[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 11

“Ngài nói cái gì, Đỗ chủ bộ?” Hô Diên Phong ngạc nhiên nhìn Đỗ Tư Viễn.

Đỗ Tư Viễn khẽ lặp lại: “Nhân lúc Đại tướng quân còn đang do dự không định, xin Hô Diên tướng quân bí mật dẫn thuộc hạ của ngài đến thành Vĩnh Yên, kết liễu Phương Khinh Trần!”

“Việc này quan hệ trọng đại, không được Đại tướng quân chỉ lệnh ta đã tự tiện động thủ, vạn nhất Đại tướng quân trách tội xuống…” Hô Diên Phong mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt không tình nguyện.

“Hô Diên tướng quân, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Đại tướng quân dù tức giận, cũng không thể làm gì ngài. Y tối đa chỉ thầm giận mắng ngài vài câu rồi giấu việc này đi, còn âm thầm cảm tạ ngài. Nhưng nếu tướng quân chần chừ, chỉ sợ Đại tướng quân nhất thời mềm lòng, những đại nghiệp đó…”

Đỗ Tư Viễn sắc mặt âm trầm.

“Đỗ chủ bộ, ngài nói là, Đại tướng quân sẽ thật sự đem thân gia tính mạng, dâng tặng hết cho Phương Khinh Trần kia?!” Hô Diên Phong không dám tin.

“Ta không biết, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm! Hiện tại đang bồi bên cạnh tướng quân là Lăng Phương và Trác Tử Vân.” Đỗ Tư Viễn lo âu nói: “Trác Tử Vân chỉ biết nhi nữ tình trường, muội tử của Tiêu Viễn Phong đưa vào lòng bàn tay, hắn còn nghĩ tình cũ, tự mình thả đi, người như thế, hiểu được thiên hạ đại cục gì? Lăng Phương là cựu bộ của Phương Khinh Trần, tâm tự nhiên là hướng về bên kia, huống chi tương lai làm chủ bất kể là Đại tướng quân hay Phương Khinh Trần, y đều không có hại. Ta sợ Đại tướng quân tin nghe hai người đó xúi bẩy, ngài và ta chịu ơn của tướng quân, há có thể bỏ mặc tướng quân tự ngộ!”

“Việc này quan hệ trọng đại, để ta nghĩ lại đã!” Hô Diên Phong còn đang kinh ngạc, tâm thần kích động, nhất thời không thể quyết đoán.

“Tướng quân, nên quyết không quyết, tất bị hại! Tướng quân…” Đỗ Tư Viễn chợt phất áo quỳ xuống: “Vì đại nghiệp của Đại tướng quân, Tư Viễn cầu ngài!”

Hô Diên Phong cả kinh lùi liền mấy bước, hai tay đỡ: “Đỗ chủ bộ làm như thế, quả thật đã giết ta. Thôi thôi, ta cứ…”

Chưa dứt lời, chân trời chợt nổi tiếng trống, ầm ầm từ tai vào lòng. Giống như tiếng sấm!

Đại tướng quân, kích trống tụ tướng!

Hai người kinh hãi ngẩng đầu, ngoài cửa sổ mưa cấp gió cuồng. Chân trời đang sáng lên một tia chớp, cách màn mỏng, ánh hai người, diện mục đều lạnh như nhau, mắt đầy kinh nghi như nhau.



Không trăng không sao, không đèn không lửa.

Mưa cấp gió cuồng.

Cùng là một tia chớp, cũng chiếu sáng một người trong một cánh cửa sổ khác.

Cửa sổ đỏ tươi không đóng, mưa gió tùy ý ùa vào từ cửa sổ. Người im lặng đứng trước cửa sổ, sớm đã ướt đẫm quần áo.

Tia chớp chợt nổi, chiếu sáng nụ cười như tơ liễu bên môi y. Chiếu sáng ấm chén chuyển động linh hoạt trên đầu ngón tay y.

Nếu như lần này về đến nhân thế, y còn chưa kịp làm gì hết, đã chết trong loạn quân, tức tốc quay về Tiểu Lâu, không biết giáo sư và đám bạn học kia sẽ là biểu tình gì.

