“A Hán, A Hán, chấn tác một chút… Hiện tại bọn họ cũng sẽ không cho cậu chết! Cậu cứ giãy như vậy, sẽ chỉ làm mình bị thương nặng hơn, A Hán, đừng như vậy mà, chờ Khinh Trần đến, hết thảy đều sẽ tốt lên…”
“A Hán, A Hán, Khinh Trần đã xuất phát rồi, cậu ấy đang liều mạng chạy đến chỗ cậu! Cậu nhẫn nại vài ngày! Mấy tra tấn nhỏ nhặt trên thân thể này, căn bản phải không có ảnh hưởng gì với cậu, cậu bình tĩnh một chút, đừng nghĩ mấy chuyện đó là sẽ không việc gì!”
“Một trò chơi một giấc mộng, vong ân bội nghĩa lại có gì đâu, trải qua những điều này không phải một mình cậu, cậu cũng không phải là lần đầu tiên, nghĩ thoáng một chút…”
“…”
“Giáo sư nói, bảy đời này cậu không ngừng thất bại không ngừng bị thương, lần này cảm xúc lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, đã đạt tới tiêu chuẩn sửa chữa mệnh đề hà khắc nhất kia của nhà trường, A Hán… Cậu cố chịu vài ngày nữa, chờ Khinh Trần cứu cậu ra, hoặc là trực tiếp giết chết cậu, để cậu trở về Tiểu Lâu là cậu có thể chọn một luận đề khác. Cái đó cái đó, lần này chúng ta chọn làm sao làm một người nhàn rỗi phú quý hết ăn lại nằm không làm việc được không…”
“A Hán, cậu nghe thấy chứ? A Hán, cậu trả lời đi…”
Cuối thời không xa xôi, bao nhiêu người đang liên tục kêu gọi không ngừng.
Thiên địa vắng vẻ, hắc ám nặng nề, tri giác lại thủy chung thanh tỉnh.
Vô lực ngủ! Không cách nào ngủ! Không thể quên!
Khinh Trần sắp đến, hết thảy sắp kết thúc, Tiểu Lâu, rốt cuộc phải phá lệ vì học sinh kém cỏi nhất này.
Lại có thanh âm khác, tiếng vọng lặp đi lặp lại trong đầu, nuốt hết thanh âm xa xôi như vậy.
“Là Địch Cửu giao ngươi cho ta, cho nên ngươi không cần hy vọng người của Tu La giáo có thể phát hiện tung tích của ngươi, năng lực tránh né truy tung của y, ngươi hẳn là rất rõ ràng.”
“May có Địch Cửu nhắc nhở, ta suýt nữa quên mất ngươi biết nhiều như vậy. Ngươi không phải thích Địch Cửu à? Tại sao không đem võ công kho báu biết được nói hết ra, ta cam đoan Địch Cửu sẽ quay về cùng ngươi một lần nữa làm một đôi tình nhân ân ái.”
“Ngươi đừng không biết tốt xấu! Hiện tại Địch Cửu bận chữa thương, không rảnh nhìn ngươi, ta mới cho ngươi sống yên ổn như vậy. Chờ y khỏe, thủ đoạn sẽ lợi hại hơn ta nhiều!”
…
Toàn tâm toàn ý, biến mình quay lại thành con đà điểu kia. Không nghe không nghĩ không nhìn, hết thảy bên người, phải chăng sẽ có thể không minh bạch, không biết.
Thế nhưng, y không thể biến về.
Y không thể biến trở về A Hán trì độn chất phác, chẳng hiểu gì như trước kia. Hồng trần lăn lộn, thấy nhiều tình đời, y không thể biến trở lại.
Đừng tin. Không phải Địch Cửu bình tĩnh đem y hai tay giao cho đồng đảng khi nhục thương tổn. Không phải y muốn ép hỏi mình những võ công không nên thuộc về thế giới này, rồi còn những kho báu căn bản không tồn tại kia…
Thế nhưng… Nếu không phải Địch Cửu, còn có người nào…
Những câu hỏi phảng phất vĩnh viễn không ngừng, vẫn vang bên tai, những thương tổn phảng phất vĩnh viễn không chấm dứt, vẫn phát sinh trên người.
