Đỗ Tùng Pha trong chúng nhân, võ công chỉ xếp sau Tông Vô Cực, mà tâm tư thận mật, lại đọc thạo thi thư, tinh thông viết lách, cũng có thể xem là một người văn võ toàn tài. Văn tài võ công tuy đều chưa thể nói đến đứng đầu, nhưng cũng có thể nói, ở Đới quốc, trong giới võ biền lão văn tài tốt nhất, trong giới văn nhân lão võ công tốt nhất, bởi vậy bất kể đi đến đâu đều có thể xem như một nhân vật.
Lão đọc nhiều sách, tự nhiên mưu ma chước quỷ trong bụng cũng nhiều hơn người khác một chút. Ánh mắt sắc bén, trong lòng lại có thể suy tính, mắt thấy Tông Vô Cực bị kẻ bỗng dưng chui ra kia dùng trò xỏ lá bức gần nổi điên.
Đỗ Tùng Pha ở phía sau là người ngoài cuộc sáng, tất nhiên biết Tông Vô Cực một trảo kia nếu sử ra, căn bản không có khả năng thành công.
Tên vô lại kia tuy đĩnh đạc không hề phòng bị, nhưng đám người Tề Hạo lại rõ ràng đang dốc toàn lực đề phòng.
Một kích toàn lực, không chiếm được bất cứ thành quả gì, ngược lại bỗng dưng hủy đi thanh danh bản thân. Đỗ Tùng Pha sao chịu để Tông Vô Cực làm chuyện ngu xuẩn thế này.
Lão bay đến phụ cận, một phen kéo Tông Vô Cực, cho một ánh mắt đừng nóng nảy, lại trường thân ngăn trước người Phó Hán Khanh, vẻ mặt tươi cười thi lễ sâu xuống: “Vốn là chúng ta lỗ mãng vô lễ, công tử lặn lội đường xa, lý ra nên nghỉ ngơi mới phải.”
Phó Hán Khanh hiếm được trông thấy một kẻ biết điều, vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều tự đi nghỉ ngơi được rồi.”
“Công tử đã có lời ấy, chúng ta tự nhiên tòng mệnh, chỉ là rốt cuộc khi nào công tử mới có thể nghỉ ngơi khỏe, rốt cuộc khi nào công tử mới cho là thời gian thích hợp để luận võ, vẫn thỉnh công tử cho biết, chúng ta tự kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Phó Hán Khanh chớp chớp mắt: “Hình như ta chưa hề đáp ứng luận võ với các người mà?”
Đỗ Tùng Pha vốn tưởng y chẳng qua tìm cớ kéo dài, không thể ngờ y lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, không khỏi lập tức trầm mặt, lạnh lùng nói: “Các hạ hành vi như thế, lại bảo chúng ta về sau làm sao nhìn được Chấn Vũ võ quán.”
Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn lão: “Võ quán chúng ta tiền công là các người chi, đồ đệ là các người tuyển?”
Đỗ Tùng Pha hừ mạnh, mặt lạnh tanh không đáp.
Phó Hán Khanh cười nói: “Xem ra tất cả đều không phải. Đã toàn không phải, các người có nhìn được Chấn Vũ võ quán hay không, liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta tự tuyển đệ tử của chúng ta, tự phát tiền công của chúng ta, tự sống cuộc sống của chúng ta, cần gì các người nhìn.”
Đỗ Tùng Pha cả giận nói: “Các ngươi mở chính là võ quán, lại không dám chấp nhận mọi người tới cửa yêu cầu luận võ, ngươi không biết xấu hổ…”
Phó Hán Khanh không chút khách khí cắt ngang lời lão: “Lặp lại lần nữa, chính bởi vì chúng ta mở là võ quán, không phải lôi đài. Cho nên không thể bởi vì bất cứ chuyện gì mà làm lỡ việc luyện công của đồ đệ. Hơn nữa ngôn truyền thân dạy để họ hiểu được, học võ không phải vì ham đánh đấm, đây mới là chuyện chúng ta nên làm.” Y quay qua chỉ tấm chiêu bài lớn vẫn nằm trên cao của Chấn Vũ võ quán “Võ quán chúng ta giáo đồ thụ nghệ, là vì để mọi người có thể cường thân kiện thể, không ngừng vươn lên, là vì để mọi người học một thân nghệ nghiệp, mai này có một phen thành tựu. Không phải vì để mọi người học được một chiêu nửa thức rồi đi khắp nơi đánh nhau. Nếu võ quán của các người, dạy đồ đệ chính là vì để họ gây chuyện thị phi khắp nơi, đó là chuyện của các người, đừng tới tìm chúng ta rầy rà.”
Đỗ Tùng Pha tức đến mức mặt như màu đất, khẩu hiệu của võ quán nào không phải giúp người ta cường thân kiện thể, học một thân nghệ nghiệp để có thành tựu, võ quán nào dám hô khẩu hiệu dạy đồ đệ mai sau đi đánh nhau, tuyên truyền như vậy, cha mẹ nào chịu bỏ tiền đưa con đi luyện võ.
