[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 193

Yên Lẫm không hề giải thích nhiều với Lạc Xương.

Y chỉ đem tất cả thư tín tứ hoàng tử Tần quốc viết cho y, giao toàn bộ cho Lạc Xương xem, sau đó thuyết minh thế cục Tần quốc hiện giờ một cách giản đơn.

Lạc Xương ngơ ngác xem hơn chục phong thư kia, một lần lại một lần, qua rất lâu, rất lâu, mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt chờ đợi, khẩn nài, bất lực, lẳng lặng nhìn trượng phu mình.

Yên Lẫm chỉ có thể tận lực bình tĩnh nhìn lại nàng.

Lạc Xương vẫn chờ, chờ mãi, không chờ được nhiều biểu tình, nhiều ngôn ngữ hơn.

Nàng chậm chạp đứng dậy, chậm chạp ngỡ ngàng quay người, đưa lưng về phía y, bước vào nội điện, chân hơi loạng choạng.

Yên Lẫm cắn răng, khắc chế nỗi xúc động muốn đứng lên, ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.

Y là quân chủ Yên quốc. Nguyện vọng muốn Yên quốc càng cường đại huy hoàng hơn, luôn luôn đặt trên hết thảy. Cho nên, dù y năm lần bảy lượt đều không nỡ nói rõ chân tướng với Lạc Xương, nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là, y sẽ vì Lạc Xương mà từ bỏ dự định ban đầu.

Mà sau khi đã phái ra đại quân đi tiến công gia quốc nàng, sao y có thể lại đuổi theo, giữ nàng, nói với nàng mấy lời ta đối với nàng sẽ vĩnh viễn không thay đổi, ta sẽ vĩnh viễn yêu quý nàng đó.

Nhưng nàng là thê tử của y, là nữ nhân vẫn yêu y kính y một lòng vì y, là mẫu thân của con y mai sau. Cho nên, y vẫn kỳ vọng nàng biết đâu có thể thông cảm, có thể khoan dung, có thể lý giải, có thể chấp nhận.

Ý nghĩ muốn yêu quý nàng, bảo hộ nàng chưa từng thay đổi. Lạc Xương là vợ y, vô luận Tần Yên như thế nào, vô luận triều cục như thế nào, y đều sẽ mãi yêu nàng, bảo vệ nàng, vĩnh viễn không để nàng chịu sự đối đãi không công bằng. Chỉ là những điều này đều không cần nói, cho dù nói rồi, kỳ thật cũng vô dụng.

Nữ tử hoàng tộc rời bỏ quốc gia gả đi dị quốc, tối thiểu có một nửa, hoặc muộn hoặc sớm, không thể không nhìn thẳng đau đớn trong kẽ hở như vậy. Không có bất cứ ai, có thể giúp họ gánh bớt. Cho dù là thân nhân, trượng phu của nàng, chung quy cũng không thể.

Cho nên, Yên Lẫm chỉ có thể ngồi một mình ở ngoại điện, lẳng lặng chờ, vô luận Lạc Xương có lựa chọn như thế nào, y cuối cùng đều chấp nhận…

Lạc Xương một mình nán lại nội điện rất lâu, rất lâu.

Một lần nán lại này, chính là ba canh giờ liền.

Mãi khi đêm đã rất khuya, mãi khi cung đăng chậm rãi mang theo chút hơi ấm nhè nhẹ chiếu sáng cung cấm hắc ám mà lạnh băng này, Lạc Xương mới từ nội điện ra đây.

Nàng từ nội điện tối tăm sâu thẳm đi đến ngoại điện ánh đèn trải rộng. Sắc mặt trắng bệch như tuyết, bước chân lơ lửng như không có sức.

Yên Lẫm nhìn mà kinh hãi, chung quy nhịn không được đứng lên, rảo bước đến gần, đỡ lấy thân mình nàng thoáng lảo đảo, tới gần mới thấy hai mắt nàng sưng đỏ lợi hại. Chẳng biết nàng tại nội điện, rốt cuộc đã áp lực gắt gao để không thể thất nghi, im lặng khóc bao lâu rồi.

