[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 27

Đề mục Trương Mẫn Hân chọn là luận sự vĩ đại của mẫu ái. Trong tình cảm vô tư nhất tốt đẹp nhất của nhân loại, hưởng hết khoái hoạt hạnh phúc, chờ khi kết thúc mô phỏng của đời đầu tiên, tất cả các học trò hầu như đều đã về Tiểu Lâu. Mọi người tụ lại một chỗ, nói nói cười cười, thật là náo nhiệt. Ánh mắt cô quét qua, không thấy A Hán giữa mọi người: “A Hán đâu?”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, kẻ này buông tay, kẻ kia nhún vai. Chẳng dễ dàng gì có một vị cười cười bảo: “Tiểu tử này, ngủ đủ sáu mươi năm, không biết mơ thấy mộng đẹp gì rồi.”

“Trở về sớm vậy à?” Trương Mẫn Hân cười hỏi “Thành tích thế nào?”

Thành tích? Mọi người đều thở dài lắc đầu.

Giáo sư Trang đúng lúc đi vào: “Tôi đã dạy bao nhiêu khóa học sinh, lần đầu tiên gặp phải tình hình kiểu này, cả máy tính trung ương của Tiểu Lâu cũng suýt nữa treo luôn.”

“Không phải chứ.” Trương Mẫn Hân ngạc nhiên “Cho dù tệ hơn, cũng không đến nỗi như thế chứ?”

Giáo sư Trang cười khổ: “Học sinh các khóa trước tôi dạy, cho dù kém hơn, chí ít vào đời lịch luyện cũng dính dáng được với luận văn. Như Khinh Trần là luận tình yêu hoàn mỹ của đế vương, mặc dù trò ấy cảm thấy không hoàn mỹ, nhưng chí ít có một tình yêu bày ra cho trò ấy luận. Như Tiểu Dung, luận kết cục của bề tôi ủy thác, cho dù kết cục không tốt, chí ít vẫn là bề tôi ủy thác. Nhưng A Hán…”

Ông buồn bực lắc đầu liên tục, vẻ kiêu ngạo của người làm gương sáng hầu như rơi vỡ đầy đất.

Phương Khinh Trần cười giải thích: “Tiểu tử này luận chính là nghi kỵ hoài nghi độc chiếm các loại tình cảm tiêu cực trong tình yêu, nhưng thế thì cũng phải có yêu trước, mới luận được chứ. Ngặt nỗi y đời này từ đầu chí cuối, ngay cả mép của yêu cũng chẳng chạm được. Cho đến chết cũng không thấy bóng dáng tình yêu đâu, người ta yêu y cũng vậy, y yêu người ta cũng thế, tóm lại là chẳng nhìn thấy gì hết.”

“Tôi đoán cậu ta chỉ nghĩ đến cuộc sống ăn không uống không như heo, hoàn toàn quên sạch chuyện luận văn.” Kính Tiết cười bổ sung “Chưa từng có một học sinh nào lại giống cậu ta, với việc học, không thèm quan tâm, không hề nghiêm túc thế này. Máy tính trung ương trí năng của chúng ta cũng chẳng dám tin chuyện kiểu này, vẫn cho là ghi chép của mình đã sai, không ngừng lục soát lục soát lại lục soát, chẳng lục ra được gì, liền tra đọc hết lần này đến lần khác, liều mạng tìm bug, nếu không phải giáo sư phát hiện sớm, cả hệ thống đều sẽ sụp đổ.”

Tiểu Dung cười khẩy một tiếng: “Đáng giận nhất là, đầu sỏ gây tội này vừa về là trực tiếp chạy đi ngủ, đến bây giờ cũng chưa thấy dậy.”

Trương Mẫn Hân rốt cuộc không kiên nhẫn nghe tiếp, trực tiếp lao đến bàn điều khiển, mở ghi chép mô phỏng của A Hán.

“Dậy, đồ khốn, mau dậy.” Thùng thùng thùng, buồng ngủ bị đập vang động trời.

“Ồn quá.” A Hán trở mình, muốn ngủ tiếp, trên mình thoạt tiên chợt lạnh, kế đó tai chợt đau nhói, cả người đã bị xách lên “Dậy đi, giáo sư nói phải trừ điểm của cậu, cậu còn tâm tư mà ngủ nữa.”

A Hán mơ mơ màng màng mở mắt, thấy rõ ràng là Trương Mẫn Hân, cả buổi mới ừm một tiếng: “Tại sao phải trừ điểm?”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói?” Trương Mẫn Hân trực tiếp chỉ mũi y mắng “Tài liệu thực tiễn, thành tích của đời thứ nhất hỏng bét cũng thôi, lạc đề vạn dặm, mém chút khiến hệ thống treo, hại cả Tiểu Lâu tê liệt cũng thôi, cậu cư nhiên còn tự sát? Cậu không biết theo quy củ, trừ phi là nội dung luận văn yêu cầu, bằng không mọi hình thức tự sát, đều có nghĩa là thái độ khảo thí không đúng đắn, phải trừ điểm sao?”

A Hán ù ù cạc cạc nhìn cô: “Tôi không có tự sát.”

“Cậu không có?” Trương Mẫn Hân túm tay y kéo đi, đến tận dưới đài khống chế chủ, mở ghi chép A Hán bị hình sơ tẩy ngày đó “Rõ ràng chỉ cách một bức tường, cậu chỉ cần mở miệng là có thể gọi tên kia đến, tại sao cậu không gọi? Cậu có thể cứu mình nhưng không cứu, đây không phải tự sát thì là gì?”

“Tôi căn bản đâu biết là mình sẽ chết?” A Hán rốt cuộc từ trong dở mộng dở thức đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cư nhiên trừng cô nàng một cái: “Tôi đang muốn hỏi cậu đây, mấy câu chuyện cậu cho tôi coi đó chẳng có vai chính nào chết vì chịu hình cả, bất kể chịu hình gì, cho dù còn nghiêm trọng hơn tôi phải chịu, cuối cùng đều không chết, cuối cùng đều có thể cứu về.”

“Không sai, vai chính đích xác là quái miêu chín mạng, nhưng thân bất tử là độc quyền của vai chính.” Trương Mẫn Hân cười khẩy nhìn y “Tôi đã bao giờ nói với cậu, cậu là vai chính?”

A Hán ngẩn ra, cái gì?

Trương Mẫn Hân cười nói: “Cậu chỉ nhớ vai chính là thân bất tử, không biết cậu có còn nhớ mấy vai phụ đó, đám vai phụ yêu tiểu công nhưng không được tiểu công yêu là kết cục gì.”

A Hán ngây ra đó, không nói nên lời.

Ngón tay Trương Mẫn Hân nhanh chóng bấm bấm, nháy mắt đã mở bao nhiêu tư liệu đam mỹ cô từng cho A Hán xem: “Cậu xem, cậu xem, giáo chủ này, chỉ bởi vì tên sư đệ yêu y kia một lòng muốn tốt cho y, mắt thấy tiểu thụ đâm y bị thương, đánh tiểu thụ một chưởng, y liền trực tiếp làm thịt sư đệ mình. Cậu lại coi, vị trang chủ này, chỉ bởi vì nam sủng theo y vô số năm, si tâm không đổi đố kỵ tiểu thụ, mắng tiểu thụ một trận, tức khắc bảo tất cả thủ hạ cưỡng dâm nam sủng này đến chết. Lại nhìn thử vị Hoàng thượng này, chỉ bởi vì thích tiểu thụ, trực tiếp bức tử hoàng hậu, mà đó lại là vợ cả nguyên phối. Còn nữa, còn người này, muội muội y bởi vì yêu y, nguyện ý dùng mạng mình cứu mạng tiểu thụ kia của y, vị tiểu công này lại không hề chớp mắt đồng ý ngay. Lại coi thử vị này, người ta là nam phối đầu tiên, dụng tâm cỡ nào, vì y sinh, vì y tử, vì y trúng độc, vì y bị thương, vì y chịu khổ chịu tội hơn mười năm, từng cứu y giúp y bao nhiêu lần, đếm cũng chẳng đếm nổi, thế nào, chỉ bởi vì không khách khí lắm với tiểu thụ của y, bị y đánh thành thế nào? Lại nhìn người này, càng lợi hại hơn, tiểu thụ nói, nếu ta muốn giết con trai ngươi thì sao, y lập tức đáp, ngươi cứ giết là được. Tiểu công như thế, tiểu thụ cũng vậy, cậu xem, ngần ấy tiểu thụ, phụ thân, mẫu thân, sư phụ, ca ca, muội muội, hôn thê, bị tiểu công người ta giết giết giết, chém chém chém, đến cuối cùng, tiểu công nói mấy câu, ta yêu ngươi, vậy là người đã chết cũng liền chết uổng. Cậu xem, cha mẹ con cái giết hết cũng chẳng sao, cậu thì tính là gì, một nam sủng con con, dám vô lễ như vậy với người y yêu, đánh chết cậu thì có gì ngạc nhiên. May được cậu bị đánh thành bộ dáng đó, lại còn chẳng chịu kêu một tiếng tha mạng, cậu muốn tôi nói cậu tốt chỗ nào?”

A Hán lẳng lặng nhìn những tư liệu đó, trầm mặc không nói, một lúc sau mới hỏi: “Lương tâm ở đâu?”

“Cái gì?” Trương Mẫn Hân hơi sửng sốt, mới hỏi “Cậu cũng biết trách Địch Phi không có lương tâm?”

“Không, tôi nói là tất cả những người trong truyện, với những người yêu mình đó, với những người từng nhiều lần giúp mình cứu mình đó, tàn nhẫn như thế, lương tâm ở đâu?”

Trương Mẫn Hân trừng mắt nhìn y, cả buổi mới lắc đầu: “Cần lương tâm làm gì? Người tốt đã sớm không được trọng, cậu không biết nam nhân không xấu nữ nhân không yêu sao? Cậu không biết, nam nhân phải tàn khốc, phải lạnh lùng, phải đẹp trai, mới thú vị sao? Cậu không biết, ma đầu quá khứ bi thảm, bại hoại tàn nhẫn nhưng vẫn còn lại một chút ôn nhu, được hoan nghênh hơn xa người tốt tiêu chuẩn sao? Đây chẳng qua là truyện đam mỹ, đâu phải sách giáo khoa tế thế cứu người khuyên người hướng thiện. Giết người như ma thì thế nào? Máu chảy thành sông thì thế nào? Giết mấy vai phụ si tâm thì có hề gì, đây không phải càng biểu hiện tiểu công đối với tiểu thụ không như tầm thường cỡ nào, yêu như trân bảo cỡ nào sao? Đây tính là đại sự gì, cậu xem những người trong truyện đó, giết người ngập thành, là vì cướp lấy tuyệt thế mỹ nam, diệt quốc diệt tộc là bởi vì trúng ý vương tử của người ta, hở chút họa hại thiên hạ, chỉ vì thành toàn một tình yêu. Tất cả mọi thứ, dưới quầng sáng tình yêu mỹ lệ, đều không còn gì đáng ghê tởm đáng nói nữa. Độc giả muốn xem, bất quá là một tình yêu oanh oanh liệt liệt, phải sinh phải tử, gạt nước mắt người, sau đó vì những nhân vật vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, vì yêu mà khiến toàn thiên hạ không ai có cuộc sống yên lành ấy mà đau lòng dằn vặt, nói một tiếng rằng họ thật là khổ mệnh rồi cũng thôi. Những người khác chết nhiều hơn cũng bất quá chỉ một vài chữ, ai lại phí một phân tâm tư cho họ. Chỉ cần có được tình yêu mỹ lệ, chỉ cần biết đi yêu tiểu thụ mệnh định, âm hiểm, lãnh khốc, tàn nhẫn, ích kỷ, vô tình, cực đoan hơn, đều có thể lý giải, giết chóc nhiều hơn, hủy diệt nhiều hơn, làm ác nhiều hơn, đều có thể tha thứ, cậu hiểu chưa?”

A Hán lặng im, sắc mặt mê mang, như một đứa trẻ lỡ rơi xuống hồng trần, vô luận thế nào cũng chẳng thể thích ứng với thế giới y không hay biết này.

“Địch Phi không tốt hơn nữa, chí ít y yêu tiểu thụ mệnh định kia, vì y sinh vì y tử, vì y bán đứng hết thảy cũng chẳng có gì đáng chỉ trích.” Trương Mẫn Hân tiện tay bấm bấm, mở tất cả tư liệu về việc Địch Phi và Bạch Kinh Hồng gặp gỡ quen biết rồi mến nhau. “Cậu xem, một bá chủ cái thế, gặp một mỹ nam tuyệt thế, bạch y phiêu phiêu, thanh quý xuất trần, tâm túy thần mê, khuynh tâm tương giao, lại chẳng ngờ bất trắc ập đến, liên tiếp bị phục kích, bàng hoàng phát giác chân tướng, đau không muốn sống, nhưng ai ngờ đối phương cũng là phim giả tình thật, thời khắc mấu chốt xuống tay không đủ tuyệt tình, để y có cơ hội chạy thoát, chờ Địch Phi Đông Sơn tái khởi, ngũ đại bang chớp mắt trôi giạt tứ tán, bốn sư huynh đệ đều bỏ mạng, Bạch Kinh Hồng đến lúc này mới ôm hận đầy lòng, oán sâu như biển, sau đó còn có bao nhiêu dây dưa không ngớt như thế. Dù là ai vừa nhìn cũng biết, đây là hai vai chính tiêu chuẩn, mọi kẻ thứ ba chen vào đều là đối tượng đương nhiên phải bị hy sinh. Tình huống bình thường tự nhiên là họ tranh cãi một chút, ồn ào một chút, chết mấy người qua đường Giáp Ất Bính không quan trọng, sau đó hiểu lầm tiêu tan, phát hiện đối phương mới là quan trọng nhất trên đời này, thế là kết cục đại đoàn viên. Cậu ấy à…” Tay Trương Mẫn Hân lại chỉ mũi A Hán, “Bình thường mà nói, cậu chính là người qua đường Giáp Ất Bính, bị chết uổng, tác giả và độc giả đều sẽ không nhớ kia.”
Bình Luận (0)
Comment