[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 250

Kỳ Sĩ Kiệt ở bên kinh ngạc nói: “Ngực có kiếm thương nghiêm trọng? Võ công của ai có thể trọng thương Phương hầu, y còn trúng độc đã hơn một năm? Thế chẳng phải là, khi chúng ta còn ở Sở quốc, thì đã có người hạ độc cho y?”

Tần Húc Phi lắc đầu, thấp giọng nói: “Đây là việc riêng của bản thân y, ngươi không cần nói nhiều hỏi nhiều, cũng đừng lắm miệng trước mặt y, cẩn thận y trở mặt vô tình.”

Kỳ Sĩ Kiệt rùng mình, vô cùng cảm tạ Tần Húc Phi đã nhắc nhở.

Bản thân Tần Húc Phi lại chỉ trầm mặc xuất thần.

Võ công của ai có thể trọng thương Phương Khinh Trần?

Có lẽ, muốn đả thương y, căn bản chẳng cần võ công.

Ai có thể hạ độc y suốt một năm, y lại không biết?

Hay là, y chỉ một mực giả vờ không biết thôi.

Độc kia… sẽ là hạ ở đâu… sẽ là hạ ở đâu, thuận tiện nhất?

Là rượu một vò lại một vò kia nhỉ.

Từng chén uống xuống mỹ tửu kịch độc kia, tiếp tục bình tĩnh mà nghiêm khắc dạy dỗ đệ tử của y, cự người ngoài ngàn dặm mà kháng cự sự nhắc nhở và quan tâm của bất cứ ai.

Đối với chuyện của Phương Khinh Trần, y biết nhiều hơn xa người khác tưởng tượng, cho nên từ lúc trước nghe nói Phương Khinh Trần mất tích, đã ẩn ẩn hơi đoán được chân tình, lúc này tự nhiên không giật mình khó hiểu như Kỳ Sĩ Kiệt.

Nhớ tới mình lúc trước mạo hiểm chọc giận Phương Khinh Trần mà nhắc nhở, nhớ tới lời nói bóng gió hoàn toàn vô dụng kia với Triệu Vong Trần khi mình rời Sở, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề khó chịu không nói thành lời.

Y vẫn luôn nhìn rõ ràng hơn bất cứ ai, nhưng lại chẳng làm được gì hết. Hoặc là, y kỳ thật không hề chân chính cố gắng làm gì vì người nọ, cố gắng thử ngăn cản gì đó cho người nọ?

Mấy lời yếu xìu, một cơn gió là thổi tan vô tung đó, có ích lợi gì đâu?

Vì sao năm đó y không lớn tiếng vạch trần chân tướng, vì sao ngày đó y lại chưa từng trực tiếp ra tay, đánh tỉnh Triệu Vong Trần kia chứ?

Chung quy là, chưa từng thật sự tận tâm, chưa hề thật sự để tâm đến người nọ thôi.

Y cắn răng, nỗ lực xua đi buồn bã trong lòng, nhàn nhạt phân phó hai đại phu: “Bất kể thế nào, cứ kê ít thuốc, giúp y điều trị thân thể một chút trước đi.”

Đây là một giấc mộng cực an bình, cực thanh thản, cũng cực dài.

Trong mộng luôn có một luồng ấm áp, tầng tầng lớp lớp, rả rích dày đặc, lặng yên xua tan hết thảy giá lạnh. Do ấm áp kia, cho nên hắc ám không kém quang minh, cho nên một thân một mình, cũng không thấy cô đơn tịch mịch.

Ấm áp như vậy, từng tầng vây quanh y, từng chút nhập da nhập xương, nhập phế phủ. Cảm giác ấm áp dào dạt thế này, cảm giác được quan tâm, được bảo vệ, được trông nom thế này, như đã từng quen biết…

Phảng phất rất lâu rất lâu về trước, đã từng có ấm áp như vậy, khoái lạc như vậy, song…

Song, chỉ cần y bắt đầu quyến luyến ấm áp này, bắt đầu trầm mê điều tốt đẹp này. Hết thảy liền…

Trong lòng Phương Khinh Trần đột nhiên hóa lạnh, sự uể oải thanh thản, ôn hòa biếng nhác trong giấc mơ lúc ban đầu, biến cả thành phong mang và phòng bị. Thân tâm vốn thả lỏng đột nhiên kéo căng. Luồng ấm áp vốn lặng yên mà vào, từ từ xua hết sương giá trong cơ thể kia, giờ khắc này, lại là trong cơ thể chân khí như kinh đào nộ lãng, gào thét phản phệ.

