[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 206

Có Truy Phong, Phó Hán Khanh liền thoải mái hơn. Bế Địch Cửu lên ngựa, một tay đặt trên ngực y truyền nội lực, một lần nữa đả thông kinh mạch đã bế tắc, một tay cầm cương giục Truy Phong buông vó lao đi.

Lúc đầu y còn cúi đầu hỏi Địch Cửu: “Ngươi có nơi an toàn để đi không?”

Địch Cửu chỉ trầm mặc.

Phó Hán Khanh cười gượng, buông dây cương, theo thói quen định gãi đầu. Cũng đúng, hiện tại song phương là kẻ địch, y có nơi nào đương nhiên không thể để mình biết.

“Việc này, ta không thạo làm sao chạy trốn, làm sao trốn truy tung lắm, vậy, ta cứ chạy về phía trước, nếu ngươi cảm thấy ta có gì làm không đúng, cứ cho ta biết một tiếng.”

Địch Cửu vẫn chẳng nói câu nào.

Trên đầu Phó Hán Khanh vã chút mồ hôi. Ôi, ta cũng biết ngươi đối với ta không được tự tại, nhưng mà đây chỉ là tạm thời, ta sẽ rất nhanh chóng biến mất khỏi mắt ngươi, ngươi ủy khuất một chút đi.

Y lẩm bẩm trong lòng, nhưng miệng quả thật không dám nói gì, chỉ sợ lại chọc Địch Cửu nổi giận. Thân thể y hiện tại, thật sự là không chịu nổi tức giận.

Phó Hán Khanh không khỏi nhớ tới chuyện mình hở chút là chọc Địch Cửu đập bàn nổi giận ngày xưa. Đối với bản thân thật sự chẳng có lòng tin gì, đành phải rầu rĩ không nói lời nào, chỉ lo chuyên tâm chuyển vận công lực. Truy Phong thích chạy hướng nào thì chạy, y chẳng để ý nổi.

Chỉ là, yên lặng thời gian dài như vậy, chung quy khiến Phó Hán Khanh cũng không được tự tại.

Kỳ thật, rất lâu về trước, y đã không khỏi nhiều lần thiết tưởng tình hình gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ đến, sẽ lặng lẽ không lời, yên lặng đối nhau như vậy. Thậm chí từ đầu chí cuối, ngay cả ánh mắt họ cũng chỉ đối mắt một lần.

Địch Cửu bình tĩnh đến không đúng. Vừa không giãy giụa cự tuyệt trợ giúp của y, cũng không lời mặn lời nhạt bức y rời đi. Trầm tĩnh tiếp nhận hết thảy như vậy, khiến Phó Hán Khanh không thể không lo lắng.

Cứ cảm thấy có rất nhiều lời hẳn là có thể nói một câu. Cứ cảm thấy, cho dù tình cũ không còn, giang hồ gặp lại, có một số chuyện cũ, mọi người cũng có thể thản nhiên nói một chút. Nhưng mà đất trời vắng vẻ, chỉ có tiếng vó ngựa, Phó Hán Khanh bỗng nhiên cảm thấy, những chuyện xưa giữa hai bên đó, quả thật là, không nói cũng thế.

Chỉ là sự yên lặng như vậy khiến người hoảng hốt. Y chỉ đành ho khan đôi tiếng, nhẹ giọng nói: “Việc này, ừm… xin lỗi, ta nghĩ, ta đã cho ngươi thêm rất nhiều phiền toái. Ta hôm nay, khả năng đã khiến rất nhiều thủ hạ của ngươi rời khỏi ngươi.”

Không một tiếng động.

“Nhưng mà, ta thật sự không có biện pháp, ta, việc này, ta…” Phó Hán Khanh phát hiện, trải qua nhiều chuyện như vậy, vốn cho là mình đã chín chắn, nhưng kỳ thật y vẫn ngốc như trước kia.

Mà Địch Cửu, vẫn cứ trầm mặc.