Lòng người, cho dù không thể lý giải, nhưng cũng biết tiếp nhận, biết phỏng đoán, biết suy đoán. Nhắm mắt đi, đừng nhìn, đừng nghe, đừng nghĩ… Biết đâu lúc y hôn mê, từng có nhầm lẫn gì đó…
Biết là yếu đuối, biết là lừa mình dối người. Thế nhưng, y không muốn hận. Y không thể hận! Giống như người đang chìm dưới nước, không thể buông mảnh gỗ cuối cùng trong tay.
Lợi khí lật móng tay lên, dây thừng trói chặt thân thể, tráng hán đã cởi quần áo vây quanh bên cạnh… Hết thảy hết thảy, quen thuộc quá mức, mấy đời mồn một, luân hồi trằn trọc, quá nhiều quá nhiều, sớm đã chết lặng.
Thế nhưng, roi quất trên người, y vậy mà biết đau! Châm đâm vào đầu ngón tay, y vậy mà biết đau!
Hồng trần bảy đời, bao nhiêu quyền mưu, bao nhiêu giết chóc, bao nhiêu phản bội, bao nhiêu cô phụ. Trằn trọc bảy trăm năm, y học được, lại là… Cái gì là đau???
Hồng trần như mộng, trong mộng có hài tử chẳng hiểu gì hết, bị trói trong hình phòng, hiếu kỳ nhân loại vì sao có thể thương tổn đồng loại như vậy, không hiểu nhân loại vì sao có thể dùng nhiều thời gian và tinh lực để nghiên cứu loại hình phạt không hề có ích này. Hài tử nọ sẽ cười, sẽ nhíu mày, sẽ mê mang, sẽ rất hiếu kỳ cũng rất khiêm tốn thỉnh giáo người dụng hình. Trong mộng tất cả hình pháp tổn thương thân thể đều chẳng qua là một trò cười, trong mộng thậm chí còn có rất nhiều người hành hình suy sụp kêu thảm.
Y đó, không phải khờ dại, là may mắn. Y hiện tại, không phải hiểu ra, là ngu xuẩn!
Thì ra, y vẫn là… sợ đau…
Đừng suy nghĩ…
Nhưng mà, khoảnh khắc đó, người kia đẩy cửa ra.
“Xem ra không cần ta nhọc lòng nhiều.”
Người kia dưới ánh dương, ngoài cửa phòng, thản nhiên nhìn y một cái, quay đầu rời đi.
Để lại y trong gian phòng ánh dương chiếu rọi, lạnh triệt như địa ngục hàn băng.
Vì sao, vì sao!
Khoảnh khắc đó, y nhìn người kia, phân phân minh minh cầu xin ngàn vạn câu: “Đừng đối xử với ta như thế, đừng… để ta… hận ngươi…”
Van cầu ngươi, đừng tiếp tục hết thảy những chuyện này, van cầu ngươi, đừng để ta hận ngươi…
Ngần ấy năm qua, ta tận bao nhiêu nỗ lực, mới có thể không hận ngươi. Ta dùng bao nhiêu dũng khí, mới có thể tiếp tục dùng tâm tư bình thường để tiếp nhận người chân tâm đối đãi!
Địch Cửu, van cầu ngươi, đừng để ta hận ngươi…
Người nọ quay đầu rời đi, ánh mắt chưa từng lưu luyến một khắc trên người y, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt người nọ, không gợn sóng. Y đi thật đơn giản, nhẹ nhàng, giống như người bị trần trụi trói chặt ném giữa bầy sói, chẳng qua là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
Vì sao… vì sao!
Trước khi hôn mê, y còn nhớ hết thảy tốt đẹp của thế gian này, có Địch Nhất, Địch Tam, có Dao Quang Bích Lạc, cũng có người kia. Có người kia cùng y sóng vai, cùng y chung ngựa, có lưu ly ốc người kia dựng vì y, một trời pháo hoa người kia đốt vì y… Y không mảy may oán hận người kia, y tràn trề hy vọng với thế giới này. Y cho là mình đã biết quý trọng, minh bạch tình nghĩa, hiểu được làm sao sống chung với người.
