[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 61

Nghi thức nhậm chức của giáo chủ Ma giáo cực dài dòng phiền toái, chí ít trong mắt Phó Hán Khanh thì thật sự là như thế.

Nghênh ngang ngồi ngay trung ương đài cao, đến cả chư vương khác cũng chỉ có thể đứng trang nghiêm phía sau y. Vô số người phục lạy dưới đài cao, từ trên nhìn xuống đen ngòm một vùng toàn đầu là đầu.

Lúc đầu Phó Hán Khanh cho rằng, bất quá là lạy vài cái, hô vài tiếng là nghi thức coi như xong, ai biết chỉ lời chúc giáo chủ đăng vị đã đọc mất hơn một giờ. Người phụ trách đọc lại có thể không cần nhìn bản thảo một thoáng, vùi đầu lướt từ phải qua trái lại từ trái lướt qua phải, bắt đầu nói từ lịch sử xa xưa nhất của giáo phái, liệt kê những sự tích anh hùng của mỗi một đời giáo chủ bắt đầu từ Địch Phi, lại từ đáy lòng biểu đạt một phen cảm khái, tình cảm hoài niệm của hậu nhân với tiền bối anh liệt, cùng với lấy tiền bối anh hùng làm mẫu, phải học tập, cố gắng hướng về phía trước, tuyệt không cô phụ quyết tâm của tổ tiên. Lại nói đến việc tân giáo chủ chính vị, tân giáo chủ có được bao nhiêu phẩm đức ưu tú, thân mang thần công kinh thế ra sao, anh minh thần võ thế nào thế nào, khoan dung nhân ái thế nào thế nào, tài ba thế nào thế nào, tóm lại Phó Hán Khanh từ đầu đến đuôi, từ trên xuống dưới, chỉ có ưu điểm, tuyệt không có khuyết điểm, khẳng định là tuyệt thế hảo nam nhân trên trời mới có dưới đất không thể tìm.

Phó Hán Khanh nghe mà mơ màng buồn ngủ, thập phần hoài nghi, trong miệng người này nói rốt cuộc có phải là mình không nữa.

Cuối cùng tiếng khàn lực cạn biểu đạt trung thành và quyết tâm của đám giáo chúng, thề chết đi theo giáo chủ, sau đó đưa tay lên trời, chúng giáo đồ toàn bộ lớn tiếng hô khẩu hiệu, vô số thanh âm hô hào rền vang như toác yết hầu vang lên rung trời, khiến Phó Hán Khanh nghe đến mơ màng, gần như ngủ say trên đài bị dọa cho suýt nữa rớt khỏi ghế.

Vốn tưởng là cuối cùng đã chịu được đến khi thủ lĩnh đọc xong ngần ấy văn chương kiểu cách, mọi người có thể nghỉ ngơi. Ai ngờ còn cả đống nghi thức hành lễ dập đầu, lớn lớn bé bé, thủ lĩnh quản sự các nơi, phải nhất nhất tiến lên chào, đây cũng là để tân giáo chủ lập tức quen thuộc các quản sự bên dưới, về sau tiện bề xử lý giáo vụ cần thiết, nhưng với loại người lười nhác như Phó Hán Khanh mà nói, đống lễ nghi rườm rà này khiến y phiền càng thêm phiền.

Nói đến thì y thật sự không phải là cố ý, chỉ bất tri bất giác hai mắt bắt đầu khép lại, chỉ rất tự nhiên mà cách một lúc lại gật đầu, vừa ngủ gà gật vừa chú ý đám thủ lĩnh lớn nhỏ tiến lên làm lễ chào hỏi.

Đài vốn đã dựng cao, đám người lên chào cũng không dám ngẩng đầu nhìn giáo chủ cao cao tại thượng của họ, phía dưới đúng là chẳng ai phát giác cổ quái. Lại còn cảm thấy vị giáo chủ này không tồi, rất lễ độ, nghe nói giáo chủ trước kia đều tính tình lãnh ngạo, nào chịu hòa khí gật đầu chào hỏi mỗi người như vậy.

