Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 14

Những ngọn đèn đường không ngừng xẹt qua trước mắt, qua tấm kính che của mũ bảo hiểm đẹp như sao băng, gió đêm ở bên tai không ngừng gào thét.

Đường Mộ Dương sắp tức điên rồi.

Hỗn đản, luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy! Có chuyện gì sao không chịu nói ra chứ? Toàn bộ đều giấu ở trong lòng, thà rằng khiến cho mình nghẹn chết cũng không chịu nói ra một lời!

Đường Mộ Dương không phải là thằng ngốc, quen biết với Mộ Dung Cương mười mấy năm đương nhiên là phát hiện ra, gia khỏa kia trong lòng nhất định là đang đè nén chuyện gì đó cho nên mới khác thường như vậy.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì?!

Đường Mộ Dương không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này trong đầu, hiển nhiên là hắn không thể tự đưa ra được đáp án cho mình.

Đạp mạnh chân ga đến số lớn nhất, hoàn toàn không để ý đây là đường quốc lộ trong thành phố bị hạn chế tốc độ, điều khiển chiếc mô tô yêu quý lao đi như bão táp, khiến cho gió đêm quất mạnh vào người mình hơn nữa để có thể hạn bớt nhiệt độ đang thiêu đốt cả tâm hồn và thể xác của hắn.

Bằng vào hiểu biết của Đường Mộ Dương đối với người nọ, vô luận là ai, cũng không có khả năng bắt y một ngày nào đó lại ngoan ngoãn mà nằm dưới thân đàn ông, bày ra bộ dáng *** đãng dụ hoặc.

Đương nhiên, tiểu lưu manh cảm thấy y như vậy là rất tốt. Nhưng vấn đề là, biểu hiện của mình hôm nay hoàn toàn không tốt, thậm chí còn quên mất đi an ủi y, nhưng vì cái gì Mộ Dung Cương ban đầu thì kịch liệt phản kháng, đột nhiên lại trở nên ngoãn ngoãn như vậy? Lại vì cái gì mà sau khi để cho mình tiến vào rồi thì lại đuổi mình ra chứ??

Ngao ô! Tiểu lưu manh hận không thể ngửa mặt lên trời rống to. Đều nói lòng của phụ nữ sâu như đáy biển, cái tên bán nam bán nữ này, lại còn sâu đến khó dò hơn nữa!

Nếu có thể, hắn thật muốn đem cái đầu của gia khỏa kia bổ ra để mà xem xem, rốt cuộc bên trong đang chứa chứa cái thứ loạn thất bát tao gì?!

Phiền chết, phiền chết đi được!

Tiểu lưu manh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng bức bối, xe mô tô càng tăng tốc không kiêng nể gì, hoàn toàn không thèm để ý đến, phía sau đã vô thanh vô tức chui ra một chiếc mô tô của cảnh sát.

Cốc Tâm Dương đuổi theo chiếc xe mô tô màu ngân bạch kiêu ngạo đằng trước, âm thầm kinh hỉ. Hay cho phần tử bất lương nhà ngươi, cuối cùng cũng để cho ta bắt được. Bản cảnh quan nhất định phải tóm được ngươi, phạt ngươi đến không còn cái quần để mặc!

Đường Mộ Dương tuy rằng tâm tình đang rất khó chịu, nhưng thân là tay đua xe chuyên nghiệp, chỉ bằng bản năng, chẳng mấy chốc liền phát hiện ra có người đang đuổi theo mình qua kính chiếu hậu. Tuy rằng không có còi cảnh sát hú vang, nhưng dấu huy hiệu của cảnh sát vẫn có thể thấy rõ.

Tiểu lưu manh cũng không phải chỉ có hư danh, từ nhỏ đến lớn, trốn học, đánh lộn, đua xe, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi tiểu gian tiểu ác nhiều đến vô số kể.

Hiện tại lại vừa vặn tâm tình khó chịu, lập tức nảy ra ý nghĩ xấu xa. Vặn tay ga, bánh trước của xe nhấc lên y như diễn xiếc, chiếc xe rú ga, như con rắn không ngừng luồn lách qua dòng xe phía trước.

Chết tiệt! Chàng cảnh sát đầy tinh thần chính nghĩa biết mục tiêu đã phát hiện ra mình, chửi thầm một tiếng, bật đèn báo hiệu, hú còi đuổi theo.

Hai người không ngừng đánh võng lạng lách ngay trên đường cái biểu diễn một màn quan binh truy bắt cường đạo.

Cơm chiều xong, thân là con rể, Kì An Chi ở trong phòng khách bồi cha vợ chơi cờ giải buồn, mắt thấy kim đồng hồ sắp chỉ đến mười giờ khuya, Đường Lập Hiền có hơi lo lắng,“Sao giờ này Dương Dương còn chưa về?”