Bên tai truyền đến một tiếng rên, có thứ gì đó ấm áp, bắn vài giọt lên cổ y, dường như có thứ cực nặng nề, bất thình lình đè xuống, chỉ là, nặng nề như vậy, cũng vẫn là ấm áp. Thứ ấm áp chết tiệt khiến người phẫn nộ này.

Phương Khinh Trần choàng mở mắt ngồi dậy, không chút khách khí đá văng Tần Húc Phi đang vô lực nằm trên người y. Vì sao mỗi một lần y ngủ, luôn bị người này quấy rầy, vì sao lúc này y tỉnh lại, cái tên nhàm chán này, lại nằm trên người y, làm mấy chuyện quỷ dị?

Tần Húc Phi một tay che miệng, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm máu tươi lần nữa, chỉ cảm thấy nội tức trong cơ thể tán loạn mọi nơi, tứ chi xương cốt đau vô cùng, nếu không phải tính y từ nhỏ kiên nhẫn cường hãn, chỉ sợ lúc trở tay không kịp, bị xô ra ngoài này, cả đứng cũng đừng mong đứng vững.

Ngay cả như thế, lúc này trong lòng y nghĩ lại không phải đau thương của mình, chỉ âm thầm tiếc nuối.

Chỉ kém một chút, là có thể dò ra Phương Khinh Trần trúng độc rốt cuộc sâu chừng nào, đáng tiếc người này tỉnh quá nhanh, phản kích cũng quá mãnh liệt, nếu không phải bản thân y nội lực coi như thâm hậu, chỉ sợ lập tức phải táng mệnh đương trường.

Y nơi này ảo não không thôi, tâm tình Phương Khinh Trần cũng tuyệt đối không thể nói là vui vẻ, lãnh nhãn nhìn y, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đã giở trò gì trong thuốc của ta?”

Với bản lĩnh của y, cho dù hơi ngất đi, cũng không thể mặc người chạy lên giường mình, giở trò với y, tùy tiện hí hoáy, thậm chí bị chân lực của đối phương xâm nhập kinh mạch lâu như vậy mà không cảnh giác. Nếu nói Tần Húc Phi không hạ dược, thật là quỷ cũng chẳng tin.

Tần Húc Phi nỗ lực áp chế nội tức hỗn loạn, mới có thể thấp giọng nói: “Ta chỉ bảo đại phu bỏ thêm mấy vị thuốc sẽ dụ phát độc lực gấp bội trong thuốc điều trị thân thể của ngươi, vốn nghĩ nếu như có thể kích phát độc lực, ta dùng nội khí tra xét, ngươi sức một người không bức được, hợp sức hai người chúng ta, có lẽ có thể thành công.”

Y tự nhiên là một phen hảo ý, dù là cao thủ tuyệt đỉnh, nếu không phải người chí thân chí cận, cũng tuyệt không thể liều hao tổn chân khí như vậy, đi trừ độc cho người ngoài như thế. Huống chi, y là vì một người hoàn toàn không chịu nhận tình cảm, không muốn hợp tác, khổ tâm làm như vậy, chẳng những là liều chân nguyên võ công, thậm chí có thể nói là đã áp tính mạng lên.

Tính khí của Phương Khinh Trần, võ công của Phương Khinh Trần, y đều rành mạch. Nếu vừa rồi Phương Khinh Trần khi phản kích chân khí mãnh liệt hơn hai thành, tính mạng y sẽ phải giao lại nơi này.

Đáng tiếc, biết y một phen khổ tâm như thế, Phương Khinh Trần không có mảy may cảm động, có chỉ là phẫn nộ.

Trên đời này, sao có người có thể lắm chuyện đến nước này. Mà mình, lại không hề phòng bị mắc mưu như vậy?

Cùng với nói y tức giận Tần Húc Phi nhàm chán nhiều chuyện, chẳng bằng nói y vì việc mình không bố trí phòng vệ trước mặt Tần Húc Phi mà kinh sợ không hiểu.

Y là Phương Khinh Trần, chưa từng có ai có thể dễ dàng hạ dược y. Lúc trước Triệu Vong Trần hao hết tâm tư, tìm loại dược vô sắc vô vị kia, mỗi lần đều chỉ hạ một chút cực nhỏ trong rượu, chậm rãi tích thiểu thành đa, mới có thể tạo thành độc hại.

Song ngay cả độc lực rất nhỏ như vậy, y kỳ thật cũng lập tức phát hiện.

Hiện tại thì hay, chẳng qua là dược hai đại phu dân gian giở chút cử động vụng về, chẳng qua là do Tần Húc Phi tự tay bưng đến, rất hung ác mà trừng y, nhất định phải tận mắt thấy y uống xong mới chịu buông tha, thế là y thật sự chẳng hề phát hiện một ngụm uống sạch, cho dù sau đó độc tính bỗng nhiên phát tác lợi hại, y cư nhiên cũng không sinh nghi, chỉ cho rằng hai đại phu kia y thuật quá kém thôi.

Y vậy mà chưa bao giờ hoài nghi Tần Húc Phi mảy may, y vậy mà từ thân đến tâm đều hoàn toàn không có phòng bị với cái tên rõ ràng chẳng tính là thân cận này.

Sự thật này khiến Phương Khinh Trần phẫn nộ như cuồng, nếu nơi này không phải doanh trướng Tần quân, nếu không phải một chút lý trí còn sót, cho y biết, hiện tại ra tay đánh nhau với Tần Húc Phi tuyệt đối không có lợi, nếu chiếu tính nết của y mà phát tác, chỉ sợ nửa cái mạng còn lại của Tần Húc Phi, phải giao lại nơi này.

Dù rằng như thế, y cũng không ức chế được phẫn nộ trong lòng, tức giận quát: “Tại sao ngươi cứ thích xen vào chuyện của ta như thế?”

Tần Húc Phi ngưng mắt nhìn y: “Thế ngươi vì sao cũng luôn xen vào chuyện của ta?”

Phương Khinh Trần ngẩn ra, trầm mặc trong nháy mắt cực ngắn, mới nhanh chóng nói: “Ta cứu ngươi, là vì Sở quốc, nếu để cường quốc khác thôn tính Tần quốc, quốc lực sẽ càng thêm hùng mạnh, Sở quốc có cả dải cương thổ giáp giới Tần quốc, cũng sẽ bại lộ dưới uy hiếp.”

Đạo lý này dường như cũng rất nói được, chỉ là trong mắt Tần Húc Phi nhìn thấy lại là, đôi mắt phảng phất không chút để ý kia của Phương Khinh Trần vừa rồi đã cúi xuống.

Lời đúng lý hợp tình như vậy, vì sao lại không muốn nhìn thẳng y mà nói.

Y bất giác nở nụ cười, dù là đau đớn do chân khí tán loạn trong ngực, cũng chẳng cảm thấy: “Ngươi nói là vì Sở quốc, thì cứ cho là vì Sở quốc đi, nhưng bất kể nguyên nhân của ngươi là gì, ngươi đã cứu ta, đều là sự thật.”

“Kỳ thật ta cũng chỉ cứu quân đội của ngươi, không phải cứu ngươi. Với bản lĩnh của ngươi, nếu như chỉ cầu chính mình thoát thân, là không ai có thể vây khốn được.”

Tần Húc Phi cười lắc đầu: “Phương Khinh Trần, ngươi từng xuất binh trợ ta hai lần. Một lần, ngươi cứu A Hằng, một lần, ngươi cứu vô số thủ túc huynh đệ, thuộc hạ đồng bạn của ta. Không sai, hai lần này, ngươi đều không phải cứu mạng ta. Thế nhưng, ngươi nên biết, đây so với ngươi tự tay cứu ta, càng khiến ta cảm kích hơn.”

Phương Khinh Trần hừ lạnh một tiếng.

Tần Húc Phi cũng không cho là đúng, chỉ thong dong nói: “Nhưng ta không muốn ngươi bị thương tổn, ta muốn ngươi có thể sống tốt hơn, hết thảy không phải vì cảm kích, không phải vì báo ân, chỉ bởi vì ngươi là Phương Khinh Trần, ngươi là người ta cực coi trọng, cho nên ta không thể nhìn ngươi không yêu quý mình như vậy, chà đạp thân thể mình như vậy…”

Y nói một hơi thật thống khoái, mặt Phương Khinh Trần lại càng lúc càng trầm.

Người này rốt cuộc là ai của y, đâu ra rảnh rỗi thảnh thơi, cả ngày vung tay múa chân với y.

Lại là không yêu quý, lại là chà đạp…

Người này sao cứ tùy tiện tìm hai từ, đều có thể khiến mình nổi trận lôi đình?

Phương Khinh Trần bỗng cắn răng, cười cười cơ hồ có chút ác ý.

Người cực coi trọng à?

Loại coi trọng nào đây, quan tâm là coi trọng, thù hận cũng là coi trọng nhỉ?

Tần Húc Phi, trong mắt ngươi, ta là ai? Ngươi chưa từng trông thấy bộ mặt thật của ta, ngươi chưa từng thật sự minh bạch ta? Nếu ngươi biết, trường binh họa liên miên của Tần quốc, vạn dặm tai kiếp, tử thương vô tận, khổ nạn vô số này, đều là ta một tay thao túng, ngươi lại sẽ cho ta loại coi trọng nào đây?
Bình Luận (0)
Comment