Đưa ra chân tâm, luôn có thể đổi lấy một chút chân tâm.
Vì sao!
Vì sao! Ngươi nhất định phải kéo ta về nữa! Vì sao!
Thì ra, nhất định phải yêu, mới có thể hiểu được hận, nhất định phải dâng trái tim ra, trơ mắt nhìn nó bị ném xuống bùn đất, tan thành tro bụi, mới biết oán!
Xa vọng lớn nhất của ta, bất quá là có thể kiếp này cùng ngươi buông hết ân oán, vì sao ngay cả điều này mà ngươi cũng bủn xỉn với ta…
Năm đó, đêm đó… lưu ly tinh quang, muôn vàn yên hoa, rộng mở mình, chính bị một kiếm xuyên tim… Không phải không đau…
Thế nhưng vẫn có thể nỗ lực không hận không oán, nỗ lực đi nhớ lại hết thảy những điều tốt của ngươi với ta. Bởi vì ngươi có khổ, ngươi có đau. Ta vốn có sai, ta vốn có lỗi!
Nỗ lực không hận không oán, đến hôm nay, cuối cùng uổng công!
Người chân chính có thể đả thương ngươi, luôn là người ngươi đã dụng tâm đã yêu đã lộ ra sự mềm yếu của mình kia.
Y không sợ bị thương, nhưng chung quy không phải mình đồng da sắt.
Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sau khi ta cứu ngươi khỏi tử địa, sau khi ta nói với ngươi nhiều lời chân tâm như vậy, thừa nhận sai lầm, khát vọng được ngươi tha thứ, ngươi làm sao có thể, còn đối xử với ta như thế!
Vì sao!
Biết y đối với mình trước nay chỉ vì công lợi. Biết y lạnh lùng ích kỷ. Biết y bản tính tàn ngược.
Thế nhưng, vì sao, ngươi nhất định phải đối xử với ta như vậy!
Vì sao! Vì sao!
Đã yêu, đã hận, đã đau, đã thương, nhân gian thất tình trải đủ, cuối cùng lại chỉ còn một chữ hận.
Một khắc trước, y còn đang nói với mình, nhân gian này cho dù có chút di hận, có chút hắc ám, nhưng quang minh, tốt đẹp, nhất định càng nhiều càng nhiều hơn, trên đời còn có nhiều người và sự đáng để quý trọng như vậy. Một khắc sau, y rơi vào hắc ám, chẳng còn nhìn thấy một chút quang minh nào nữa.
Tuyệt vọng, lạnh thấu, hóa ra, người, là thật sự có thể đối đãi một người khác như vậy.
Trơ mắt nhìn y hờ hững mà đứng, trơ mắt nhìn y hờ hững mà nói, trơ mắt nhìn y hờ hững mà đi, sau đó nữa, đã xảy ra chuyện gì?
Dường như là Vương gia kia đi ra ngoài, người hành hình sắc mặt lạnh lùng kia cầm lấy thứ gì đó tiếp tục đâm mấy bộ vị nào đó trên người, sau đó còn vẫy tay triệu một đám tráng hán qua, vây bên cạnh y, trong lúc này, thông tin của Tiểu Lâu đột nhiên tiếp thông, thế là, y rốt cuộc phóng túng cảm xúc cơ hồ mất khống chế kia, điên cuồng kể ra chút gì đó?
Trương Mẫn Hân, Ngô Vũ, Phương Khinh Trần, họ đều đang khuyên y, y nghe không vào, y điên cuồng giãy giụa, khắp trời đất đều là huyết quang.
Chảy nhiều máu như vậy, sao ta còn không chết, bị thương nặng như vậy, sao ta còn có thể sống sót?
Sinh mệnh lực của người ta sao có thể mạnh như vậy?! Tâm cũng thành bụi, trong ngực đều bị lửa đốt sạch, vẫn có thể sống thanh tỉnh như vậy, đau như vậy?
Trương Mẫn Hân và Ngô Vũ một mực nói không ngừng bên tai, nhiều hứa hẹn như vậy, nhiều khuyên giải an ủi như vậy, y căn bản nghe không vào.