Phương Khinh Trần cơ hồ bật cười. Y dù sao vẫn là tùy hứng, dù sao vẫn là điên cuồng, tuy nói trong đó cũng có sự trùng hợp ngẫu nhiên, lựa chọn Trác Lăng Vân tay nắm ngàn dặm non sông, có cơ hội tranh giành thiên hạ để biểu lộ thân phận đầu tiên, nhưng vô luận thế nào cũng không thể nói là tỉnh táo.

Y đang chờ mong gì? Y có thể chờ mong gì? Muốn tranh giành thiên hạ, họ không cần mạnh hơn y, họ chỉ cần… mạnh hơn đối thủ cạnh tranh của mình.

Nếu không có sự tồn tại của mình, cơ hội giành được Sở quốc, Trác Lăng Vân ít nhất cũng nên có hai thành.

Khẽ lắc đầu. Cơ hội như vậy, có nửa thành, đã đủ khiến người điên cuồng, đủ để người giết vợ giết con, táng tận thiên lương.

Hà, y sớm đã là học sinh ác liệt nhất Tiểu Lâu, thế thì dù ác liệt hơn nữa, lại có ngại gì.

Rượu trong chén sớm lạnh ngắt.

Lại là một tia chớp sáng lên, chiếu rọi những giọt mưa bay loạn, trong cái chén trên tay Phương Khinh Trần, gợn sóng nho nhỏ, bình tĩnh nổi lên từng vòng trên mặt rượu.

Chớp qua, đêm càng tối đen. Chìa tay không thấy năm ngón.

Trong bóng đêm, Phương Khinh Trần đưa tay, đem rượu lạnh mưa lạnh kia, uống hết vào họng.

Giang sơn đẹp đẽ như vậy, khiến vô số anh hùng đua nhau khom lưng.



Bóng đêm vừa buông, mưa gió khắp trời. Tiếng trống nặng nề, truyền khắp toàn quân.

Quân pháp, trống vang ba hồi không đến, chém không tha.

Toàn quân tướng lĩnh một người tiếp một người đội mưa chạy đến, lại thấy Đại tướng quân toàn thân ướt đẫm, thần sắc lệ liệt, hạ liền mấy đạo mệnh lệnh.

Điều tập chiến mã béo tốt mau lẹ nhất trong quân, triệu tập sĩ tốt *** nhuệ thiện chiến nhất, cầm cương đao, thêm cung tốt, quất ngựa đợi mệnh.

An nguy trong thành, nhờ hết một hai tâm phúc, lại triệu tập chư tướng khác, mệnh lệnh họ cùng hắn đồng thời suất lĩnh sĩ tốt, nhân đêm đội mưa, lao đến thành Vĩnh Yên!

Hắn vẻ mặt lẫm liệt, ngữ khí cương quyết, một phen mệnh lệnh, thật như gió cả mưa rào, khiến mỗi người sợ đến trợn mắt há mồm, chúng tướng lĩnh rốt cuộc không ai dám hỏi nhiều, đều nghiêm nghị vâng theo.

Đỗ Tư Viễn và Hô Diên Phong trong lòng biết chuyện, không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau.

Mệnh lệnh ngắn gọn truyền xong, Trác Lăng Vân rảo bước ra ngoài, đến bên cạnh hai người, đột nhiên cười: “Tư Viễn, ngươi tuy là quan văn, nhưng cũng là người biết chuyện, đi theo ta luôn đi.”

Đỗ Tư Viễn đáp một tiếng, kề sát đến: “Tư Viễn cả gan, dám hỏi Đại tướng quân, cử động này là ý gì?”

Trác Lăng Vân mỉm cười: “Ngươi nói ta là ý gì? Mới phải triệu tập trọng binh như thế?”

Đỗ Tư Viễn nhíu mày nói: “Đại tướng quân, việc thế này, chỉ cần một viên tướng tâm phúc, lĩnh hai trăm *** binh là được, đâu cần khuếch trương thanh thế như vậy?”

Trác Lăng Vân đảo ánh mắt qua bên, thấy chư tướng đều đang tự hối hả, không lo người khác nghe thấy, mới cười nói: “Nhân vật như y, cho dù là mấy năm võ công bị tổn, há lại có thể coi như tầm thường! Hai trăm? Dù là hai ngàn người cũng không đủ. Ngươi biết ta biết, chuyện này nhất định phải làm hoàn toàn. Cho nên chỉ có ta đích thân đi mới có thể yên tâm. Mà những tướng cố cựu của người nọ trong quân rất nhiều, chung quy phải bắt hết mọi người ở bên cạnh ta, khiến tai mắt bế tắc, không lo tin tức để lộ, lúc này mới an toàn.”