“Ta biết, mấy năm nay ngươi nhất định rất vất vả. Rất nhiều người đều mắng ngươi, nhưng ngươi kỳ thật cũng không cần quá để ý. Chuyện phản xuất Tu La giáo này, ngươi thật sự không có gì sai. Bất kể trong đó có bao nhiêu là vì dã tâm, Tu La giáo thật sự nợ ngươi rất nhiều. Huống chi có dã tâm cũng không có gì là không đúng cả, dã tâm không phải là chí lớn sao, lòng ôm chí lớn…” Phó Hán Khanh phiền não liều mạng gãi đầu, trời ơi, mình quá là vô vị, người này chẳng lẽ sẽ để ý kẻ khác nói như thế nào sao. Mình không phải là thừa lời, ôi ôi ôi…

“Kỳ thật trận chiến này, thắng bại cũng là chuyện như vậy rồi. Tu La giáo cũng thiệt hại nặng, ngươi coi như đã báo thù. Thực lực của bản thân ngươi tuy rằng tổn thất một ít, nhưng ném xuống quá khứ nặng trĩu này, dựa vào quyền cước của mình đánh ra một khoảng trời mới, không phải cũng là chuyện thú vị lắm sao. Ngươi đâu phải loại người ngã rồi là không đứng dậy được nữa đó…”

Phó Hán Khanh cảm thấy cái gọi là an ủi cổ vũ của mình thật yếu ớt, thật vô lực, thế nhưng y lại thật sự không biết còn có gì khác để nói.

“Về sau cứ buông mình ra được không, đừng nghĩ hoài thù hận quá khứ, sống như thế rất mệt rất vất vả. Tin tưởng ta, ngươi sống thật tốt, chính là trả thù tốt nhất. Đám Tiêu Thương Dao Quang không phải căm thù ngươi sao? Ngươi đừng để ý họ, chấn tác tinh thần, sống thật tuyệt cho họ đỏ mắt hâm mộ là được…”

Y lảm nhảm lải nhải không ngừng, Địch Cửu lại thủy chung chỉ lẳng lặng nghe.

Đồ đần này, trái lại một chữ không nhắc đến năm đó, một câu không nói tình cảm hai người. Gặp lại lần nữa, y vẫn chỉ biết ngốc nghếch đắc tội bằng hữu để cứu mình, chỉ biết đần độn nỗ lực nói mấy lời cổ vũ vụng về buồn cười tới cực điểm, còn cẩn thận chỉ sợ nói sai, tổn thương lòng tự tôn của mình.

Không có tình sâu như biển, cũng không có trăm điều oán trách, không có hết thảy hành vi khiến y khó kham.

Song y vẫn cười khẩy, người kia vẫn ngốc đến mức hoàn hoàn toàn toàn, hết thuốc chữa.

Con đường này đi bao xa? Thiên địa tĩnh mịch, hoang đạo gập ghềnh, dưới vòm trời xanh thẳm, chỉ có tiếng vó ngựa, cùng đồ đần kia dọc đường không ngừng lải nhải lên xuống.

Con đường này đi bao lâu? Nghe đồ đần kia dọc đường nói chuyện, rốt cuộc đã nói những gì, y kỳ thật cũng không hề nghe. Nhưng mà, chỉ cảm thấy im lặng nghe thanh âm này, trong lòng liền cũng yên tĩnh. Những sóng dữ cuồn cuộn đó, những đau đớn như đao giảo đó, liền cũng dần dần bình phục.

Cảm giác được chân khí, từng chút ngưng tụ một lần nữa, biết lực lượng đang khôi phục rất rất chậm, mà đường lại vẫn như xa thẳm không bờ bến.

Song, ngay một khắc sau, Phó Hán Khanh kéo cương ghìm ngựa. Đỡ y xuống ngựa, đi vào khu rừng rậm ven đường, nhẹ nhàng ôm y dựa cây ngồi xuống, cúi đầu, rốt cuộc tại cự ly gần ngưng mắt nhìn y: “Ta phải về đây.”

Địch Cửu ngay cả mắt cũng không chớp một thoáng, vẫn bình tĩnh nhìn y.

Phó Hán Khanh thần sắc phức tạp, hơi cúi đầu, sau đó rất nhanh chóng ngẩng đầu cười: “Ngươi bị thương rất nặng, bất quá ta đã dùng nội lực giúp ngươi một lần nữa đả thông kinh mạch toàn thân, ngươi chỉ cần an thần điều dưỡng, hẳn có thể chậm rãi khôi phục. Chỉ là tâm mạch của ngươi dường như đã bị thương, về sau nhất thiết phải chú ý thân mình, với cả trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối không nên dùng chân lực. Ta…”

Y lấy từ trong lòng ra một viên minh châu, nhẹ nhàng vặn bung mấy ngón tay Địch Cửu có phần cứng ngắc kia, cẩn thận đặt hạt châu trong lòng bàn tay.

