[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 45

Trong mắt người bên ngoài, giáo chủ Ma giáo, tự nhiên là có được quyền lợi cao nhất, sinh sát trong tay, nói sao làm vậy, không chừng còn hở chút đánh giết thủ hạ, để thể hiện mình uy nghiêm cỡ nào, cường đại cỡ nào, tài ba cỡ nào, trong truyền thuyết, tất cả ma đầu tà đạo, đa số đều tàn bạo vô tình, lại đáng sợ như thế.

Song cho dù là trong Ma giáo, cũng chỉ có tầng cao mới biết, quyền uy của giáo chủ kỳ thật rất có hạn.

Vốn từ đời đầu tới nay, mỗi một đời kế vị đều chỉ là quyền giáo chủ, thân phận không chính thức, không có quyền hạn quá cường đại, chư vương có quyền tiết chế giáo chủ, quyền giáo chủ vi phạm giáo quy, hoặc làm chuyện quá phận, chư vương đều có thể can thiệp.

Đặc biệt là quyền giáo chủ thứ chín Địch Tĩnh, làm điều ngang ngược, hãm hại chư vương, muốn quyền lợi trong giáo tập hợp vào một thân, với bên ngoài lại hoành hành bá đạo, kết vô số thù hận, cơ hồ đưa tới tai ương ngập đầu cho Ma giáo, từ sau đó quy củ trong giáo lại có sửa đổi cực lớn. Để phòng lịch sử tái diễn, quyền hạn của giáo chủ bị thu nhỏ thêm một bước. Nếu không có sự đồng ý của chư vương, giáo chủ thậm chí không thể điều động thân vệ thuộc hạ của chư vương. Mà thân là một trong Tu La bát vương tối cao, đều có quyền hoài nghi ý kiến của giáo chủ, chỉ cần có tam vương bảo trì ý kiến như nhau, là có thể phủ quyết ý chí của giáo chủ, mà chỉ cần có tứ vương đứng lên hiệu triệu, là có thể tổ chức đại hội bãi miễn giáo chủ, chỉ cần có ngũ vương ý kiến tương đồng, thậm chí có thể khiến bảo tọa giáo chủ đổi người.

Dưới chế độ kiểu này, đừng nói Phó Hán Khanh chỉ cầm viên châu tới, cho dù Địch Tuyệt từ dưới đất leo lên, che chở Phó Hán Khanh về Thiên Ngoại thiên, chỉ y mà bảo đây là giáo chủ tiếp theo ta đã chọn, chư vương khác đều hoàn toàn có thể không quan tâm.

Đùa hả, giáo chủ truyền thừa là chuyện trọng đại, từ đời đầu tới nay đã có thiết luật, Tu La chư vương ai chưa từng phát thiên ma huyết thệ trước linh hồn giáo tổ, tuyệt không vi phạm lời hứa nhiều đời tương truyền. Quyền giáo chủ chỉ có thể lựa chọn trong những người được bồi dưỡng như ảnh vệ dung mạo cực giống giáo tổ.

Đương nhiên, cách vô số năm, cái gọi là thiết luật đời đầu, cũng bất quá là lý do cho có trên hình thức. Nguyên nhân lớn nhất bên trong là, người trong ma đạo, không dung được người ngoài đến phân chia quyền lực của họ, không dung được người lạ dễ dàng tiến vào phạm vi thế lực của họ.

Đừng đùa, cho dù là Hoàng đế lão tử miệng vàng răng ngọc cũng chẳng thể tùy tiện tóm một người rồi hạ chỉ cho tên này làm Thái tử, thần tử trong triều còn không phải liều mạng can gián.

Cho dù là hậu đạo như danh môn chính phái, chưởng môn truyền thừa cũng phải hỏi ý kiến đại đa số. Đổi một A Tam A Tứ không biết cầm tín vật chưởng môn tới cửa nói, ta đến làm chưởng môn của các ngươi, có lẽ cho dù là môn phái hậu đạo nhất, nói đạo lý, coi trọng tôn ti sư đồ nhất, cũng sẽ có người nhảy dựng lên phát tác.

Huống chi Ma giáo chưa bao giờ để mắt đến những điều này. Đối với người trong Ma giáo từng bị chính đạo áp bức vây quét nhiều mặt mà nói, mặc kệ Phó Hán Khanh nói là thật hay giả, một tên lai lịch không rõ, thực lực bí hiểm thế này, bỗng nhiên chui ra đòi làm giáo chủ, tuyệt đối là uy hiếp to lớn, đã là uy hiếp, tất phải trừ đi.

Giữa chư vương Ma giáo, đích xác không thể nói đến chân thành đối xử, hữu ái hài hòa, nhưng đã là vương chí cao, có thể bước lên vị trí này, ai mà chẳng trải qua vô số gian nguy, đổ vô số mồ hôi và máu, sớm lịch luyện đến mức bụng có cái hiểm sơn xuyên, lòng có lòng dạ chặt chẽ, tuyệt không đến mức mọi việc đều biểu hiện ra mặt, để cảm xúc lộ ra ngoài.

Cho nên, khi Địch Cửu giận dữ vung kiếm, song vương khác đã biết y đang che giấu thực lực, cũng bắt đầu đóng kịch. Mọi người tự nhiên sẽ không thiếu sự ăn ý, không cần thương lượng bằng lời, không cần ngôn ngữ câu thông, cũng có thể hô ứng lẫn nhau, không chê vào đâu.

Không phải họ không muốn bắt sống Phó Hán Khanh, thật sự là lực lượng cường đại của Phó Hán Khanh khiến lòng họ nghi kỵ quá mức, trước đánh lén, tất cả ám sát giao thủ ít nhất đều ẩn tàng quá nửa thực lực, cho đến khoảnh khắc này đánh lén, toàn lực xuất kích, không dám giữ lại chút nào.

Cho nên cũng bất chấp sự sống chết của Phó Hán Khanh.

Dù sao lời tên này nói nếu là giả, tất nhiên đáng chết. Nếu là thật, lão đầu chết tiệt biết rõ tình huống trong giáo lại còn chẳng nói gì đã bảo tên này chạy tới tự xưng muốn làm giáo chủ kia, mới là đầu sỏ hại chết y.

Mọi người căn bản không hề áy náy, tuyệt không mảy may có gánh nặng tâm lý mà hạ sát thủ. Sau đó, ngay trong tiếng kêu rên cực thấp cực thấp, bị phản chấn về theo ba phương hướng.

Địch Cửu thân thể lắc lư một hồi, không thể không dùng tay trái vịn một gốc đại thụ gần nhất, mới có thể nỗ lực đứng vững, kiếm trong tay đã gãy thành từng đoạn, hổ khẩu vỡ toang. Máu tươi nháy mắt nhuộm khắp tay phải, cả cánh tay phải giống như đã mất đi lực khống chế buông xuống bên người, sắc mặt trắng bệch nhìn Phó Hán Khanh.

Long vương nội lực hùng hậu nhất bị chấn văng ra xa, thân ảnh mặc dù tuổi già vẫn thẳng tắp rốt cuộc hoàn toàn còng xuống, rất nỗ lực muốn đứng vững, lại thân bất do kỷ một lui hai lui ba lui, cuối cùng thân thể chấn động kịch liệt một hồi, ngay cả xương cốt cũng liên tiếp phát ra tiếng vang rắc rắc, lúc này mới miễn cưỡng không trượt chân ngã xuống.

Song người thảm nhất lại là Dao Quang. Nàng ở gần nhất, ra tay tàn nhẫn nhất, bảy dây đàn đứt hết cũng thôi, chết người nhất là, tất cả ám khí nàng đánh ra đều bị chấn bay về. Trong khoảng cách ngắn ngủi như vậy, căn bản chẳng có đường né tránh ám khí, may mà nàng kỹ nghệ cao tuyệt, trong lúc trăm bận đã vận toàn bộ nội lực, dao cầm bay múa quét rơi một dải, đánh bay một dải, lại vẫn có một phần bắn trúng nàng.

Có ám khí đánh trúng người thì cực nhỏ, sau khi vào người lại nổ tung một đại bồng thiết phiến, có ám khí trực tiếp nổ tung hỏa dược trong người, có ám khí lại cự độc hết sức, khoảnh khắc bị bắn trúng, nàng ngay lập tức móc thuốc ra, sau đó cả cánh tay đã bắt đầu tê liệt, không nghe sai sử.

Mà ngoài dự liệu của mọi người lại là, Phó Hán Khanh kêu lên quái dị, bổ đến ôm lấy Dao Quang bởi vì trúng độc và đau đớn, toàn thân đều chảy máu, đang vô lực ngã xuống. Nội lực mạnh mẽ cứ thế tuôn vào thân thể nàng, nơi đi qua, phảng phất như sóng to gió lớn, không gì sánh được, nháy mắt đã bức sạch toàn bộ độc tố trong cơ thể nàng, miệng vẫn nói: “Xin lỗi, xin lỗi, nội lực của ta quá mạnh, vừa bị tập kích tự nhiên sẽ phản ứng, thật sự xin lỗi, đả thương các người rồi sao. Mấy người xuống tay đánh lén sao cũng chẳng báo trước gì hết. Nếu như biết trước ta đã chú ý khống chế nội lực, không làm mấy người bị thương.”

Nếu không phải bởi vì người quá đau, Dao Quang quả thực muốn chửi ầm lên, báo trước còn gọi là đánh lén được không?

Địch Cửu đứng cách không xa, mặt không chút máu nhìn Phó Hán Khanh, chuyện vừa rồi phát sinh, khiến y cơ hồ cho là, mình đang sa trong cơn ác mộng, mà không phải đang tự thân trải qua hết thảy.

