[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 339

Người kia cố gắng yêu y như vậy, cố gắng muốn biểu đạt loại yêu này như vậy, cố gắng muốn vuốt bằng thương tổn đã qua như vậy, cho nên từng chuyện ngu xuẩn làm ra càng thêm buồn cười.

Nhưng mà những năm tháng đó, thật sự không phải không khoái lạc. Cho dù mỗi một khắc đều nghĩ làm sao mưu tính y, làm sao ép ra một chút giá trị cuối cùng, làm sao lợi dụng y để đạt đến mục đích cuối cùng, nhưng mà khi ở bên y, kỳ thật, thực sự có thể rất nhẹ nhõm.

Ngần ấy năm, ngần ấy năm, thời gian vội vã qua đi.

Lừa đi thiên ma châu, dẫn y rời khỏi Tu La giáo, họ trà trộn phố phường, không ngừng thử đủ loại nhân sinh.

Dẫn y thuyền con theo nước trôi đi, thiên nhai cứ mặc phiêu bồng… Sau đó, là thảm tượng, là khổ nạn, là kho báu…

Không phải không thể hưởng thụ một đoạn khoái lạc và ôn nhu, tự tại và tùy ý này của năm tháng, chỉ là, chuyện nên làm y chưa từng đình chỉ.

Chung quy chiếm được hết thảy mình muốn nhất, dẫn theo y, cùng cưỡi ngựa chạy về hướng lưu ly ốc chỉ vì y mà kiến kia, lưu ly ảo cảnh hao phí vô số tài lực và tâm lực, lại chỉ vì ba ngày khoái hoạt ấy.

Địch Cửu lãnh tĩnh nhìn, khoái lạc và mưu tính, vui mừng và bán đứng, từng li từng tí của mấy ngày đó. Cho nên sự lạnh lùng và kế hoạch sau hạnh phúc, mắt cũng không chớp mà ôn lại hết thảy, cho đến cuối cùng giữa pháo hoa, nghe y nói cười, sau đó một kiếm đâm ra.

Năm đó, khi đâm ra một kiếm sau lưng, y chưa từng nhìn thấy biểu tình của A Hán, mà hiện tại, trong ảo tượng, khuôn mặt người nọ bị phóng cực lớn cực lớn.

Khi đó y khoái lạc như vậy, mũi kiếm sắc bén đâm vào ngực, vẻ tươi cười trên mặt lại vẫn đang tiếp tục lan rộng, y thậm chí còn chưa làm rõ đã xảy ra chuyện gì, y thậm chí còn đang tiếp tục cười vui vẻ, còn muốn tiếp tục nói với mình những lời kỳ thật rất ngốc rất buồn cười đó.

Vẻ tươi cười từ từ mở đến tận cùng, sau đó mới chậm rãi tiêu tan, y cúi đầu, chậm như vậy, chậm như vậy mà nhìn mũi kiếm đâm ra từ ngực mình.

Khoảnh khắc đó trong mắt có gì, cho dù là Địch Cửu, cho dù là hiện tại, y cũng đã không nhìn rõ.

Bản thân y giữa ảo cảnh trở tay rút kiếm. A Hán trong ảo cảnh quay người, đưa tay nắm kiếm y.

Hết thảy hết thảy, dặn dò không thể cười như trong ký ức, y sắp chết, lại vẫn không yên tâm về mình.

Người kia nhìn y với ánh mắt trầm tĩnh thần kỳ, sung sướng vừa rồi, vui mừng vừa rồi, cùng với, mâu quang kỳ dị khi ngơ ngác nhìn mũi kiếm vừa rồi, đều đã không thấy nữa.

Y chỉ lặng như vậy, lặng như vậy mà nhìn mình.

Cho dù y vẫn đang nói chuyện, cảm giác mang đến cho người ta lại thủy chung là yên lặng.

Địch Cửu lẳng lặng nhìn hết thảy mặt không biểu cảm, Địch Cửu tay cầm thanh kiếm nhỏ máu trong ảo cảnh cũng mặt không biểu cảm. Y rời đi thật gọn gàng, y đi mà đầu cũng chưa từng ngoảnh lại một lần.

Nhưng cảnh tượng trong ảo cảnh không hề theo gót y rời đi. Mà là lưu trên người A Hán lâu lâu dài dài.

Người ngã dưới đất hấp hối kia, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn phương hướng bóng dáng y biến mất.

Pháo hoa xán lạn nở rộ trên cao, chiếu rõ mặt mày y, sáng sáng tối tối. Không thấy buồn vui, chỉ ngóng nhìn sâu như vậy, sâu như vậy.

Sau đó, y rất nhanh chóng quay đầu nhìn cửa viện, giãy giụa bò đến cửa viện cách không xa kia.

Vươn tay về phía trước, bấm xuống mặt đất mà gắng sức kéo nhích cả thân thể về phía trước, về phía trước, lại đi về phía trước.

Cửa viện nho nhỏ, chẳng qua hơn một trượng, song giữa một trời pháo hoa, một phiến lưu ly này, xa xôi đến mức chừng như muôn sông nghìn núi.

Người nọ cố gắng tiến về trước, hô hấp từ nhỏ nhoi đến ồ ồ, sau đó lại chuyển thành yếu ớt.

Mỗi một lần tay bấm xuống, trên mặt đất liền lưu lại vết máu đỏ tươi, nơi thân thể chậm rãi kéo qua, từ ngực, máu tươi chầm chậm nhỏ giọt, chính là đau đớn khắc sâu tận xương.

Địch Cửu biết mình là người lãnh tĩnh, cho nên mãi đến giờ khắc này vẫn có thể mở mắt, lặng lẽ nhìn, mà không phải suy sụp hô to ra tiếng. Nhưng mà bản thân bình tĩnh như vậy, vì sao lại cắn răng thành tiếng, vì sao lại không dưng bắt đầu run rẩy, vì sao tay chân đều có một loại lạnh lẽo thấu xương.

Y không lớn tiếng la lên, A Hán, ngừng lại, y không kêu gào, A Hán, đừng như vậy, y vẫn chỉ mở mắt, nhìn, nhìn, không biết mắt mình càng lúc càng trừng to, không biết tơ máu đỏ tươi trong mắt kia nhìn mà ghê người cỡ nào.

Muôn sông nghìn núi, cuối cùng cũng có lúc tận, A Hán thở hổn hển, nửa người nằm ở cổng viện, dõi mắt trông đến cuối tầm mắt phía trước, một người một ngựa đã sắp biến mất, y gọi khe khẽ: “Địch Cửu!”

Thanh âm khẽ như vậy, khẽ như vậy, cho dù là thủ ngay bên cạnh y, ghé tai bên người y, cũng chưa chắc có thể nghe rõ được.

Thế nhưng pháp bảo thần kỳ trong tiên cảnh Tiểu Lâu, lại làm cho một tiếng gọi nhẹ như gió thoảng ấy, vang như lôi đình địa chấn trong lòng y.

Ánh mắt cuối cùng kia, chỉ là muốn nhìn y, một tiếng cuối cùng kia, chỉ là muốn gọi y.

Địch Cửu ngơ ngác nhìn, một búng máu tươi trào ra miệng A Hán, thân thể dùng hết tất cả sức lực, sau một cơn co giật kịch liệt, chẳng còn động đậy nữa.

Địch Cửu lẳng lặng nhìn, chờ, sự giày vò này thì ra vẫn chưa từng đình chỉ. Thân thể mắt thấy mất hết sinh cơ kia sau một hồi yên lặng lâu dài, lại động đậy cực chậm cực chậm.

Hô hấp mong manh kia đang chậm rãi đều đặn, người e rằng ngay cả ý thức cũng đã không còn tỉnh táo kia, lại đang cố gắng hô hấp bình hoãn mà đều đều, bàn tay vấy đầy máu tươi kia, từng chút, từng chút, cực chậm, cực chậm mà dời đến trước ngực, động tác đơn giản như thế, lúc này làm lại cật lực như vậy, cho đến cuối cùng, rốt cuộc bịt thành công vết thương trước ngực, phảng phất chỉ cần như vậy là máu có thể chảy ít hơn một chút, sinh mệnh trôi đi sẽ có thể chậm một chút, chậm hơn một chút.

Từng đám pháo hoa xán lạn vô cùng đang nở rộ trên không trung, những thanh âm rung trời động đất đó, nghe lại đều là yên lặng. Đất trời vẫn tĩnh lặng, giữa lưu ly anh ánh, chiếu mặt mày y khi sáng khi tối.

Cắn răng khốn khổ giãy giụa như vậy, giãy đến gân xanh trên trán cũng phải lồi ra như vậy, nỗ lực muốn mở mắt, nỗ lực muốn bảo trì sự thanh tỉnh cuối cùng, nỗ lực không chịu từ bỏ, không chịu ngủ, không chịu chết…

Người không để tâm chuyện sinh tử kia, không chịu chết.

Người rõ ràng lòng đau thành tro, sống không bằng chết kia, không chịu chết.

A Hán, ngươi không chịu chết, vì ai?

Y muốn hỏi người kia, thế nhưng, không thể phát ra tiếng.

Y muốn hỏi người kia, dù rằng, y kỳ thật sớm biết đáp án.

Người trong ảo cảnh giãy giụa giữa sinh tử, chịu tra tấn gấp bội.

Người ngoài ảo cảnh nhìn giãy giụa khốn khổ giữa sinh tử kia.

Lâu dài đằng đẵng, như đã qua vô số đời, vô số kiếp, Địch Cửu chờ đến khi cho rằng mình cũng có thể hóa thành tro tàn bụi bặm rồi, mới thấy đám Dao Quang Bích Lạc chạy đến.

Sau đó, lại là cứu hộ dài lâu, tĩnh dưỡng dài lâu, A Hán vừa tỉnh lại, liền cố gắng thuyết phục chư vương từ bỏ sự trả thù lôi đình, A Hán an an tĩnh tĩnh ôn hòa thuận theo mà ở tổng đàn tĩnh dưỡng thân thể, cố gắng mỉm cười với mỗi người, cố gắng để mình thoạt nhìn sống rất tốt.

A Hán yêu ngủ ngày nhất, thân thể đã kém đến mức không thể ngủ yên ổn, con heo lười thích nhất là ăn ngủ ngủ ăn, ngay cả ăn uống cũng ít đến đáng thương.

Y đi vài bước cũng dễ dàng ngã nhào, gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, khuôn mặt càng ngày càng gầy giơ, vừa được điêu cừu cẩm y kia quây lại thì cơ hồ chẳng nhìn thấy đâu.

A Hán mấy năm đó sống thế nào, Địch Cửu vẫn rất rõ. Nhưng mà, rõ ràng hơn, cùng tận mắt nhìn một người, từ từ tiều tụy đến nông nỗi như thế, làm sao có thể giống nhau.

Y thoáng ngỡ ngàng nhớ tới, mấy năm qua mình dường như cũng gầy, chỉ là, không cần như A Hán, rõ ràng trong lòng đau khổ, lại còn phải cố gắng mỉm cười với mỗi người, còn phải tận lực để mọi người bao gồm bản thân tin tưởng rằng mình sống rất tốt.

Đem so sánh, kỳ thật mấy năm qua y vị tất có thể khổ như A Hán năm đó.

Nhưng mà ngay cả khoảng thời gian mấy năm trời như vậy, trong ảo cảnh cũng chỉ vội vã lướt qua, không chịu triển hiện tỉ mỉ, nháy mắt đã là Địch Nhất quay về, A Hán lặng lẽ dặn dò và nhờ vả, vẫn chỉ là vì bảo toàn y.

Chỉ là, dưới những dã tâm và thù hận, hư vinh và cố chấp của vô số người, thiện ý của một người, kiên trì của một người, vốn nhỏ nhoi đến mức có thể nhãng qua không tính.

Quyết chiến cuối cùng, tránh cũng không thể, lưỡng bại câu thương sau cùng là đương nhiên. Chỉ là, tương cứu tương trợ cuối cùng của A Hán…

Địch Cửu mỉm cười, vẻ tươi cười nhạt như tơ liễu.

Với tính tình A Hán mà nói, việc này đương nhiên cũng là lý đương nhiên.
Bình Luận (0)
Comment