[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 30

Trên hỉ đường, Lăng Phương bồi Phương Khinh Trần hết bát này đến bát khác uống rượu không ngừng.

Tuy rằng ngày thường tự thấy tửu lượng rất tốt, rốt cuộc vẫn cảm thấy mùi rượu dâng lên trong ngực bụng, đè cũng không được, hắn vội lao khỏi hỉ đường, chạy thẳng đến góc hoa viên, vịn tường nôn thốc nôn tháo một hồi. Đang nôn, sau lưng bỗng thêm một bàn tay giúp hắn thuận khí: “Lăng đại ca, huynh cũng không xong rồi à?”

Lăng Phương lau miệng, đứng thẳng dậy: “Đêm nay thật sự là uống nhiều quá. Hỉ sự lớn như vậy, Phương hầu hưng trí cao như vậy, thật sự không tiện quét hưng của y! Ha ha, vẫn là ngươi thông minh, cậy tuổi còn nhỏ, trốn đi xa tít, mới không chịu phân tội này.”

Triệu Vong Trần cười nói: “Ta chẳng qua là đệ tử Phương hầu tùy ý nhận, đi theo Phương hầu mới một thời gian ngắn, không như huynh, rất nhiều năm trước đã hiệu lực dưới trướng Phương hầu, lúc này đương nhiên phải theo bên cạnh uống vài chén mới náo nhiệt.”

Lăng Phương cũng cười ha ha: “Đúng vậy, tính ra thì từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Phương hầu, đến bây giờ, thật là rất nhiều năm rồi.”

“Lăng đại ca huynh khẳng định rất hiểu Phương hầu nhỉ?”

Lăng Phương đỏ mặt, không dám nói mình ngày trước ở trong quân chỉ theo Trác Lăng Vân làm thân vệ, kỳ thật chẳng có cơ hội gì thân cận Phương Khinh Trần, cười khan đôi tiếng: “Đó là đương nhiên.”

“Vậy, Lăng đại ca, huynh có biết không, Phương hầu y nếu bị ủy khuất sẽ như thế nào?”

“Bị ủy khuất?” Lăng Phương ngẩn ra: “Phương hầu là người nào? Ai dám khiến y bị ủy khuất!”

“Ừm, điều này cũng đúng, vậy, y trước kia chưa từng bị ủy khuất?”

“Việc này à…” Lăng Phương suy nghĩ một lúc mới nói: “Cũng không phải. Nghe Trác tướng quân nói, Phương hầu lúc mới chưởng soái ấn, mọi người khinh y trẻ tuổi, đều coi thường y, trong sáng trong tối luôn khó dễ y, nếu nói ủy khuất, thế ủy khuất cũng nhiều. Chẳng qua Phương hầu căn bản không để trong lòng. Trên chiến trận, y chiếu dạng kiệt lực bảo toàn cứu hộ mọi người. Dưới chiến trận, vẫn dốc lòng dạy bảo mỗi một vị tướng lĩnh. Đó thật là…”

Triệu Vong Trần hơi đột ngột mà ngắt ngang ca công tụng đức của hắn: “Việc đó chắc không tính. Y căn bản không cảm thấy đó là ủy khuất!”

“Có lẽ vậy.” Lăng Phương lòng dạ thẳng tuột: “Phương hầu độ lượng, muốn khiến y ủy khuất đến mức để bụng là không dễ lắm.”

“Huynh cảm thấy y thật sự không để bụng, hay là canh cánh trong lòng, âm thầm ghi hận trong tâm…”

Lăng Phương nhìn gã giận dữ: “Ngươi nói gì thế?”

Triệu Vong Trần vội vàng cúi đầu: “Lăng đại ca, ta chẳng qua là ngẫu nhiên nghe thấy mấy gã sai vặt lén nói, người người đều nói Phương hầu thành thần tiên đại nhân đại nghĩa, nhưng thiên hạ nào có loại người tốt này. Là người thì phải ghi thù, phải có tư tâm. Phương hầu chẳng qua không để người khác nhìn thấy đó thôi. Ta nghe xong trong lòng bất bình, nhưng quá khứ của Phương hầu ta biết cũng chẳng nhiều, không cách nào tranh luận với họ, cho nên tới hỏi Lăng đại ca chứng thực, Phương hầu có thời điểm bởi bị ủy khuất mà ghi hận?”

Lăng Phương giận dữ: “Đám sai vặt đó ở chỗ nào? Tìm ra lão tử đập chết…”

Triệu Vong Trần vội vàng nói: “Lăng đại ca bớt giận, ta chính là sợ các huynh kính yêu Phương hầu quá, đi tự hạ thân phận, so đo với tiểu nhân vật, mới không dám nói thẳng với huynh. Huynh cần gì đi phân trần với mấy tên kiểu đó, đánh người mắng người càng thêm không cần, không dưng làm xấu thanh danh Phương hầu. Cứ để ta đi lý luận với họ đi. Huynh nghĩ lại cẩn thận xem, Phương hầu từng có lúc nào bị người bạc đãi, thương tổn, hoặc là phản bội, cho nên cảm thấy ủy khuất không?”

Lăng Phương ngây người suy nghĩ hồi lâu, mới cười khổ một tiếng: “Ngoại trừ năm đó phế đế vì đoạt binh quyền của Phương hầu, triệu y về kinh, muốn vu tội phản quốc lên người y. Sợ là chẳng còn ai có thể làm ra việc khiến người rộng lượng như Phương hầu cũng cảm thấy ủy khuất bất bình.”

Hắn thở dài: “Nếu không có Phương hầu, nào có ngai vàng Hoàng đế của tên nít ranh hắn, nhưng hắn đã làm gì Phương hầu?” Tướng quân huyết khí phương cương nghiến răng bất bình: “Nếu không phải hắn mê muội vô tình, làm sao có tai kiếp phân loạn của Đại Sở quốc ta hiện giờ…”

Hắn một lòng đều đang bất bình vì Phương Khinh Trần, lại không phát hiện sắc mặt thiếu niên trước mắt đột nhiên tái nhợt: “Phương hầu đối với phế đế có oán?”

“Oán?” Lăng Phương thở dài: “Nếu có oán ngược lại đã tốt. Thế nhưng, người trung can nghĩa đảm như Phương hầu, bị bao nhiêu oan khổ cũng không biết oán hận quân vương. Năm đó y tay nắm mấy chục vạn đại quân, tạo phản dễ như trở bàn tay, nhưng y biết rõ vào kinh tất sẽ có nạn, lại vẫn phụng chỉ lên đường, trước khi đi còn nhiều lần trấn an chư tướng, dặn mọi người, bất kể phát sinh chuyện gì đều phải trung quân báo quốc. Y bị khổ nhiều năm như vậy, một khi thoát vây, chuyện đầu tiên muốn làm chính là vào kinh cứu phế đế, nếu không phải giữa đường gặp nha đầu Hiểu Nguyệt kia, hiện tại y đã sớm ở trong kinh thành, vì người năm đó từng phụ bạc y phản bội y kia mà vào sinh ra tử…”

Triệu Vong Trần thanh âm trầm thấp: “Nhưng mà, y đã thừa nhận Hoàng đế Tiêu tướng quân lập…”

“Việc này ngươi còn không nhìn ra sao? Đây là Phương hầu đang bảo hộ phế đế đó. Hiện tại làm Hoàng đế có gì tốt? Chẳng qua là làm bù nhìn, còn phải trở thành đối tượng để tất cả các thế lực công kích lợi dụng. Hiện tại y đã trở lại, tính mạng của phế đế cũng chưa chắc có thể bảo toàn. Hơn nữa, Phương hầu tuy rằng trung nghĩa vô song, nhưng y cũng thật sự không thể đem quyền lực hoàn toàn trả lại cho Hoàng đế ban đầu. Dù sao hiện tại mọi người đi theo chính là y. Công danh phú quý của mọi người đều buộc trên người y, y muốn giao quyền mọi người cũng sẽ không đồng ý. Thời điểm thế này, thừa nhận tân đế, mới có thể yên định lòng người…”

Triệu Vong Trần đã không nghe vào tai.

Đúng vậy, đúng vậy, hết thảy đều hợp tình hợp lý, hết thảy đều không có sơ hở. Người kia, trước nay chính là một người hoàn mỹ, không có mảy may nhược điểm để người ta bắt được.

Nhưng mà, nỗi bất an kỳ lạ trong lòng này là gì, trong đầu, ý nghĩ đáng sợ chợt vút qua lại vẫn không thể bắt được đó là gì? Rốt cuộc là điều gì, khiến gã cảm thấy không đúng…

Lăng Phương vỗ vai gã: “Vong Trần, ngươi đúng là phúc phận tích từ kiếp trước, mới có thể làm đệ tử Phương hầu, có người nói xấu y, ngươi nhất định phải đấu lý, có gì không biết cứ việc tới hỏi ta, đúng rồi… Tại sao ngươi vẫn kêu Phương hầu, ngươi đã là đệ tử của Phương hầu, nên gọi sư phụ, sao xưng hô còn khách khí như vậy, thật là không hiểu chuyện mà, tiểu tử ngốc.”

Hắn cười ha ha vỗ tiểu huynh đệ của hắn, đưa mắt nhìn quanh một thoáng, cười nói: “Đêm nay thật là náo nhiệt, Phương hầu cũng ra rồi…”

Mới nói được một nửa, chợt thấy Hô Diên Phong rảo bước đến gần Phương Khinh Trần và Trác Lăng Vân, đang thấp giọng nói gì đó, hoa viên quá náo nhiệt, lại cách khá xa, chỉ láng máng nhìn thấy Trác Lăng Vân sắc mặt ngạc nhiên, Phương Khinh Trần nét cười kỳ dị, Lăng Phương kinh ngạc nói: “Hả? Hình như xảy ra chuyện gì rồi!”

“Đại tướng quân! Vừa nhận được tin tức, quân Liễu Châu đang co cụm về phía sau!”

Trác Lăng Vân cả kinh: “Cái gì? Tần Húc Phi lại động thủ?”

“Không, Tần quân còn chưa có động tác, quân Liễu Châu tự mình lùi lại triệt phòng…”

Phương Khinh Trần thình lình ngắt lời Hô Diên Phong: “Có phải là toàn quân lui về Hoài Giang phía nam, giang bắc một phần ba địa bàn, không lưu một chút phòng vệ tặng cho người Tần?”

Hô Diên Phong ngạc nhiên nhìn Phương Khinh Trần vẫn người đầy mùi rượu, nhưng ánh mắt đã vô cùng tỉnh táo: “Phương hầu làm sao biết được?”

Phương Khinh Trần chỉ cười không đáp, ngẩng đầu nhìn ánh sao phương bắc.

Trò hay sắp mở màn, Tần Húc Phi, lần này ngươi định làm thế nào? Ta thật sự là vô cùng hiếu kỳ.



“Điện hạ, quân Liễu Châu đang co cụm phòng tuyến, triệt quân về sau.” Liễu Hằng người chưa đến tiếng đã tới trước.

Tần Húc Phi đột nhiên ngẩng đầu, quang hoa trong mắt như dao lạnh ra khỏi vỏ: “Chính là đem toàn bộ binh lực lui về Hoài Giang phía nam?”

“Đâu chỉ là binh lực.” Khuôn mặt Liễu Hằng ngày xưa ôn văn, lúc này lộ đầy vẻ tức giận: “Chúng cư nhiên vườn không nhà trống, chẳng những toàn bộ quân lực đều triệt về Hoài Giang phía nam, ngay cả tất cả bách tính cũng ép đồng hành, tài vật, trâu bò, lương thực, có thể dọn là dọn sạch, ngay cả nhà cửa cũng hỏa thiêu sạch, ngũ cốc ngoài đồng còn chưa tới thời gian thu hoạch cũng thiêu hủy toàn bộ, mà cả cây cối trên núi đó cũng đốt trụi!”

Tần Húc Phi trầm mặc mở cấp báo Liễu Hằng đưa cho y, trên công văn, thám tử đã ghi chép tỉ mỉ cả quá trình phía bắc Hoài Giang vốn quân Liễu Châu đang chiếm triệt phòng.

Giữa những hàng chữ, y nhìn thấy chính là dân thường bị xua đuổi rời khỏi quê hương như trâu bò, những nữ nhân ôm con thơ, đờ đẫn nhìn quê nhà hóa thành khói bụi, những người già trong loạn thế gian khổ, cho dù trong nhà đã không còn thanh tráng, vẫn đang kiên trì cày cấy, chờ đợi thu hoạch, lại không thể không trơ mắt nhìn ruộng đồng đã đổ vô tận mồ hôi bị ngọn lửa cắn nuốt.

Những thiếu niên bởi vì không muốn rời khỏi quê hương, tiến vào núi rừng, bị một phen hỏa thiêu cháy xương.

Bách tính bởi vì lưu luyến cố thổ, tìm cơ hội thoát khỏi đại đội, lại bị tên loạn bắn chết trên đường chạy về.

Trong cấp báo, rõ ràng là những nét chữ màu đen, lại giống như sắp nhỏ máu, Tần Húc Phi chỉ cảm thấy gai mắt gai tim.

Phía bắc Hoài Giang, non nửa Liễu Châu, hiện tại đã thành hoang mạc tử tịch, vật sống duy nhất, chỉ còn lại ưng điểu ven đường bị xác chết thu hút đến.

Y chỉ cảm thấy không thể nhìn được nữa, đột nhiên gập cấp báo: “Xuất binh!”

“Điện hạ! Liễu Châu co cụm phòng tuyến, chính là phòng chúng ta xuất binh! Chúng bị chúng ta đánh Giang Châu tiến công chớp nhoáng dọa sợ, mới diệt sạch nhân tính như vậy! Hiện tại thuyền bè bờ bắc Hoài Giang hẳn đều đã bị thiêu hủy hoặc là lôi theo đến bờ nam, phía bắc Hoài Giang vết chân đoạn tuyệt, cây cối đều bị đốt trụi. Chúng ta cho dù muốn lâm thời chế thuyền cũng đã không khả thi. Quân lương cũng vô pháp tiếp viện, họ dựa vào thiên hiểm tử thủ sông Hoài, nếu chúng ta xuất binh…”

“Không xuất binh thì làm thế nào, đàm hòa với chúng?” Tần Húc Phi cười lạnh: “Chúng cậy chính là có Phương Khinh Trần cầm binh đất nam như hổ rình mồi. Chỉ cần chúng có thể thủ được Liễu Châu, ta sẽ không thể không thỏa hiệp. Thế nhưng…”

Y tùy tay rút ra bốn năm bản từ trong đống công văn trên bàn, đồng thời ném trước mặt Liễu Hằng: “Ngươi xem đi, chúng đối đãi bách tính thuộc địa ra sao! Đưa ra với ta lại là yêu cầu gì? Chẳng những đòi vĩnh viễn trấn Liễu Châu, còn muốn gộp cả nửa Giang Châu. Bách tính Giang Châu mới sống được vài ngày an ổn, ta lại phải đem họ chắp tay tặng người?”

Liễu Hằng trầm mặc mở từng phần công văn, trong này ghi lại tỉ mỉ từng yêu cầu sứ giả tới từ Liễu Châu đưa ra, cũng ghi chép tường tận việc thi chính điên cuồng trên cơ bản không nhìn ra mảy may lý trí kia của nghĩa quân Liễu Châu Giang Châu hai vùng, không, đó căn bản không phải thi chính, chỉ là cướp bóc thuần túy.

“Chúng còn yêu cầu phong vương tước, lập tông miếu, để đền đáp công lao hắn ổn định Liễu Châu thay ta, còn đòi ta chi cho hắn hàng loạt tiền bạc lụa là, tuấn mã, binh khí, còn có…” Tần Húc Phi cười lạnh lẽo: “Còn có một ngàn nữ nhân không quá hai mươi lăm tuổi. Nếu vàng, ngựa tốt và binh khí của ta không đủ, vẫn có thể dùng nữ nhân quy ra tiền… Thật là đánh bàn tính giỏi lắm!”

Liễu Hằng cười khổ. “Cướp tiền cướp lương cướp nữ nhân”, quân thuận thiên chính là bằng khẩu hiệu này, hè nhau tụ đến mấy vạn người, cho nên hỏi họ đòi nữ nhân cũng không có gì là kỳ quái. Chỉ là Tần Húc Phi tâm tính ra sao, công văn đòi y lấy bách tính thuộc địa đến đổi an nhàn trước mắt này, hiệu quả còn lợi hại hơn mười đạo chiến thư. Kẻ gọi là Thuận Thiên đại vương kia, thật sự quá không hiểu tính tình địch nhân.

Nếu không phải bị ức hiếp quá mức, cơ hàn quá mức, ai lại sẽ đứng ra tạo phản. Thế nhưng những kẻ nghèo quá, đói quá khi cướp bóc lên thì cũng vô độ, khi họ điên cuồng cướp bóc phá hoại, căn bản không nghĩ đến họ hủy diệt, kỳ thật là căn cơ đặt chân của chính họ. Người nghèo tạo phản cuối cùng luôn đa phần trở thành thổ phỉ, mà không trở thành nhãn quang và tầm nhìn xa của kẻ thống trị.

Liễu Hằng thở dài “Thuận thiên quân làm việc như vậy, bại vong cũng là sớm muộn. Nhưng hiện tại chúng còn chưa tới lúc thế tận, chúng ta bây giờ xuất binh, cái giá phải chăng quá lớn?”

Tần Húc Phi lắc đầu cười: “Đừng đánh giá quá cao chiến lực của chúng. Mấy ngày này, nếu có thể có mấy người đại trí đại dũng đứng ra, chỉ vẽ chúng, cho chúng một mục tiêu rộng lớn, nói rõ lợi hại, dạy chúng ước thúc hành vi, không chừng chúng thật có thể có thành tựu lớn. Chỉ tiếc chúng không cơ duyên gặp gỡ như vậy. Không phải người người đều làm được Yên Ly.”

Ba trăm năm trước, Yên vương Yên Ly cũng lên từ thảo mãng, tụ nghĩa khởi binh. Y có thể sáng lập đại sự nghiệp xưa nay chưa từng có đó, thật sự là đặc biệt, cho nên đến bây giờ, y cũng là thiên hạ đều biết tiếng.

Liễu Hằng cười nói: “Yên Ly… Y có thể thành nghiệp lớn, là bởi vì y có Phương Khinh Trần.”

Nhìn nhau một cái, đồng thời nhớ tới Phương Khinh Trần ba trăm năm trước liên lụy Yên quốc hưng khởi suy bại kia, còn có Phương Khinh Trần hưng Sở suy Sở lại hưng Sở hiện giờ này…

Mây mưa thất thường, buộc vào một thân.

Vẻ mặt hai người đồng thời trở nên cổ quái.
Bình Luận (0)
Comment