“Thân thể ta không tốt, thường ngủ không yên, đám Bích Lạc Dao Quang vì thế đã mất rất nhiều tâm tư. Đây là nguyệt hàn châu họ giúp ta tìm từ hải ngoại dị vực, nghe nói có thể an thần ninh khí, giúp người ngủ rất có hiệu quả. Nhưng mà ta chỉ là thân thể yếu, buổi tối thường ho, mới ngủ không được, không phải tâm tư phiền loạn, hạt châu này tất nhiên chẳng có tác dụng, ngươi giữ đi, chưa biết chừng hữu dụng với ngươi đó.”

Nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được bỏ thêm một câu: “Châu này quý lắm, cho dù ngươi không thích cũng đừng ném, để trên người chẳng tổn thất gì.”

Bộ dáng lóng ngóng quan tâm quá mức này, khiến Địch Cửu gần như không thể lạnh mặt mà bật cười ra tiếng.

Thấy Địch Cửu vẫn đanh mặt không nói lời nào, ngay cả mặt dày như Phó Hán Khanh, chung quy phải thoáng tự giễu cười cười, chậm rãi đứng thẳng: “Ta thật sự phải đi rồi. Ta đã đáp ứng Địch Nhất, phải đi hội họp với y. Ta…”

Y nở nụ cười có phần mất mát, cảm thấy mấy lời vô nghĩa của mình, quả là nhiều đến cực điểm.

Lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngựa của ngươi cho ta mượn dùng một chút được chứ.”

Cũng chẳng đợi y trả lời, đã quay người đi ra ngoài rừng.

Giờ khắc này, trong lòng không phải không buồn bã.

Chưa bao giờ chờ mong tình cũ tái tục, chỉ là, không ngờ gặp lại lần nữa, từ đầu đến cuối y chưa từng nói một chữ với mình.

Thì ra y ghét mình lại đến nước này sao?

Hiểu ra điều này khiến ngực người ta thoáng khó chịu. Cho nên y đành phải nỗ lực hướng về ánh dương, ngẩng đầu nở một nụ cười, ra đến ngoài rừng, nhìn thấy Truy Phong, lại vẫn nhịn không được ngoảnh lại vài bước nói: “Ngươi chú ý nấp kỹ, ta không biết họ liệu có phái người lùng tìm truy sát ngươi không.”

Dặn dò xong một câu cuối cùng. Chờ sắp lần thứ hai quay đầu ra khỏi rừng, lại thấy Địch Cửu cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: “Võ công của ngươi làm sao khôi phục?”

Chợt nghe y mở miệng hỏi, Phó Hán Khanh sửng sốt một thoáng, mới có thể minh bạch rằng y cuối cùng đã nói chuyện với mình. Phải đợi một khắc sau, mới biết y hỏi gì.

Sau đó cười nhẹ, đúng vậy, mắt thấy lực lượng mạnh như vậy, bất cứ một người luyện võ nào, đều sẽ canh cánh trong lòng, khó trách y nhịn không được phải hỏi.

“Nội công tâm pháp ta học rất đặc biệt. Chỉ cần tâm không nghĩ được mất công lợi thì có thể một ngày ngàn dặm, mỗi một hô hấp đều là đang luyện công, ngay cả ăn cơm đi ngủ làm bất cứ chuyện gì cũng không ngoại lệ, cho nên luyện rất nhanh, luyện hai ba năm qua, cũng khôi phục xấp xỉ rồi.”

Y cũng chẳng biết giải thích của mình có làm Địch Cửu vừa lòng không, Địch Cửu chỉ thản nhiên cúi mắt, lại trầm mặc.

Phó Hán Khanh kiên nhẫn đợi một hồi, không đợi được lời khác, đành phải cười gượng đôi tiếng, lại chuẩn bị rời đi, nhưng Địch Cửu lại hỏi một câu: “Chúng ta gây thành như vậy, ngộ đạo của ngươi có còn hy vọng không?”

Lần này Phó Hán Khanh quả thật đã ngây ra, qua một lúc lâu y mới hiểu được.

“Ngộ đạo… Chuyện đó, cái đó… ta… ta kỳ thật…” Y nhìn Địch Cửu đăm đăm: “Ta đã sớm quên mất… ha ha, ngươi vẫn còn nhớ?”

Địch Cửu từ từ ngước mắt, cố định nhìn y, sau đó khóe môi chầm chậm giương lên, môi khẽ nhếch, nở nụ cười im tiếng mà cực chậm.

Ha ha, người kia đã sớm quên mất… Thì ra chuyện y tâm tâm niệm niệm, khắc ghi trong lòng, người kia sớm đã quên sạch sẽ.

Y lại một mực canh cánh trong lòng.

