[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 232

Yên Lẫm về ở Thanh Hoa cung, quả thật đã gây nên một hồi phê bình.

Vốn Thanh Hoa cung là nơi bản thân Yên Lẫm nên ở, nhưng hiện tại cư ngụ bên trong lại là Dung Khiêm.

Hoàng đế và thần tử ở cùng, đã đủ phá hỏng quy củ. Huống chi Dung Khiêm quy định, Yên Lẫm nhất định phải ngủ đủ dưới mí mắt mình.

Với thân thể Dung Khiêm hiện tại, di động không tiện, tai mắt cũng khó tránh không linh mẫn bằng trước kia. Muốn “giám sát” Yên Lẫm, tự nhiên tốt nhất là để y ngủ ngay bên cạnh.

Vốn rằng, Thanh Hoa cung một nơi lớn như vậy, muốn kê thêm cái sạp bên long sàng cũng không khó. Vấn đề là, nếu như thêm giường thật, hai người nên ngủ như thế nào? Nếu như Dung Khiêm tu hú sẵn tổ, độc bá long sàng, ngược lại để Hoàng đế Yên Lẫm này bồi ở sạp bên, tai Yên Lẫm chắc sẽ bị những người trong triều đó om sòm điếc luôn. Mà Yên Lẫm cũng kiên quyết không chịu để Dung Khiêm khuất ở bên bồi y.

Cũng may long sàng trong nội điện vô cùng rộng rãi, cho nên Dung Khiêm vung tay, dứt khoát bớt những phiền toái đó, trực tiếp để Yên Lẫm ngủ chung giường với y.

Hoàng đế ngẫu nhiên cùng thần tử cố hữu ngủ chung một giường, cũng là giai thoại mỹ đàm. Nhưng ngày ngày ở cùng nơi thế này thì quá không ra làm sao. Trong cung ngoài cung, triều thần tông thân, khó tránh đều có chút nghị luận.

Chỉ là Dung Khiêm có bệnh, đóng cửa không gặp khách, Yên Lẫm cả ngày bận bù đầu bù cổ, trừ xử lý quốc vụ chính thức, trên cơ bản chẳng có thời gian câu thông gì khác với đám thần tử hoàng thân. Mọi người bất mãn hơn nữa, chung quy không thể ngay trên triều đường đề cập vấn đề Hoàng đế buổi tối ngủ chung một giường với ai, rốt cuộc chẳng một ai tìm được cơ hội kháng nghị với Yên Lẫm.

Liền có người lén đi tìm Sử Tịnh Viên, hoặc là Vương tổng quản, ám thị hai người bình thường thân cận nhất với Yên Lẫm này, tiến thêm chút lời trung.

Hai vị này đương nhiên chỉ là mặt tươi cười, miệng hàm hàm hồ hồ, đuổi mọi người đi, đâu thật sự chịu đi lắm miệng một câu.

Mắt thấy Yên Lẫm và Dung Khiêm lại đều có thể vứt bỏ đủ loại cố kỵ, hoàn toàn phớt lờ triều nghị thanh luận, tùy ý làm xằng như vậy, Sử Tịnh Viên và Vương tổng quản hai người này, trong lòng kỳ thật đều âm thầm có chút vui mừng. Mặc kệ là minh quân cũng vậy, lương tướng cũng thế, chung quy là con người. Có thể không còn nơi nơi ẩn nhẫn, mọi sự cố kỵ nữa, mặc lòng tùy hứng một hồi, lại có gì không tốt.

Về phần thể thống gì đó, quy củ gì đó trong miệng thế nhân, trong lòng họ đâu thể vượt được thân thể Yên Lẫm.

Nhưng mà, bệnh mất ngủ của Yên Lẫm, không phải thật sự đến bên cạnh Dung Khiêm, là có thể lập tức khá lên.

Dung Khiêm nói cho cùng không phải thần tiên. Mà một phen trường đàm, tuy có thể hóa giải rất nhiều khúc mắc, nhưng đã trải qua ngần ấy chuyện, đâu thể nháy mắt tan hết tích tụ. Những đau thương từng có, vốn cần đủ thời gian để chậm rãi tiêu trừ.

Tâm bệnh lớn nhất được Dung Khiêm tháo ra, quả thật có trợ giúp rất lớn với giấc ngủ của Yên Lẫm. Nhưng y vẫn mất ngủ, dù mỏi mệt hơn cũng chẳng cách nào ngủ được. Lúc ban đầu y còn theo bản năng che giấu, song chút kỹ xảo đó của y muốn giấu được Dung Khiêm, nói dễ hơn làm.

