[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 334

Nhìn câu chữ trên thư, Phong Kính Tiết bất giác lại cười khoan thai.

Cho tới nay, đối tượng Lư Đông Ly thủy chung bảo trì lấy thông đạo đặc thù trường kỳ thư từ qua lại, trừ Phong Kính Tiết thì cũng chỉ có Tô Uyển Trinh đang ở Ngô quốc.

Có điều với thư của Tô Uyển Trinh, y chỉ viết việc ăn ở đi lại, sinh hoạt thường ngày, chọn một số việc khá vui vẻ để Tô Uyển Trinh an tâm mà viết, không phải cố tình lừa gạt gì, chẳng qua Tô Uyển Trinh chỉ là một nữ tử không liên quan chính vụ quân vụ, những việc này hết thảy không hiểu, nói nhiều, nàng càng không rõ, càng thêm lo lắng, ngược lại thương thân. Trái lại chuyên viết những sinh hoạt vặt vãnh mà nàng hiểu được, để nàng từ trong những việc vụn vặt này nhìn ra cuộc sống của y tuy rằng thập phần bận rộn nhưng cũng cực đầy đủ, tự nhiên có thể tưởng tượng công việc của y mặc dù khó tránh khỏi gian nan, nhưng không sợ hãi gian nan, cũng có đủ dũng khí trí tuệ đón nan mà lên, tuyệt không giẫm lên vết xe đổ mới tốt.

Hồi âm của Tô Uyển Trinh cũng không hề truy hỏi những triều cục chính vụ đó, chỉ dặn dò kỹ lưỡng việc áo cơm điều dưỡng, cách muôn sông nghìn núi, tự tay may áo cho y, xa xa gửi qua đây. Do biết Phong Kính Tiết thích rượu, khi ở Ngô quốc, bèn thường tìm mỹ tửu danh tiếng cực tốt giữa phố phường, dưới tình huống bản thân đủ khả năng mua nhiều một chút, ngàn dặm gửi về. Lúc rỗi rãi bắt đầu dạy con đọc sách, đem từng nét văn tự non nớt ái tử viết, xa xa gửi đến để an ủi trượng phu nhớ con.

Nàng cũng bắt đầu học tập thỉnh giáo người thuật ủ rượu, lại nghĩ, bất kể qua bao nhiêu năm nữa, đợi khi phu quân giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, cùng tri kỷ bình sinh kia gột một thân bụi đường phong sương, vượt vạn dặm sóng biếc xa xa mà đến, nàng sẽ ở trong dải rừng trúc thanh u nương thân này, tự tay đào mỹ tửu đã chôn rất lâu cho họ, thay họ rót đầy dâng lên, ở bên lẳng lặng nghe họ nói cười những chuyện cũ từng kích dương phong vân đó, cho dù nàng có lẽ không hề hiểu, cho dù rượu nàng tự tay ủ kém xa mỹ tửu thiên hạ. Nàng chỉ muốn giúp họ làm như vậy, nàng chỉ tin tưởng chung quy có thể đợi đến ngày này.

So với những ấm áp vụn vặt trong thư của Tô Uyển Trinh, thư Lư Đông Ly viết cho Phong Kính Tiết không có quá nhiều từ ngữ vướng bận dặn dò rõ ràng, càng nhiều chỉ là các loại biến hóa thế cục, âm mưu quỷ quyệt trước mắt.

Thư Lư Đông Ly gửi cho y, luôn sẽ ân cần hỏi han tình hình của y, cũng quan tâm thân thể Dung Khiêm, nhưng chưa từng giục hỏi một câu rằng khi nào y trở lại. Về tình hình trong nước, những biến hóa vi diệu của các thế lực, đủ loại ải khó mà mình gặp, bị người dưới ngáng chân rất nhiều, tuy rằng không có khả năng lớn nhỏ không sót nói hết cho y, nhưng cũng đều chọn yếu điểm nhất nhất thuyết minh. Trong đó không hề có chỗ nào giấu giếm.

Nhìn thấy Lư Đông Ly thản nhiên cho mình biết tất cả tao ngộ, tất cả nan đề, không hề có mảy may khách khí, hoặc bất cứ ý tứ bởi vì không muốn y phiền lòng mà giấu giếm chân tướng gì như thế, trong lòng Phong Kính Tiết vẫn rất tự tại.

Phong Kính Tiết cười xem xong lá thư, quay đầu vào phòng, lấy bút mực hồi âm, nhưng không ra chủ ý, nghĩ biện pháp cho Lư Đông Ly, ngược lại viết tỉ mỉ. Y lại nếm được mỹ tửu gì, lại kết giao mấy vị giai nhân, Đại Yên quốc lại có mấy quý nữ lén ái mộ y, bình thường lại náo loạn những trận trượng náo nhiệt phong lưu tươi đẹp gì.

Lúc viết, trên mặt vẫn có ý cười.

Nếu như y ở Triệu quốc, cùng một chỗ với Lư Đông Ly, những việc đó tất nhiên phải cùng nghĩ cách đối mặt. Nhưng hiện tại y đã không có mặt, những chỗ nhỏ nhặt không phải đặc biệt hiểu biết. Bởi vậy cũng chẳng cần khoa tay múa chân, nhọc lòng lao lực quá mức.

Lư Đông Ly đâu phải kẻ tầm thường, thiếu vắng y, những phiền toái này bản thân cũng tuyệt không có chuyện không ứng phó nổi. Đã như vậy, sao không để y tự lực ứng đối, mình đã không ở Triệu quốc, vì sao không để tất cả công lao, thành tựu, hào quang, đều do một mình y đảm đương.

Lư Đông Ly xưa nay tin tưởng năng lực của y, tôn trọng ý kiến của y, gặp chuyện thường thích hỏi thử quan điểm của y, nhưng kỳ thật cho dù không có y, rất nhiều chuyện, Lư Đông Ly bằng năng lực bản thân cũng hoàn toàn có thể xử lý.

Người kia, không có tâm tranh công đấu chí. Nhưng có thể hoàn toàn bằng sức bản thân xử lý ải khó, cảm giác thành tựu thỏa mãn khoái ý trong lòng, dù sao cũng sẽ mạnh hơn một chút.

Phong Kính Tiết không ngừng hy vọng tâm tình Lư Đông Ly có thể tốt hơn, cũng hy vọng rất nhiều người nhìn minh bạch rõ ràng hơn, Lư Đông Ly bởi vì là Lư Đông Ly, cho nên mới có thể làm những việc này, không hề bởi vì y vận khí tốt, kết giao được một bằng hữu tốt, mới có thể làm thành những việc đó.

Phong Kính Tiết biết, vẫn có một số người nghĩ như vậy, trong đó còn bao quát rất nhiều thuộc hạ Phong Kính Tiết an bài bảo hộ chăm sóc Lư Đông Ly. Cho nên Phong Kính Tiết mới càng muốn để Lư Đông Ly có cơ hội tự lực chứng minh tài cán của mình một chút. Lư Đông Ly chỉ là một văn nhân, y đương nhiên không phải toàn trí toàn năng, y đương nhiên không hề hoàn mỹ. Có lẽ y có chút câu nệ, có chút cổ hủ, có chút không buông ra, nhưng mà trên người y, tự có rất nhiều quang hoa kẻ khác không thể so, không so được.

Phong Kính Tiết có thể trợ giúp bất cứ ai, nhưng Lư Đông Ly lại chỉ có một. Lư Đông Ly gặp Phong Kính Tiết, Phong Kính Tiết biết Lư Đông Ly, là việc đại hạnh của hai bên, có lẽ cũng có thể mặt dày mà nói, có thể xem như một việc may mắn của Triệu quốc.

Vô luận thế nào, Phong Kính Tiết không thích bất cứ ai có loại nhận tri không hiểu ra sao, rằng tất cả thành tựu của Lư Đông Ly đều là dựa vào bản lĩnh thế lực xuất thần nhập hóa của Phong Kính Tiết y mới đạt thành.

Phong Kính Tiết thoáng lơ đãng nghĩ, bút cũng lơ đãng viết, trong lòng tưởng tượng Lư Đông Ly dáng vẻ dạt dào hy vọng xem thư của y, sau khi nhìn thấy một đống phong hoa tuyết nguyệt lại đập bàn nổi giận, rồi lại không thể làm gì, liền cảm thấy đặc biệt khoái ý thoải mái.

Tuy rằng trong thư không nói rõ, nhưng y có thể có tâm tình nhàn nhã như vậy để ăn uống chơi bời, Lư Đông Ly tự nhiên sẽ minh bạch, ở đây y sống rất tốt, mọi sự rất thuận lợi. Có thể làm y yên tâm như vậy, tùy ý như vậy mà hưởng thụ cuộc sống thêm một hồi, có thể không liên lụy y, không để y lo lắng đến mức phải lập tức chạy về Triệu quốc…

Cho dù xem thư của y, người kia sẽ cáu sẽ giận, thế nhưng trong lòng, càng nhiều kỳ thật vẫn là thoải mái thôi.

Nghĩ như vậy, tâm tình có chút thoải mái, có chút khoái ý, nhưng cuối cùng vẫn có chút vướng bận không thể xóa đi, thật không hiểu phải đến khi nào mới có thể trở về… “Lại đang viết thư cho y?” Tiếng Dung Khiêm nói cười truyền đến.

Phong Kính Tiết hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng Dung Khiêm đã đến trước cửa: “Ngươi thì sao? Lại cùng Yên Lẫm chuồn ra cung càn quấy? Ta nói, các ngươi cũng nên tiết chế chút đi. Đại phu ta đây nhìn ngươi ngày ngày buồn đến thảm thương, đã rất cố gắng mắt nhắm mắt mở, ngươi làm ơn đừng làm rõ ràng như vậy được không?”

Dung Khiêm cười cười đi vào ngồi xuống: “Lúc này có gì phải tiết chế, chuyện lễ đội mũ đã cho người bắt đầu chuẩn bị rồi, chắc qua chừng mười ngày nữa là xong.”

“Còn phải mười ngày? Không phải nói chỉ làm như gia lễ sao?”

Dung Khiêm chỉ cười: “Tuy nói không cần làm lớn, nhưng y dù sao cũng là Hoàng đế, an bài nên có luôn không thiếu được.”

“Vậy thì, quyết định của ngươi?”

Dung Khiêm khe khẽ thở dài, nhưng cũng không hề có ý tiếc nuối quá rõ ràng.

Trong Yên cung, hai người Tiểu Lâu đang tâm sự.

Ở cuối trời, trong Vạn Sơn, giữa Tiểu Lâu, người ngoài Tiểu Lâu kia đang lẳng lặng xem chân tướng của bảy trăm năm luân chuyển.

Khoảng thời gian bảy tám ngày nháy mắt đã qua, Phương Khinh Trần sau khi đổi thân thể, thật sự chơi điện tử mấy ngày, bất quá thành tích thật là be bét, sau khi chết trận hết lần này đến lần khác, y rốt cuộc bỏ máy không thèm nhìn nữa.

Không còn cách nào khác để giết thời gian, y bèn dứt khoát chạy đến bên buồng ngủ của A Hán, ngồi ngẩn ra một khoảng thời gian rất dài.

Không chỉ đám học trò, ngay cả giáo sư Trang vẫn trầm mặc bàng quan cũng cảm thấy tên học sinh hư không nghe lời nhất này, cảm xúc rất không đúng.

Trương Mẫn Hân không nhịn được chạy tới hỏi: “Khinh Trần, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì, cậu còn định làm gì?”

Phương Khinh Trần lười trả lời, chỉ đứng dậy, thản nhiên nói: “Địch Cửu bên kia hẳn cũng xem xong rồi, ta đi coi thử.”
Bình Luận (0)
Comment