Chư vương đứng sau Phó Hán Khanh, thật sự không thể nói là tức giận hay buồn cười.

Thân là người đứng đầu Ma giáo, đại biểu nắm giữ quyền thế và tài phú khổng lồ cỡ nào, người này rốt cuộc có khái niệm không đây. Bao nhiêu người phí hết tâm huyết, chịu đủ gian khổ, chảy hết mồ hôi và máu, chính là vì vinh quang của khoảnh khắc này, người này rốt cuộc có hiểu không. Có thể ngủ giữa nghi thức quan trọng thế này, bảo người ta phải nói sao?

Vốn là thiên ma chư vương, đối với việc Phó Hán Khanh không hề quan tâm chức vị giáo chủ, hẳn phải tức giận, hẳn phải có cảm giác bị nhục, nhưng không biết vì sao, mọi người dường như đều sinh ra một cảm giác vô luận Phó Hán Khanh làm ra chuyện vớ vẩn gì, đều rất hợp lý, rất bình thường, hoàn toàn chẳng đáng giật mình hoặc tức giận.

Cho nên Mạc Ly chỉ thở dài nhè nhẹ, Tiêu Thương tựa tiếu phi tiếu nhìn Phó Hán Khanh ngủ thật thoải mái kia, Địch Cửu cũng chỉ nhíu mày, tuy có hơi không vui nhưng cũng không nói gì. Mà Dao Quang lại dùng ánh mắt cười trên tai họa xem kịch vui, nhìn chằm chằm Bích Lạc sắc mặt cực kỳ không tốt.

Trong thiên ma chư vương, Khẩn Na La vương Bích Lạc là người tính tình nghiêm cẩn nhất, nghe nói nàng xuất thân từ một gia tộc cực lớn, thậm chí có người nói nàng là công chúa nước nào đó, cái gọi là lễ nghi quy phạm trên cơ bản đã khắc vào xương cốt huyết mạch. Tuy rằng nàng xưa nay tính tình luôn lạnh băng, không chịu gần người, nhưng cũng luôn lễ nghĩa chu toàn, tuyệt không thất nghi. Dao Quang từng cười nói nàng là thục nữ hoàn mỹ nhất nhưng cũng lạnh lùng nhất.

Với tính tình của Bích Lạc, bộ dáng lười nhác thế này của Phó Hán Khanh tự nhiên là không thể nhìn nổi. Nhưng đồng dạng, là một người cực để ý quy củ lễ nghi, nàng cũng không thể đương trường phát tác trên đại điển chính vị của giáo chủ này, khiến cho chuyện tân nhiệm giáo chủ ngủ trên đại điển mọi người đều biết. Nàng chỉ bình tĩnh đưa tay, tại góc độ giáo chúng phía trước không thể trông thấy, chậm rãi bóp lưng Phó Hán Khanh một cái.

Giữa lúc đưa tay, chiếc nhẫn đeo trên tay nàng đột nhiên bắn ra một cây châm.

Với nội lực của Phó Hán Khanh, bất cứ ai đột nhiên công kích y, sẽ chỉ tự mình chuốc khổ, bị nội lực của y phản chấn. Nhưng nếu bình tĩnh áp châm trên da y, dùng âm kình đâm xuống từng chút, trừ phi Phó Hán Khanh đã luyện kim chung tráo thiết bố sam, lại còn trước đó đã vận khí chuẩn bị, nếu không cũng nhất định phải bị thương.

Huống chi cây châm kia chính là Bích Lạc vì đối phó loại quái vật Phó Hán Khanh này, đặc biệt tìm đến thiên la châm chuyên phá cương khí nội gia của võ lâm cao thủ. Cho nên, theo một cái nhấn hờ hững trên lưng Phó Hán Khanh, châm này đã cắm một nửa vào lưng Phó Hán Khanh.

