“Bởi vì danh tiếng của các người lớn, các người thành công, cho nên người ta muốn tới tìm các người gây chuyện.” Trong thanh âm của Phó Hán Khanh mang theo sự mê hoặc khó giải.
Mặc dù mấy đời trước loại tâm tính này, loại sự tình này, không phải là y chưa từng thấy, nhưng y thủy chung không thể lý giải.
Bình thường mà nói, nếu hâm mộ người khác thành công, hâm mộ người khác làm tốt, tự mình cố gắng đi làm, đi vượt qua đối phương không phải là được rồi, vì sao lựa chọn của phần lớn mọi người lại là không từ thủ đoạn, lấy phương thức không chính đáng ý đồ lật đổ người thành công hơn mình?
Bởi vì mọi người thiếu khuyết sự tôn trọng với Phó Hán Khanh, cho nên đến cả tiểu đệ tử như Lăng Tiêu cũng dám cắt lời y: “Vẫn nói cây to đón gió, không rước người đố kỵ là tầm thường, Tề đường chủ tổ chức các phân đàn hưng thịnh phong quang như thế, đám tiểu nhân đê tiện đó đố kỵ gây hấn cũng là chuyện thường, chúng ta phủ đầu một trận, để chúng kiến thức sự lợi hại của thần giáo một chút là đúng.”
Tề Hạo thản nhiên nhìn Lăng Tiêu một cái, trong lòng thoáng cảm khái, trẻ tuổi biết bao, niên hoa tốt đẹp chừng nào, nhiệt huyết vĩnh viễn sôi trào, nhìn bất cứ vấn đề nào đều đơn giản sáng tỏ, tuyệt không nghi hoặc, tuyệt không có ý tưởng gì phức tạp.
Trong lòng thoáng chua xót thở dài một tiếng, Tề Hạo mới cười khẩy nói: “Nếu chỉ là danh tiếng uy vọng thì cũng thôi, chủ yếu là trong đây liên quan đến quá nhiều lợi ích được mất, cho nên các loại đả kích hoặc sáng hoặc tối nhằm vào Chấn Vũ võ quán chúng ta chưa bao giờ ít. Đới quốc chỉ lớn bằng ấy, người thích hợp học võ công và nguyện ý chi tiền học võ công cũng chỉ được bằng ấy, nhân tài triều đình, quan phủ, quân đội, quyền quý cần lựa chọn đề bạt cũng có số lượng, Chấn Vũ võ quán phân quá nhiều, người ta liền bị thiếu, vì ích lợi bản thân, tất nhiên không đánh đến võ quán chúng ta thì không thể.”
Lăng Tiêu ngỡ ngàng hỏi: “Chính là vì tiền?”
“Thế nào? Ngươi cảm thấy tiền không coi là gì, nhưng trên đời này thật sự chẳng tìm ra mấy thứ quan trọng hơn tiền đâu.” Tề Hạo thoáng cảm khái nhìn Lăng Tiêu.
Các môn các phái đều cần loại đầu óc đơn giản này. Người nhiệt huyết xúc động, phàm có mệnh lệnh của cấp trên, nhất định ra sức xông lên trước, chưa từng nghĩ nhiều, trước nay cũng chẳng suy nghĩ vấn đề đến chỗ sâu xa, vài câu lý tưởng này, chí khí này, tương lai thần giáo này, là có thể lừa họ bỏ sinh quên tử.
Có điều, giáo chủ chuyến này đã chọn mấy người họ hầu hạ, có lẽ tương lai vẫn đề bạt không ít, vậy phải tìm cơ hội, để họ mau chóng thành thục, mau chóng hiểu rõ thế giới này.
Tề Hạo luôn lão luyện cẩn trọng, suy nghĩ chu toàn, đã có cơ hội cho những thiếu niên đệ tử ra từ tổng đàn này thực tiễn, đương nhiên không thể bỏ qua.
“Các ngươi cho rằng, phong vân giang hồ, phân tranh võ lâm trăm ngàn năm qua là vì cái gì, còn không phải là vì danh vì lợi, vì tranh thủ càng nhiều lợi ích. Mấy câu chuyện anh hùng trong truyền thuyết, luôn nói những hiệp khách đó có thể ăn gió uống sương, vĩnh viễn không ưu sầu vì tiền, trên thực tế, không có tiền, môn phái bang hội lớn nhất ngay cả cứt chó cũng chẳng bằng.” Tề Hạo nhàn nhạt nhìn quét đám người Lăng Tiêu một cái “Nếu thần giáo không thể phát bạc cho các ngươi, các ngươi cả áo cơm của mình cũng không giải quyết được, các ngươi còn có thể trung tâm với thần giáo như thế không?”