Dung Khiêm cũng không chủ động vạch trần y, chỉ làm như không hề phát hiện gì mà tự đi ngủ, chẳng qua đang ngủ, liền khe khẽ rên rỉ.

Yên Lẫm cả kinh bật dậy, cúi người nhìn Dung Khiêm: “Dung tướng, có phải thương lại đau đến…”

Còn chưa nói xong đã khựng lại.

Ánh mắt Dung Khiêm, thanh tỉnh chẳng buồn ngủ chút nào, hơi trách cứ nhìn y.

Yên Lẫm hơi sợ hãi cúi đầu, không biết nên nói gì.

Dung Khiêm thở dài khe khẽ: “Ta rên rỉ không chỉ là vì thử ngươi, cũng bởi vì ta quả là rất đau.”

Yên Lẫm lại ngẩn ra, lo âu nhìn y.

“Không phải ta không chịu được loại đau nhức này, không phải ta không thể vờ như không hề có chuyện gì, chỉ là ta từng nói sẽ không lừa ngươi giấu ngươi nữa, về tình trạng thân thể ta, yếu đuối hơn, kinh khủng hơn, ta cũng sẽ biểu lộ cho ngươi thấy. Nhưng, ngươi thì…” Dung Khiêm thở dài.

“Lời ngươi từng đáp ứng ta, cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi sao?”

Yên Lẫm thấp giọng nói: “Là ta không tốt, không phải ta muốn giấu ngươi, chỉ là không muốn vì ta, quấy nhiễu khiến ngươi cũng mất ngủ.”

Dung Khiêm nổi giận: “Ngươi có việc, không đến nhiễu ta, lại đi tìm ai?”

Lời này nói vừa hơi ngang ngược, vừa hoàn toàn đương nhiên, Yên Lẫm nghe mà ngây người, lại cảm thấy trong lòng nóng bừng, trong ngực lại nóng đến mức khiến y không thốt nên lời.

Dung Khiêm than khẽ: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, bệnh mất ngủ của ngươi, có phải là tồn tại đã lâu?”

Yên Lẫm nhẹ giọng nói: “Ta luôn ngủ rất ít, đã thành quen, cũng chẳng còn là trở ngại gì lớn. Chỉ mấy ngày gần đây, cả đêm một khắc cũng không ngủ được, cho nên không thể không mượn dùng dược vật.”

“Rốt cuộc đã bao lâu?”

Yên Lẫm trầm mặc một hồi, mở miệng, cuối cùng thấp giọng nói: “Chắc nên sáu bảy năm rồi!”

Dung Khiêm chầm chậm nhắm mắt.

Chỉ sợ… không chỉ sáu bảy năm đâu.

Y nhớ, rất lâu rất lâu về trước, khi y từng bước bức hài nhi nhỏ xíu kia, dần dần mất đi ngây thơ nhiệt tình trong mắt, từng ngày trở nên lạnh lùng kiên cường, Yên Lẫm đã có một khoảng thời gian, luôn không ngủ được.

Y cũng từng lén giở y án, hỏi tỉ mỉ bệnh tình, âm thầm sốt ruột sầu lo, chỉ là sau đó nghe Thái y hồi báo rằng bệnh của Hoàng đế dần dần đã chuyển tốt, liền yên tâm, chậm rãi lãng quên việc này.

Hóa ra, bệnh mất ngủ của y, kỳ thật vẫn chưa từng khỏi.

“Năm đó, là ta hại ngươi mắc bệnh?”

“Không phải…” Yên Lẫm buột miệng phân trần.

Dung Khiêm chỉ trầm tĩnh nhìn cố định y.

Yên Lẫm liền cúi đầu, qua một lúc mới nói: “Năm đó, trong lòng ta oán hận Dung tướng, rồi lại không nỡ bỏ, không buông được, càng ngày càng nôn nóng, dần dần hơi ngủ không yên. Sau đó vì bệnh của ta vẫn không tốt, đã phạt mấy Thái y, trong cung trong triều có chút xôn xao, một số thần tử âm thầm quy phục ta cũng hơi hỗn loạn. Khi đó ta còn nhỏ tuổi, hiếu thể diện, lại tùy hứng, sợ vì bệnh của ta, làm những người đó cảm thấy ta là người xốc nổi bất định, không thể cậy nhờ, cho nên miễn cưỡng vờ là mọi sự đều tốt, tâm tính an định. Ta bắt đầu làm ra vẻ bệnh tình đã khá lên. Kỳ thật bệnh của ta vốn cũng không phải đại sự gì, chính là buổi tối phải mất một thời gian rất dài mới có thể ngủ, sau khi ngủ, lại rất tỉnh ngủ, hơi có động tĩnh là sẽ giật mình, sau khi tỉnh, lại không cách nào ngủ nhanh như vậy mà thôi.”