Nhưng những cái gọi là đạo lý lớn này đều chỉ là để tô điểm, từ xưa đến nay, giữa các võ quán lấy thích quán luận võ, giữa các môn phái lấy luận võ so kỹ làm phương thức, xác định địa vị, tranh đoạt lợi ích, đây đều là những quy củ cũ mà mọi người tập mãi thành quen, không một ai cảm thấy không đúng, nhưng hôm nay bị Phó Hán Khanh dùng đạo lý lớn này áp chế, dù là ai cũng không thể phản bác.
Đỗ Tùng Pha xanh xám mặt cả buổi, mới gằn ra được một câu: “Chúng ta đều là người học võ, tất nhiên phải dùng võ nghệ phân cao thấp, Chấn Vũ võ quán nếu không thể biểu diễn võ công đủ để xưng đệ nhất, lại có lý do gì làm võ quán đệ nhất Đới quốc ta?”
Phó Hán Khanh nhìn lão, như có điều suy tư hỏi: “Quy củ của võ lâm, chính là dùng võ làm tôn, chỉ cần võ công giỏi, biết đánh nhau, là có đạo lý?”
“Tự nhiên.”
“Đương nhiên.”
“Vốn như thế.”
“Nếu không thể dùng công phu trong tay để phân thị phi đúng sai, chúng ta vất vả luyện công làm gì?”
Không đợi Đỗ Tùng Pha trả lời, mọi người phía sau đã nhất tề kêu gào.
Phó Hán Khanh thở dài thườn thượt, không phải y không biết quy luật của người võ lâm, kỳ thật cường giả làm tôn làm sao không phải quy luật của mọi người trên thế giới này. Nhưng trong mắt y, chuyện sai trái không nên bởi vì số người tán đồng nhiều mà ngược lại thành chính xác.
Lúc này y đang buồn ngủ, cực kỳ bất đắc dĩ mà ngáp liên tục, nhưng bị người ngăn trước mặt, muốn ngủ nghỉ cũng không thể, chỉ đành miễn cưỡng xốc lại tinh thần nói: “Theo cách nói này của các người, mọi sự dùng võ làm tôn, vậy người trong dân gian, chỉ cần đủ cường tráng, biết đánh nhau là có thể trắng trợn cướp bóc hạng người văn nhược mà được cho là thập phần chính đáng. Vậy nhân vật giang hồ các người còn phân hắc bạch lưỡng đạo làm gì, còn nói hành hiệp trượng nghĩa gì nữa?”
Đỗ Tùng Pha lạnh lùng nói: “Việc cướp bóc trong dân gian tự nhiên là không đúng, nhưng chúng ta là người võ lâm, không phải bách tính dân gian bình thường, làm việc đương nhiên phải theo quy củ võ lâm.”
Phó Hán Khanh tiếp tục dùng ánh mắt hiếu học và hiếu kỳ nhìn lão: “Xin hỏi, các đời giáo chủ Tu La giáo, có phải là cao thủ cao nhất, theo cách nói của các người, bằng võ công của ông ta, các người phải phụng ông ta làm minh chủ võ lâm, mọi sự đều nghe ý kiến của ông ta mới đúng, vì sao lại nói người ta là tà ma, liên hợp lại đối phó họ.”
Đỗ Tùng Pha đã cực tức giận: “Việc này há có thể quơ đũa cả nắm, các loại việc ác của Tu La giáo…”
Phía sau Phó Hán Khanh đứng một đám gia hỏa lấy Tu La giáo làm vinh, sao y dám để Đỗ Tùng Pha một hơi nói hết những lời mắng chửi Tu La giáo, kiên quyết cắt lời: “Nếu nói việc ác, các người chạy đến cửa nhà người ta gào thét ầm ĩ, nói đánh nói giết, đây thì không tính là việc ác. Chớ vì điều ác cho rằng nhỏ mà làm, châm ngôn trên sách này không phải ông chưa từng đọc chứ.”
Y không thèm để ý Đỗ Tùng Pha nữa, lập tức vòng qua đối phương đi tiếp. Bất quá y không nói lễ phép, quả thực là vì y thật sự lười nói tiếp. Y luôn chỉ cầu sống ngây ngây ngô ngô, đầu óc tốt nhất chỉ dùng để phát ngốc, hiện giờ bị tình thế bức bách, trổ tài miệng lưỡi chiếm hết thượng phong, người ta thấy y xảo quyệt lanh lợi, bản thân y lại cảm thấy thân tâm đều mệt. Bức thiết hy vọng chạy đến chiếc giường lớn ấm áp, nhắm hai mắt, dù trời sập cũng không cần mất công nói nhiều một chữ.
Đỗ Tùng Pha cũng bị y chọc tức đến mức công phu tu dưỡng tan tành, giận dữ mắng: “Hôm nay chúng ta đã đến nhà thích quán, các ngươi muốn cũng phải ứng chiến, không muốn cũng phải ứng chiến, không thể do các ngươi.”