Không cần một lần nữa cảm thụ những tàn nhẫn ích kỷ và bạo ngược trong tình yêu, về sau có thể đời đời đúng lý hợp tình mà hết ăn lại nằm không làm việc? Thế nhưng, y đã không còn là A Hán ngái ngủ nhìn thế giới, mọi sự đều không để trong lòng kia.
A Hán chẳng hiểu gì hết, cả đời chỉ muốn ngủ say kia, đã không còn.
Ngay cả Tiểu Dung đang bị lăng trì cũng bị kéo tới khuyên giải y, làm cho y rốt cuộc khôi phục một chút bình tĩnh. Tâm tư một lần nữa từ sâu trong mê mang hắc ám chậm rãi quay về hiện thế. Nhưng cố tình lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng kia:
“Các ngươi cũng giỏi thật, trước mặt ta nói sẽ rất nhanh chóng hỏi ra tâm pháp, chỉ chớp mắt, người cũng sắp giết chết.”
“Ai biết tiểu tử này cương cường như vậy, về sau mọi người đề phòng nhiều chút là sẽ không việc gì nữa.”
“Ngươi cũng đừng nói hoài Tĩnh vương gia không phải, ngươi có bản lĩnh thì tự mình hỏi ra tâm pháp đi.”
Sau một phiến trầm mặc tĩnh mịch, tiếng bước chân quen thuộc nổi lên, người nọ càng lúc càng đến gần.
Y muốn làm gì?
Bức cung, thẩm vấn, dụng hình, lăng ngược, tu nhục…
Nhiều đời trước, những điều này sớm đã thành quen, có bao nhiêu người đã làm chuyện như vậy với y, y cũng không nhớ rõ.
Chỉ là, những người đó, đều không phải Địch Cửu…
Thân thể bỗng nhiên không thể khống chế mà run rẩy, mấy đời trải hết, y rốt cuộc không nhịn được nữa!
Lực lượng tinh thần cường đại nhất trong thiên địa rít gào muốn xé toang cái xác yếu ớt bất kham này, sâu trong óc, vang lên tiếng kêu kinh hoàng của rất nhiều học trò.
“A Hán! Cậu đừng như vậy!”
“A Hán! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
“A Hán! Nhịn xuống! Hết thảy đều sẽ kết thúc!”
Thế nhưng, họ không phải y, họ không trải qua đau đớn của y, họ chưa từng rơi vào cảnh ngộ đáng thương buồn cười thế này, cho nên, họ mới có thể khuyên bảo thoải mái như thế.
Y đã bình tĩnh lại.
Tinh thần cường đại đã bắt đầu mất khống chế. Cũng như đời thứ tư, đối mặt với Địch Tĩnh và tất cả nhân sĩ chính đạo điên cuồng, tinh thần của y đã xé toang thân xác thành từng mảnh nhỏ…
“A Hán!” Thanh âm bình tĩnh có lực của giáo sư Trang vang lên: “Sự mất khống chế của em hiện tại còn nghiêm trọng hơn so với lần trước! Nếu em không thể khống chế mình, chết không chỉ là em, còn có những người khác. Cả phòng, cả biệt trang, mọi người, đều sẽ bị lực lượng của em xé thành mảnh nhỏ! A Hán, bình tĩnh…”
Đời thứ tư, từ trong hủy diệt trở về Tiểu Lâu, câu đầu tiên y hỏi, là khi y mất khống chế có tổn thương đến người khác hay không.
Thế nhưng Phó Hán Khanh hiện tại đã không phải là A Hán năm đó. Y hiện tại chẳng có tâm tư, đi quan tâm sinh tử của người khác.
Khi trong lòng người ta tràn ngập oán hận, cả thế giới đều là đối tượng oán hận. Y đang hận hết thảy y biết!
Y hận, y hận cái chính phủ có văn minh tối cao, tự do tối đa trong thời không xa xôi kia, vì sao không dung được một người nhàn rỗi giữa biển sao ngủ đến thiên hoang địa lão.
Y hận, y hận ngôi trường khoe khoang bảo vệ, quan tâm, chỉ dẫn, giáo dục kia, vì sao lại phải bức bách y, đi học tập những cái gọi là yêu hận si triền này.