Lạc Xương dùng đôi mắt không còn chảy được nước mắt nữa, ngóng nhìn trượng phu mình, hồi lâu mới nói: “Thần thiếp có mấy vấn đề, muốn hỏi bệ hạ.”

Yên Lẫm chú ý tới Lạc Xương lại như hồi mới đại hôn, bắt đầu tự xưng “thần thiếp”, trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể tận lực để thanh âm nhu hòa hơn một chút, đáp: “Nàng hỏi đi.”

“Nếu Yên quốc không xuất binh, hoàng huynh của ta, phải chăng cũng sẽ cầu trợ quốc gia khác, phải chăng cũng sẽ không chút lưu tâm, để quốc gia khác có đủ lý do, xuất binh giày xéo quốc thổ Đại Tần?”

“Phải.”

“Nếu Yên quốc không xuất binh, Ngô quốc, Trần quốc, Vệ quốc, rồi cả quốc gia khác mà tứ hoàng huynh kia của ta khả năng sẽ tìm cầu, phải chăng cũng sẽ xuất binh với Tần quốc, mà Tần quốc cũng sẽ chiến hỏa nơi nơi, tai kiếp trùng trùng như thế?”

“Phải.”

“Trong trường chiến loạn này, phải chăng có một quốc gia cường đại giành thắng lợi trước tiên, sớm tôn vương tử họ muốn nâng đỡ lên vương vị, hoàn thành điều kiện trao đổi thích hợp, là có thể làm cho chiến sự bình ổn.”

“Nếu không có bất ngờ, hẳn là như thế.”

Lần này, Yên Lẫm chần chừ một chút mới trả lời.

Quân đội của Tần Húc Phi, xem như là biến số bất ngờ không? Chẳng qua, những tình tiết về chiến sự này, lại không cần giải thích tỉ mỉ với Lạc Xương.

“Như vậy, Yên quốc có phải là quốc gia mạnh nhất kia.”

“Ta hy vọng phải. Hơn nữa ta đã cẩn thận phân tích quân đội và quốc lực các quốc, tin phán đoán của ta, hẳn không phải tự cao tự đại.”

“Quân kỷ của quân đội Yên quốc, có phải sẽ tốt hơn quốc gia khác.”

Yên Lẫm ngưng mắt nhìn Lạc Xương vẻ mặt tiều tụy, khe khẽ thở dài một tiếng: “Nàng yên tâm, Yên quân tuy nói không thể hoàn toàn không đụng cây kim sợi chỉ, nhưng sẽ tuyệt không tung binh đồ thành, tuyệt không tùy ý giết chóc bách tính, lăng nhục nữ tử.”

Từ trên quân báo, y cũng đã biết được, Trần Vệ hai quốc trên đường tiến binh thường xuyên có việc đốt giết cướp bóc, nếu như công thành gian nan, tổn thất khá nặng, thì đồ thành giết chóc sau khi thành đổ, càng là tầm thường, quân kỷ Ngô quân so ra coi như không tồi, bất quá so với Yên quân, quả thật cũng không đủ tự luật. Lời này, Yên Lẫm cam đoan, lại vẫn có chút sức lực.

Lạc Xương cười cười yếu ớt: “Như vậy, thần thiếp cũng an tâm.”

Nàng bỗng dùng sức, giãy khỏi Yên Lẫm đang đỡ, gập gối quỳ xuống, đập đầu một cái thật mạnh trước Yên Lẫm, còn muốn đập nữa, đã bị Yên Lẫm hai tay đỡ lấy: “Nàng làm gì đây.”

Lạc Xương buồn bã nói: “Thần thiếp muốn cầu Hoàng thượng vài việc.”

“Nàng nói, nàng nói đi…”

“Cầu Hoàng thượng giáng chỉ cho quân đội, tận lực đừng tàn sát làm hại bách tính, cầu Hoàng thượng phái danh tướng cường binh, nhanh chóng đập tan loạn cục, nhanh chóng công vào kinh thành, nhanh chóng kết thúc hết thảy. Cầu Hoàng thượng đáp ứng thần thiếp, chỉ tôn tứ hoàng huynh đăng cơ là được, đối với người trong tôn thất, đừng sát thương quá nhiều…”

Nàng từng câu cầu trượng phu của mình, mau mau công vào gia quốc mình, công phá kinh thành quốc gia mình, mau mau khống chế tất cả thân nhân của mình trong tay, từng câu đau xót bất đắc dĩ, bi thương mà vô lực.

