[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 41

Người ngoài chưa bao giờ biết, từ sau khi giáo tổ khai sơn Địch Phi mất, Ma giáo đã gần bảy trăm năm không có giáo chủ chân chính. Mỗi một đời giáo chủ Ma giáo mà người ngoài gọi, kỳ thật đều chỉ là Thiên vương trong chư vương Ma giáo, lấy thân phận quyền giáo chủ, đảm nhiệm chức giáo chủ. Mỗi một đời giáo chủ Ma giáo, đều phải cải thành họ Địch, đều phải có dung mạo cực giống giáo tổ khai sơn năm đó, chức vị của quyền giáo chủ chẳng qua là vì báo đáp công tích truyền tự cho giáo tổ mà thôi.

Vì sao lại định ra quy củ kỳ lạ như vậy, dòng năm tháng đằng đẵng trôi qua, trong lời dặn dò truyền qua từng đời, chân tướng đã không thể tra. Trong Ma giáo tầng cao nhất vẫn truyền lưu một truyền thuyết. Rằng một ngày kia, Ma giáo sẽ nghênh đón một vị giáo chủ chân chính, người nọ trong tên tất phải có một chữ hán, người nọ tất có đôi mắt trong suốt không vương một chút bụi, chuyện người nọ đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.

Ngoài ba điểm tương đồng này, lại sinh ra vô số truyền thuyết trái ngược, người nọ tất phải có lực lượng thần kỳ, trí tuệ xuất chúng, năng lực như thần thế nào, đủ loại thiết tưởng, đủ mọi tình tiết, đã truyền tới không thể tưởng tượng.

Mà chân tướng chân chính có thể tin, cũng chỉ giới hạn trong Ma giáo thất vương mới biết, vẻn vẹn là, chỉ có người phù hợp ba điều kiện kia, mới có tư cách trở thành giáo chủ Ma giáo chân chính, mà quy củ này, là giáo quy lớn nhất từ thời giáo tổ khai sơn, do thiên ma bát vương đời đầu tiên với luật thiết huyết, lời thề thiên ma truyền xuống, phàm người phạm quy định này, bất luận chức vị cao thấp, tất chịu mọi hình phạt thảm nhất trong giáo.

Song, bảy trăm năm thời gian trôi qua. Trung thành, niềm tin, cùng chân tướng, cũng đều dần dần trôi đi theo thời gian.

Trong mắt Ma giáo cao tầng, truyền thuyết, cũng bất quá là truyền thuyết mà thôi.

Không phải chưa từng có người phù hợp ba điều kiện kia xuất hiện. Chẳng qua, đều thường trong thời gian nhanh nhất, vì đủ các bất trắc mà chết, đương nhiên, bất kể truy tra thế nào, chắc chắn không thể lên người thiên ma thất vương.

Việc tranh đoạt quyền lợi của Ma giáo thượng tầng cũng chưa từng ngừng, thậm chí có người lợi dụng truyền thuyết lâu đời, thiết luật từ đời đầu này, mà cố ý chế tạo người phù hợp với ba điều kiện kia, để cầu nắm đại quyền trong tay, mà có thể dẫn phát, bất quá là một trường tranh đấu quyền lực tàn khốc khác thế thôi.

Với Địch Tuyệt mà nói, chuyện mỗi một đời Thiên vương truyền lại kia cũng hầu như đã bị lão quên bẵng. Trong mấy chục năm, cũng từng nghĩ, nếu trong nhiệm của lão, người kia xuất hiện thì làm sao? Mà đáp án cuối cùng có thể nghĩ đến, trước nay chỉ có một chữ “Giết!”

Song, giờ khắc này, khoảnh khắc sinh mệnh lão sắp trôi đi này, bỗng nghe thấy một chữ “hán”, đúng là chấn động tâm can, lão ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt trong sương khói mờ mờ đang dần rõ nét.

