“Ta cần gì, ta tội gì?”
Kinh hoảng qua, bi thương qua, Tiêu Hiểu Nguyệt rốt cuộc đã biết giận! “Ông căn bản chẳng biết cái gì, chẳng hiểu cái gì hết!”
Phương Khinh Trần thanh âm thanh đạm lơ lửng.
“Ta hiểu.”
Không không không, ngươi không hiểu! Ngươi nếu hiểu, sẽ không tàn khốc xé toang vết thương của người khác như vậy!
Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là anh hùng truyền kỳ hào quang bốn phía, tự nhiên coi thường tình yêu khuynh tâm bỏ mạng không nhìn hết thảy như ta. Ngươi cũng như ca ca, trong mắt đều là quốc gia đại sự, làm sao hiểu được ta vì sao yêu quý loại tình cảm thà rằng vứt bỏ hết thảy cũng muốn bầu bạn bên nhau này?
Nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng, chẳng qua, hắn yêu nàng kém xa nàng yêu hắn. Song, cho dù đã biết rõ như thế, nàng vẫn yêu hắn! Muốn nàng cắt bỏ hắn, là muốn nàng cắt tim mình, bỏ hồn mình. Cho dù không có gia quốc, không có thiên hạ, không có đại cục, không có sự chờ đợi của mọi người… Nàng vẫn không bỏ được hắn!
Nàng yêu hắn, cho nên mới hận hắn. Nàng hận hắn cho nên nàng mới bày ra tư thái tuyệt tình, không chịu tha thứ như vậy. Thế nhưng, đó là bởi vì nàng yêu hắn. Nàng yêu hắn, cho nên trong biệt viện đó, nàng mới dưới một câu thăm dò nhẹ nhàng tùy ý như vậy của Phương Khinh Trần, quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã.
Nàng yêu hắn, cho nên nàng cùng hắn sóng vai trước đại doanh đối lại núi đao rừng thương, nàng hận hắn, cho nên khi nửa Sở quốc đều đang vì cuộc hôn sự kết thúc nội chiến này mà vui mừng, nàng lại đêm đêm không thể an giấc.
Nàng biết, nàng không bỏ được hắn, cuối cùng, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn. Cho nên nàng nỗ lực khắc ý không nghĩ nhiều nữa, khắc ý bài xích tất cả, hết thảy tâm thần không yên, đều quy về sự ngượng ngùng và khẩn trương tự nhiên của nữ nhi. Chưa có ai từng nhắc một câu về việc ruồng bỏ ngày đó với nàng, cố tình y phải một ngữ vạch trần, xé toang tất cả che giấu! Chân tướng nhìn mà ghê người, bảo nàng làm sao đối mặt!
Thì ra, nàng một mực chưa từng quên trường phản bội kia! Thì ra, nàng một mực nhớ mãi, kỳ thật hắn yêu nàng kém xa nàng yêu hắn. Dù rằng đã có thể vợ chồng tôn trọng, cuối cùng ý khó bình!
Ngươi thì biết cái gì! Ngươi là nam nhân, là anh hùng, là cường giả… Ngươi làm sao có thể hiểu được trong bóng tối cô đơn một mình, chạy trốn trong cuộc đuổi bắt do người mình yêu nhất chỉ huy, là đau đớn như thế nào, ngươi làm sao có thể hiểu được, bị người mình tín nhiệm nhất coi trọng nhất nguyện ý vì y vứt bỏ hết thảy bán đứng, là cảm giác như thế nào! Sau phản bội, lại nhìn người mình yêu nhất đau khổ sám hối trước mặt mình, mỗi lần nhìn thấy người ngươi yêu nhất đều sẽ nghĩ đến phản bội, mỗi lần nghĩ đến phản bội lại nhớ tới phản bội ngươi vẫn cứ là người ngươi yêu nhất…
Không không không, ngươi không hiểu. Nếu ngươi hiểu, sao có thể nhất định bắt ta nhìn!
Phố dài trơ trọi, nàng rốt cuộc bưng mặt khóc nức nở!
Sâu trong đường phố tối om, chợt có một bóng người xông thẳng đến, nhấc tay là một quyền nhằm ngay đến Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần nhìn mà không thấy, động cũng lười động.
Triệu Vong Trần kinh hoảng bổ qua, một phen ôm lấy người: “A Hổ, chớ gây họa!”