Y hận, y hận Trương Mẫn Hân có thể thuần vì một trò đùa dai nhàm chán, khiến y lịch thế rơi vào trong hắc ám thống khổ.
Y hận, y hận những người bạn nhìn như nóng lòng quan tâm này, lúc y gánh chịu khổ nạn như thế, không một người nào chân chính chìa tay giúp y, không phải không thể, chỉ là không thể vi phạm quy tắc!
Y hận, y hận Địch Nhất. Mấy đời hờ hững trải hết, đôi mắt ngái ngủ mê mông nhìn nhân gian ái hận, thân trải trăm kiếp mà không biết khổ, có gì không tốt? Vì sao phải giương chiêu bài vì tốt cho y, đập tan cái xác y bảo vệ mình, bức bách y đi cảm thụ hết thảy tình ái hận oán?
Y thậm chí hận Địch Tam, hận Bích Lạc, hận Dao Quang, vì sao cho y chân tâm, vì sao phải tốt với y, vì sao phải để y sinh ra kỳ vọng tốt đẹp với thế giới, với nhân sinh, để y hiện giờ lại đi đối mặt với hắc ám và tuyệt vọng như vậy.
Y hận, y hận Địch Cửu…
Vô số thanh âm bên tai, hô hoán trong đầu, y không chịu đáp lại.
Tiếng bước chân, dừng lại trước người, y mở mắt.
Khoảnh khắc cuối cùng, y mở mắt nhìn về phía Địch Cửu…
Địch Cửu, vì sao, ngươi phải bức ta hận ngươi…
Ta cuối cùng đã yêu, ta cuối cùng đã hận.
Ta yêu ngươi sâu bao nhiêu, hận ngươi liền sâu bấy nhiêu.
Đời này kiếp này, ánh mắt cuối cùng, nhìn người y từng yêu từng hận, trong lòng tuyệt vọng.
Hóa ra, tất cả nỗ lực, tất cả kiên trì của ta, đều không có ý nghĩa. Đến cuối cùng, ta vẫn hận ngươi như thế như thế…
Một khắc sau, y hờ hững nhắm mắt, hờ hững điều động sóng tinh thần cường đại.
Sâu trong Tiểu Lâu, tất cả máy tính đồng thời phát ra tiếng kêu to the thé, vô số biểu đồ năng lượng đều chớp điên cuồng, tất cả màn hình giám thị đồng thời phát ra ánh sáng trắng chói mắt, mọi người nhao nhao đứng bật khỏi ghế, kinh hoảng nhìn nhau.
Qua hơn mười phút, các loại máy móc mới lần lượt khôi phục bình tĩnh, mọi người luống cuống tay chân nhanh chóng chạy thử, nhưng mà máy chủ trí năng lâm vào trầm tịch, trăm hỏi không đáp, máy móc giám thị cũng giống như đã mất hiệu lực, không thể tiếp nhận một hình ảnh, mảy may tiếng động nào nữa.
Đám siêu nhân thân tại Tiểu Lâu mà có thể quan sát thiên hạ vạn sự mê mang vô lực nhìn đôi mắt vô thố mù tịt của nhau. Lần đầu tiên, họ luống cuống chân tay, lần đầu tiên, tất cả khoa học kỹ thuật của họ đều không thể trợ giúp họ thoát khỏi quẫn cảnh tai điếc mắt mù, cái gì cũng chẳng cách nào biết được thế này.
A Hán bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tinh thần lực của y rốt cuộc mất khống chế bùng nổ, tạo thành chấn động lớn như vậy cho Tiểu Lâu sao? Thế nhưng, máy tính chủ của Tiểu Lâu bị chấn động lớn như vậy, thì làm sao đi dắt tinh thần thể của y trở về Tiểu Lâu? Vạn nhất tinh thần thể của y vừa rồi đã tràn ra tứ phương… việc này…
Không biết gì hết, chỉ có thể đoán. Càng là không biết gì hết, khả năng suy đoán càng thêm đáng sợ khủng bố, sắc mặt mọi người, càng lúc càng tái nhợt.