[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 388

Nếu là y theo tính nết Phương Khinh Trần thường ngày, nhất định phải chế giễu Tần Húc Phi một phen. Song ánh dương hôm nay thật sự tốt lắm, rượu vừa rồi uống cũng thật sự rất sảng khoái…

Thật sự.

Chỉ là…

Phương Khinh Trần bỗng nhiên với tay, móc từ trong lòng ra một quyển sách ném qua: “Rảnh rỗi thì luyện một chút, biết đâu lần tới lại ở trước mặt ta, sẽ không thua thảm như vậy. Ngươi hiện tại thật là càng ngày càng không chịu được đòn, ta động thủ cũng chẳng còn ý nghĩa.”

Tần Húc Phi tiện tay nhận lấy nhìn thử, lại là một quyển tập mấy chục trang giấy, đóng rất tùy ý. Bìa ngoài chính là một tờ giấy trắng, không thấy viết tên.

“Đây là…”

“Ta viết lúc rảnh rang vô sự đó, dù sao ngươi cứ coi là thần công bí kíp mà xem, sẽ không thiệt thòi đâu.”

Phương Khinh Trần thanh âm uể oải, hơi buồn ngủ.

Tần Húc Phi tùy ý mở ra, lướt thử vài tờ nhanh như gió trước, sau đó liền nhíu mày hơi khó hiểu.

Với bản lĩnh của Phương Khinh Trần, nếu thật là lấy ra một quyển võ công bí kíp, thì nên là tuyệt kỹ thần công cực xuất sắc, tuyệt đối nên là vật quý giá như bí kíp gì đó sẽ làm toàn võ lâm điên cuồng tranh đoạt trong rất nhiều truyền kỳ cố sự mới đúng chứ, nhưng quyển này…

Bản thân Tần Húc Phi cũng coi là một tay tổ trên võ học, bất cứ văn tự gì liên quan đến võ công, y ít nhiều đều có thể loại suy một chút, cho nên, mới xem mấy tờ đã cảm thấy hơi không đúng.

Nếu có người luyện tập theo thứ trên sách này, quả thật cực có hiệu quả với ngưng thần tĩnh tâm, tụ thần liễm khí. Người mới học võ, hoặc là tâm tính bất định luyện, chắc rất có thể mượn đây nâng cao hiệu suất luyện võ, gầy dựng cơ sở nội lực khá kiên cố. Thế nhưng, đối với người võ công đã đạt tới trình độ Tần Húc Phi mà nói, trợ giúp loại công pháp này có thể cho y, không khỏi chỉ cực kỳ bé nhỏ.

Kỳ thật cùng với nói đây vốn là bí kíp luyện võ, chẳng bằng nói càng như là công pháp những người tu đạo trong truyền thuyết dùng để tu tâm ngưng chí, luyện thần hoàn phách… Luyện thần hóa khí, ngưng thần tụ phách, đem ba hồn sáu phách người trong phàm thế, cuối cùng tu luyện thành nguyên thần tiên gia…

Tần Húc Phi chợt chấn động, vẻ kinh ngạc và cười khẽ vốn có trên mặt đều cương lại đó, suýt nữa trực tiếp rớt khỏi cành cây.

Phương Khinh Trần từ khoảnh khắc ném sách cho Tần Húc Phi kia đã bắt đầu hối hận.

Trên thực tế, từ rất lâu trước kia, lúc y nhất thời hứng khởi váng đầu váng óc viết ra sách này, đã thường xuyên hối hận. Song quyển sách này vẫn im lặng chờ trong lòng, tuy rằng chưa lấy ra cho Tần Húc Phi, nhưng vẫn không xé không đốt không ném.

Sau đó hôm nay, sách này lại vẫn bị ù ù cạc cạc ném vào tay Tần Húc Phi.

Ôi, uống rượu quả nhiên là hỏng việc mà.