Song, lão có thể thấy, lại chỉ có một đôi mắt, tụ tập toàn bộ lực chú ý của lão, nhìn vào mắt, cũng chỉ được một đôi mắt này.

Trong suốt, không nhiễm hồng trần.

Trong bao nhiêu sương khói như thế, lại vẫn có một đôi mắt thanh minh như vậy.

Lải nhải đáng ghét như thế, lại vẫn bảo trì đôi mắt thanh tịnh như vậy.

Từ trên vách đá ngã xuống, một chưởng đánh chết một người, lại vẫn có đôi mắt trong suốt như vậy.

Địch Tuyệt đột nhiên ngơ ngẩn, đôi mắt thế này, trong đời lão có từng gặp được, trong suốt như vậy, vạn trượng hồng trần ba nghìn thế giới cũng chẳng mảy may vương vào, dù là ấu đồng trĩ linh cũng hiếm thấy tinh thuần thế này.

Ngực lại đau nhức một trận, khiến lão không thể không co giật, càng ra sức túm lấy Phó Hán Khanh: “Chuyện ngươi đã đáp ứng, có phải nhất định sẽ làm được?”

Phó Hán Khanh hơi ngẩn ra: “Đúng vậy, chuyện ta đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.”

“Được, ta muốn ngươi đáp ứng ta…”

“Là kế thừa một gia nghiệp khổng lồ, hay là một môn phái thần bí mà cường đại, hoặc là thay ông quản lý một kho báu lớn?” Phó Hán Khanh hơi hiếu kỳ hỏi.

Địch Tuyệt rên một tiếng, cố gắng trợn to mắt, thất thanh nói: “Sao ngươi biết?”

“Việc này dễ đoán quá mà, vách núi cao thế này, một người luyện công nhìn quần áo đầu tóc là biết đã rất nhiều năm chưa rời khỏi.” Phó Hán Khanh thở dài lắc đầu “Nói đến thì thật không thể tính là ta hại chết ông. Ai kêu ông đã già như vầy còn phải chạy xuống vách núi bế quan luyện công. Dựa theo kinh nghiệm của ta, ở dưới vách núi bao nhiêu năm, luyện một thân võ công, sau đó chạy ra ngoài, báo thù này, đại hiển thân thủ này, danh động thiên hạ này, cộng thêm cưới cả đống lão bà, việc này không phải không có, mà là phải do nam nhân tuổi trẻ anh tuấn làm, mới có khả năng thành công, một ông già…”

Phó Hán Khanh ra sức lắc đầu “Một ông già dưới vách núi, hơn nữa bộ dạng như ông vầy…”

Lúc này, sương khói đã tan dần, dung mạo Địch Tuyệt đã có thể thấp thoáng trông thấy. Đầu bạc dính đầy bùn, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, thuật rõ mỗi một điểm gian nan và chua xót trong sinh mệnh lão, ba vết đao dài cùng bảy tám mảng sưng phù chẳng biết nguyên nhân vì sao nổi lên trên mặt, chẳng những khiến dung mạo ban đầu hoàn toàn bị hủy, càng khiến hình tượng của lão dữ tợn khủng bố như ma quỷ trong địa ngục.

“Khả năng lớn nhất, chính là canh dưới vách núi, chờ một người trẻ tuổi rơi xuống, sau đó tặng hết nội lực cho y, bản thân biến thành khô queo, hoặc đột nhiên không thể không chết, thế là trước khi tắt thở, đem gia tộc vô cùng lớn mạnh, bang phái thế lực, hoặc là một kho báu vô cùng lớn nào đó, tặng cho người trẻ tuổi bỗng dưng rơi xuống.” Phó Hán Khanh gãi đầu “Ông đã không còn nội lực để có thể tặng ta, vậy đương nhiên là tặng bang gì đó, phái gì đó, hoặc là kho báu gì đó cho ta.”