Yên Lẫm nghe mà lòng bi thảm. Nàng tuy chưa từng nhận được sự bảo vệ của thân nhân ngoài mẫu thân, nói cho cùng những người đó đều có huyết mạch tương đồng với nàng, nàng tuy chưa từng chân chính nhìn qua non sông tốt đẹp kia, nói cho cùng đó là căn của nàng, nguyên của nàng, từng là nhà nàng. Hiện giờ bị buộc nói ra lời như vậy, thật bảo người tình lấy gì kham.

Nhớ tới mình thậm chí từng sinh tâm giết hết tôn thất Tần quốc, Yên Lẫm cũng thầm cảm thấy hổ thẹn. Y vươn tay, tận lực dịu dàng mà đỡ nàng dậy, cẩn thận ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Những việc này, dù nàng không nói, ta cũng nhất định làm được.”

Lạc Xương chầm chậm gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nếu là như thế, thần thiếp cũng không còn gì để có thể oán hận bệ hạ nữa.”

Nàng chầm chậm đưa tay, thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn run rẩy ôm lại y. Ngay sau đó, dòng nước mắt âm ấm, nhuộm ướt quần áo y.

Nàng đã không còn mẫu thân, không còn phụ thân, không còn tất cả thân nhân. Hiện tại, lại phải mất cả quốc gia. Trên trời dưới đất, hồng trần thế gian, trừ nam nhân này, cùng với hài tử của y trong bụng nàng, nàng đã không còn gì hết.

Dù đau lòng, dù khổ sở, nhưng mà y là chồng nàng, là trời của nàng. Y là quân của nàng, là phụ thân của con nàng, cuối cùng lựa chọn của nàng, chỉ có thể là ôm chặt, bắt lấy, thế thôi.

Yên Lẫm trầm mặc, cảm thụ nàng run rẩy, nàng khóc nức nở, nước mắt nàng…

Thê tử của y là nữ tử lương thiện ôn nhu, dù bị thân nhân bán rẻ, lại chưa bao giờ nghĩ chuyện trả thù thân nhân, mặc dù quốc gia chưa bao giờ bảo hộ công chúa đáng thương nàng, lại vẫn bảo vệ hoài niệm cố quốc, nhưng mà hiện tại không thể không đối mặt với lựa chọn lãnh khốc vô tình như vậy, không, hoặc giả nói, căn bản chẳng có sự lựa chọn.

Trong lòng y cười nhạo trách cứ sự giả nhân giả nghĩa, dối trá buồn cười của mình.

Nói gì mà mặc kệ Lạc Xương lựa chọn thế nào đều có thể chấp nhận, ngươi chưa từng cho thê tử của ngươi, hoàng hậu của ngươi cơ hội lựa chọn chân chính. Một nữ nhân đáng thương không thân không hữu, không gia không quốc, nàng còn có đường lựa chọn sao?

Nói gì mà phù tứ hoàng tử đăng cơ, kết thúc chiến sự, là Tần quốc có thể thái bình. Không không không, sau đó, Yên quốc tất nhiên sẽ lấy địa vị mẫu quốc, không ngừng áp bức tất cả tài lực quốc lực Tần quốc.

Nói gì mà Yên quân quân kỷ tốt, không hại bách tính, nhưng quân đội tiến vào cương vực Tần quốc, dù quân kỷ nghiêm minh như thế nào nữa, bách tính đều phải nhận hết thương tổn, chết trên chiến trường là con của bách tính, chồng của bách tính, cha của bách tính. Trút gia sản để cung quân là tiền của bách tính, trong chiến hỏa cho một mồi lửa, là nhà của bách tính, xâm lược đất đai một quốc gia, làm sao thật có thể không hại bách tính?

Yên quân, so với Ngô Vệ Trần quân, tốt ở chỗ nào? Đồng dạng là cường đạo, họ cướp rồi giết, giết lại đốt, chúng ta chỉ cướp không giết, liền coi là nhân nghĩa sao.