Vốn Phương Khinh Trần vẫn thoáng ảo não, nhưng thấy Tần Húc Phi dáng vẻ thảm hại suýt nữa rớt khỏi cây, chút ảo não này lại lập tức tan thành mây khói: “Thần công của ta tự nhiên là độc nhất vô nhị. Nhưng ngươi cũng không cần phải hưng phấn đến thế chứ.”

Tần Húc Phi không để ý trêu chọc, chỉ nhìn cố định y, ngữ khí cũng hơi quái dị: “Ngươi không phải đang… đang…” Y suy nghĩ một hồi, nhất thời không tìm được từ thích hợp hơn, hơi do dự, vẫn chỉ đành nói ra từ nghĩ đến lúc ban đầu kia: “Đang điểm hóa ta đó chứ…”

Lần này đến phiên Phương Khinh Trần suýt nữa rớt khỏi ngọn cây. Trên thực tế, ngay cả bản thân Tần Húc Phi cũng phải buồn nôn mà rùng mình liên tục.

Điểm hóa?

Nghĩ những người gọi là thần tiên trong truyền thuyết kịch nam, râu tóc dài thượt tung bay đồng thời bạc trắng như tuyết, bảo tướng trang nghiêm đó, tâm tình Phương Khinh Trần thật là buồn bực muốn chết, y đưa tay lật chiếc lá che mặt, trừng Tần Húc Phi nói: “Người điểm hóa là thần tiên! Ta lại chẳng phải thần tiên. Ta là yêu quái. Là yêu quái thích dùng thứ ngươi để ý nhất, dụ dỗ ngươi dâng ra linh hồn, khiến ngươi sau khi chết rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!”

Tần Húc Phi đang bị thiết tưởng thần tiên điểm hóa kia của mình chỉnh lạnh hết cả bụng, toàn thân không tự tại, nghe lời này, nhìn lăng lăng Phương Khinh Trần mày kiếm mắt sao, tuấn dật xuất chúng hồi lâu, trong lòng mới coi như chậm rãi thoải mái lại, nghe câu vừa rồi Phương Khinh Trần nói, y lại không tiếp lời, chỉ nở nụ cười, trước cúi đầu cẩn thận xem quyển sách sơ sài trong tay kia.

Mà Phương Khinh Trần thì hờ hững nhìn y.

Y là người duy nhất biết Phương Khinh Trần không phải phàm nhân trên thế gian này, lại nhìn thấy quyển sách như vậy, sao còn có thể không hiểu được là chuyện gì.

Phương Khinh Trần quả thật đã mở cho y một cánh cửa, mà có muốn vào cánh cửa này hay không, chính là chuyện của bản thân Tần Húc Phi y, mà có thể bước vào cánh cửa này hay không… Chỉ sợ vị Phương Khinh Trần vô trách nhiệm kia cũng lười quản, chỉ có thể xem bổn sự của bản thân Tần Húc Phi.

Con đường như vậy quá dài lâu, cũng quá gian nan, huống chi, kỳ thật loại công pháp này không hề hợp lắm với võ công chiêu số đại khai đại hợp, cuồng mãnh tùy ý kia của y… Chỉ sợ Phương Khinh Trần cũng biết, nếu y thật sự muốn tu luyện, e rằng làm nhiều công ít. Chỉ là…

Chỉ là, thật sự là nhất thời hồ đồ, uống say, mới ném sách cho y thôi.

Chỉ là… Chỉ là lúc nghe y cười ôn hòa như vậy, nhẹ nhàng nói, Khinh Trần, ta tốt lắm, không cần lo lắng cho ta, đột nhiên mềm lòng, đột nhiên hơi không khống chế được bản thân.

Sinh mệnh nên tự do tùy ý như lửa kia, cả đời này, cuối cùng sẽ bị trói buộc trên đế tọa mình chán ghét nhất kia. Nam tử cưỡi ô chuy bảo mã, khoác giáp vàng, dưới ánh dương uy vũ như thiên thần kia, không còn có thể khoái ý tung bay phóng ngựa sa trường như vậy nữa, không thể cười vui vẻ cùng những binh lính cấp thấp nhất, trong quân doanh lăn lê đánh nhau, cuộc sống vất vả lại khoái lạc nữa.