Phó Hán Khanh chẳng buồn quay đầu. Phất tay nói với chúng nhân Chấn Vũ võ quán: “Mọi người mặc kệ ông ta, đóng đại môn tiếp tục dạy công phu. Có người dám đập cửa nhà chúng ta, theo quy củ nhớ rõ tên đối phương, đưa mọi tổn thất đến nhà họ đòi bồi thường, nếu có ai dám ra tay đả thương người, mọi người cũng đừng động thủ, lập tức báo quan yêu cầu xử lý nghiêm.”
Lại là báo quan. Tề Hạo thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, vị giáo chủ này nhà mình không thể có chủ ý mới mẻ hơn sao? Nếu đường đường võ quán đệ nhất Đới quốc bị người đánh đến cửa, còn không có sức tự bảo vệ phải cầu trợ quan phủ, vậy còn mặt mũi nào thu môn đồ ở Đới quốc.
Bất quá đồng dạng, đám người Đỗ Tùng Pha Tông Vô Cực vừa tức vừa vội, lại không biết làm sao.
Thích quán luận võ là quy củ lâu đời của người trong võ lâm, nhưng nếu nghiêm khắc mà nói, chắc chắn không hợp pháp lắm. Chẳng qua Đới quốc võ phong cực thịnh, quan viên cũng thích xem náo nhiệt như vậy, trước giờ không quản không hỏi thôi.
Nếu người của Chấn Vũ võ quán thật sự không biết xấu hổ chạy đi cáo quan phủ, quan phủ thật sự không thể không nhận.
Họ đều là người có máu mặt có thân phận, khi không dính vào kiện cáo, suy cho cùng vẫn cực mất mặt. Thông thường mà nói, người trong võ lâm, đặc biệt là người trong bạch đạo, đều sẽ cố gắng tránh rước kiện cáo tự tìm phiền toái. Huống chi vạn nhất người của Chấn Vũ võ quán thật sự dám chơi trò vô lại, cầm hóa đơn lớn nhỏ chạy đến cửa nhà họ kêu ầm lên, đó càng là trò cười.
Cục diện lâm vào bế tắc, đám người đến khiêu chiến nhất thời chẳng biết nên nói gì mới được.
Họ đều là đại nhân vật có thế lực một phương một vùng, cao nhân tông sư có danh trên giang hồ, giao thiệp luận võ quyết đấu với người, đều có một bộ gọi là quy củ đường đường chính chính kia, chưa từng gặp phải nhân vật lười nhác vô lại cỡ này, rốt cuộc bị Phó Hán Khanh dùng cách một kéo dài hai vô lại ba ngụy biện này, chế không thể động đậy, không sức phản bác. Trơ mắt nhìn Phó Hán Khanh sắp đi, họ không cam lòng, lại khó mà ngăn trở, chỉ đành mỗi kẻ trừng to mắt, dùng ánh mắt thù hận nhìn y chòng chọc.
Đáng tiếc Phó Hán Khanh quá trì độn, hoàn toàn không cảm thấy sát khí. Cứ híp mắt, nửa mộng nửa tỉnh, lắc lư đi vào trong.
Lúc này sự buồn bực phẫn hận của đám người thích quán, sự thất vọng thở than của bách tính vây xem, cùng với biểu tình muốn cười không thể cười, muốn khuyên không tiện khuyên, cũng chẳng biết nên vui nên giận, hay là nên ngăn cản của đám người Chấn Vũ võ quán và Tu La giáo, y đều không nhìn thấy.
Y chỉ mong mau mau đi vào, nghỉ ngơi một chốc, nhưng rồi một bóng người chợt hiện trước mắt, lòng bàn tay hơi ấm, bị người dùng lực kéo lại, y mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh quen thuộc kia, còn chưa kịp nói gì, đã bị kéo sang bên mấy bước.
Lúc này, đám người Đỗ Tùng Pha nghe thấy vị khách đồng hành thần bí ban đầu nói chuyện với Tề Hạo kia, lại chợt nhàn nhạt mở lời: “Các vị an tâm chớ nóng, để ta khuyên y vài câu, chúng ta lại định ước so đấu.”
Sau đó mỗi kẻ đều chỉ cảm thấy hoa mắt, người nọ nháy mắt đã đến bên cạnh Phó Hán Khanh, nắm tay y bước sang bên vài bước.
Ngay cả với nhãn lực của Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực mà cũng không thể nhìn rõ thân pháp người nọ. Hai người nhìn nhau thất sắc, trong lòng chợt thấp thỏm, láng máng cảm thấy hành động thích quán lần này họ vốn cho là mười phần chắc chín, dường như thật sự có chút thất sách.
Chỉ là việc đã đến nước này, cưỡi hổ khó xuống, nếu muốn đổi ý xuống theo bậc thang tên ngu ngốc vô lại kia ban đầu cho cũng không được nữa. Chỉ cố kiên trì chờ họ thương lượng ra một kết quả