Đỗ Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, thành tâm thành ý thi lễ: “Đại tướng quân lo nghĩ sâu xa, Tư Viễn khâm phục.”

Còn chưa dứt lời, Hô Diên Phong bên cạnh đã không thể nén được khẩn trương kích động, hơi thất lễ nói chen: “Đại tướng quân, lúc thư sát, những người này đã có tình cố cựu, sợ sẽ có biến bất trắc!”

Trác Lăng Vân cười nói: “Ta sao lại để họ động thủ. Đến thành Vĩnh Yên, để họ dẫn nhân mã xếp hàng ở ngoài thành, Tử Vân coi chừng họ, Lăng Phương biết chuyện ta sẽ dẫn bên cạnh, không cho y dễ dàng rời một bước. Những người đó tai mắt đều không, tự nhiên khỏi lo có biến. Các ngươi, còn có các tướng quân không có giao tình quá sâu với người nọ, suất lĩnh *** nhuệ bản bộ, cùng ta vào thành làm việc, vậy là kín kẽ tuyệt đối.”

Đỗ Tư Viễn và Hô Diên Phong nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng buông lỏng, gánh nặng ngàn cân cũng đi, đồng thời hành lễ đáp vâng.

Giương mắt nhìn mưa gió khắp trời, Trác Lăng Vân cười thâm trầm: “Đi thôi, mưa đêm nay… sẽ rất lớn.”



Một bầu rượu hết, quay đầu đi đến trước bàn lấy một bầu khác. Đầu ngón tay chạm đến thân bầu, một loại chấn động rất nhỏ lặng yên truyền đến.

Khi thiên địa đều yên tĩnh, không trung đều u ám, không còn mắt mê năm sắc, cảm giác khác ngược lại đặc biệt linh mẫn.

Trong bóng tối, Phương Khinh Trần hơi nhướng mày, cơ hồ là ôn nhu đặt tay trên thân bầu, cảm giác chấn động kia từ nhỏ mà lớn, từ mỏng manh mà rõ ràng…

Dần dần, bầu rượu, bàn, thậm chí cả đại địa, đều đang chấn động…

Phương Khinh Trần mỉm cười trong bóng đêm. Đến nhiều nhân mã quá!

Bất quá, Phương Khinh Trần y đương được! Muốn cho y thúc thủ vô sách, không thoát thân được, những người này, y đương được!

Đưa tay lau nước mưa lạnh băng trên mặt, bỗng nhiên vì mình vừa rồi tùy hứng đứng ngay cửa sổ dầm mưa mà cảm thấy hơi ảo não. Ôi, khiến cho toàn thân mặt mũi ướt đẫm thế này, đủ nhếch nhác. Hình tượng ôi hình tượng, dáng vẻ này bị người nhìn thấy, không chừng có người còn cho rằng, y đã ở nơi này thương tâm khóc lóc!

Dưới sự tự giễu, nhẹ nhàng buông chén rượu. Tiếng bước chân như sấm rền bên ngoài đã rõ ràng lọt vào tai. Uể oải quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, những bóng người lắc lư trong bóng tối. Trong mưa gió bóng đêm, có chút ánh sáng lờ mờ, mơ hồ bóp méo hết thảy thành dáng vẻ quái dị.

Nhớ tới mấy chuyện thú vị, Phương Khinh Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng trái lại bình tĩnh. Lần này trở về, lại muốn lấy thân phận cũ này xuất hiện, chỉ sợ là không khả thi. Lần trước là thế thân, lần này lại chẳng có A Hán gánh trách nhiệm cho y. Trác Lăng Vân, nhất định sẽ xác nhận trăm phần trăm cái chết của y mới có thể an tâm.

Hối hận hay chăng?

Hối hận hay chăng, không ẩn tung tích, lặng lẽ vào kinh thành Sở quốc, cứu hài tử Sở Nhược Hồng kia ra. Chỉ một vị vua điên không người để ý, nếu không ai biết y còn sống, y muốn bí mật dẫn từ trong kinh ra, vốn là dễ như trở bàn tay.

