[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 315

Quả nhiên, loại người như Địch Cửu, không sợ địch ý, không sợ hiểm ác, không sợ giết chóc, không sợ phiền toái, lại đối với thiện ý rất nhỏ, một chút quan tâm của người khác, đều sẽ cảm thấy không tự tại.

Mắt thấy mình thành công đập tan bộ mặt tảng băng của người này, Phương Khinh Trần thản nhiên cười nói: “Đúng rồi, ngươi nên căn bản chưa từng chú ý, trái lại là ta lắm chuyện.”

“Ngươi đến đây, không phải để thảo luận chuyện mắt ta chứ?” Địch Cửu kiềm chế sự không vui trong lòng, lạnh lùng hỏi.

Vẻ tươi cười vụt tắt, Phương Khinh Trần lẳng lặng nhìn y một hồi mới nói: “Ta đến đây là để ngăn cản ngươi tiếp tục tiến lên. Hoặc giả nói, ta đến đây, là để cứu mạng ngươi.”

Ngay cả lông mi cũng không rung rinh, Địch Cửu thản nhiên nói: “Đa tạ.”

Y đi lên, đưa tay kéo ngựa, từng bước đi về phía trước.

Bọn sơn tặc ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, nhất thời chẳng ai biết có phải nên đi theo vị chủ tử này, bức đến cao nhân không chừng thật là Sở quốc Phương Khinh Trần trong truyền thuyết kia?

Nơi này tâm tư chưa định, nơi đó Địch Cửu đã dẫn ngựa kéo xe mà đến, bước chân không hề lớn nhưng giữa bước đi tự có một loại khí thế cường đại không thể khống chế, khiến họ mặt như màu đất nhao nhao lui ra hai bên, kinh ngạc nhìn Địch Cửu từng bước áp sát đến trước mặt Phương Khinh Trần.

Khí thế cường đại đập vào mặt, bảo mã dưới chân Phương Khinh Trần hơi hoảng sợ mà hí khẽ một tiếng.

Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, một tay nhẹ nhàng trấn an ngựa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Địch Cửu, nhẹ nhàng nói: “Chấm dứt đi. Ta đã đến đây, ngươi không xông qua nổi đâu.”

Địch Cửu chân mày không động, mắt không chớp, nhàn nhạt nói: “Xông rồi mới biết.”

Địch Cửu đã bức đến trong vòng ba bước, bảo mã hoảng loạn cất vó vươn đầu, cực bất an.

Phương Khinh Trần đau lòng ái mã, hơi sốt ruột: “Ta chẳng qua là nể mặt A Hán mới khách khí với ngươi như vậy. Ngươi thật cho rằng ta không thu thập nổi ngươi sao?”

Y ở trên ngựa nhướng mày, anh phong như bảo kiếm ra khỏi vỏ, chiến ý bốc lên.

Địch Cửu lại chợt ngừng bước, nói nhàn nhạt: “Đã đụng phải, đánh hay không nói sau, ngươi nhất định không muốn nhìn y một chút sao?”

Phương Khinh Trần bất giác ngẩn ra, kế đó cười, nhìn chằm chằm Địch Cửu, lại vẫn thần dung nhàn nhạt, mặt mày hờ hững, vừa không có ý kích động cũng không có sát chí chiến ý rõ ràng, nhưng đồng dạng chẳng tìm ra vẻ bi phẫn bất đắc dĩ cảm hoài đau thương gì.

Một người thoạt nhìn hệt tảng băng, vô cảm vô giác như vậy mà cũng không phải chỉ biết sính dũng. Lại còn biết dùng tình cảm đả động, thật là thú vị lắm.

Chỉ tiếc… Chẳng lẽ ngươi còn không biết. Người trong Tiểu Lâu, từng kẻ đều là thứ lạnh lùng vô tình nhất sao?

Phương Khinh Trần khẽ cười, lại vẫn như ý y, xuống ngựa, thoải mái nghênh Địch Cửu. Thoải mái nhìn như không hề phòng bị sượt vai Địch Cửu mà qua, một tay vén màn xe nhảy vào.

Trong cỗ xe nho nhỏ, người nọ lặng yên say ngủ.

Phương Khinh Trần cúi đầu nhìn y, cười mắng một câu: “Đều là cái tên vừa lười vừa ngốc ngươi! Hại chúng ta phí bao nhiêu tâm tư.”

Người nọ không đáp, nhắm mắt, vẻ mặt trầm tĩnh.

Phương Khinh Trần vốn chỉ định tùy tiện nghía một cái rồi quay đầu nhảy xuống xe, lãnh khốc đả kích Địch Cửu lần nữa. Dù sao cái xác thối của tên này lại có gì đẹp đẽ? Ngày trước mỗi lần mô phỏng kết thúc, về đến Tiểu Lâu, không phải đều nhìn thấy tên kia lười biếng ngủ ngon, nhìn mấy trăm năm còn chưa đủ hay sao.

Song, ánh mắt y chợt ngưng trên người Phó Hán Khanh, rốt cuộc không thể lập tức dời đi.

Y chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi chìa tay, nhẹ nhàng vỗ về mặt Phó Hán Khanh.

Xúc cảm của đầu ngón tay, rõ ràng mà trong sáng. Cơ thể cực ấm, da thịt cực có sức sống và đàn hồi, phảng phất đang không chịu từ bỏ mà lần lượt tuyên cáo, đây là một sinh mệnh, một sinh mệnh sống, hoàn chỉnh, không chịu dễ dàng mất đi. Chí ít, có người thà rằng bỏ ra hết thảy cũng không chịu để y mất đi như thế.

Phương Khinh Trần chậm rãi buông tay, lẳng lặng nhìn A Hán, tóc chải cực chỉnh tề, quần áo gọn gàng mà thoải mái sạch sẽ, dung nhan cho dù đang trong mộng cũng an hòa bình tĩnh. Ngay cả y cũng cơ hồ sinh ra một loại ảo giác rằng cậu bạn quỷ lười này chỉ đang ngủ một giấc bình thường giống như vô số lần trước kia.

Y dường như cũng chỉ ngủ khoảng non nửa ngày, cả thân thể đều còn mang theo sức sống của sinh mệnh, mà biết đâu ngay nháy mắt kế tiếp, y sẽ vươn vai, ngáp dài tỉnh lại, híp mắt, nói còn hơi không rõ, mơ mơ màng màng bảo với mình: “Chào buổi sáng!”

Chẳng ai có thể tưởng tượng, đây là một người thực vật hôn mê ba năm trong thế giới này. Không hề gầy giơ như que củi, không hề sinh cơ khô héo, không hề da dẻ khô khốc, không hề thoái hóa cơ, không hề hoại tử dậy mùi sinh mủ, không có mùi hôi bài tiết nên là vĩnh viễn không xua đi được kia, không có hình thái dữ tợn thoáng như người chết kia.

Đây chỉ là một nam tử rất bình thường đang ngủ say.

Phải bảo hộ phân bình thường này, phải giữ gìn phân bình thường này, trong đây cần bỏ bao nhiêu tâm, bao nhiêu lực, đã không thể đo lường, không nỡ nghĩ sâu.

Màn xe lại bị vén lên, Địch Cửu nhảy vào, cũng thoải mái ngồi ngay bên cạnh Phương Khinh Trần.

Phương Khinh Trần lẳng lặng đưa mắt, nhìn y một cái cực nhẹ cực nhanh.

Lưng người này vô luận lúc nào đều thẳng tắp, cho dù thân thể tổn thương vỡ nát, sớm không thể chịu đựng từng tầng gánh nặng.

Trượng phu không chịu nhận người thương hại, thế nhưng…

Người vĩnh viễn không chịu khom lưng cúi đầu, vĩnh viễn dùng đôi mắt u cực sâu cực đen cực bén cực mà lạnh lùng nhìn thế sự này, lại rõ ràng càng giống một bệnh nhân hơn so với người y chăm sóc bảo hộ này.

Vẻ hồng hào khỏe mạnh trên mặt Phó Hán Khanh, sức sống của sinh mệnh, càng nổi bật sắc mặt nhợt nhạt thảm đạm của y, Phó Hán Khanh tư thế ngủ bình yên an ổn, ánh đôi mắt y u ám như ma trơi.

Phó Hán Khanh cơ thể dẻo dai mà giàu tính đàn hồi, còn y… Cho dù mặc tấm áo xám rộng thùng thình cũng đã rất khó che giấu thân hình gầy gò.

Chỉ cần trông nom thích đáng, Phó Hán Khanh còn có thể tiếp tục sống lâu lâu dài dài, trở thành gánh nặng vĩnh viễn của người khác, mà người này, lại sắp chết rồi…

Dấu vết của sinh mệnh đã sớm nên kết thúc trên thân thể này, lưỡi hái tử vong vẫn đè trên đầu y, lại nhất định không chịu vung xuống. Người này như một ngọn nến đốt hai đầu, điên cuồng mà bất chấp hết thảy vung tất cả tiềm lực của sinh mệnh như thế, song y nhất định không chết.

Ngọn lửa sinh mệnh kia, phiêu dao mỏng manh đến mức hầu như chẳng thể tìm kiếm, lại vẫn không tắt không nghỉ không ngừng không thôi.

Mấy năm thời gian luân chuyển. Y trông, y chờ, khổ sở cầm cự, A Hán một ngày chưa tỉnh, y một ngày chưa chịu chết. Nhưng mà, đối mặt với thiên mệnh cuồn cuộn, ý chí của nhân loại kiên cường hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa mây khói tan hết!

Tất cả kiên trì, tất cả bất khuất, chung quy có cực hạn, có cuối.

Người này, y sắp chết rồi… Nỗ lực nhiều hơn, chịu khổ nhiều hơn, dùng thủ đoạn dữ hơn, sử tà công độc hơn, chịu đựng đau khổ nặng nề hơn, y cũng sống không quá một tháng nữa.

Trong lòng Phương Khinh Trần bất chợt thoáng bi thương, vô ý thức vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về trên người Phó Hán Khanh.

A Hán, y sắp chết rồi… ngươi biết không?

Địch Cửu bình tĩnh, nhìn chăm chú bóng dáng mơ hồ của Phương Khinh Trần.

“Ngươi có thể cứu y.” Đây không phải hỏi, mà là khẳng định.

“Chúng ta quả thật có năng lực đánh thức y, nhưng cho dù làm y tỉnh lại, vị tất là cứu y.”

Phương Khinh Trần thở dài khe khẽ. Họ cũng vĩnh viễn không thể dưới tình huống không tiết lộ chân tướng Tiểu Lâu, làm cho Địch Cửu lý giải thế lưỡng nan của họ.

Địch Cửu bình tĩnh nói: “Ta là người trong thế tục, vĩnh viễn không có sự siêu thoát của Tiểu Lâu, cũng không thể minh bạch ngộ đạo mà Tiểu Lâu cầu. Trong mắt tục nhân chúng ta, có thể đánh thức y, đã là cứu y.”

Phương Khinh Trần lắc đầu: “Những năm qua, một lần lại một lần, ngươi cũng nên biết sự lãnh khốc vô tình của chúng ta, hôm nay cần gì phải uổng phí khí lực trên người ta như thế nữa?”

“Các ngươi không hề lãnh khốc vô tình.” Địch Cửu nói nhàn nhạt, ngữ khí không hề dao động.

Chuyện cũ của nhiều năm trước, y chưa bao giờ quên. Năm đó Phong Kính Tiết cố ý đến gặp đồng môn, sự ôn nhu quan tâm giữa nói cười, Địch Cửu tự tin tuyệt không nhìn lầm. Dung Khiêm là tướng một quốc, thân phận ra sao, lại cùng Phó Hán Khanh trường đàm một đêm, còn đích thân tiễn ra phủ, tình cảm trân trọng, tràn đầy sắc mặt.

“Chúng ta không phải người trong Tiểu Lâu, chúng ta không thể lý giải những cấm kỵ và khốn nhiễu của Tiểu Lâu. Các ngươi không ra tay, hẳn là có chỗ khó xử, mà không phải lãnh khốc vô tình. Như năm đó A Hán nghe tin ngươi chết, cũng từng hờ hững nói không cần báo thù cho ngươi, đây đều chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ giới hạn trong quy tắc của Tiểu Lâu, không hề là các ngươi thiên tính lạnh bạc.”

Phương Khinh Trần trái lại hơi bất ngờ.

Ngay cả Địch Nhất và Địch Tam, sau năm lần bảy lượt thất vọng, đều không nhịn được chỉ trích họ vô tình vô nghĩa, chẳng ngờ Địch Cửu tính tình lãnh khốc nhất, hành sự độc ác nhất này, ngược lại có thể lý giải họ.

“Nhưng mà,” Địch Cửu chuyển đầu đề: “Sự khó xử, bất đắc dĩ của các ngươi, chỉ là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta. Ta để ý, chỉ là A Hán tỉnh hay không. Nỗi khổ tâm của các ngươi, ta có thể lý giải nhưng không cần thông cảm, chỉ cần A Hán có thể tỉnh, ta không hề để bụng liên lụy bất cứ ai, làm khó bất cứ ai, tạo thành bất cứ kết quả gì.”

Ngữ khí của Địch Cửu vẫn bình tĩnh đến mức không gợn nổi sóng, không hề có bất cứ tuyên bố quyết tâm khẳng khái mạnh mẽ gì.

Càng là như thế, Phương Khinh Trần càng minh bạch chỉ sợ rất khó thay đổi tâm ý của y, nhướng mày, trong lòng không biết giận hay than: “Cho nên ngươi biết rõ ta lần này muốn cứu tính mạng ngươi, ngươi lại vẫn muốn dụ ta nhìn y, ý đồ dao động tâm ý của ta.”
Bình Luận (0)
Comment