Mấy thiếu niên tức khắc như bị sỉ nhục cực lớn, đỏ mặt tía tai, nhưng vì cố kỵ khác biệt thân phận, không tiện phản bác. Chỉ đành nhìn ông ta đầy giận dữ.
Tề Hạo nhìn như không thấy: “Người cùng tâm này, tâm cùng lý này. Tất cả cố gắng của võ lâm bang phái kỳ thật đều là để bảo trì tiền tài lợi ích của bản phái, đồng thời lấy tìm kiếm phát triển lớn hơn nữa làm mục tiêu, luận võ, liên minh, phân tranh bởi vậy mà đến, đều chẳng qua là thủ đoạn để đạt mục đích này thôi. Mục trường sinh ý là ngựa, hàng năm kiếm không ít tiền. Sinh ý của tiêu cục cũng là thiên hạ đều biết. Võ quán thu phí dụng học võ của đệ tử và phí dụng tương lai kiếm đường ra cho họ đều kinh người. Mà rất nhiều bang phái, các chiếm đỉnh núi, phí dụng hiếu kính của đám đệ tử cùng với số bạc cho điền hộ thuê ruộng đồng đều không ít. Các đại sơn trang thế gia thì thường lấy ruộng đất cửa hiệu để nuôi sống mọi người. Chiếm tiện nghi nhất chính là hòa thượng đạo sĩ, mấy tên đó chẳng những có thể thu được tiền của đệ tử học võ, lại còn bởi vì là người xuất gia, ruộng đất không cần nộp thuế, cho nên những tự viện đạo quán có tiếng đó, điền trang điền sản đều nhiều vô kể, mà lừa tiền nhang đèn của đám ngu phu xuẩn phụ kia thì càng dễ dàng hơn. Có lúc vì kiếm bạc, những kẻ gọi là đại sư đó cũng sẽ bắt quỷ, hàng ma, thậm chí có khả năng phái môn hạ đệ tử đi giả thần giả quỷ, lừa đời lừa người kiếm sinh ý tìm tài lộ cho mình. Mà đám tăng đạo tà phái, lấy thuật luyện đan chế dược, lừa thần gạt quỷ, hoặc là bí pháp trong phòng, kỳ phương cực lạc thân cận quyền quý, làm sao không phải đều vì một chữ lợi.”
Tề Hạo lạnh lùng nhìn đám thiếu niên bị đả kích gấp bội này, hờ hững nói: “Trăm ngàn năm qua, trên giang hồ, chuyện vì kho báu mà máu chảy thành sông chưa từng thiếu. Mà những sát phạt tranh đấu giữa các môn phái, bất kể lý do ngoài mặt là gì, chân tướng thường đều chỉ vì chèn ép danh dự, thế lực, uy vọng của đối phương, đoạt sản nghiệp của đối phương về mình. Những người muốn làm võ lâm minh chủ, hoặc là muốn độc bá giang hồ đó, chẳng lẽ là muốn vất vả làm mấy việc lắt nhắt cho các môn các phái sao? Đương nhiên là mượn cớ quản lý chưởng lý tài phú của các phái.”
Ông ta không tiến thêm một bước thuyết minh, kỳ thật Tu La thần giáo cũng hoàn toàn chưa từng ngoại lệ.
Các bộ chư vương thần giáo thống lĩnh, cơ hồ đều là động không đáy tiêu tốn bạc.
Phong tín tử chuyên thăm dò tin tức của Đại Bằng vương, tổ chức sát thủ cao cấp dưới tay Dạ Xoa vương, vưu vật khóa hồn thủ hạ của Càn Đạt Bà vương làm sao bồi dưỡng ra, việc nghiên cứu độc và dược của Khẩn Na La vương, rồi cả việc đào tạo ảnh vệ cùng Thiên vương của thần giáo mỗi một đời, cùng với hoạt động của tổng đàn, mạng lưới liên lạc thế lực các nơi, hết thảy còn không phải đều dùng cả đống tiền.