Chư vương khác, hoặc hơi nhíu mày, hoặc hơi lộ ra biểu tình không tán đồng lắm, cũng có người vẻ mặt hưng phấn xem kịch vui, cũng có người thoáng chần chừ, rốt cuộc chẳng ai ra tay ngăn Bích Lạc.

Song phản ứng của Phó Hán Khanh sau khi bị thương lại ngoài dự liệu của mọi người, như thể chỉ ngủ hơi không được thoải mái, hơi cựa mình một chút rồi ngủ tiếp.

Bích Lạc ngạc nhiên, rụt tay về, kinh ngạc nhìn thiên la châm một chút.

Đâu có lộn, kim đâm vào một nửa, bên trên còn dính máu kìa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?

Hiếm khi thấy Khẩn Na La vương vĩnh viễn bảo trì dáng vẻ tao nhã, hệt như nữ thần chạm bằng băng ngạc nhiên thất sắc như vậy, Dao Quang thỏa mãn cười cười, thoải mái đưa tay ra sức véo bộ vị vừa rồi bị thương của Phó Hán Khanh một cái, bất quá, đầu tiên nàng sợ mình bị chấn thương, không dám dùng sức quá lớn, thứ hai, không phải thật sự muốn làm Phó Hán Khanh bị thương, cho nên không hề gửi gắm hy vọng đánh thức người trên một cái véo này, chỉ thầm vận nội lực, đem tiếng cười mỏng mảnh, truyền vào tai người lại lợi hại như sư tử hống của phật môn truyền vào tai Phó Hán Khanh: “Hồi hồn, mau hồi hồn, giáo chủ đại nhân.”

Phó Hán Khanh hừ một tiếng, lập tức ngồi thẳng tắp, hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn đông nhìn tây một phen, hừm, hẳn là chưa gây ra họa gì.

Bích Lạc thấy y đến lúc này cũng chẳng có vẻ gì là bị thương, càng cảm thấy sửng sốt: “Ngươi không thấy đau à?”

“Đau?” Phó Hán Khanh ngẩn ra một chút, cẩn thận cảm thụ một hồi, a một tiếng “Dường như lưng hơi đau, ta bị thương rồi à? Bị thương lúc nào thế?”

Mọi người đều cười ngất, đây rốt cuộc có phải là người không hả, y có biết đau không, bị thiên la châm đâm một cái, y lại chỉ hỏi vấn đề kiểu này như không việc gì.

Họ tự nhiên không biết Phó Hán Khanh không phải không biết đau, chẳng qua cảm giác với đau đớn quá trì độn, thương bình thường với y mà nói, trên cơ bản chẳng khác gì lắm so với bị muỗi đốt.

Dao Quang lại cảm thấy, mọi việc lạ phát sinh trên người Phó Hán Khanh đều không coi là lạ, cho nên cũng dứt khoát không suy xét chuyện này nữa, chẳng qua ánh mắt uy hiếp mười phần đánh giá Phó Hán Khanh, nở nụ cười ôn nhu mà quyến rũ: “Phó đại giáo chủ, ngươi có biết, ngủ trên đại điển chính vị, với giáo ta là vũ nhục cỡ nào, ngươi có biết, vừa rồi đã tạo thành thương tổn lớn cỡ nào với tâm linh của chúng ta, ngươi có biết…”

Nàng ở đây còn chưa hỏi có biết xong, Phó Hán Khanh đã như một đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, ngồi lại ngay ngắn, liều mạng trừng to mắt nhìn bên dưới, cũng chẳng cần biết người đang hành lễ báo danh phía trước là ai, liền ra sức gật đầu một cái, miệng còn nói: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta cam đoan không ngủ gật nữa, bất quá, các ngươi không thấy là thái dương hôm nay quá gắt sao? Các ngươi không thấy họ đã quỳ lâu lắm rồi sao? Đầu gối sẽ tê, đổ nhiều mồ hôi sẽ mất nước, không bằng mau chóng tan đi, mọi người đi nghỉ ngơi…”

Dao Quang đè thanh âm cực thấp, ngữ khí càng ôn nhu: “Giáo chủ…”

Phó Hán Khanh rùng mình, vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm chữ nào.

Đương nhiên, những biến hóa trên đài này, đám giáo chúng dưới đài cao không thể biết. Họ chỉ có thể xa xa trông thấy, tân nhiệm giáo chủ, thân thiết mà không mất uy nghiêm gật đầu với họ, họ chỉ có thể thấy, ngũ vương cao cao tại thượng, biểu tình uy nghiêm trang trọng, đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy họ mỉm cười trò chuyện một hai câu.

Xem ra tầng cao quan hệ hòa hợp, tình huống rất tốt, tiền đồ của thần giáo là không thể hạn lượng.

Chẳng dễ dàng gì chịu xong nghi thức phiền phức, Phó Hán Khanh rời đi dưới sự dẫn dắt của ngũ vương, vô số giáo chúng phía dưới mới có thể đứng lên, thẳng lưng, tan đi theo thứ tự.

Ngày đầu tiên chính thức trở thành giáo chủ, chuyện thứ nhất sau khi làm xong nghi thức, chính là vào Thiên Ma điện giáo chủ xử lý công vụ toàn giáo. Tuy nói nơi này nên là trung tâm quyền lợi cao nhất của Tu La giáo, nhưng bởi vì Địch Tuyệt mất tích hai mươi năm, nơi này vẫn bỏ hoang, ít người dọn dẹp, chẳng qua trước khi Phó Hán Khanh chính vị, dùng khoảng thời gian ba ngày tùy tiện dọn dẹp sơ sơ, bày chút đồ bài trí mới, cũng không thể nói đến hoa lệ.

Dao Quang cười khanh khách giải thích: “Chúng ta không có nhiều thời gian, cũng chưa sửa sang gì, bất quá, bởi vì các đời tới nay, thường có giáo chủ xử lý công vụ ở điện riêng của mình, đến nỗi nơi làm việc chính thức này lại thường trở thành bài trí, cho nên nơi này phải chăng cần sửa sang trang trí, cứ theo ý ngươi. Nếu ngươi thích nơi này, cứ bảo người bố trí một phen, nếu không thích thì công việc ngươi cũng có thể trực tiếp xử lý ở Tu La điện của ngươi… Đúng rồi, hôm nay ngươi đã chính thức trở thành giáo chủ, không cần về khách phòng của ngươi nữa, đợi lát nữa trực tiếp đến Tu La điện đi, ngươi chẳng những là giáo chủ, còn là Tu La vương đấy, nói đến thì danh hào này, chính là từ đời đầu tới nay, chưa từng có người làm.”

Có nàng phân thuyết cặn kẽ, mọi người cũng đều vui vì bớt việc, chỉ cùng Phó Hán Khanh theo nàng chậm rãi bước về trước, nghe nàng giảng giải tường tận.

“Nơi này là chính sảnh, là chỗ bình thường xử lý giáo vụ, phát mệnh lệnh, tiếp kiến thuộc hạ. Bên kia là thư phòng, tra hồ sơ trong giáo, xử lý công văn sách mật, phần đa là làm ở đó. Còn có thiên điện bên kia, thông thường mà nói, giáo chủ cùng chư vương tụ nghị đều ở đó, ngoài ra, thiên điện và thư phòng đều có bí thất khác, nếu phải xử lý việc cơ bí, hoặc phải nói chuyện riêng, thường chọn nơi này…”

Mọi người trước tiên ngồi ở chính sảnh, Mạc Ly cũng nói: “Ngươi đã là giáo chủ, thế lực kế hoạch liên quan đến bản giáo, cùng với quyền và trách nhiệm của giáo chủ, cần phải nói rõ với ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment