[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 320

Đúng vậy, dọc đường Phương Khinh Trần ôn tồn dễ thương lượng, nơi nơi lưu thủ nơi nơi nhường, nói trắng ra chính là trong tư tâm, kỳ thật không phải rất muốn cố ngăn Địch Cửu. Bằng không, nếu y thật sự dùng hết mọi thủ đoạn, nào dung được Địch Cửu cứ thế an an ổn ổn, đi đến hiện tại.

“Đã như vậy, ngươi cần gì ngăn cản nữa?”

“Đâu còn cách nào, ta không thể nhìn ngươi đi chịu chết.” Phương Khinh Trần lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, đối với tao ngộ của ngươi ta chưa từng đồng tình, cũng không cảm thấy hành vi của ngươi cảm động nhường nào. Ta không muốn ngươi chết, chỉ là…” Y cúi mắt, nhìn A Hán vẻ mặt bình yên, ngủ say không tỉnh một cái.

“Chỉ là vì y. Đừng nói ngay cả ngươi liều chết xông vào Tiểu Lâu cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù ngươi thật sự đánh thức y rồi, ngươi lại chết mất, vậy có gì…”

Địch Cửu bình tĩnh ngắt lời y: “Vậy có gì không tốt?”

Phương Khinh Trần ngẩn ra, im lặng nhìn Phó Hán Khanh.

Đúng thế, vậy có gì không tốt?

Địch Cửu sớm muộn phải chết, hiện tại do thương bệnh mà chết, ngày mai xông vào Tiểu Lâu bị thiên lôi đánh chết, hay an an ổn ổn sống qua một trăm tuổi, đều là phải chết.

Vô luận thế nào, chờ khi A Hán có thể tỉnh lại, Địch Cửu sợ là sớm thi cốt lạnh ngắt.

Có gì khác biệt? Có gì không tốt?

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vết thương của A Hán chung quy sẽ được chữa lành theo dòng thời gian đằng đẵng, sau đó tiếp tục sống mê mê mang mang, kỳ thật vị tất không hạnh phúc.

Trăm năm thời gian nháy mắt qua đi, là một phàm nhân, là một phàm nhân từng thương tổn A Hán đến nước này, là một phàm nhân tốt xấu đều phải chết… Y nhọc lòng phí công như vậy, có phải là… quá xuẩn?

Phương Khinh Trần lẳng lặng nhìn A Hán, không nói lời nào.

Một cơn gió mạnh thổi qua, tóc áo A Hán hơi rối, Địch Cửu một tay vẫn đánh xe, một tay nhẹ nhàng giúp A Hán vuốt lại tóc, chỉnh vạt áo.

Phương Khinh Trần bỗng nhiên thở dài khe khẽ: “May được ngươi kiên nhẫn như vậy, năm này qua năm khác, chịu giúp y làm chuyện vụn vặt như thế.”

Địch Cửu nói nhàn nhạt: “Nếu ngươi rất để ý một người, tự nhiên sẽ làm như vậy.”

“Ta sẽ không.” Phương Khinh Trần quả quyết nói: “Nếu là người ta để ý biến thành thế này, ta sẽ một kiếm giết y, sau đó chết theo y. Ta tuyệt không có kiên nhẫn, để y năm qua năm, cứ thế vô tri vô giác, cũng tuyệt không có bổn sự kia, tiếp nhận toàn bộ việc ăn uống vệ sinh, điều trị vận động vụn vặt của một người.”

Địch Cửu lại gật đầu: “Nếu như giữa ta và y chưa từng phát sinh những chuyện đó, nếu y bởi vì nguyên nhân khác mà bị thương hôn mê bất tỉnh, ta sau khi đã thử mọi khả năng, có lẽ cuối cùng cũng sẽ lựa chọn một kiếm giết y, có điều… ta sẽ không chết theo bất cứ ai.”

Phương Khinh Trần lại cũng gật đầu rất chấp nhận. Với tính tình Địch Cửu, nếu không phải từng nhiều lần tổn thương A Hán sâu vô cùng, bản thân lại từng chịu đủ loại đả kích, đã không còn hứng thú trên đời, chỉ sợ thật sự chưa chắc có thể vì A Hán mà làm đến bước này.

“Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước…”

“Nếu không có lúc trước, đâu ra hôm nay.” Địch Cửu cười khẩy.

“Thế nhưng, ngươi sắp chết rồi.” Ánh mắt Phương Khinh Trần chỉ nhìn A Hán.

“Cho nên mới phải làm một việc cuối cùng. Có thể cứu được y, trước khi chết coi như hết tâm sự, nếu không cứu được y, để y đi cùng ta, cũng không có gì phải tiếc nuối bất bình.”

Ngữ khí của Địch Cửu vẫn lạnh nhạt.

“Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến, làm sao tận lực để mình sống sót, chờ y tỉnh lại, hiểu lầm tiêu tan, đoàn tụ bên nhau?”