Phân đường các quốc vì kiếm tiền đoạt lợi, làm sao không phải là vắt hết óc, hao hết trắc trở.
“Kỳ thật các ngươi cũng đừng đem cái gọi là võ lâm, là giang hồ, nhìn thành quá cao quá thần bí, kỳ thật trong mắt đại bộ phận lão bách tính, võ kỹ chẳng qua là một loại bổn sự an thân lập mệnh mà thôi. Rất nhiều người đưa con em trong nhà ra ngoài học võ, tuyệt không phải vì để y dương danh làm đại hiệp, mỗi ngày ăn cơm rau dưa của mình, quản chuyện bất bình của thiên hạ, họ kỳ vọng thường chỉ là học được bổn sự hạng nhất, tương lai có thể có cơm ăn thế thôi. Tựa như thiên hạ lấy người đọc sách làm tôn, nguyên nhân chẳng qua là bởi đọc sách có thể tham gia khoa cử, như vượt long môn hóa rồng.” Tề Hạo nhàn nhạt nói “Bởi vì Đới quốc trọng võ, người học võ có rất nhiều đường ra, cho nên tại Đới quốc nhân vật võ lâm rất uy phong, người học võ đặc biệt nhiều, mà mở võ quán, lập tiêu cục, thiết lập môn phái đều đặc biệt dễ kiếm tiền và phát triển thế lực, lúc trước chính là vì nguyên nhân này, tổng đàn mới đồng ý điều tối đa cao thủ đến Đới quốc nghe ta chỉ huy…”
Ông ta thản nhiên nói như vậy, các đệ tử tuổi trẻ có mặt lấy Lăng Tiêu làm đầu, đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu.
Địch Cửu tự nhiên biết dụng ý trong mấy lời này của Tề Hạo, cho nên vẫn lấy thái độ đồng ý ngầm mà ở bên nghe.
Mấy đệ tử trẻ tuổi theo họ ra đây công phu trong tay đều thập phần vững chắc, người cũng rất lanh lợi. Nếu trong mắt chư vương khác khả năng cũng chỉ là như thế, nhưng bởi vì bản thân y tuy có danh Thiên vương lại không có vây cánh, thập phần chú ý thu nạp nhân tài, mấy ngày qua quan sát, lại có ý tưởng muốn tôi luyện trọng dụng mấy thiếu niên này. Hiện giờ Tề Hạo đánh thức họ, Địch Cửu thấy vốn là thập phần cần thiết.
Lúc này Địch Cửu kỳ thật càng cảm thấy tò mò hơn với phản ứng của Phó Hán Khanh.
Cùng là nghe Tề Hạo nói một phen, đám người cười khẩy chẳng qua là thất vọng rầu rĩ, bởi vì giấc mộng bị phá tan mà quá kinh hoàng, thế nhưng Phó Hán Khanh, trên mặt lại dần dần có vẻ cô đơn, vẻ mặt u sầu quả thực chẳng giống y.
Địch Cửu hỏi nhàn nhạt: “Ngươi làm sao vậy, lời này ngươi nghe rất mất hứng?”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Mặc dù mấy lời tương tự, trước kia ta cũng từng nghe người ta nói không chỉ một lần, thế nhưng bất kể nghe lời này nhiều hơn nữa, mỗi một lần nghe người nói như vậy, ta vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm.”
“Vì sao?” Địch Cửu ngữ điệu lạnh lẽo hỏi.
“Đây là không đúng.” Câu trả lời của Phó Hán Khanh kỳ thật tuyệt không có một xíu mới mẻ, chẳng qua vẻ cô đơn lờ mờ giữa chân mày vẫn chưa từng mất đi “Ta vĩnh viễn không thể hiểu được, vì sao mọi người đều thích làm chuyện không đúng. Đều có thể coi chuyện không đúng là đạo lý lớn, đi tuyên giảng khắp nơi.”
Thân trải bảy đời, y cùng với thế giới này thủy chung không thể hợp nhau. Nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, kinh nghiệm phong phú, y cũng vĩnh viễn không thể lý giải, không thể sáng tỏ, không thể tiếp nhận quá nhiều chuyện hết sức đương nhiên của thế giới này.
Có lẽ với y mà nói, nguyên tắc chưa bao giờ thay đổi, có lẽ y chưa bao giờ hoài nghi cách nhìn của mình.
