[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 309

Yên Lẫm thoáng sợ hãi hỏi: “Dung tướng, ngươi thật sự, không giận ta chút nào, ngươi…”

Dung Khiêm mỉm cười lắc đầu: “Nếu trước trường săn bị thương, có lẽ ta sẽ giận. Lúc đó, ta vẫn chưa hiểu phải tôn trọng đầy đủ suy nghĩ của ngươi, ta vẫn luôn theo ý nghĩ của bản thân để quyết định cho ngươi, tính toán cho ngươi. Ta sẽ tự cho là đúng mà vì tốt cho ngươi, sau đó răn dạy ngươi, nói cho ngươi biết cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì nên, cái gì không nên, mà còn chẳng hỏi ý kiến của ngươi, dùng thủ đoạn của ta nửa bắt buộc ngươi đi theo con đường ta an bài, ta sẽ tự nghĩ là tốt cho ngươi, vì để ngươi thanh tỉnh bình tĩnh, cho nên lặng yên rời khỏi thế giới của ngươi, sau đó còn cảm thấy đây là hy sinh vì quốc gia vì ngươi, tự mình cảm thấy rất vĩ đại mà nhìn ngươi một mình đau khổ.”

Yên Lẫm hơi run rẩy, mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ trong miệng Dung Khiêm, y chỉ cần tưởng tượng một chút là đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.

“Thế nhưng, hiện tại hết thảy đã bất đồng, Yên Lẫm, tai nạn lần này khiến chúng ta đều nhận biết sai lầm của mình. Ta từng đáp ứng ngươi, sẽ không dùng lý do vì tốt cho ngươi để lừa gạt, bắt buộc ngươi nữa, mọi thời điểm đều tôn trọng lựa chọn của ngươi, có chuyện gì đều cùng ngươi chân thành đối diện, cho nên đêm qua ta tới tìm ngươi…”

Đôi mắt y thanh minh, nhìn sâu vào trong ánh mắt có chút sợ hãi, có chút bất an, có chút chờ mong, có chút thiết tha kia của Yên Lẫm: “Yên Lẫm, kỳ thật ngươi và ta tại vài phương diện đều là người rất ngốc. Ngươi là Hoàng đế, từ nhỏ không còn cha mẹ, thân tộc khác tuy có rất nhiều, chỉ sợ phòng bị địch ý đều hơn xa tình thân. Hạ nhân bên cạnh rất nhiều, nhưng mọi người đều sợ hãi cung thuận. Vương tổng quản tuy thân cận ngươi, nhưng phân chia chủ tớ trong đây vẫn là trời vực, Sử Tịnh Viên tuy là bằng hữu, nhưng quan hệ ngay từ đầu đã chưa từng ngang hàng. Còn lại, cũng chỉ có ta…”

Y thở dài khe khẽ, thoáng có chút cảm khái, nhưng cũng có chút vui mừng: “Chỉ có ta, vẫn ở nơi đó, là người ngươi từ nhỏ đã thân cận, không bị gò bó, không cần cẩn thận. Hiện tại ta hồi tưởng quá khứ, mới biết được, ngươi từng quyến luyến và khát khao ta như vậy, thế nhưng…”

Dung Khiêm cười khổ: “Ta cũng là một kẻ ngốc. Yên Lẫm, ngươi biết ta cũng là cô nhi, cũng từ nhỏ không có thân nhân, sau đó lại vẫn chưa từng kết hôn, chưa từng có nữ tử ngưỡng mộ, ta thậm chí chưa bao giờ biết thầm ngưỡng mộ một người là cảm giác như thế nào. Tuy rằng vị đạt nhân thần, nhưng chính bởi thân cao vị tôn, thuộc hạ quá nhiều, bằng hữu cũng nhiều, chân chính giao tâm lại hầu như không có. Nói đến cũng chỉ có ngươi, là người ta vẫn toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc, thời thời khắc khắc đeo trong lòng. Chúng ta đều không có quá nhiều kinh nghiệm kết giao với người, cũng hầu như không có cơ hội gì để dốc lòng đối đãi người khác.”

Y hơi lắc đầu: “Ngươi nỗ lực như vậy, nỗ lực như vậy, ngoại trừ muốn làm một Hoàng đế tốt, chính là muốn để ta kiêu ngạo vì ngươi, cao hứng vì ngươi. Mà ta, tận tâm như vậy, tận tâm như vậy, ngoại trừ muốn cho quốc gia này càng ngày càng tốt, chính là hy vọng ngươi có thể trở thành niềm kiêu ngạo của ta. Yên Lẫm, nếu như hoàn cảnh của ngươi và ta đều bình thường một chút, chỉ là bách tính bình thường, sư sinh bình thường, biết đâu chúng ta sẽ còn có mối quan hệ rất thân thiết, nhưng không có loại tình cảm ngươi tưởng đó. Nhưng ngươi đã là Yên Lẫm, mà ta là Dung Khiêm, sự tình đã như thế, vậy thì vô luận những tình cảm đó của ngươi là gì, cũng khỏi cần hổ thẹn hối hận buồn rầu, mà ta…”

Y nghĩ nghĩ, mới nói: “Có lẽ không hề hoàn toàn như ngươi. Nhưng ta không hề bài xích, không hề vì thế mà phiền não, ta nguyện ý thuận theo tiếp nhận, dù rằng có lẽ ta không hề hiểu phải đáp lại như thế nào. Ta tin tưởng ngươi, sẽ vĩnh viễn không làm chuyện khiến ta miễn cưỡng, khiến ta khó xử, mà ta, cũng chỉ muốn cho ngươi vui vẻ hơn, ta…” Y rốt cuộc nhíu mày, hơi hoài nghi mình bắt đầu không thể diễn đạt suy nghĩ, không thể nói rõ.

Ôi, mấy chuyện tình cảm này, thật là thứ phức tạp quá sức.

Y vẫn cho rằng, nếu không phải Yên Lẫm thân là Hoàng đế, người và sự có thể giao lưu tình cảm bên cạnh thiếu thốn quá mức, chắc gì đã nảy sinh một chút tình cảm mà người thường thấy không hợp tình lý lắm với y, nhưng đã có tình cảm này, thế thì cũng chẳng có gì quá ghê gớm.

Dung Khiêm là người đến từ Tiểu Lâu, ở thời đại của y, mọi người có thể sống không chừng mực, thân thể có thể tùy ý thay đổi, sinh mệnh có thể dùng phương thức khoa học, tùy ý khống chế, gia đình, hôn nhân của nhân loại, cơ bản đều đã tiêu vong, mà luân lý quan niệm liên quan đến gia đình, hôn nhân, sinh đẻ, tự nhiên cũng đã dần dần biến mất.

Trong thời đại của Tiểu Lâu, tuy rằng không phải người người đều như A Hán, ngủ suốt vạn năm, tận lực không liên hệ với bên ngoài, nhưng đại bộ phận quan hệ giữa con người cũng rất lạnh nhạt, cơ hồ chưa bao giờ có tình cảm ràng buộc quá sâu. Mà sau khi vào đời, Dung Khiêm phần lớn thời gian cũng ôm một tâm tình khá tách biệt, trên cao nhìn xuống mà làm luận văn, toàn bộ tâm tư đều phí trên lo liệu quốc chính, chăm sóc tiểu hài, trên cơ bản quả thật chẳng có bao nhiêu thời gian giao lưu tình cảm.

Mấy đời trước, y cũng từng cưới vợ, nhưng đều là quan hệ phu thê theo mệnh của cha mẹ, lời mai mối, trên cơ bản lấy tình thân duy trì mà thôi. Đem so sánh, cũng chẳng khác quan hệ của Yên Lẫm và Lạc Xương là mấy.

Bất đồng duy nhất, chỉ là y chưa bao giờ nạp thiếp, không cưới vợ nhỏ thôi.

Cứ thế qua mấy đời, Tiểu Dung tuy nói cũng coi như lão yêu ngàn năm, nhận thức trên tình cảm vẫn thiếu thốn đến thảm thương, nếu không phải Phương Khinh Trần lôi đình đánh xuống, y sẽ vĩnh viễn chẳng nghĩ đến tình cảm của Yên Lẫm với mình, có lẽ không hề đơn thuần.

Nhưng đã nhận thức sự thật này, y cũng không hề có gì bài xích bất an, ngược lại tiếp nhận rất tự nhiên.

Dù rằng kỳ thật đến bây giờ y cũng không hề xác nhận, đây thật sự chính là tình yêu như lời Phương Khinh Trần, hoặc giả cái gọi là tình yêu này với tình yêu trong miệng Trương Mẫn Hân hay thế nhân thường nói, cũng vị tất nhất định tương đồng.

Dung Khiêm chưa từng yêu bao giờ, cũng không hề biết yêu là cảm thụ gì. Y là ưu học sinh, nhưng thường thức phương diện nào đó cực kỳ thiếu, không xem phim, không đọc tiểu thuyết, không thích nghe người khác bát quái.

Cái gì lại là yêu đây? Chẳng có kinh thiên động địa, chẳng có tình cảm mãnh liệt bốn phía, chẳng có một ngày không gặp như cách ba thu, chẳng có miệng lưỡi khô khốc, tim đập không ngừng.

Thậm chí thấy Lạc Xương và Yên Lẫm ôm con bên nhau, y cũng chẳng có cảm giác gì là ghen tuông không thoải mái.

Cái gì lại không phải là yêu đây?

Đời này, y vì Yên Lẫm mà đến, được rồi, có lẽ chỉ là vì luận đề của y mà đến, động cơ không hề đơn thuần thiện lương, nhưng quả thật y đã dùng khoảng thời gian mười mấy năm, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hài tử kia.

Tất cả tình yêu, tất cả săn sóc, tất cả tâm huyết, đều dốc hết trên người đó, vì y vui sướng, vì y sầu lo, vì y khoái hoạt, vì y phiền não, vì y đưa mình lên tế đàn, vì y phạm quy tự rước trời phạt, vì y năm mươi năm không được thoát vây, vì y cả đời phải chịu nỗi khổ tàn tật.

Không nhìn thấy Yên Lẫm, mặc dù y sẽ không đứng ngồi không yên, nhưng những khi thấy Yên Lẫm, tâm tình luôn vui vẻ. Lúc Yên Lẫm cao hứng, y cũng cao hứng, lúc Yên Lẫm phiền não, y cũng phiền não, lúc bầu bạn bên nhau, lo buồn mất hết, tâm tư thanh thản. Dù là thân tàn mà thể đau, có oán cũng có tiếc, chưa bao giờ hối hận.

Đem so sánh, Yên Lẫm đối đãi y có lẽ càng thật tâm, càng chân thành hơn nhỉ. Hài tử này, tất cả yêu và hận, tất cả kịch liệt, những cảm xúc sâu sắc, rõ ràng đều chỉ dồn lên người y. Hơn nữa, so với y cũng nhiều độc chiếm dục, nhiều ghen tị và bất an hơn một chút. Nhưng Yên Lẫm đã không còn mặc cho bản thân bị cảm xúc tiêu cực kiểu này ảnh hưởng mà đi thương tổn y, càng không ý đồ nắm giữ y, hạn chế y, vẫn tôn trọng y trong hạn độ lớn nhất, cho y tự do, dù rằng lòng có tiếc nuối, cũng không chịu cưỡng cầu y điều gì.

Thế thì, đây là tình yêu Phương Khinh Trần nói sao?

Dung Khiêm cũng không hề xác định.

Nếu đây cũng là yêu, thế thì tình yêu nhân gian, hóa ra thực sự có rất nhiều rất nhiều loại.

Không phải mỗi một loại đều như tình yêu của Phương Khinh Trần, kịch liệt quyết tuyệt, xán lạn lộng lẫy, không phải mỗi một loại đều như giữa A Hán và Địch Cửu, yêu càng sâu mà nghi càng nặng, tình càng nồng mà kỵ càng nhiều, bởi vì có yêu, cho nên đau đớn mới nặng nề.

Dung Khiêm lại chỉ cảm thấy, vô luận giữa y và Yên Lẫm là gì, những đau khổ và khúc chiết từng có đã quá nhiều, trước mắt cần chỉ là vui vẻ, an bình, ấm áp, bình hòa. Tâm ý của Yên Lẫm, với thân phận địa vị, mẫu người trách nhiệm của Yên Lẫm, đã chưa từng thương tổn bất cứ ai, lại có chỗ nào đáng nghi kỵ chỉ trích? Bản thân y xưa nay chính là tính tình gặp sao yên vậy, thong dong đối đãi, đã như thế thì vì sao không thể thuận theo tiếp nhận?

Kỳ thật lớp giấy này cho dù vĩnh viễn chẳng ai chọc thủng, y và Yên Lẫm vĩnh viễn không tỉnh, cũng vị tất không vui vẻ. Nhưng hôm nay đã nhìn thấy thì khỏi cần trốn tránh, khỏi cần tự khổ, cũng chẳng có gì là không thể gặp người, khó mà mở miệng.

Là loại tình nào, phần yêu gì, quan trọng không?

Quan trọng là họ đều đã biết chắc, hai bên là người để ý quan trọng nhất của đối phương, hơn nữa trong khi quý trọng quan tâm bảo vệ lẫn nhau, cũng đồng thời nguyện ý tôn trọng tín nhiệm đối phương, mà bởi vì có hạnh phúc như vậy, khoái lạc như vậy, cho nên nguyện ý lấy tâm tình trong sáng ngay thẳng, đi quý trọng hết thảy những điều tốt đẹp khác trong sinh mệnh.

Quốc gia, bách tính, trung thần, trách nhiệm, đạo nghĩa, nguyên tắc, thê nhi, bằng hữu, nghĩa muội, hết thảy hết thảy đều là điều họ nguyện ý quý trọng che chở.

Vạn ngàn suy nghĩ trong lòng, bản thân Dung Khiêm kỳ thật cũng chẳng biết phải làm sao nói rõ, chỉ là muốn để Yên Lẫm an tâm một chút, không cần sầu lo, không cần tự khổ thôi. Lúc này cảm thấy từ nghèo lực vụng, thấy Yên Lẫm vẫn chỉ ngơ ngác nhìn y, không nhịn được thở dài: “Đồ ngốc, ta nói không rõ sao? Ngươi còn muốn ta nói như thế nào mới hiểu được!”

Yên Lẫm chấn động, chợt nhẹ nhàng gọi ra tiếng: “Dung tướng!”

Thanh âm rất nhẹ, cư nhiên thoáng nghẹn ngào, lặp lại động tác của Dung Khiêm vừa rồi, đưa tay ôm lấy y. Cũng chẳng biết là bao lâu nay rất tôn trọng Dung Khiêm, không dám quá lỗ mãng, hay bởi vì sợ dùng sức làm Dung Khiêm bị thương, y không hề quá dùng sức, không dám ôm chặt lắm, kỳ thật vẫn chỉ là một cái ôm cực nhẹ, chỉ là không lập tức buông tay, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Dung Khiêm, tay vòng qua người Dung Khiêm, ngực kề sát ngực, hơi thở hòa cùng hơi thở, rất lâu chưa tách ra.

Dung Khiêm thoáng chần chừ, nhưng lập tức mỉm cười chìa tay, nhẹ nhàng vỗ vai Yên Lẫm, lại chậm rãi đến lưng, không hề đặc biệt dùng sức mà ôm một chút, sau đó từ từ vỗ về, như nhiều năm trước, trấn an hài tử hoảng sợ, động tác thong dong mà vẻ mặt bình yên.

Hết thảy, có lẽ y không hiểu lắm, không quen thuộc lắm, song y thật sự không hề kháng cự, cũng vẫn có thể thử tiếp nhận, lý giải… đáp lại.

Cuộc sống sau này, có lẽ sẽ có chút bất đồng với trước kia? Biết đâu chỉ là biến hóa rất nhỏ, phần lớn phương thức chung sống có lẽ không hề thay đổi, nhưng thay đổi và không thay đổi, dường như chẳng phải chuyện quá quan trọng, chỉ là… đã tỉnh ngộ, nhìn thấu, sợ rằng cũng sẽ chuẩn bị *** thần, xử lý một số phiền toái có thể, cùng với tránh một số hậu quả có thể.

Dung Khiêm nghĩ như vậy, lại vẫn cười cười thản nhiên, kỳ thật không hề cảm thấy phương thức chung sống của y và Yên Lẫm sẽ có biến hóa gì.

Dù sao y biết rõ ràng giữa y và Yên Lẫm, chỉ sợ vẫn có bất đồng cực lớn với cái gọi là tình của Phương Khinh Trần, đáng tiếc, sợ là rất nhiều người đều không nghĩ như vậy…

Y thong thả suy nghĩ, trong lúc vô ý ngước mắt nhìn thái dương ngoài cửa sổ, trời ơi, thái dương đã lên đến giữa trời…

Theo thời gian, Khinh Trần hẳn đã khởi hành rồi, lại chỉ lo tâm sự với Yên Lẫm, chỉ nghĩ đừng để trong lòng Yên Lẫm có gì tích tụ, quên béng hồ ly kia.

Dung Khiêm thở dài, y có thể tưởng tượng về sau mình sẽ bị Phương Khinh Trần oán trách bao nhiêu tiếng rằng không có tình yêu bạn bè.
Bình Luận (0)
Comment