Dung Khiêm thở dài: “Ta vẫn tưởng ngươi đã khỏi bệnh.”

“Ta một người không ngủ được, hạ nhân cả điện chẳng ai được sống yên, trong Thái y viện từ trên xuống dưới không một người có thể an bình. Hơn nữa ta chỉ là ngủ ít, chẳng phải bệnh gì nặng, ta cũng chưa hề để tâm. Muốn giả ngủ không khó, chẳng qua là lúc tỉnh đừng mở mắt, đừng nói chuyện, đừng lộn xộn, vờ đang một mực ngủ say là được.”

Yên Lẫm tận lực nói sự tình thật hời hợt. Vốn chứng mất ngủ của y chính là thiếu thời tâm tình tích tụ quá sâu gây nên, nhưng vẫn để lỡ việc trị liệu, bệnh tình thủy chung chưa từng khá lên.

Mà biến cố pháp trường năm đó, Dung Khiêm phiêu nhiên đi mất, Yên Lẫm sau khi hỏi ra sự thật từ Phong Trường Thanh, bệnh tình này càng nghiêm trọng gay go, quá nửa đêm đều là trằn trọc khó yên, chỉ có khoảng thời gian cực ngắn, mới có thể có được giấc ngủ cực kém. Mà chỉ cần hơi có việc phiền lòng, thì thường là trắng đêm không thể ngủ.

Sở dĩ y có thể không biểu lộ ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, thứ nhất là y còn trẻ, thân thể tốt, căn bản cứng, ngủ không đủ lâu dài như vậy, cũng có thể chịu được. Dù rằng đây là đang tiêu hao sự khỏe mạnh của tương lai. Thứ hai, thuần túy là bởi vì tính tình y cương liệt kiên cường, khổ sở như vậy, chỉ một mình nhẫn nại mà thôi.

Chỉ là đến biến cố trường săn hiện giờ, Dung Khiêm sống không bằng chết, bệnh tình của Yên Lẫm mới chính thức gay go không thể vãn hồi, bất kể thân thể mỏi mệt như thế nào, bất kể tâm linh biết rõ nhất định phải ngủ như thế nào, *** thần lại luôn hãm trong tuyệt vọng sâu thẳm, lặp đi lặp lại tự mình phân tích và tra tấn, một khắc cũng không thể cho mình an bình.

Thế nhưng, khi ngần ấy quốc sự chính vụ bức trước mắt, Dung Khiêm đang dưỡng thương cũng cần y ủng hộ an ủi, lại tuyệt đối không thể lộ ra điều gì sơ hở, vạn kiểu bất đắc dĩ, mới đành để Thái y dùng dược, cưỡng ép gây ngủ.

Thanh âm của Dung Khiêm trầm xuống: “Những năm gần đây vẫn không có ai biết sao?”

“Tịnh Viên hồi nhỏ luôn đi đứng cùng ta, có đôi khi luyện công tập võ mệt mỏi, ngủ cùng giường, sợ là ít nhiều từng phát hiện. Vương tổng quản nhiều năm chăm sóc sinh hoạt của ta, trong lòng khả năng cũng biết sơ sơ, chẳng qua, phàm là hỏi, ta một mực không thừa nhận, họ cũng chẳng có chứng cứ. Năm rộng tháng dài, ta không lộ ra sơ hở gì rõ ràng, hơn nữa thời gian dài, ta giả ngủ cực thành thục, họ cũng dần dần hết nghi.”

Dung Khiêm cũng phát giác, Yên Lẫm giả ngủ quả thật rất thành công. Y có thể suốt thời gian rất dài không hề nhúc nhích, đồng thời bảo trì hô hấp thong thả bình hòa, nếu không phải mình linh giác hơn xa người thường, khi đêm khuya tĩnh lặng, hai người cách nhau gần như thế, y thậm chí có thể phán đoán được tốc độ tim Yên Lẫm đập, sợ cũng chẳng thể nhìn ra chân tướng.

Ngụy trang cơ hồ hoàn mỹ như thế, tất là năm rộng tháng dài luyện ra. Dung Khiêm cũng là bằng đây mới xác định, chứng mất ngủ của Yên Lẫm, kỳ thật có lịch sử cực kỳ dài lâu.