Trên sông chỉ hợp sinh danh sĩ, đừng khiển anh hùng làm đế vương.

Y yêu quân trướng của y, chiến mã của y, trường thương của y, đồng chí của y. Thế giới trong lòng y, đen là đen, trắng là trắng, đúng là đúng, sai là sai, bằng hữu tất nhiên có thể giao phó tính mạng, địch nhân cũng đáng tín nhiệm tôn trọng. Y nên có thể dùng ngực đi ngăn tên nhọn bắn đến chí hữu, cũng có thể sau một trận chiến toàn lực, cười to kéo đối thủ mình kính trọng, cùng uống say mèm.

Kiểu người như y, thế giới của y nên là quang minh xán lạn, không thấy khói mù. Kiểu người như y, trong thế giới của y không nên là như thế này. Không nên là quy củ, đại cục, quyền mưu, âm mưu vô cùng vô tận, không nên là đủ loại cố kỵ, tầng tầng trói buộc, không nên là huynh đệ tương tàn, thân nhân phản bội, rồi cả thỏa hiệp cùng phiền não…

Song người thân là Hoàng đế, thì nhất định cả đời không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy, mà Tần Húc Phi cũng sẽ không thử đi thoát khỏi vận mệnh như vậy.

Bởi vì trách nhiệm, bởi vì áy náy, có lẽ còn… bởi muốn vì một người khác, chia sẻ trừng phạt căn bản không liên quan tới y…

Y không oán hận, không phẫn nộ, không thở than. Y chỉ dưới ánh dương mỉm cười với địch nhân và bằng hữu của y, nhẹ nhàng nói, Khinh Trần, ta tốt lắm, không cần lo lắng cho ta.

Mà nếu như có kiếp sau…

Nếu không còn xuất thân hoàng tộc, không còn gánh nặng gia quốc, không còn rất nhiều điều bất đắc dĩ không thể không làm kia, có phải y có thể không còn gánh nặng mà tùy ý qua lại, có phải y có thể không bị hạn chế mà làm chuyện y kỳ thật vẫn thích làm nhất. Có phải y có thể chỉ làm một tướng lĩnh đơn thuần, lấy máu trên người, chí trong lòng, bảo vệ gia quốc bách tính, thủ chính nghĩa y nhận, tin tưởng nguyên tắc của y? Có lẽ, bất kể là thời đại ra sao, thân phận ra sao, trên thế giới này, đều không ai có thể đơn thuần tự tại khoái ý cả đời như thế nhỉ. Nhưng mà, nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau… Nếu như, y có thể có một nhân sinh khác, cơ hội khác?

Phương Khinh Trần chỉ là đột nhiên, cực kỳ cực kỳ muốn, có thể cho Tần Húc Phi có một cơ hội như vậy, y chỉ là đột nhiên cực kỳ cực kỳ muốn cho Hoàng đế thân phận bị trói buộc kia, có thể khoái khoái lạc lạc, tự do tự tại sống một hồi!

Phương Khinh Trần nhẹ nhàng nhắm mắt, đột nhiên nhớ, khi y quyết định lưu lại, nữ đồng nhân Trương Mẫn Hân thích nghĩ ngợi vớ vẩn kia lại trào phúng giễu cợt y một phen, nội dung không ngoài những tưởng tượng vô vị liên quan đến Tần Húc Phi đó.

Nhưng trong lòng Phương Khinh Trần vẫn biết rành mạch, y không phải Tiểu Dung, cũng không phải Kính Tiết.

Tiểu Dung lưu lại hoàn hoàn toàn toàn chính là vì Yên Lẫm, mà Kính Tiết lưu lại, rõ ràng toàn bởi vì Lư Đông Ly.

Nhưng y lưu lại, lý do bất đồng.