Người kia có lẽ không phải hoàn toàn không giữ lại, nhưng thật sự nỗ lực yêu y, nghiêm túc yêu y.

Mà y, lại vẫn chưa từng quên, trường tình ái này, chỉ là vì cầu một lần ngộ đạo, trường tình ái này, có thể sinh vì bất cứ ai.

Người kia chỉ biết phải yêu, chỉ thế mà thôi!

Mà y, mắt cũng không chớp hủy diệt tình yêu này, chỉ thế mà thôi!

Phó Hán Khanh lăng lăng nhìn Địch Cửu.

Đúng vậy, luận văn! Y là vì thông qua luận văn mới phải yêu. Nhưng mà, khi y chân chính cùng người kia nắm tay, khi y chân chính cùng người kia giao hòa, khi y chân chính quyết định cùng người kia sóng vai đi qua một đời này, liền quên béng luận văn ấy.

Ngần ấy năm trôi qua như nước chảy. Y chưa từng một lần nhớ tới luận văn, y cơ hồ cho là mình đến nhân thế một lần chính là vì cùng người kia thâm ái một hồi.

Hiện tại bị Địch Cửu nhắc nhở, mới đột nhiên kinh ngộ, đúng rồi, hết thảy mọi thứ, kỳ thật là vì một luận văn, thế nhưng… Vì sao, y kỳ thật chưa từng để ý. Mình quả nhiên là học sinh hư không có trách nhiệm nhất mà.

Nhưng mà, Địch Cửu vì sao phải có câu hỏi này?

Y ngơ ngác nhìn Địch Cửu, nhìn người kia chậm rãi mỉm cười như thế.

Khuôn mặt tuấn lãng như vậy, bình tĩnh lộ ra vẻ tươi cười như thế, vốn nên cực đẹp mắt cực vui mắt, Phó Hán Khanh lại chỉ không dưng cảm thấy lạnh, lạnh băng.

Y rốt cuộc nhịn không được tiến lên một bước.

Khoảnh khắc đó, kỳ thật từng có một nháy mắt xúc động cực ngắn, muốn một lần nữa đi đến trước mặt y, muốn cúi đầu ngưng mắt nhìn mắt y, muốn chìa tay nắm tay y.

Song cuối cùng y lại chỉ đi tới một bước, sau đó nhìn cố định người kia, nói cực chân thành: “Bất kể người khác nói thế nào, chuyện của chúng ta chỉ có bản thân chúng ta hiểu được. Chuyện năm đó, chúng ta đều đã phạm sai lầm. Biết đâu, lỗi lầm của ta, là nhiều hơn lớn hơn. Ta có rất nhiều chỗ đều xem nhẹ cảm thụ và cách nghĩ của ngươi. Kỳ thật những biến cố năm đó, với ta cũng không phải toàn là có hại. Ngươi dạy ta biết rất nhiều thứ. Ta hiện tại rất chịu khó. Ta rất nỗ lực xử lý giáo vụ, ta rất dụng tâm luyện công, ta rất nghiêm túc học tập nắm giữ độ nặng nhẹ của nội công. Hiện tại ta đã hiểu rất nhiều chuyện, có thể làm rất nhiều chuyện, hơn nữa, ta cũng biết, trên đời này có rất nhiều người đối xử với ta rất rất tốt. Cho nên… Ta hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta, cũng hy vọng ngươi đừng trách móc bản thân ngươi…”

Địch Cửu rốt cuộc không mỉm cười nữa, y chỉ cắn răng. Ta từng trách tội bản thân ta lúc nào?! Ta áy náy đến mức cần sự khoan dung của ngươi cứu chuộc lúc nào!!!

Phó Hán Khanh cuối cùng vẫn cảm giác ra mấy lời vô nghĩa nhàm chán này của mình, trong mắt người ta gần như là vũ nhục. Chỉ là, có rất nhiều lời, thì ra chung quy vẫn nhịn không được.

Cho dù là sau khi hiểu ra sự ngu xuẩn của mình, y vẫn nhịn không được phải nói một câu cuối cùng: “Về sau đối đãi mình tốt một chút. Nhớ, sống thật tốt, chính là trả thù tốt nhất. Bất kể ngươi muốn trả thù là Tu La giáo, hay là… ta…”

Y lại quay đầu đi ra ngoài rừng, lần này, không dừng bước, không quay đầu, mà Địch Cửu, cũng không gọi y nữa.

Địch Cửu chỉ lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, nhìn bóng dáng y từng chút biến mất cuối tầm mắt.