Có lẽ vô luận qua bao nhiêu đời, y cũng có thể dùng thanh âm kiên định thuần túy như đời đầu tiên nói: “Đây là không đúng.” Thế nhưng, nếu nhân thế mênh mông chỉ có một mình y phát ra thanh âm như vậy, trong thiên địa chỉ có một mình y nói ra lời như vậy, thế thì vô luận thanh âm kia kiên định cỡ nào, trong sáng cỡ nào, nghe cũng vẫn tịch liêu mênh mang như trước thôi.
Vĩnh viễn không có ai nói lời giống y, vĩnh viễn không có ai lắng nghe lời y nói, vĩnh viễn không có ai đồng ý với lời của y.
Đây là không đúng.
Nhưng mà, thế giới này hiện thực này, đã sớm khiến mọi người chẳng còn để ý đúng và không đúng, điều mọi người quan tâm, vĩnh viễn là có lợi hay vô lợi.
Cho nên Địch Cửu nghe vậy chỉ không hề động dung, nhìn y cười cười có chút chế nhạo: “Đây là không đúng, thì thế nào, ngươi lại có thể làm gì?”
Ta có thể làm gì?
Phó Hán Khanh thoáng mê mang nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, không, y không thể làm gì, y cũng chưa từng nghĩ chuyện phải làm gì.
Y chỉ là một kẻ lười, nguyện vọng lớn nhất cả đời, chẳng qua là ăn ngủ ngủ ăn.
Thân trải bảy đời, gặp phải chuyện như vậy, y sẽ nói, đây là không đúng, khi áp bức tử vong thương tổn không công bằng phát sinh trước mắt, vô luận sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào, y quả thật chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng y chưa từng nghĩ tới chuyện phải chủ động đi thay đổi thế giới này, tất cả những giết chóc hãm hại, chỉ cần không phát sinh trước mặt, chỉ cần y không biết, là y có thể xem như thế giới đại đồng, thiên hạ hòa bình, tiếp tục ăn ăn uống uống an an tâm tâm ngủ ngon như thường.
Cho đến bây giờ, y cũng chưa từng thay đổi chủ ý, y chưa từng nghĩ tới việc phải làm gì, y chưa bao giờ cảm thấy mình có thể làm gì.
Vậy thì, mình thế này liệu có còn tư cách nói, đây là không đúng, liệu có còn mặt mũi ôm ngực trái nói lòng ta không thoải mái?
Khoảnh khắc này, y bỗng nhiên cảm thấy thoáng mê mang, thoáng bất an, nỗi lòng chợt rối loạn hiếm thấy.
Mà lúc này, họ đã đến mục đích, chí ít, miễn cưỡng có thể xem như đã đến.
Chấn Vũ võ quán vô cùng rộng lớn, phòng ốc nối liền, viện lạc liên tiếp, cổng chính lại trống trải lạ thường, chỉ một trường diễn võ trước cửa đã lớn đến mức hù chết người.
Hiện giờ bốn phía trường diễn võ đã bị những người xem náo nhiệt vây chật như nêm cối, mấy con đường thông đến trường diễn võ đều bị đám đông ào ào lấp kín. Ngựa của họ căn bản không thể tiến thêm một bước.
Cũng may đám người liên can bao gồm Phó Hán Khanh lười nhác nhất đều có khinh công không tầm thường, mọi người tức thời bỏ ngựa nhảy lên nóc nhà bên đường, liên tiếp giẫm mái ngói mái hiên mà tiến lên.
Vì từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt trống trải, cách rất xa Tề Hạo đã nhìn thấy trên trường diễn võ có hai người đang giao thủ, một trong số đó chính là phân đàn chủ bản địa, trợ thủ đắc lực của ông ta, Thư Phóng.
Mắt thấy Thư Phóng dưới thế công của đối phương từng bước lui lại, vô cùng nguy ngập, ông ta nóng lòng quan tâm, không có thời gian đánh giá tình hình mọi người bốn phía vòng chiến, cũng không kịp quay đầu hỏi ý Địch Cửu, cao giọng gầm lên: “Bọn chuột nhắt dám khinh Chấn Vũ võ quán ta không người?”
Theo tiếng gầm này bạt thân mà lên, mang theo thế sấm sét hạ thẳng xuống giữa hai người đang đối chiến giữa trường.