Y vẫn luôn cảm thấy, y lưu lại, chỉ bởi vì y thật sự đã nợ rất nhiều.

Mấy đời lưu chuyển, y chưa từng quay đầu nhìn lại. Song lần này, y đã quay về thế giới do y nổi giận mà chịu đựng quá nhiều tai nạn kia.

Vĩnh viễn vĩnh viễn, y sẽ không quên những máu tươi vô cùng vô tận đó, những tử vong vô kết vô tận đó, cùng với vô số những cái xác không hồn sống sót, sống không như vậy, người sống như chết. Sẽ không có ai nhớ được những dân đen như kiến đó, sẽ không ai để ý những tử vong đó. Có lẽ khoảnh khắc chứng kiến kia sẽ có cảm khái, sau đó cuối cùng chậm rãi phai nhạt, coi nhẹ, lại tiện tay xóa hết thảy khỏi ký ức.

Trên sử sách, sẽ chỉ ghi nhớ Phương Khinh Trần, sẽ chỉ ghi nhớ Tần Húc Phi. Thiên hạ sẽ chỉ nhớ, Phương Khinh Trần cứu Sở quốc, Tần Húc Phi cứu Tần quốc, họ đều là phụ mẫu tái sinh, anh hùng cứu thế của vô số người.

Thế nhưng, Phương Khinh Trần vẫn chưa từng quên. Chưa từng quên, giữa Tần Sở, đã chết bao nhiêu người, hủy bao nhiêu nhà, y chưa từng quên, đất cằn ngàn dặm, bụi gai khắp nơi từng có.

Y càng biết, chỉ cần mình vừa triệt thân đi, trong vòng ba năm, đấu đá nội bộ Sở quốc tất nổi, trong vòng mười năm, nội chiến quy mô lớn sẽ cực có khả năng bùng nổ.

Mà Tần quốc, tuy rằng tạm thời xem như ổn định, nhưng quốc gia đã mệt mỏi đến bước này, trong mắt người ngoài, chính là thời cơ tốt thừa nó bệnh để đòi mạng. Tần quốc tuy có đội quân thép nhưng quốc lực còn chưa hùng mạnh, nếu còn gặp cường địch, Tần Húc Phi cho dù ứng phó được, đại chiến quá nhiều, tình cảnh người Tần cũng nhất định càng thêm thê lương khủng khiếp.

Bảy trăm năm luân chuyển, bao nhiêu lần tùy hứng mà làm, y kỳ thật chưa hề hối hận, chỉ là, chung quy không thể không tiếc.

Chỉ là không thể không trách cứ mình, có một số việc, không phòng bị chu toàn.

Mà lần này, rốt cuộc quay đầu, hết thảy nhìn thấy, lại vào mắt vào lòng, cả đời khó quên.

Y biết, bất tri bất giác, Tần Húc Phi với y mà nói đã thành một người cực quan trọng, nhưng mà y cũng vẫn tin tưởng, y lưu lại là bởi vì có quá nhiều người và sự, làm y không thể bứt ra, vĩnh viễn rời đi vào lúc này.

Chỉ là, giờ khắc này, dưới ánh dương, trong gió mát, y thản nhiên nằm bên cạnh Tần Húc Phi, lúc theo nhánh cây lung lay, y lại đột nhiên tự hỏi lòng mình.

Có lẽ, Tần Húc Phi quả thật không phải nguyên nhân chủ yếu để y lưu lại. Nhưng mà, nếu không có Tần Húc Phi, nếu chỉ do mắc nợ Tần Sở hai quốc, y liệu còn nhất định lựa chọn lưu lại?

Nắng gắt như thế, chiếu thiên địa vạn vật sáng ngời lóng lánh, mà Phương Khinh Trần, lại không thể trả lời được câu hỏi của bản thân.

Y chỉ lấy ra quyển sách y đã viết rất lâu, lại vẫn chưa từng cho ai biết kia, nhẹ nhàng ném qua.
Bình Luận (0)
Comment