Phó Hán Khanh nói rất đỗi thành thật, cho nên khi Địch Tuyệt phun ra một búng máu, y tuyệt không cảm thấy là mình khiến người tức hộc máu, chỉ vội vàng vỗ lưng lão: “Ông có cái gì muốn tặng cho ta thì mau tặng đi, ta thấy ông cũng chẳng gượng được bao lâu nữa đâu. Không phải ta không cứu ông, thật sự là ta đã nghĩ hết tất cả tri thức ta biết, dường như thiên ma đại pháp tẩu hỏa nhập ma, chân khí phản chấn, thật sự hoàn toàn không thể cứu. Vậy mới nói, luyện cái gì không được, luyện loại công phu vứt đi này làm gì…”

“Công phu vứt đi…” Địch Tuyệt muốn rống lên, nhưng mà tai mắt mũi miệng đã đồng thời tràn ra máu tươi. Lão biết thời gian của mình không còn nhiều, lại bị chọc giận đến mức ngay cả thương tâm khổ sở cũng quên sạch. Tên đần cưỡi ngựa cũng ngủ gật, để ngựa leo lên vách núi mà không biết, cư nhiên dám nói ma công đệ nhất thiên hạ là võ công vứt đi. Người này rốt cuộc có biết, từ trước tới nay, hắc bạch lưỡng đạo, thiên hạ các quốc, cả thảy một trăm ba mươi tám cao thủ tuyệt đỉnh, tu luyện kỳ công này, trong đó bảy mươi chín người tẩu hỏa nhập ma mà chết, ba mươi hai người thất bại, võ công phế hết, chỉ còn lại mấy người luyện thành, cũng bất quá là luyện đến tầng thứ sáu rồi khó mà tiến thêm. Lão là cao thủ tuyệt đại duy nhất cửu chuyển công thành, luyện đến tầng thứ chín cảnh giới đại thành.

Tên đần nói chuyện cũng chẳng đâu vào đâu này còn dám chê lão già, chê lão xấu. Năm đó Địch Tuyệt ta còn không phải là tuổi trẻ anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, nếu không phải bị chính đạo hãm hại, ta hiện tại chẳng qua năm mươi tuổi, đi ra ngoài vẫn hào quang chói sáng, mê chết cả đống nam nhân nữ nhân. Nếu không phải vì luyện ma công, ta có đến mức già như lão đầu tám chín mươi tuổi vầy không? Một thân sẹo của ta, bao gồm ba vết thương trên mặt, cùng vết sưng vì trúng độc mà lưu lại vĩnh viễn không thể mất đi, có vết thương nào không phải một chiến dịch xúc động lòng người, vết thương nào không đại biểu cho một trường chiến đấu oanh oanh liệt liệt. Với nam nhân trên giang hồ mà nói, mỗi một vết thương đều là chứng cứ đủ để tuyên dương sự tích anh hùng của mình. Đều là lý do đủ để cho người giang hồ đời sau say sưa nói chuyện, tán dương hướng về, ngươi cư nhiên chê nọ chê kia, nhìn không vừa mắt.

Lão tức đến mức hai mắt lồi ra, răng lại nghiến vang ken két, hận không thể xé từng miếng thịt của Phó Hán Khanh: “Ngươi, ngươi nói là, ngươi hại chết ta, phải thay ta hoàn thành chuyện ta vốn phải làm. Bất quá, ngươi phải đáp ứng ta, không thể cho người khác biết, ta là bị ngươi đánh chết.”

Phó Hán Khanh hơi cảm động nói: “Ông sợ thân nhân hoặc thuộc hạ của ông tìm ta báo thù?”

“Ta phi, ta tung hoành thiên hạ, một đời anh hùng, nếu để người biết, ta bị tên đần cưỡi ngựa cũng không biết nhà ngươi giết chết, chẳng những ta, ngay cả thể diện bảy trăm năm của các đời tổ sư giáo ta cũng mất sạch.” Địch Tuyệt dùng hết chút sức lực còn lại mà gầm lên giận dữ, lập tức bọt máu tung bay đầy trời.