Y thở dài khe khẽ: “Vẫn không có ai phát hiện sao? Ngay cả hoàng hậu cũng không biết?”

Sắc mặt Yên Lẫm ửng đỏ, chần chừ một chút. Dù sao loại việc riêng giữa phu thê này, thật sự khá không tiện nói ra. Chỉ là trong lòng y lại cảm thấy thật không thể cự tuyệt không đáp bất cứ vấn đề gì của Dung Khiêm: “Kỳ thật ta vốn ngủ rất kém, khi ngủ bên cạnh nếu có biến động gì, thì càng không dễ dàng ngủ nữa. Ban đầu khi ở bên Lạc Xương, kỳ thật ta vẫn chưa từng thật sự ngủ, chỉ là sợ nàng nghĩ nhiều, cho nên luôn giả ngủ. Nhưng sau đó, từ từ quen nàng ở bên cạnh, biết nàng cũng giống Tịnh Viên, Vương tổng quản, đều là người đối đãi ta cực tốt, có thể thả lỏng rất nhiều. Ở bên cạnh nàng, cũng có thể thoáng ngủ một hồi. Chỉ là ở chỗ mấy phi tử khác, ta còn chưa thể thả lỏng tự tại như vậy. Bất quá, vẫn chưa có ai phát hiện bệnh của ta. Họ đều vẫn là nữ tử trẻ tuổi, cũng chưa từng thân mật với nam tử, ta che giấu lại rất cẩn thận, đâu thể bị nhìn ra được.”

Dung Khiêm im lặng. Người chưa từng mất ngủ, rất khó tưởng tượng ra được sự thống khổ khi đêm này qua đêm khác, vĩnh viễn không ngừng nghỉ như vậy. Rõ ràng thân thể đã mỏi mệt tột cùng, rõ ràng mỗi một phân cơ thể, mỗi một huyết mạch đều đang kêu gào khát vọng nghỉ ngơi dù chỉ là một chớp mắt, nhưng *** thần nhất định không chịu thả lỏng, quả thực có thể khiến người đau đớn không muốn sống.

Ngay cả bản thân Dung Khiêm, nếu không phải từng bị thương nặng như vậy, bị thương đau tra tấn, ngày đêm không thể ngủ, sợ cũng chẳng cách nào chân chính thể hội mùi vị này.

Mà thiếu niên phong quang huy hoàng, trên vạn người này, năm năm tháng tháng, vô số đêm một mình cắn răng chịu đựng nội tâm giày vò, *** thần tra tấn. Từng gánh từng chịu thống khổ vĩnh viễn vô bờ bến như vậy, lại vẫn phải vờ như không việc gì, quật cường không chịu tỏ ra yếu ớt trước người thiên hạ, quật cường không muốn phụ kỳ vọng của mình, quật cường không nỡ để tất cả những người yêu quý y phải lo lắng vì y.

“Dung tướng…” Yên Lẫm bên cạnh đang khẽ khàng gọi, *** thần Dung Khiêm lại ngơ ngẩn, không thể trả lời.

Vẫn luôn, những người biết sự thật của việc xưa bên cạnh mình, cứ luôn nói Yên Lẫm với y không đủ quan tâm, không đủ để ý, cho nên mới không nhìn ra tình trạng thân thể y. Nhưng bản thân y thì sao? Trong những năm tháng dài dòng như thế, tự cho là cẩn thận bảo hộ chăm sóc, chẳng phải y cũng không biết thống khổ Yên Lẫm âm thầm phải chịu sao?

Không trải qua loại sự tình này, sẽ không lý giải loại hối hận này, không hiểu ra phân tâm tình này, sẽ không minh bạch phân đau buồn này, với Yên Lẫm có bao nhiêu phân đau lòng, với bản thân liền có trách cứ càng sâu thập bội. Đem tâm này, so với tâm người, mới càng thêm minh bạch, từ lúc mình bị thương đến nay, Yên Lẫm tiến hành tra tấn thương tổn bản thân như thế nào.

Trong lòng Dung Khiêm đau không chịu nổi, sắc mặt cũng từ từ tái nhợt.

Yên Lẫm thấy thần sắc Dung Khiêm không đúng, trong lòng hơi lo sợ, chìa tay lau trán y: “Dung tướng, có phải là không thoải mái…”

Dung Khiêm đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Yên Lẫm, chỉ mở mắt nhìn cố định y.