“Mặc dù ta không phải thần y, cũng biết đạo lý người hôn mê lâu dài, thời gian mất đi tri giác càng dài, cơ hội tỉnh lại càng xa vời. Đến bây giờ, đã nhiều năm, ta không chờ nổi nữa…”

Địch Cửu trầm giọng cười nhẹ: “Ta không có bổn sự cho bản thân ta tiếp tục sống. Nhưng chung quy phải tận lực thử cho y sống tiếp. Về phần tiêu tan, đoàn tụ…”

Thật là trò đùa.

Cho dù y có thể sống tiếp, y cũng chưa từng nghĩ chuyện cùng A Hán tiêu tan hiểu lầm, từ đây sống cuộc sống khoái lạc hạnh phúc.

Làm sao mới có thể tiêu tan? Làm sao mới có thể khoái hoạt?

Loại người như y, không có tư cách hạnh phúc. Tính tình y như vậy, nếu lúc trước không phải đang diễn kịch, không phải vì lợi dụng, căn bản chẳng thể nào ở chung lâu dài với người như A Hán.

Họ một người chí ác, một người chí thiện, khoảng cách giữa hai bên tựa như trời vực, cố muốn đến bên nhau, sợ cũng chẳng qua là giày vò lẫn nhau thôi.

“Ta cứu y, chăm sóc y, chỉ bởi vì ta muốn làm như vậy, không phải vì chuộc tội, cũng không phải vì sám hối sau khi y tỉnh lại. Về phần y, mặc dù luôn có thể thiện đãi bất cứ ai, tha thứ cho bất cứ ai, chưa bao giờ ghi hận bất cứ ai, nhưng ta không hề cho rằng, y sẽ bằng lòng tha thứ cho ta. Ta cũng không cần sự tha thứ của y.” Địch Cửu nói hờ hững mà quả quyết.

Y là Địch Cửu, y không phải bất cứ ai, y không phải bất cứ ai trong mắt Phó Hán Khanh thiên tính công bằng từ bi yêu quý sinh mệnh chưa từng ghi hận kia. Y có thể là người duy nhất Phó Hán Khanh không tha thứ, y có thể là người duy nhất Phó Hán Khanh thù hận, cho dù trong đây quả có hiểu lầm, y cũng chưa bao giờ cảm thấy thù hận phẫn nộ như vậy có gì không nên.

“Phương Khinh Trần, ngươi không cảm thấy, kỳ thật, ta sắp chết, ngược lại là chuyện tốt sao? Nếu y tỉnh, rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều chẳng cần khó xử nữa, không phải sao?” Trong mắt Địch Cửu rốt cuộc dần dần dâng lên quang hoa khác thường.

Phương Khinh Trần chỉ trầm mặc.

Đúng vậy, y sắp chết, có lẽ thật sự là chuyện tốt. A Hán khỏi cần phải vì tha thứ hay không, tiếp nhận hay không mà buồn rầu, y cũng khỏi cần nhận tiết mục khó kham của lãng tử quay đầu, ác nhân tỉnh ngộ sau đó một lần nữa nhận được tình yêu, khỏi cần cố tự chia ly, khỏi cần cố nhẫn tâm đi thiên nhai quên nhau, khỏi cần buồn rầu chuyện sống chung về sau, giải thích cần thiết. Tử vong làm tất cả phiền não tan thành mây khói, A Hán một ngày nào đó, có thể chậm rãi quên mất nỗi đau cũ, bắt đầu cuộc sống mới, kỳ thật chẳng có gì là không tốt, chỉ là…

Y lẳng lặng nhìn A Hán, nhìn người bạn đang ngủ say, không hay biết gì.

Mặt mày bình yên như vậy, thần dung điềm tĩnh như vậy. Bảy trăm năm trước, A Hán là học trò đầu tiên tử vong mà quay về Tiểu Lâu. Bảy trăm năm trước, mô phỏng bung bét kia của y khiến cho giáo sư á khẩu, làm máy tính suýt nữa treo luôn.

Bảy trăm năm trước, khi mình do bệnh mà mất, trở về Tiểu Lâu, bộ dáng một mộng không tỉnh của y trong buồng ngủ, cũng chẳng khác gì hiện giờ.

Sáu mươi năm ngủ say không dậy, vẻ mặt y thủy chung an tường bình hòa.

Sáu mươi năm sau tỉnh lại, chuyện cũ từng điều, đều về quá khứ cả.

Giữa hồng trần, người tên Địch Phi kia vĩnh viễn chết đi, trong Tiểu Lâu, đồ ngốc tên A Hán kia, mê mang không hỏi thăm không muốn nhìn.

Nhưng mà, bảy trăm năm sau, y đứng trước quan tài hàn băng, trầm mặc thời gian dài, suy ngẫm thời gian dài, trong hoảng hoảng mê loạn, cơ hồ lạnh phế hai tay mình.

A Hán, hiện tại, người tên Địch Cửu này, cũng sắp phải chết rồi.

Giống như người bảy trăm năm trước kia. Y kỳ thật, cũng là bởi ngươi mà chết.

Phải qua bao nhiêu năm, ngươi mới tỉnh dậy, lại phải qua bao nhiêu năm nữa, ngươi mới đứng trước mộ phần của y, trầm mặc rất lâu.

A Hán, say ngủ sáu mươi năm, ngươi đau, lại không biết mình đau.

Bảy trăm năm luân chuyển, ngươi đã biết đau, nhìn hết tình, thế thì, tỉnh lại lần nữa, ngươi có đau, có thương, có gấp không chờ được mà truy cứu hỏi thăm chuyện cũ năm đó, hay vẫn học đời đầu tiên, mơ mơ hồ hồ, ngây ngây ngô ngô như vậy, lại vẫn ra vẻ rất khoái lạc mà sống tiếp?

A Hán, y sắp chết, ngươi có biết không?

Bảy trăm năm trước, tại sao không có ai ở trước buồng ngủ quát to một tiếng, A Hán, Địch Phi sắp chết rồi. Y vì ngươi mà từ từ giết chết chính mình, ngươi có biết không?

Bảy trăm năm sau, Địch Cửu sắp chết. Ta không đồng tình, ta thống hận hết thảy y đã làm với ngươi, thế nhưng, y sắp chết rồi, ngươi lại vẫn đang ngủ say…

A Hán, người cho dù ngươi hận đến tột cùng cũng không nỡ giết kia, chung quy sắp chết. Y kỳ thật, cũng là vì ngươi mà chết.

Cho dù là hiểu lầm, cho dù là khoảnh khắc *** thần mất khống chế, cho dù y là người duy nhất ngươi thống hận trong sinh mệnh, cho dù y đã cải biến tất cả lương thiện, tất cả bình hòa của ngươi, cho dù ngươi vì y mà biến thành căm ghét thế tục, oán hận hết thảy trên thế gian, nhưng mà khoảnh khắc cuối cùng, ngươi thà rằng dùng *** thần lực cường đại thương tổn bản thân, chung quy chưa từng tổn thương y một sợi tóc, thế nhưng, y lại, y lại…

Khi ngươi phẫn hận y sâu vô cùng, y vì ngươi mà hoàn toàn vứt bỏ thân thể, khi ngươi đau cực hôn mê, y vì ngươi liều hết một giọt máu cuối cùng.

A Hán, ngươi không biết gì cả, y lại sắp chết…

Nếu như bảy trăm năm trước, chúng ta chịu cho ngươi biết, nếu bảy trăm năm trước, chúng ta không phải lạnh lùng như vậy, đương nhiên mà đứng ở góc độ đạo đức thẩm phán đi nói hết thảy tao ngộ của Địch Phi đều là đáng kiếp, đều cho rằng y không hề đáng để đảo lộn lòng ngươi lần nữa như vậy, nếu như lúc ấy khi Trương Mẫn Hân cố ý chỉ cho ngươi xem hình ảnh cô ta lựa chọn, bất cứ ai trong chúng ta từng đứng ra ngăn cản, từng nỗ lực kéo ngươi ra khỏi đống mê mang hỗn độn, để ngươi đối mặt với chân tướng, mà không phải tự cho là đúng, cảm thấy tốt cho ngươi, cảm thấy ngươi hẳn sẽ không quá để ý, cảm thấy khỏi cần cho ngươi thêm phiền não, nếu như…

Phương Khinh Trần nhắm mắt, trong lòng chợt bi thống.

Nếu… Nếu… Năm đó…

Có phải là, bảy trăm năm trước, ngươi đã có thể mở đôi mắt hài đồng, nhìn rõ rất nhiều sự, minh bạch rất nhiều tình. Có phải là, kiếp của sáu đời, nạn của sáu đời, giày vò của sáu đời sau này, đều có thể không tồn tại, không phát sinh.

Cái gọi là tình yêu bạn học, chẳng qua như thế?

Những người đến từ thế giới tiên tiến nhất, bị công nghệ cao chiều hư chúng ta, thiên tính đã lạnh lùng vô tình, thiên tính đã không biết thật lòng quan tâm người khác, thiên tính đã không giỏi ở chung với người, khoảng thời gian chung trường bốn ngàn năm, cuộc sống cộng đồng, mô phỏng cộng đồng gần ngàn năm, mới coi như chậm rãi bồi dưỡng ra một chút quan tâm nhỏ nhoi phát ra từ chân tâm, mới sau một đời lại một đời khổ nạn đó, rốt cuộc chịu vươn tay mà giữ lại tới giữ lại lui, ý đồ cho một chút trợ giúp nhẹ không…

Chỉ là, cho dù cứ ngăn cản Địch Cửu như vậy lại thế nào đây? Y vẫn sẽ chết, may ra chỉ sống thêm một ngày hai ngày, mười mấy ngày, thế thôi.

Nhưng nếu không ngăn cản, lại nên làm thế nào? Chỉ bởi vì y nhất định sẽ chết, chẳng lẽ liền phải buông tay, mặc cho hết thảy phát sinh!
Bình Luận (0)
Comment