Phó Hán Khanh sợ quá lùi lại. Địch Tuyệt không được y đỡ, cả người ngã ngửa ra sau, đầu vừa vặn đập lên tảng đá cứng ngắc, kêu cốp một tiếng.

Phó Hán Khanh vội vàng bổ đến đỡ lão dậy, thoáng nhìn, quả nhiên sau đầu sưng u một cục bự chảng. Y luống cuống xoa cho lão, miệng lại không ngớt: “Xin lỗi, xin lỗi…”

May mà lúc này Địch Tuyệt đã chẳng tức giận nổi, chỉ thở hổn hển nói: “Ngươi cứ nói, chính đạo tìm ra nơi ta ở, ta đang luyện công khẩn yếu quan đầu, tụ tập mấy trăm cao thủ đến đánh lén, ta ở đây cùng họ triển khai đại chiến oanh oanh liệt liệt, bởi luyện công bị nhiễu, trước tẩu hỏa nhập ma, sau lại trúng độc dược ám toán, mới trọng thương mà chết, ngươi nói, là ngươi đã cứu ta, như vậy, mọi người đều phải chịu ân tình của ngươi.”

Lão run rẩy lôi từ trong lòng ra một cái túi gấm nho nhỏ, đưa cho Phó Hán Khanh: “Đây là, tín vật giáo chủ.”

Phó Hán Khanh tiện tay tiếp nhận, mở ra thoáng nhìn, chợt ngẩn người: “Ông là người trong Tu La giáo.”

Ma giáo nguyên danh Tu La giáo, nguyên từ Huyết Tu La Địch Phi thủy tổ lập giáo. Võ công mật truyền trong giáo, phần lớn đều là Địch Phi lưu lại, trong đây bao gồm thiên ma đại pháp, nhưng mấy trăm năm trước, trong tay quyền giáo chủ đời thứ chín là Địch Tĩnh, Ma giáo từng gặp phải một lần hạo kiếp, rất nhiều điển cấp thần công đều thất lạc khắp thiên hạ, thiên ma đại pháp chính là một trong số đó. Nhưng thần công cỡ này, cho dù từng bị vô số người đoạt lấy, xem qua, trước đó lại chưa một ai luyện thành.

Mà Phó Hán Khanh cũng không vì Địch Tuyệt luyện thành thiên ma đại pháp rồi lập tức nghĩ đến lão có quan hệ với Ma giáo. Nháy mắt y mở chiếc túi gấm nho nhỏ kia ra, cúi đầu thoáng nhìn, Địch Tuyệt cảm thấy mình rõ ràng nhìn thấy, trên mặt Phó Hán Khanh dường như có biểu tình gì đó cực kỳ dị, lão định thần, chú mục nhìn lần nữa, lại thấy vẻ mặt Phó Hán Khanh dường như không mảy may biến hóa so với vừa nãy.

Là bị thương quá nặng, hoa mắt, hay là bốn phía quá nhiều bụi mù, khó tránh khỏi sẽ nhìn lầm cái gì.

Địch Tuyệt hơi do dự, toàn thân chợt chấn động kịch liệt, thất khiếu đồng thời phọt ra hàng loạt máu tươi, toàn thân trăm mạch đều đau cực. Lão biết thời khắc cuối cùng đã đến, kinh hoảng ra sức nắm chặt Phó Hán Khanh, muốn hô to điều gì đó, nhưng rốt cuộc chẳng có sức nói ra một chữ, vừa mở miệng, tuôn ra chỉ có máu tươi nồng đặc, vô cùng vô tận.

Trong lòng tràn đầy kinh đau, không, không, không, lão còn chưa dặn dò xong, lão vẫn còn rất nhiều chuyện phải cho tên đần này biết.

Lão chưa nói, tổng đàn trong giáo ở đâu, đồ đần ngay cả cưỡi ngựa cũng có thể không cẩn thận chạy lên vách núi mà không tự biết kiểu này, tìm cả đời cũng chẳng tìm ra. Lão chưa nói, phụ cận tổng đàn có bao nhiêu bẫy rập sinh tử, người này chỉ sợ cách tổng đàn xa lắc, đã chết mà xương cốt cũng chẳng tìm thấy. Lão cũng chưa nói, chư vương trong giáo đấu đá nhau, đều ôm tâm cơ, tên đần này không hề phòng bị, tay cầm tín vật giáo chủ, tùy tiện hiện thân, tất sẽ có nguy nan không đếm nổi, trời biết liệu có bị người bán rồi còn đếm tiền cho người hay không.

Còn có giang hồ chính đạo coi Ma giáo là dị đoan, chỉ cần y không cẩn thận bại lộ mình là người đứng đầu Ma giáo, tất sẽ dẫn tới vô số họa sát thân, tên đần này có hiểu điểm này không.

Còn có…

Còn có…

Còn có rất nhiều rất nhiều điều lão đều không kịp nói.

Người này tuy ngu ngốc, dù sao cũng có một thân nội lực khó tin, cũng có hiểu biết không thể tưởng tượng với võ công. Nếu cho y cơ hội, biết đâu y thật có thể như trong truyền thuyết, mở ra cho Ma giáo một thiên địa mới, y thật sự là người trong thiên mệnh duy nhất có thể trở thành Tu La chi chủ chân chính. Y thật có thể cho Tu La giáo hãnh diện, không còn bị chính đạo áp bức nữa.

Y có đôi mắt trong suốt, trong tên của y có một chữ hán, y nói, chuyện y đã đáp ứng, nhất định làm được.

Nhưng vô luận thế nào, y phải sống sót, trước khi làm được hết thảy những điều đó, y phải sống sót trước đã.

Địch Tuyệt nỗ lực trừng to mắt, ra sức nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh. Lão rất muốn dùng hết thảy của lão để đổi lấy thời gian nói mấy câu. Nhưng mà lão chẳng thể nói ra một chữ nào nữa.

Phó Hán Khanh thấy lão thất khiếu điên cuồng chảy máu tươi mà vẫn liều mạng túm chặt mình không buông tay, hai mắt mở to đầy tuyệt vọng và đau đớn, trong lòng ít nhiều cũng khó chịu. Y tất nhiên không biết tâm ý của Địch Tuyệt, chỉ cho là lão chưa nhận được câu trả lời của mình, thoáng chần chừ, cuối cùng hạ quyết tâm: “Ông yên tâm, ta quả thật không muốn làm giáo chủ Tu La giáo. Nhưng cái chết của ông, ta cũng có lỗi. Người ta phải có trách nhiệm với việc mình đã làm, cho nên mặc dù không muốn, ta vẫn có thể đáp ứng ông, chỉ là, ta không thể nói dối, cũng sẽ không nói dối, ta tối đa là không cho họ biết ông chết thế nào, chứ không thể nói dối họ.”

Y nói một phen hết sức thành khẩn, lại thấy Địch Tuyệt vẫn trừng y, đành phải thở dài cúi đầu, kề đến bên tai lão, ngắt từng chữ, chữ chữ thiên quân: “Chuyện ta đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.”

Địch Tuyệt lại run rẩy kịch liệt một hồi, cơ thể chợt giãy, sau đó nặng nề ngã xuống.

Phó Hán Khanh đưa tay đỡ lão, khẽ dò xét, biết lão đã tuyệt khí bỏ mình, lại vẫn trừng mắt, trong mắt vẫn là vẻ tuyệt vọng lo âu và đau đớn.

Phó Hán Khanh bối rối gãi đầu, ôi, ta đã đáp ứng ông ta rồi, vì sao vẫn chết không nhắm mắt, ta nhìn không đáng tin vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment