán Khanh lúc này mới hơi chấn động, nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi cũng hận những chuyện đó, ngươi cự tuyệt y, là bởi vì ta…”

“Không hoàn toàn.” Địch Nhất thản nhiên nói: “Còn có thê tử ta. Ta có người cực quý trọng, không muốn chôn vùi cả đời trong thù hận. Hơn nữa báo thù của y… phản bội bán đứng giết chóc lợi dụng một dạng không thiếu, việc này và Tu La giáo ban đầu, lại có gì bất đồng.” Địch Nhất thở dài thườn thượt: “Nếu năm đó y trở thành giáo chủ, chỉ sợ bây giờ y còn tự thân chỉ huy, đi chọn lựa ảnh vệ đời tiếp theo. Y oán hận chế độ ảnh vệ, nhưng ngươi bãi bỏ chế độ ảnh vệ, y lại cho ngươi một kiếm…” Nói đến đây, cuối cùng đã có ý bất bình.

Phó Hán Khanh bất giác muốn cười, nói không hoàn toàn là vì y, rốt cuộc sự bất bình cuối cùng, còn không phải đều do y.

“Báo thù ư, đạt đến mục đích là được, về phần thủ pháp hành sự phải chăng giống kẻ thù năm đó… Ôi, nếu quá quang minh chính đại, bình thường quả thật chẳng có cơ hội nào để báo thù. Cho nên, ta mặc dù không cảm thấy như vậy là chính xác, nhưng lựa chọn như vậy, kỳ thật ta cũng không phải là hoàn toàn không thể lý giải. Huống chi, y không lừa ngươi, y đã trực tiếp cho ngươi biết, tất cả báo thù đều chỉ là viện cớ, y đích xác là vì bản thân, thế này cũng coi như thẳng thắn rồi.” Phó Hán Khanh lắc đầu nói: “Về phần y đâm ta một kiếm…”

Y khe khẽ thở ra một hơi, vì mình rốt cuộc có thể dùng thái độ thoải mái chân chính để nói chuyện này mà cảm thấy vui vẻ: “Việc đó có lỗi, không chỉ y. Ta cũng có rất nhiều chỗ không đúng, chẳng qua dù trong lòng minh minh bạch bạch, dù cho hết thảy đều có thể quay lại, chuyện nên phát sinh chỉ sợ cũng sẽ không thay đổi. Trong lòng ta và y đều hiểu rõ những việc này, chỉ là nói không rõ thôi.”

Địch Nhất nhíu mày: “Ngươi lo lắng cho y?”

Phó Hán Khanh sờ sờ vùng chân mày mình vừa rồi nhíu chặt, vẻ mặt lại nặng nề: “Ta không chỉ lo lắng cho y, cũng lo lắng đám Dao Quang những người đó. Họ đều đối đãi ta rất tốt, ta không muốn bất cứ ai xảy ra chuyện, hơn nữa, lần này…”

Y hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Y có thể nắm giữ hết thảy của ta, dựa vào lại là nội gian, nhưng nội gian, tuyệt không phải những ảnh vệ năm đó, mà nên là…”

Vẻ mặt y ngưng trọng lạ thường: “Nội gian, nên là một trong chư vương.”
Bình Luận (0)
Comment