Hối hận hay chăng, không tìm cựu bộ thế lực được bữa sớm lo bữa tối ở một chỗ nho nhỏ để biểu lộ thân phận, đoán đám gia hỏa đó sẽ gào khóc bổ đến, biểu đạt tình cảm chân thành nhất.

Hối hận hay chăng, cứ thế dễ dàng vứt bỏ cơ hội thi lại giáo sư cho, phải chìm nổi hơn ngàn năm nữa giữa trần thế không có gì đáng vui, không máy tính, không điều hòa này.

Thế nhưng, cho y một cơ hội nữa, dù là biết rõ kết quả, y vẫn sẽ lựa chọn như thế.

Bởi vậy, y không lo không nghĩ, không kỳ vọng, không cảm xúc, bình tĩnh gần như nước tù.

Y quả nhiên là điên cuồng tùy hứng, lãnh huyết vô tình. Là y lần lượt bức bách người khác lựa chọn, cho nên là y lần lượt bị vứt bỏ, đây thật là báo ứng y nên được.

Y đi đến trước cửa, hai tay mở cửa phòng, trên mặt, có vẻ tươi cười tâm tư mù mịt.

Chính là một tia chớp đánh xuống, trong nháy mắt, thiên địa sáng lóa mắt.

Trong viện lít nhít, đứng đầy quân binh, cương đao trường thương, trong tia chớp, ánh sáng lạnh băng chói mắt. Giữa cuồng phong mưa rào, sĩ tốt ngay ngắn trật tự, đội ngũ không loạn, không người ồn ào.

Quả nhiên là *** binh bách chiến.

Do mưa gió quá lớn, đuốc và đèn bình thường căn bản không đốt được, bốn phía chỉ do một đám quân sĩ, khơi cao hơn mười ngọn đèn bão có thể kháng mưa gió. Ánh đèn lờ mờ phiêu dao trong mưa gió, không sáng rực, nhưng cũng có thể cho người láng máng nhìn thấy mấy cảnh tượng.

Lại là ánh chớp chợt lóe, y đã nhìn rõ đệ tử y một tay dạy dỗ ra kia.

Mao đầu tiểu tử năm đó, đã thành vĩ trượng phu một mình đảm đương một phía.

Có phong mang và nội liễm nhân thế phong sương lịch luyện ra, có vĩ ngạn và yên định trong thiên quân vạn mã, cũng có uy nghiêm và tôn quý của một thân trang phục Nguyên soái hoa lệ.

Phương Khinh Trần vui vẻ.

Người y hao hết tâm huyết dạy dỗ ra, có lẽ không phải toàn tài, dù sao cũng đã thành tài.

Ánh chớp qua hết, đất trời tăm tối trở lại. Chỉ còn chút quầng sáng thảm đạm của những ngọn đèn bão bốn phía mang đến, làm cho y thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, đang từng bước tiến đến.

Phương Khinh Trần lẳng lặng chờ đợi, không nói không động, chờ đợi hắn cáo biệt với y.

Mỗi một bước hạ xuống đều nặng nề, ngay cả tiếng hít thở dồn dập cũng dần dần rõ ràng trong mưa gió.

Gần… quá gần rồi.

Gần đến mức đã tiến vào phạm vi công kích của y.

Trong lòng bỗng nhiên kéo căng, ánh mắt vốn lạnh nhạt bình hòa, phút chốc ngưng lại.

Thì ra, y cũng sẽ tính sai?

Thì ra… mình cũng sẽ tính sai…

Xa một bước.

Trác Lăng Vân nhếch nhếch khóe môi, mở miệng. Dường như muốn cười, dường như muốn nói, lại cười không ra, cũng không nói nên lời.

Đại hán bảy thước trước mặt Phương Khinh Trần, bỗng nhiên cứ thế bái xuống, quỳ trước người y, ôm chặt lấy hai chân y.

“Phương hầu… Đại soái!”

Bốn chữ nghẹn ngào nói ra, Trác Lăng Vân dán sát mặt dưới hai đầu gối Phương Khinh Trần, im tiếng nức nở!
Bình Luận (0)
Comment