Sau khi Phó Hán Khanh vô trách nhiệm quăng ra trận bom này, y liền chạy ra ngoài, đám Dao Quang Bích Lạc Tiêu Thương Mạc Ly họp mật nghị suốt đêm, sau đó lại gọi cả Địch Cửu vào thương nghị, nghiên cứu mấy ngày liền, cuối cùng mọi người mới cùng nhau đến trước mặt Phó Hán Khanh tuyên bố kết quả.
“Ý của giáo chủ chúng ta đã thương lượng, đại thể là đồng ý.” Mạc Ly nói chuyện vẫn khá khách khí, nhưng người khác căn bản không rảnh mà chờ ông ta nói xong.
Dao Quang đã thản nhiên tiếp lời: “Lý do đồng ý, nói dễ nghe chút là, một thân bản lĩnh của Thiên vương, không thể mai một, giáo chủ đã tán thưởng như thế, tự nhiên nên đồng ý. Khó nghe một chút là, Thiên vương là nhân tài kiệt xuất nhất, trình độ cao nhất trong ảnh vệ, nếu trường kỳ đối đãi không công bằng, tất sinh biến loạn trong giáo, cùng với ngày khác là địch, chi bằng hôm nay là bạn, có thể để Thiên vương tận lực vì thần giáo chung quy vẫn tốt hơn để Thiên vương âm thầm đối phó thần giáo. Hơn nữa giáo chủ ngươi cũng quá không xứng chức, nếu thật trông cậy vào ngươi, tương lai giáo ta nhất định tối đen.”
“Nhưng quyền lợi của giáo chủ lớn hơn chư vương, nếu quyền lực của ngươi giao cho Thiên vương toàn bộ, chế hành giữa chư vương sẽ bị phá hủy, cho nên Thiên vương mặc dù có thể xử lý phần lớn giáo vụ, nhưng giáo chủ vẫn cần có kiềm chế quản lý tất yếu, ngoài ra, chuyện này chúng ta cũng phải hỏi ý kiến của Minh vương và Dạ Xoa vương, tin đã gửi đi, tin tưởng sẽ rất nhanh chóng có tin tức quay lại.” Bích Lạc bổ sung, “Trước đó, ngươi và Thiên vương phải làm một chuyện giáo chủ khi chính vị đều phải làm.”
“Chuyện gì?” Phó Hán Khanh cẩn thận hỏi.
Tiêu Thương cười nói: “Tuần tra phân đường thiên hạ, gặp mặt đường chủ các phân đường các nơi, nghe họ báo cáo, tiếp nhận sự hiệu trung của họ, chỉ có sau khi trải qua nghi thức này, giao tiếp quyền lực của giáo chủ mới xem là chính thức hoàn thành. Ngươi mới chưởng quản giáo vụ, việc gì cũng chẳng biết, chuyện này đương nhiên không làm được, nhưng hiện tại đã có Thiên vương hỗ trợ, việc này không nên trì hoãn.”
Phó Hán Khanh sửng sốt một lúc mới hỏi: “Ta có thể không đi không?”
Với y mà nói, nơi này có ăn có uống có ngủ, đương nhiên chẳng muốn ra ngoài lao lực bôn ba.
Nhưng tiếc là bao quát Địch Cửu, mọi người đều trừng y.
Dao Quang lộ ra nụ cười như hoa: “Giáo chủ, ngươi cảm thấy có thể không?”
Phó Hán Khanh rụt đầu nuốt nước bọt, không dám nói nữa.
Địch Cửu thản nhiên nói: “Giáo chủ, ta đi cùng ngươi.”
Phó Hán Khanh thở dài kiểu ít còn hơn không. Được rồi được rồi, có vị này gánh phía trước, trên lý luận mà nói, có chuyện gì phiền toái, cũng chẳng rơi xuống đầu y.
Tóm lại, ý nguyện của giáo chủ bị hoàn toàn xem nhẹ. Đội ngũ xuất hành nhanh chóng định ra, tân nhiệm giáo chủ Tu La giáo dẫn đầu, Thiên vương phụ tá, bên cạnh dẫn theo hộ vệ Địch Nhất trên mặt vĩnh viễn có một chiếc mặt nạ sắt lạnh băng. Bốn thị tòng, bốn hộ vệ, còn có hai thị nữ Dao Quang tự mình chọn cho họ để trông coi mọi việc, hầu hạ giáo chủ.
Ngày đó đội ngũ xuất phát, chư vương dẫn chúng giáo đồ đưa tiễn, khí phái thanh thế cực lớn.
Mà một nhóm mười ba người, mười ba khoái mã ngàn dặm chọn một, các đệ tử bởi vì có thể tham gia cuộc tuần tra có ý nghĩa cực lớn này của tân giáo chủ mà kích động phấn chấn, đều ưỡn ngực ngẩng đầu, rất có khí thế anh liệt.
Nếu không phải giáo chủ đại nhân hữu khí vô lực, hai mắt híp lại, ngáp tới ngáp lui, cả trường diện phải nói là hoàn mỹ.
Tóm lại sau khi hoàn thành nghi thức rườm rà phức tạp, một nhóm mười ba người này dương lên một cơn gió xoáy giữa sa mạc bụi mù, nháy mắt đã đi rất xa.
Chư vương đứng trên cao, ngóng nhìn rất lâu.
Tiêu Thương ở bên cạnh Dao Quang cười nói: “Lần này ngươi không đi theo thật là ngạc nhiên, ngươi thật sự không sợ giáo chủ tiểu đệ đệ vừa dốt vừa lười đó của ngươi bị Thiên vương của chúng ta thu thập.”
Dao Quang nhìn phương xa, rất lâu mới nói: “Người cần bảo hộ, không xứng làm Tu La chi chủ. Vô luận y vốn là người thế nào, vốn có tính tình thế nào, đã ngồi trên vị trí này, sớm muộn phải đối mặt với trách nhiệm vốn thuộc về bản thân y.”
Mạc Ly khẽ nhíu mày: “Tuy nói như thế, nhưng an bài lần này của chúng ta, khiến y không kịp trở tay mà đối diện với những mưa máu gió tanh ấy, đối với một người đến bây giờ cả giáo vụ cơ bản nhất của tổng đàn cũng chưa quen mà nói, phải chăng là quá nhanh.”
“Nếu còn để y tiếp tục lười nhác như vậy nữa thì thật không biết khi nào mới thành tài. Ta chọn y làm giáo chủ là mong y có thể mang đến hy vọng cho thần giáo, chứ không phải muốn cả thần giáo phí thời gian theo y.” Bích Lạc bình tĩnh nói: “Lần này, phân đường Triệu quốc bên dưới y tuần tra đầu tiên, có một phân đàn đang tranh chấp rất kịch liệt với thế lực địa phương, thương vong nhiều, mắt thấy sẽ phát sinh đánh nhau quy mô lớn, mà phân đường Tề quốc bên kia cùng võ lâm nhân sĩ địa phương đang chơi trò quyết đấu, bắt cóc tống tiền, nắm đấm của ai cứng, âm mưu của ai cao, về phần Đới quốc bên kia, bởi vì phân đường không đắc lực, bị thế lực địa phương ức hiếp rất gay gắt, Dạ Xoa đã dẫn Minh quân chuẩn bị đi huyết tẩy vài môn phái thế gia. Những việc này, ta thật muốn xem, y sẽ làm như không biết hay sẽ đứng ra xử lý chư vụ, chủ trì đại cục.”
Dao Quang hừ một tiếng: “Tên đần này, cả ngày chỉ biết phản đối giết người, chỉ biết cứu người không cần biết lợi hại, thật dựng núi dao rừng kiếm kia trên đầu y, ta thật muốn xem y, là khoanh tay đứng nhìn, hay là cố xoay chuyển tình thế.”
“Chỉ có chân chính đối mặt, mới biết thế giới này tàn khốc cỡ nào, mới biết lý do không thể giết người yếu ớt buồn cười cỡ nào.” Tiêu Thương cười nói, “Nếu đối mặt với loạn cục kiểu này, y còn có thể giải quyết vấn đề mà không giết một người, ta trái lại thật phải bội phục y.”
“Rồi còn, y chỉ vì ngại phiền toái, giao hết mọi quyền vị cho Địch Cửu, nhưng đến phân đường các nơi, đối mặt với những loạn cục ấy, Địch Cửu tất sẽ ra thủ đoạn lôi đình, trong đó tất nhiên không thiếu được giết chóc đẫm máu. Nếu y nhìn được, xem như y tàn nhẫn, cũng xứng làm giáo chủ của chúng ta. Nếu y không nhìn được, tất nhiên phải nhúng tay quản, đó là tự vả vào mồm, tự thất lời.” Bích Lạc buồn bã nói, “Chỉ có như vậy y mới có thể hiểu được đạo lý, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chỉ có lúc này y mới hiểu được, tùy ý giao ra quyền lực, rốt cuộc có nghĩa là gì. Y phải tự nghĩ cách đi tìm kiếm một con đường, có thể cùng Địch Cửu chung sức hợp tác, xử lý hết thảy.”
Mạc Ly mỉm cười gật đầu: “Chúng ta không đi theo cũng tốt, tránh được sự can thiệp ảnh hưởng của chúng ta, mọi sự do y và Địch Cửu thương lượng xử lý, hy vọng cơn phong ba này có thể làm họ dần dần dung hòa lẫn nhau, chậm rãi biết hợp tác. Địch Cửu có thể chưởng lại quyền vị, y cũng không thể nhàn nhã ngồi yên, một người là chủ, một người là phụ, mới có thể ngăn ngừa bất cứ người nào độc đại, ảnh hưởng đạo chế hành của giáo ta.”
Dao Quang thở dài: “Ôi, nói đến thì ngần ấy quyền lợi tài phú, bỗng dưng tiện nghi Địch Cửu, ngẫm lại thật là không cam tâm.”
Tiêu Thương cũng lắc đầu: “Đâu còn biện pháp, nếu chúng ta đến chia, chắc chắn sẽ không công bằng, tất nhiên là phải tranh đoạt, hơn nữa chúng ta không thể không chọn giáo chủ, giáo chủ không thể vĩnh viễn là cái thùng rỗng, chẳng quản được chút việc. Lòng người nên biết đủ thì hơn.”
Nói thì như vậy, trên mặt ít nhiều có chút thất vọng.
Mạc Ly thoáng cười khổ: “Nói đến thì trừ tuyển ra tân giáo chủ, những chuyện quan trọng khác các ngươi đều không hề thông báo cho Dạ Xoa vương, như là ảnh vệ được tự do, Địch Cửu thay quyền và trách nhiệm của giáo chủ, những việc này không ra một chút tiếng gió, thật không sợ Dạ Xoa khát máu kia về tìm các ngươi tính sổ.”
“Nói cho y? Chúng ta bị điên, mười chín cao thủ đứng đầu, một kẻ chạy mất, một kẻ đi cùng giáo chủ, chỉ còn mười bảy kẻ, chúng ta ở đây cũng không đủ phân không đủ tranh, còn để y chạy về đoạt người của chúng ta sao.” Dao Quang không chút khách khí.
Tiêu Thương cũng nói với vẻ mặt ác ý: “Cứ để y không biết gì, vừa vặn đụng phải giáo chủ và Thiên vương, Minh quân kia của y đi qua, chó gà không tha, giáo chủ lại là người tốt, vừa chạm mặt, khẳng định là nhìn nhau không vừa mắt, y không chịu được tiểu giáo chủ ngu ngốc của chúng ta lòng dạ đàn bà, tiểu giáo chủ cũng khẳng định không nhìn quen giết chóc vô tình của y, đấu lên mới vui.”
Rất rõ ràng là họ ít nhiều đều đã xơi mệt trong tay Phó Hán Khanh, lòng tự trọng bị thương không nhỏ, liền hận không thể cho tên đứng ngoài mọi việc kia cũng bị một lần xui xẻo như họ, tâm lý mới cân bằng lại.
Bích Lạc lạnh lùng nói: “Đừng đứng mãi, chúng ta không đi, các đệ tử khác cũng không ai dám nhúc nhích, chúng ta về trước đi.”
Không ai có dị nghị, cùng nàng quay người trở về.
Dao Quang lại quay đầu, hướng đến đoàn người cơ hồ đã biến thành mấy chấm đen xa xa, bỗng nhiên khẽ hả một tiếng.
Những người khác cùng quay đầu. Tiêu Thương hỏi đầu tiên: “Sao vậy?”
Ánh mắt mọi người cùng nhìn theo nàng, đâu có vấn đề gì đâu, mười ba chấm đen xa xa đã sắp mất hẳn khỏi tầm mắt, không có gì bất thường cả.
“Ta vừa nãy giống như nhìn thấy, có người rơi khỏi ngựa, bất quá, dường như lại từ giữa không trung trở về rồi.” Bởi vì cách quá xa, Dao Quang cũng không dám xác định lắm.
Mấy người nhìn nhau một thoáng, trên mặt dần dần đều lộ ra ý cười.
Tiêu Thương dứt khoát cười ha ha: “Giáo chủ của chúng ta nhất định lại đang gà gật giấc ngủ vĩnh viễn không xong của y.”
Mạc Ly thở dài: “Đám khoái mã đang phi trong bão cát sa mạc này của chúng ta, lại chẳng phải quái mã mọi sự đều chậm rì, đi nhầm đường có thể chạy lên vách núi của y ngày trước.”
Bích Lạc thì nói nhàn nhạt: “Địch Nhất hẳn là một hộ vệ rất đủ tư cách.”
Bốn người nhìn nhau cười cười, khi đưa mắt lần nữa, xa xa chỉ còn cát vàng mờ mịt, gió bụi cuồn cuộn, không tìm thấy một chút tung tích của mười ba người kia nữa.