Không sai, người nội lực cực cao, có thể dễ dàng chấn bay vũ khí hoặc ám khí của người khác, song điều này cũng cần phải có một vật dựa vào, hoặc đao hoặc kiếm, cho dù là cầm một vạt áo, một nhánh cây, chí ít phải có một vật, làm chỗ dựa cho nội lực phát huy, thế mà người này không dùng gì hết, thuần dùng nội lực vô hình đã chấn văng chưởng lực hùng hậu nhất, bảo kiếm sắc bén nhất, ám khí không đâu không vào nhất, đây căn bản là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Long vương hơi run rẩy đứng thẳng dậy, cố gắng nuốt xuống vị tanh ngọt bốc lên cổ họng, sắc mặt nghiêm trang: “Tu La giáo, Cửu Tiêu Vân Long vương Mạc Ly, bái kiến công tử, xin hỏi cao tính đại danh của công tử.”

Phó Hán Khanh ôm Dao Quang, nhìn máu tươi tràn ra khắp nơi kia, khiếp sợ vô cùng, tay chân luống cuống, hai tay không biết chắn đâu mới được: “Ta là Phó Hán Khanh, ông mau gọi đại phu đến, ta chỉ có thể giúp nàng ta trừ hết độc lực, ta không biết trị thương đâu.”

“Phó Hán Khanh?” Mạc Ly thoáng chấn động, thần sắc lại không có biến hóa gì lớn, chỉ nhìn cố định Phó Hán Khanh, qua một lúc mới nói: “Công tử nói giáo chủ chọn cậu làm giáo chủ đời tiếp theo, đứng đầu giáo ta tuyệt không thể do người võ công kém cỏi đảm nhiệm, chúng ta bất đắc dĩ ra tay thử, đã đắc tội, xin công tử thứ lỗi.”

Lý do như vậy, đoán chỉ có đồ ngốc mới tin được, chẳng qua, thoạt nhìn người trước mắt này không hề có ý trở mặt, cho hai bên một bậc thang để bước xuống, là ắt không thể thiếu.

Bất quá, Phó Hán Khanh căn bản không chăm chú nghe ông ta nói gì, chỉ kinh hoảng nhìn Dao Quang cả người vẫn không ngừng chảy máu, vết thương lớn nhỏ đều đang co giật, trên mặt đã trắng bệch chẳng còn chút huyết sắc nào, nhưng đến lúc này vẫn chưa rên rỉ một tiếng: “Được được được, ông nói cái gì cũng được, mau gọi đại phu đến đi.”

Sốt ruột kinh hoảng như vậy, khiến những người đứng nhìn là Mạc Ly và Địch Cửu đều hơi kinh ngạc, nếu không phải họ biết rõ lai lịch của Dao Quang một thân thương tích này, cơ hồ sẽ lầm tưởng Phó Hán Khanh là người chí thân của Dao Quang, mới lo âu như vậy. Thế nhưng ngữ khí thần dung kể cả ánh mắt Phó Hán Khanh, đều chí thành, cho dù không hợp tình lý hơn, cũng khiến người ta rất khó hoài nghi thành ý của y.

Đến cả Dao Quang, cực đau cực hận, muốn mắng một tiếng: “Bớt ở đây làm bộ làm tịch giả người tốt đi, còn ra vẻ vô tội…” Nhưng ngay cả mắng trong bụng, khi chạm đến ánh mắt trong suốt kia của Phó Hán Khanh, lúc này tràn đầy lo âu, không chứa một chút tạp chất nào, cũng phải hơi ngừng lại, sau đó không nhớ được nữa.

Phảng phất, dường như nghe Mạc Ly đang nói: “Phó công tử, giờ ta sẽ đưa Dao Quang đi trị liệu, cậu cũng mời tạm thời nghỉ ngơi. Liên quan đến việc tiếp nhiệm giáo chủ quá trọng yếu, ta cũng không tiện quyết định, phải chờ chư vương đủ mặt, mới cho công tử câu trả lời, công tử có muốn ở Thiên Ngoại thiên, làm khách vài ngày?”

Cái tên không biết là ngu ngốc hay thiên tài kia còn đang luôn miệng hô: “Được, được, được, ông mau dẫn nàng ta đi trị thương đi.”

Dường như nghe thấy Địch Cửu nói như thăm dò: “Thiên ma châu là thánh vật bản giáo, công tử có thể trả lại chúng ta bảo quản.”

Câu trả lời nghe thấy lại vẫn là một tràng được được được.

Trời ạ, Dao Quang mơ mơ hồ hồ, có một loại kích động muốn kêu thảm. Tên kia rốt cuộc có hiểu không, thiên ma châu trân quý cỡ nào, ở Tu La giáo lại đại biểu cho ý nghĩa thế nào. Y cứ thế dễ nói chuyện mà đáp ứng giao cho một kẻ vừa rồi còn đánh lén muốn đẩy y vào chỗ chết.

Dao Quang mơ màng nghĩ, tên bỗng dưng chui ra, công phu cao hù chết người này, hoặc là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc, hoặc chính là thiên hạ đệ nhất ngụy quân tử đáng sợ nhất.
Bình Luận (0)
Comment