Không nhớ ta từng tổn ngươi sâu vô cùng? Không nhớ ta từng phụ ngươi nặng vô cùng? Gặp lại, ngươi nói cư nhiên không phải là về sau xin đối đãi ta tốt một chút, lại chỉ nói, về sau đối đãi mình tốt một chút?

Ngu xuẩn! Nực cười!

Ngoài rừng vang tiếng vó ngựa, từ gần mà xa.

Sống thật tốt, chính là trả thù tốt nhất?

Hơn hai năm qua, ngươi nỗ lực để mình thoạt nhìn sống rất tốt. Chẳng lẽ là muốn trả thù ta sao?

Địch Cửu thật sự đã cười ra tiếng.

Bốn phía không còn người thứ hai, y rốt cuộc có thể cười ra tiếng.

Dù rằng tiếng cười mỏng manh đến mức cả bản thân y cũng gần như không nghe thấy, dù rằng cứ cười một tiếng, ngực liền đau đớn như đao cắt.

Cười được mấy tiếng, y cúi đầu ngưng mắt nhìn bảo châu lẳng lặng phát ra quang hoa khác thường trong bàn tay kia.

Nguyệt hàn châu, tuy không bằng thiên ma châu, rốt cuộc vẫn danh liệt một trong mười đại bảo châu thiên hạ.

Những người đó có thể tìm vật này cho y, tâm đối đãi y không thể nói là không chân thành.

Thế nhưng, mỗi một lần y lại đều không chút để ý, đem bảo vật liên thành để vào lòng bàn tay mình như vậy. Giống như bất quá là bỏ một cọng cỏ.

Thiên ma châu như thế, nguyệt hàn châu cũng là như thế!

Địch Cửu khẽ động ngón tay, không biết là phải nắm chặt bảo châu này, hay buông tay ném đi, sau đó, cuối cùng, y chỉ nhắm mắt, chầm chậm đếm thầm trong lòng: “Một, hai, ba, bốn, năm…”



“Rượu ngon, thật không ngờ một quán nhỏ dưới chân núi thế này, còn có thể có rượu ngon như vậy…” Địch Tam giương tay, dốc cả một vò rượu vào miệng, mới tận hứng uống hai ba ngụm, đã ho khan kịch liệt.

Địch Nhất lườm y một cái: “Uống ít thôi.”

“Yên tâm, thương của ta tuy không ít, bất quá đều không nặng, uống rượu thế này mới tận hứng!”

Địch Nhất trợn trắng mắt, đúng vậy, cả xương sườn cũng gãy mất hai, còn dám nói bị thương không nặng. Ta nên khích lệ ngươi da dày sao?

“Ai rảnh lo lắng cho ngươi. Ta chỉ sợ ngươi uống hết rượu. Dù sao cũng phải để một chút cho A Hán.”

“Nghe nói Phó giáo chủ không giỏi uống rượu lắm. Còn không bằng ta uống thay.” Địch Tam đem cả vò rượu nửa uống nửa đổ thưởng thức sạch, tiện tay ném đi, bình rượu nát bấy, y nơi này tay chân buông xuôi ngã lăn xuống đất, lẩm bẩm: “Cùng là đỉnh núi, nơi này lại thoải mái hơn Truy Nguyệt phong bên kia.”

Địch Nhất hừ một tiếng: “Đúng vậy, không còn một đống hung thần ác sát, thừa một tửu quỷ không biết sống chết.”

Miệng tuy mắng y, rốt cuộc bản thân cũng nhịn không được, tiện tay xách một vò rượu, chụp bung lớp dán, uống một hớp lớn.

Địch Tam cười ha ha, vừa cười vừa ho, vừa ho vừa cười.

“Vầy là được rồi, khỏi cần ngồi ngây ra mà chờ, không chừng lúc này Phó giáo chủ cùng tình nhân cũ một đường nói chuyện tán gẫu, tình cũ lại khó mà chia lìa cho nên bỏ chúng ta ở đây ăn không khí… Chi bằng uống chút rượu.”

“Ngươi bớt nói bậy bạ đi. Tính tình Địch Cửu ngươi không biết sao? Cô cao kiêu ngạo, ngoan cố đến cùng, vô luận thế nào…” Địch Nhất thở dài. “Y sẽ không quay đầu. Mà A Hán y… y kỳ thật cũng là người cố chấp. Y không hận Địch Cửu, nhưng vị tất nguyện ý để hết thảy quay lại. Huống chi, y đã nói sẽ trở về hội hợp với ta.” Địch Nhất mỉm cười đứng dậy, trên đỉnh núi khoanh tay trông phương xa, ánh mắt khuây khỏa dị thường: “Chuyện y đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được, lời y đã hứa, chưa bao giờ thất ngôn.”