Trong nội điện trống trải thanh tịch, tất cả cung nhân đều bởi vì Dung Khiêm không thích có người bên cạnh mà canh ngoài điện, trong điện cả ánh nến cũng không có, chỉ là màn che bốn phía, treo rất nhiều dạ minh châu, tản ra ánh sáng thanh u, chiếu nơi này như thần tiên ảo cảnh.

Yên Lẫm chỉ cảm thấy đôi mắt Dung Khiêm sâu thẳm không thấy đáy, làm tâm thần y đều chìm vào trong đó, không thể cũng không muốn giãy, chỉ cảm thấy tay Dung Khiêm nhẹ nhàng kéo, tuy rằng tay căn bản yếu đuối vô lực, nhưng thân thể Yên Lẫm nhổm lên một nửa lại không tự chủ được thuận thế nằm sấp xuống.

Ngay sau đó, cảm giác cánh tay kia nhẹ nhàng vòng quanh mình, sau đó dần dần bắt đầu dùng sức.

Yên Lẫm yên lặng nằm trên ngực Dung Khiêm, một tay lặng lẽ chống giường, không dám thật sự đè trọng lượng nửa thân trên lên người Dung Khiêm. Chỉ yên lặng cảm giác, Dung tướng thương bệnh trong người, nỗ lực như vậy, nỗ lực như vậy, muốn dùng cánh tay đã không thể ra nhiều sức kia, ôm y càng chặt hơn trong lòng. Không dưng, hốc mắt liền nóng lên.

Trong lòng y có phần sợ hãi. Người lớn thế này rồi, nếu mà nửa đêm òa khóc trong lòng Dung tướng, thật là thể diện cả đời đều mất sạch. Chỉ là, loại tình cảm ấm áp kích động trong lòng ấy, vô luận thế nào cũng không ức chế được.

Bao nhiêu năm trước, cơ hồ chính là kiếp trước, vô số đêm, cũng là tại Thanh Hoa cung này, cũng là trên long sàng này, cũng là ***g ngực này, cánh tay này, vẫn che chở y, trông y, cho y sự ấm áp, xua hết vắng lặng.

Chỉ là về sau, lớn dần từng chút, sự ngây thơ ấu thời, liền bị tình đời phong sương nhuộm hết.

Nguyên tưởng rằng ấm áp ấu thời vĩnh viễn quay quanh y năm ấy, không bao giờ có thể có được nữa, nhưng hóa ra phân tâm ý kia, phân yêu thương kia, vẫn luôn ở ngay bên cạnh, trước nay chưa từng rời khỏi.

Trong lòng Yên Lẫm yên lặng ôn nhu, thật muốn không nói gì hết, không làm gì hết, cứ mặc cho thời gian lẳng lặng chảy xuôi đi như thế. Nhưng mắt càng lúc càng chua xót ấm áp khiến y hơi hốt hoảng, vì sợ mình thật sự vô dụng òa khóc thành tiếng, không thể không nghĩ cách nói chuyện dời đi lực chú ý.

“Dung tướng, ngươi thật sự không cần quá lo lắng cho ta, ta cũng là do mấy ngày này tâm sự nặng nề, cho nên bệnh tình hơi nghiêm trọng. Ngươi đã giúp ta khuây khỏa, ta tự nhiên sẽ chậm rãi khá lên. Cũng chỉ là ngủ hơi ít hơn người bình thường, không phải chuyện gì to tát, bên cạnh nếu có người làm cho ta an tâm như Tịnh Viên, Vương tổng quản, Lạc Xương, ta ngủ kỳ thật cũng rất nhanh.”

“Như vậy, ta thì sao?”

“A…” Yên Lẫm nhất thời đầu óc trống rỗng, không biết mình đã nghe thấy gì.

Thanh âm của Dung Khiêm ôn hòa trầm thấp: “Ở bên cạnh ta thì sao? Ngươi cảm thấy thế nào?”

Yên Lẫm trầm mặc không nói gì.

Dung Khiêm nhẹ nhàng giục: “Yên Lẫm!”

Yên Lẫm rầu rĩ, thanh âm thấp đến mức cả Dung Khiêm cũng thiếu điều không nghe thấy.

“Ban đêm ngủ trên cùng một giường với ngươi, ta vừa kích động vừa khẩn trương, ngón tay không dám lộn xộn một chút, nói chuyện cũng sợ thanh âm hơi lớn, đừng nói bệnh của ta còn chưa khỏi, cho dù hoàn toàn không có bệnh, ta thấy cũng chẳng ngủ được đâu.”
Bình Luận (0)
Comment