Thiếu niên chân chất ra sức giãy giụa: “Thả ta ra! Ta phải giáo huấn tên này!”
Triệu Vong Trần trong lòng kêu khổ, ta buông ra, bị giáo huấn chính là ngươi đó!
“A Hổ, đừng ồn ào ở đây. Tiểu thư là người sắp xuất giá, hiện tại nàng ta ở đây khóc lóc, để người ta nhìn thấy còn ra gì nữa? Nếu ngươi làm to chuyện, danh dự của tiểu thư phải làm sao?”
Nhắc tới Tiêu Hiểu Nguyệt, thiếu niên kích động quả nhiên tỉnh táo lại, hung tợn trừng Phương Khinh Trần một cái, cúi đầu khuyên Tiêu Hiểu Nguyệt.
Triệu Vong Trần âm thầm thở phào một hơi, lại liều mạng kéo Phương Khinh Trần rời khỏi.
Lần này, Phương Khinh Trần cư nhiên vừa kéo đã nhích, không nói không rằng để cho mình bị gã kéo đi.
Triệu Vong Trần nghiến răng nghiến lợi, lại kéo Phương Khinh Trần vòng qua hai con phố liền, tin chắc Tiêu Hiểu Nguyệt không nghe thấy tiếng, mới hất tay quay người, oán hận nói: “Vì sao? Ngài vì sao bỗng nhiên phải nói kiểu đấy?”
Dưới nhiệt huyết nghĩa phẫn, gã bênh vực kẻ yếu, đem sự tôn trọng sùng bái với Phương Khinh Trần ném hết lên chín tầng mây.
“Ta nói, bất quá là sự thật.” Phương Khinh Trần không thấy giận dữ, thanh âm lạnh băng có phần đơn điệu.
“Là sự thật thì thế nào? Người thiên hạ ai chẳng biết đó là sự thật? Nhưng sẽ không có ai đi nhắc đi nói! Bản thân Tiêu tiểu thư cũng chẳng nguyện ý nghĩ mấy chuyện đã qua này nữa!”
“Cô ta không bỏ xuống được.”
“Nàng ta đúng là không bỏ xuống được, nàng không bỏ được Trác Tử Vân! Ai đời này sống có thể không có một chút tiếc nuối? Nàng ta lựa chọn như vậy có gì không tốt? Huống chi, hiện tại hôn sự của họ, đại biểu cho sự dung hợp của hai nhà Tiêu Trác, liên quan đến họa phúc của vô số bách tính Đại Sở quốc…”
“Vì thiên hạ, là nhất định nên ủy khuất mình sao?” Thanh âm của Phương Khinh Trần vẫn là bình thản, mang theo một chút hiếu kỳ quỷ dị.
Triệu Vong Trần phẫn nộ cực kỳ, gào lên: “Vì thiên hạ, ủy khuất mình một chút thì thế nào!”
Ánh trăng lạnh lẽo từ trong tầng mây xuyên ra một chớp mắt, chiếu sáng sắc mặt kỳ dị cổ quái của Phương Khinh Trần.
Một lần nữa che phủ trong bóng tối, Phương Khinh Trần hờ hững nói: “Đúng vậy, thì thế nào?”
Triệu Vong Trần giận đến mức thở hổn hển: “Họ vốn đã có chân tình, hết thảy đều có thể rất tốt. Cho dù trong lòng Tiêu tiểu thư hơi không yên ổn, qua một thời gian, cũng có thể quên dần. Ông lại cố tình phải nhắc, cố tình phải để nàng ta không khoái hoạt, vì sao?”
Phương Khinh Trần rốt cuộc nở nụ cười, ngữ điệu lãnh khốc mà lạnh bạc: “Bản thân ta không khoái hoạt, dựa vào cái gì mà phải để người khác khoái hoạt?”
Triệu Vong Trần trợn mắt há mồm nhìn y: “Lúc trước là ông khuyên Tiêu Hiểu Nguyệt tha thứ cho Trác Tử Vân…”
“Bởi vì lúc đó cô ta hữu dụng. Hiện tại, vô luận cô ta yêu Trác Tử Vân hay không, có muốn gả cho Trác Tử Vân hay không, cuối cùng Tiêu Viễn Phong và Trác Lăng Vân nhất định sẽ thúc đẩy cuộc hôn sự này, cho dù là dùng sức mạnh. Cho nên, hiện tại, tâm tình cách nghĩ của cô ta, đã không có gì quan trọng.”