Phó Hán Khanh giục Truy Phong một đường trở về, phóng ngựa như gió.

Dõi mắt nhìn, thiên địa mênh mông một dải, tâm tình cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Ở phía trước, Địch Nhất đang chờ y.

Bằng hữu của y đang chờ y.

Đời này tuy nói luận văn khẳng định không qua được, nhưng chưa từng sống uổng chút nào.

Dao Quang Bích Lạc Tiêu Thương Mạc Ly, mỗi người đều đối xử với y cực tốt.

Có bằng hữu như Địch Nhất, không rời không bỏ.

Cho dù là xa lạ như Địch Tam, cũng chịu vì chút ân nghĩa của y mà mạo hiểm liều mạng.

Nếu không có một phen mở mắt nhìn thế giới này, sẽ không có trường tình ái trăn trở cùng Địch Cửu, nhưng đồng dạng sẽ vuột mất nhiều điều tốt đẹp như vậy.

Hiện giờ nghĩ lại, nhiều đời trong dĩ vãng, chịu nhiều khổ nạn, thật sự cũng không thể quá trách người khác. Hoặc giả, nên chịu trách nhiệm nhất, là bản thân chăng?

Là mình cố chấp không chịu nhìn, không chịu nghe, không chịu tiếp nhận, không chịu lý giải. Là mình đã tự nhốt mình trong cái lồng nhỏ nhất tăm tối nhất?

Kỳ thật, chỉ cần vừa cất bước là có thể đi ra, kỳ thật, chỉ cần vừa mở mắt, là có thể nhìn thấy.

Nhân gian này, có thiện, có ác, có phụ nghĩa, cũng có ân tình, không phải không có hắc ám. Nhưng trong quang minh, cũng có càng nhiều điều tuyệt vời hơn.

Đây… Chính là ý nghĩa của việc lịch luyện nhân gian sao?

Đây là hết thảy mà giáo sư, các học trò, nhiều lần chờ mong y có thể cảm thụ lý giải sao?

Y đưa mắt trông ra phía cuối trời cao phương xa, nghĩ đến tất cả những người từng đối tốt với y. Khẽ nở một nụ cười, lặng lẽ nói dưới đáy lòng: “Xin lỗi… ta… đã lừa các ngươi…”

Sau đó nhắm mắt gục trên lưng ngựa, máu tươi đồng thời từ thất khiếu tràn ra, tứ chi xương cốt đều phát ra dị thanh trầm thấp, giống như mỗi một đoạn xương cốt, đều đang bị trọng lực nện xuống vậy.

Thiên địa tự nhiên, tạo hóa có đạo, hết thảy hết thảy, tự có chân lý cân bằng của nó.

Bất cứ sự cường đại tuyệt đối, cùng nhỏ yếu tuyệt đối nào, đều sẽ bị tự nhiên chậm rãi đào thải, vĩnh viễn biến mất.

Võ công, cũng là như thế.

Cho dù nội công y luyện, là Kính Tiết, Tiểu Dung, Phương Khinh Trần, ba người đồng tâm hợp lực, cùng dung hợp tất cả tinh túy võ công của nhân gian, lại nhờ máy tính phân tích cấu tạo cơ thể người, cực hạn của tiềm lực, quy luật vận hành huyết mạch, sau đó mới nghiên cứu chế tạo ra thần công cao nhất thiên hạ, cũng vẫn như thế.

Cho dù võ công này luyện phân nửa mà công gấp bội, uy lực vượt mọi võ công của nhân gian rất nhiều lần, cũng có cực hạn. Cho dù tâm tính Phó Hán Khanh thích hợp luyện võ công này nhất, hiệu quả so với ba người sáng chế Tiểu Dung, Khinh Trần, Kính Tiết này, còn mạnh hơn mấy lần. Nhưng cũng đồng dạng không phải không gì không thể. Thần công này mạnh hơn lợi hại hơn, cũng chỉ là cực hạn nhân gian, quyết không có khả năng bằng được thần ma.

Cho dù y chưa từng bị thương, toàn lực ra tay, cũng không thể có hiệu quả quỷ dị khủng bố như hôm nay. Huống chi y còn từng mất hết võ công, hai năm rưỡi qua tuy rằng y vì một ngày kia có thể bảo vệ một số người, mà lấy thái độ trước nay chưa có, nghiêm túc luyện công, thậm chí cẩn thận huấn luyện mình năng lực nắm giữ nội lực, nhưng cũng không thể…

Y có thể oai của một quát, chấn động hai đỉnh núi, lực của một chưởng, tự sinh gió mạnh, chỉ bởi vì y dùng một phương thức ngang ngược, dẫn nội tức điên cuồng bùng nổ. Cùng cao thủ Tu La giáo sử dụng thiên ma giải thể đại pháp, kỳ thật chẳng có gì bất đồng.

Công lực đều nổ tung, thân thể tự nhiên cũng bị thương tổn không cách nào khôi phục.

Huống chi thân thể y vốn đã yếu, thì làm sao chịu đựng lực lượng mạnh mẽ như vậy chấn động.

Chỉ là y trời sinh không sợ đau, đối với sự khó chịu của thân thể, có lực nhẫn nại vượt mức tầm thường, bấy giờ mới có thể ở trước mặt người, một mực giấu giấu giếm giếm, không bị phát hiện.

Chỉ là… Nhẫn nại cũng có cực hạn, cố gượng cuối cùng phải vô lực.

Sau khi ngã xuống, cả thân thể không còn thuộc về y nữa.

Có bao nhiêu kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, có bao nhiêu máu thịt đang kêu gào rên rỉ, có bao nhiêu máu tươi đang điên cuồng trào ra từ thất khiếu.

Y không biết, y chỉ biết là, y… không gặp được họ nữa.

Y nói với Địch Cửu, y, phải trở về.

Nhân sinh như thế, y đã biết yêu, cũng biết oán, y từng có tình nhân, cũng được bằng hữu. Y đã học được quan tâm người khác, bảo hộ người khác, nhưng cũng đồng dạng học được, thì ra người ta thật sự có thể nói không giữ lời, thì ra người ta thật sự có thể nói dối người quan tâm mình.

Trước mắt tối đen, y chẳng nhìn thấy gì cả.

Thiên địa vắng lặng vô thanh, y chẳng nghe thấy gì cả.

Tri giác đang biến mất dần từng chút.

Trong chút thanh minh cuối cùng, là rất nhiều rất nhiều người.

“Dao Quang, Bích Lạc, Tiêu Thương, xin lỗi, sự tùy hứng của ta đã cho các ngươi thêm nhiều phiền toái như vậy, nhưng mà, ta không có biện pháp không làm như vậy. Ngoài ra hãy chọn một giáo chủ đi, y sẽ làm tốt hơn ta rất rất nhiều.”

“Địch Nhất, xin lỗi, ta đã lừa ngươi. Đây là lần đầu tiên trong đời, cũng là một lần duy nhất ta nói không giữ lời, hứa mà không làm được. Lại là với ngươi… Nhưng mà, ta không có biện pháp. Ta không thể trơ mắt nhìn vô số người cứ thế chết chung quanh ta, ta chỉ muốn bảo hộ một số sinh mệnh. Nhưng ta không biết làm sao ngăn cản Địch Cửu và đám Dao Quang liều mạng, ta sợ biết mấy, nhìn thấy họ liều mạng với nhau. Cho dù tự mình xông đến, ta cũng chẳng biết ngăn cản thế nào, ngươi biết đó, ta căn bản không biết đánh nhau… Chỉ có như vậy, chỉ có như vậy ta mới có thể ngăn cản hết thảy, ta chỉ muốn bảo vệ một số người quan trọng, ta chỉ là… xin lỗi, ta… ta chỉ là, muốn cứu y…”

“Địch Cửu, xin lỗi, tuy rằng rất nhiều chuyện ta vẫn không rõ, nhưng ta biết, lúc trước, ta sai nhất định rất rất nhiều. Thứ lỗi cho ta, vô luận ta sai gì, xin ngươi thứ lỗi. Thứ lỗi cho ta rồi, ngươi cũng có thể buông tha bản thân ngươi, xin ngươi, đối đãi mình tốt một chút nhé…”

Hắc ám nặng nề buông xuống, y nhắm mắt rồi rốt cuộc không mở được nữa.

Cuối cùng, có thể ngủ rồi nhỉ.

Đời này, thật sự quá mệt, quá mệt. Cuối cùng, có thể, ngủ một giấc ngon lành nhỉ.

Địch Cửu đếm thầm trong lòng đến một trăm, nghe tiếng vó ngựa từ xa lại gần.