Nhưng mà, y không thể không đại nghĩa lẫm liệt cam đoan với thê tử như vậy, mà thê tử thông minh kia của y, cuối cùng cũng không thể không lừa mình dối người như vậy.

Đêm hôm đó, Yên Lẫm ôn nhu ôm hoàng hậu của y, vào tẩm điện Cam Tuyền cung, song cuối cùng không thật sự ngủ lại.

Lạc Xương mỏi mệt thương tâm quá mức, rất nhanh chóng trầm trầm thiếp đi. Yên Lẫm lẳng lặng ngồi bên giường một lát, cuối cùng đứng dậy rời khỏi Cam Tuyền cung.

Sau khi Yên Lẫm rời đi, khóe mắt nhắm chặt của Lạc Xương mới lại chầm chậm trượt xuống một chút nước mắt.

Nàng không ngủ, y biết nàng không ngủ, mà nàng cũng biết y biết nàng không ngủ.

Chỉ là, sau khi đã xảy ra chuyện này, y và nàng đều không biết đối mặt nhau như thế nào, mới lấy vờ ngủ và trốn tránh vụng về như thế để trốn hết thảy.

Có lẽ, họ đều vẫn chỉ là quá trẻ, vẫn có quá nhiều chân tâm, vẫn có quá nhiều điều không nhìn thấu, không buông được, vẫn chưa hoàn toàn học được thủ đoạn sinh hoạt dối trá tàn nhẫn đa biến trong cung đình, cho nên hành sự mới lộ ra ngu xuẩn mà buồn cười như thế.

Lúc này nàng chỉ biết nàng vẫn rất yêu y, mà y cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng như dĩ vãng, chỉ là sau tối nay hết thảy đều đã bất đồng.

Yên Lẫm giữa đêm khuya, rảo bước như bay trong hoàng cung. Cung viện lớn như vậy, cung cấm sâu như vậy, âm âm trầm trầm, ép người không thở nổi.

Y biết Lạc Xương không ngủ, y biết Lạc Xương lúc này cần người thân làm bạn, người yêu an ủi nhất.

Nhưng mà, là hung thủ xâm lược Tần quốc, đêm nay y không có tư cách làm bạn với Lạc Xương, không có tư cách an ủi Lạc Xương.

Nhưng mà… sau khi y nhẫn tâm bỏ đi như vậy, hoàng hậu Đại Yên quốc đáng thương kia, tại dị quốc tha hương này, lại có thể đi đâu mà tìm một thân nhân chân chính, bằng hữu chân chính, trút bầu tâm sự, tìm kiếm an ủi?

Là một nam nhân, yếu đuối mà đem thê tử của mình vô trợ ném trong thâm cung lạnh băng, một mình đào tẩu, nhận tri này, khiến Yên Lẫm càng thêm thống khổ phẫn nộ.

Nhưng y có thẹn có đau, lại không thể có hối.

Y là Hoàng đế. Trong loạn thế này, chỉ có không ngừng mở mang bờ cõi, tăng cường quốc lực, y mới có thể bảo hộ bách tính của y, quốc gia của y.

Y không có lỗi, nhưng rốt cuộc vẫn phải đau phải thương phải khổ sở.

Y đi càng lúc càng nhanh, dưới chân nổi gió, đám thái giám nội thị phía sau đều sắp không theo kịp bước chân y. Nhưng lúc này theo trực bên cạnh, không phải Vương tổng quản hầu hạ y nhiều năm, hiểu tâm tính y nhất, mà là Lý tổng quản gần đây mới đề bạt lên, theo đến thở hồng hộc, rất không có nhãn lực mà hỏi một câu: “Hoàng thượng đêm nay muốn nghỉ chỗ vị nương nương nào, để nô tài truyền báo bài giá trước một bước.”

Yên Lẫm ngẩn ra dừng bước, nhìn quanh hoàng cung âm trầm lạnh băng, lại sáng rọi hoa lệ này, chỉ cảm thấy trong lòng buồn phẫn đến độ hận không thể phun ra một búng máu, chợt quát một tiếng: “Đêm nay không đi chỗ nào hết! Trẫm muốn xuất cung giải sầu.”

“Xuất cung!” Lý tổng quản đầu óc choáng váng. Vị Hoàng thượng này gần đây rảnh rỗi thích xuất cung thì thôi, nhưng hiện tại là nửa đêm mà. Đừng nói cửa cung khóa rồi, ngay cả đường phố bên ngoài cũng tối như hũ nút, đi chỗ nào đây?

Nhưng mà, kẻ làm nô tài hắn đầu óc choáng váng, Yên Lẫm làm chủ tử này lại sấm rền gió cuốn, tâm tư đã định, quay đầu đi thẳng phòng ngự mã, cũng không để hạ nhân chuẩn bị, tự mình dắt con ngựa nhanh nhất thần tuấn nhất, xoay người lên ngựa, tại hoàng cung đại nội, chạy nghênh ngang, một đường qua các trạm gác, cầm tín phù sát người Hoàng đế, xông thẳng ra mấy cửa cung.

Tội nghiệp đám cung nhân theo hầu phía sau, theo lại không kịp, ngăn lại không dám ngăn thiếu niên quân chủ tích uy rất nặng này, muốn triệu tập thị vệ, an bài hộ vệ, nhưng căn bản chẳng có thời gian. Hơn nữa, họ cũng không đủ thân phận và lệnh phù, mấy cửa ngõ ngoài cung, đã bị thủ vệ tận trách ngăn chết.

Lý tổng quản gấp đến độ đầu mướt mồ hôi, vội vã phái người đi tìm Vương tổng quản không trong ca trực đến.

Vương tổng quản đang trong mơ bị đánh thức nghe hết cả sự kiện, cũng giận không nhẹ.

Từ sau khi Dung tướng lại xuất hiện, Hoàng thượng tuy rằng càng ngày càng thích xuất cung, nhưng chưa bao giờ tùy hứng như vậy. Y luôn rất quan tâm bọn hạ nhân, sẽ không cố ý khó xử thủ hạ như vậy, ngay cả xuất cung, cũng nhất định để người chuẩn bị an toàn mới đi.

Đêm nay đã xảy ra chuyện gì, khiến y mất khống chế như vậy, không thể chờ được phải xông ra cung hít thở như vậy?

Vương tổng quản nhíu mày không nói, Lý tổng quản gấp đến độ quay vòng vòng: “Làm sao đây, làm sao đây? Hoàng thượng đi quá nhanh, chúng ta chưa kịp an bài gì hết, chỉ có hai thị vệ cơ trí hơn một chút theo ra ngoài, nhân thủ không đủ, cũng không tiện truyền báo hành tung của Hoàng thượng, chẳng biết Hoàng thượng đi đâu rồi? Vạn nhất phải có gì…”

“Nào có vạn nhất gì! Đêm nay toàn là bản thân Hoàng thượng tâm huyết dâng trào, loại sự tình này, ông trời cũng chẳng biết được trước, đâu ra vạn nhất gì đó. Ngươi lập tức an bài thị vệ tốt nhất trong cung chạy đến phủ Dung quốc công, nhưng nhớ đừng gióng trống khua chiêng. Trước im ắng bố trí nhân thủ ngoài phủ, lại phái người vào hỏi ý Dung quốc công là được. Ngoài ra, lại phái người đi mời Sử thế tử, Hoàng thượng tâm tình không tốt, có Sử thế tử, dù sao cũng có thể giúp khuyên một phần.”

“Dung quốc công?”

“Còn có thể là ai. Hoàng thượng xuất cung, còn có thể đi đâu?” Vương tổng quản bất mãn trừng Lý tổng quản một cái.

Người mới đề lên, quả nhiên không đủ thông minh, không đáng tin cậy! Hoàng thượng bất kể là đặc biệt cao hứng hay đặc biệt mất hứng, nơi muốn đi nhất còn có thể có chỗ thứ hai sao? Chỉ là…

Đại nội thủ lĩnh thái giám tuổi già mà trung thành, ngẩng đầu nhìn phương xa ngoài tường cung, chỉ là, đi nơi đó ưu phiền giải hết, hay là ưu càng thêm ưu, lại không thể nói chính xác.
Bình Luận (0)
Comment