“Ông, ông…” Triệu Vong Trần không cầm nổi lòng mà lui lại hai bước: “Ông còn là Trấn Quốc Phương hầu trung nghĩa vô song, nhân hậu khoan dung người thiên hạ vẫn nói đó không?”
Phương Khinh Trần cười ra tiếng: “Người thiên hạ thích tạo ra loại anh hùng ảo tượng bản thân họ cần, ta không xen vào. Ta giả thánh nhân thật sự mệt lắm.”
Triệu Vong Trần tái nhợt mặt: “Ông, ông không sợ bị vạch trần…”
Phương Khinh Trần cơ hồ muốn cười to: “Vạch trần, ai vạch trần? Ngươi cho rằng ta sẽ bất cẩn như vậy sao. Tối nay biết chuyện này, chỉ có ba người các ngươi. Việc liên quan đến khuê dự của Tiêu Hiểu Nguyệt, việc này một khi truyền ra, sẽ không có ai đồng tình cô ta, sẽ chỉ trách móc cô ta không thấy việc lớn, không chịu hy sinh vì thiên hạ. Cho nên hai người họ sẽ không nói một chữ, mà ngươi thì? Ngươi định tự mình đi khắp thế giới loan truyền? Ngươi cho là sẽ có người tin tưởng lời ngươi nói!”
Triệu Vong Trần hai tay nắm thành quyền, hồi lâu mới hỏi: “Ông… Đều là giả sao? Những người kính trọng ông, yêu quý ông đó, đều là bị ông lừa rồi sao? Sự anh hùng tuyệt vời của ông, trung quân ái quốc của ông… ông… ông đối với những người bất cứ lúc nào cũng chịu chết vì ông, có phải cũng như với Tiêu tiểu thư vậy, căn bản không thèm để ý, lợi dụng xong là vứt bỏ, cao hứng lên còn muốn giẫm hai cái!”
Thanh âm của gã cơ hồ là run rẩy, đến cuối cùng ngữ không thành tiếng, khàn khàn nói: “Có phải không?!”
Người cao cao tại thượng kia bỗng nhiên cúi xuống, ghé sát mặt trước mắt gã. Cách gần như vậy, trong đêm đen, gã cũng có thể phân biệt ra trên mặt y, đã lại hiện lên vẻ tươi cười ôn hòa nho nhã nhưng không có độ ấm bình thường đó.
Y vươn một tay, cực nhẹ cực nhu mà vỗ vai gã hai cái.
“Phải.”
Triệu Vong Trần ban đầu chấn động, rồi lại toàn thân sững sờ. Sau đó người phía trước kia nở nụ cười nhẹ nhàng, quay lưng rời đi. Trong bóng tối, vệt trắng dần dần đi xa kia, gai mắt gai lòng.
Gió đêm phất qua người sinh lạnh, một đóa hoa bé nhỏ rơi chầm chậm, nhẹ nhàng vờn bay trước mắt. Triệu Vong Trần vô ý thức chìa tay đỡ hoa bay, chỉ cảm thấy giữa đóa hoa mềm mại kia, phảng phất còn mang theo độ ấm của người nọ.
Lúc đầu, người nọ uống rượu dưới tàng cây giữa hoa, không biết có bao nhiêu hoa rơi lên người, khi y đứng dậy một đường hành tẩu, hoa đều khẽ rơi xuống, độc đóa hoa nho nhỏ này, lơ đãng dính trong tay áo, lại một mực không rơi xuống. Cho đến vừa nãy người nọ đưa tay vỗ vai gã, hoa nhi mới nhẹ nhàng rơi lên vai thiếu niên, nháy mắt bị gió đêm thổi bay.
Cúi đầu nhìn cố định đóa hoa rất lâu, thiếu niên đỏ mắt, cắn răng, mở miệng, nhìn hoa rơi xuống bụi bặm, sau đó một cước giẫm thật mạnh.
Tất cả mỹ lệ, đảo mắt nhiễm hết nước bùn dơ bẩn.
Phương Khinh Trần! Y quả nhiên, không phải một người tốt!
—
Kế sau Triệu Vong Trần, A Hổ đã thành người thứ hai cả gan xông vào phòng Phương Khinh Trần.
Thiếu niên sắc mặt xanh xám, nhìn Phương Khinh Trần đầy giận dữ: “Tiểu thư tối hôm qua khóc cả đêm, ban ngày đóng cửa không gặp ai. May mà sắp thành thân rồi, Trác Tử Vân không thể gặp nàng, ta lại dùng sự xấu hổ của nàng cản giúp rất nhiều người, nhưng còn như vậy nữa thì sẽ không giấu nổi!”
Phương Khinh Trần không chút để ý hỏi: “Vậy thì thế nào?”
“Tiểu thư vốn rất khoái hoạt, ông lại hại nàng thành như vậy! Nếu ông không giải quyết chuyện này, để nàng một lần nữa cao hứng lại, ta mặc kệ ông là ai, cũng phải liều mạng với ông!”
Phương Khinh Trần cũng không cười hắn nói khoác không ngượng, chỉ nhàn nhạt nói: “Chính cô ta lừa mình dối người, ta chẳng qua làm cho cô ta không thể tiếp tục lừa mình nữa mà thôi.”
“Nàng ấy tự dối mình là nàng ấy nguyện ý, liên quan gì đến ông?” Thiếu niên tính tình ngay thẳng, giận dữ nhìn nam tử bình thường khác biệt hắn như trời với đất: “Việc đó tốt cho nàng ấy, tốt cho hai nhà Tiêu Trác, với người thiên hạ cũng tốt! Ông tội gì khiến nàng ấy không khoái hoạt? Nàng ấy bây giờ còn có thể có đường khác sao?”
“Thế thì, như vậy, với ngươi có tốt không?” Phương Khinh Trần mỉm cười, vẻ mặt tà ác như ma quỷ dụ dỗ phàm nhân: “Ngươi sẽ vui vẻ sao?”
Thiếu niên bình tĩnh trả lời: “Nàng ấy tốt là ta tốt. Nàng ấy vui mừng là ta vui mừng.”
Tâm tư rất nhiều rất nhiều người khác cho là cực phức tạp cực vi diệu, không thể cho ai biết, hắn cứ thế một câu bình bình đã nói xong.
Phương Khinh Trần giật mình nhìn hắn, chợt thở dài khe khẽ.
Không có điều cầu, cho nên không có nỗi khổ cầu không được. Không để ý hồi báo, cho nên mới có thể dốc sức đến nước này. Một thiếu niên bình thường như thế, mới là người chân chính biết tình hiểu ái chăng.
Đáng tiếc y là Phương Khinh Trần, y bản tính lãnh khốc ích kỷ, y cầu quá khắt khe, cho nên y tham sân ái hận cầu mà không được, không thể không nếm bảy điều khổ của nhân gian này.
Đêm hôm đó, lúc tâm tình y đang ảm đạm nhất, một tân nương chờ gả mê loạn như vậy, đâm đến trước mắt, khơi lên tất cả ác ý và lãnh khốc của y.
Vì sao lúc ấy bỗng nhiên không muốn khống chế sự hắc ám lạnh lùng trong tư tâm nữa?
Một đời lại một đời, ta đi tuyệt nhiên, mà càng nhiều người thiên hạ, lại chỉ lựa chọn muốn đi thỏa hiệp đi quên lãng, đi quý trọng tất cả trước mắt, sau đó suốt đời suốt kiếp chí ít cũng sẽ có khoái lạc tốt đẹp ngoài mặt.
Vì sao? Rõ ràng tâm không cam, ý khó bình, rõ ràng dưới ánh trăng, có một đôi mắt bi thương, vì sao còn phải đi hiếm lạ “nhân duyên tốt đẹp” như vậy?
Nói trắng ra, y chỉ là không nhìn nổi người bên ngoài tốt đẹp mà thôi.
Bản thân cầu mà không được, cho nên không nhìn nổi người bên ngoài có được.
Y mỉm cười, ánh mắt đột nhiên xa xăm, đứng dậy, chẳng nhìn A Hổ một cái đã đi ngay ra ngoài.
A Hổ xông đến ngăn y: “Ông đi đâu, ông còn chưa đáp ứng ta…”
“Muốn giúp Tiêu Hiểu Nguyệt thì mau tránh ra cho ta.”
A Hổ ngẩn ra, tránh sang bên một bước. Nhìn y đi ra mấy bước, mới lấy lại *** thần, bám gót cùng đi.