Đưa tay chống gốc đại thụ, chậm chạp đứng lên, một đường vịn cây ra ngoài, ngoài rừng, Truy Phong đang lo lắng mà quanh quẩn hí dài. Thấy chủ nhân xuất hiện, lập tức chạy đến gần.

Địch Cửu nhẹ nhàng vỗ vỗ Truy Phong, thấp giọng nói: “Dẫn ta đi tìm y.”

Phó Hán Khanh, có được tất có thất. Không có gì là không cần trả giá. Đạo lý này, ta đã hiểu từ rất sớm! Cái oai kinh thiên của ngươi hôm nay, căn bản không phải nhân gian sở hữu. Ta không tin có bất cứ thần công gì có thể làm được điểm này. Vì chấn động mọi người, ngươi đã trả giá gì?

Phó Hán Khanh, ngươi không sợ đau, hơn nữa cư nhiên học được che giấu, học được nói dối, thế nhưng, nội lực không biết gạt người. Chân khí ngươi truyền vào người ta, mặc dù cường đại, lại rõ ràng mang theo sự khô kiệt của nỏ mạnh hết đà, thật là ngu ngốc!

Một quát một chưởng kia ngươi đã phí bao nhiêu tâm lực, còn dám không kiêng kỵ gì truyền nội lực cho mỗi một người bị nội thương như vậy.

Ngươi biết rõ Tu La giáo có thể sẽ lục soát đuổi giết ta, lại không đưa ta đến một nơi miễn cưỡng coi như an toàn đã rời khỏi, không phải ngươi vô tình, chỉ là ngươi đã không cầm cự được nữa.

Ngươi biết rõ ta bị thương, lại phải cưỡi Truy Phong của ta đi, không phải ngươi hồ đồ không biết thế sự, chẳng qua là, ngươi ngay cả đi, cũng chẳng còn sức lực.

Ngươi cảm thấy ngươi có thể lừa được mọi người, trốn ở một nơi không ai biết phó mặc số phận sao? Ngươi lại quên, Truy Phong là bảo mã có linh tính.

Địch Cửu ngẩng đầu nhìn lên, là ánh dương quá chói chăng, đâm mắt người gần như rơi lệ.

A Hán, thì ra đã qua ngần ấy năm, ta kỳ thật vẫn hiểu rõ đồ ngốc ngươi như thế!

Những vì sao đổi chỗ cho mặt trời vừa lặn, ánh trăng chiếu sáng trên không.

Ở chỗ núi cao nhất gió lạnh nhất, rượu ngon còn đó, lại chẳng người nào có lòng dạ đi uống một hớp.

Địch Nhất đứng một mình trên cao, bóng dáng trông ra phương xa kia cơ hồ đã hóa đá, ngóng nhìn như vậy, chờ đợi như vậy, rốt cuộc đã bao lâu, bao lâu rồi.

Địch Tam không nói mấy lời tầm xàm rằng Phó Hán Khanh phải nói chuyện yêu đương, không rảnh quay về nữa, ngược lại thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, y sẽ không việc gì, võ công của y cao như thần như ma, ai có thể đả thương y, cho dù Địch Cửu có tâm hại y, cũng bị thương thành như vậy rồi, còn làm được chuyện gì nữa, cũng không còn ai dám theo Địch Cửu, đi làm địch nhân của y…”

“Y tự nhiên không việc gì, y sao có thể có việc? Y mặc dù hơi cố chấp, nhưng không phải ngu ngốc, nên phòng bị nên cẩn thận, y đều biết. Cho dù Địch Cửu muốn đâm y một kiếm nữa, cũng không dễ dàng như vậy.” Địch Nhất tức giận ngắt lời y, ngữ khí cực không khách khí.

Địch Tam lại không giận, chỉ cười cười: “Đúng vậy, có lẽ chỉ là Địch Cửu bị thương quá nặng, y nhất thời không bỏ xuống được, chậm trễ một thời gian, y nhất định sẽ đến.”

“Y nhất định sẽ đến.” Địch Nhất chợt một quyền thật mạnh đánh qua, một gốc cây xù xì bên cạnh bị đánh gãy từ giữa.

Địch Nhất lại hoàn toàn không chú ý vết máu bị cứa rách trên mu bàn tay mình, chỉ dùng ánh mắt đã chua xót kia, ngóng trông phương xa không có cuối kia.

Y sẽ đến.

Y đã đáp ứng ta, đưa Địch Cửu đến nơi an toàn rồi sẽ trở lại.

Y chưa bao giờ gạt người, y chưa bao giờ nói không giữ lời.
Bình Luận (0)
Comment