Kì An Chi đáp lại,“Cha à, không phải cha nói hôm nay nó đến nhà bạn học cũ chơi sao? Là bạn học nào? Có cần con gọi điện thoại cho nó không?”

Đường Lập Hiền do dự một chút, lắc lắc đầu, thấp giọng nói,“Dương Dương chỉ nói với cha tối nay có lẽ không về ăn cơm chứ chả nói là đi nhà ai cả!”

Kì An Chi cười khẽ, hiểu được. Cha vợ đây là giả bộ ngớ ngẩn để nói dối hộ đứa con nhỏ, sợ con lớn sẽ mắng.

Đồng dạng đè thấp thanh âm,“Kỳ thật Mộ Thần cũng rất thương nó, trước đây nghiêm khắc như vậy là sợ nó không tiến bộ, đi vào con đường hư hỏng.”

Đường Lập Hiền như thế nào lại không biết nỗi lòng của con trai lớn, khẽ than thở,“Lại nói, mấy năm nay cũng là vất vả cho hai đứa. Hầu hạ mấy người già chúng ta, còn phải chăm sóc đứa nhỏ, trăm việc đều đổ lên đầu hai đứa. Trước đây khi ông và mẹ hai đứa vẫn còn sống, một người thì lớn tuổi, một người thì thân thể không tốt, cha biết rất nhiều chuyện đều là hai đứa gánh chịu. Dương Dương mới trước đây, cũng thật sự là rất bướng bỉnh!”

Kì An Chi cười ha hả,“Cha à, nói vậy sao được? Đây vốn là bổn phận của bọn con mà, bất quá chúng con vẫn làm không được tốt, khiến cho Tiểu Dương tức giận mà bỏ đi hơn bảy năm, cha có trách bọn con không?”

Đường Lập Hiền liên tục xua tay,“Việc này không trách các con được, là trong đầu đứa nhỏ đó có chuyện. Cái tính cứng rắn của đứa nhỏ này kỳ thật giống Bích Vân vô cùng. Năm đó Bích Vân vì sinh Mộ Thần mà phải chịu bao nhiêu đau khổ, nhưng dù cha có khuyên như thế nào cũng không chịu từ bỏ, tính của nó cũng hệt như vậy! Không biết suy nghĩ như thế nào mà khăng khăng chạy đi đua xe, mấy năm nay cũng khiến cho các con phải lo lắng nhiều.”

Hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt lộ ra lý giải cùng bao dung.

Kì An Chi đúng lúc hỏi một vấn đề quan trọng,“Cha, vậy cha có biết lần này Tiểu Dương về là về chơi hay là ở lại luôn không? Mộ Thần thực hy vọng nó sẽ ở lại, dù sao công việc của nhà rất nhiều, nếu như nó không chịu quay về tiếp nhận thì sau này biết giao cho ai đây?”

Đường Lập Hiền điểm này đã sớm thông suốt rồi,“Việc này phỏng chừng là không thể! Con khuyên Mộ Thần đừng trông cậy vào chuyện bồi dưỡng em trai nó. An Chi, đây là những lời từ đáy lòng của cha. Cha đã đến tuổi này rồi, chuyện gì cũng đã từng trải qua (chỉ trừ BL là chưa thôi =)). Cái gì sự nghiệp, phát triển, đều so ra kém người một nhà bình an, sum vầy cùng nhau sinh hoạt. Cha biết công ty là tâm huyết bao thế hệ nhà chúng ta, cứ như thế mà buông tay thì đúng là rất đáng tiếc. Mộ Thần đau lòng cha cũng hiểu được, nhưng mà Dương Dương thật sự không có khả năng, nếu như ép nó về thừa kế thì có ý nghĩa gì đâu? Con cũng đừng nên trách cha bất công, thương tiếc đứa nhỏ chịu khổ mà đem trọng trách ném cho đứa lớn, thật sự là Dương Dương nó làm không được đâu! Con nói có đúng không?”

Kì An Chi hơi có chút khó xử “Kỳ thật việc này con cũng đã khuyên Mộ Thần rất nhiều, chỉ là cha à, cha cũng biết rồi đó, vào lúc ông lâm chung đã từng giao phó như vậy với Mộ Thần. Thiên dặn vạn dặn, muốn em ấy chăm sóc tốt cho Tiểu Dương, sau khi nó lớn lên thì giúp nó cưới vợ sinh con, quang môn rộng mở. Tình cảm của Mộ Thần và ông nội sâu như vậy, lời trăn trối của ông em ấy làm sao có thể buông tay được?! Hơn nữa, Tiểu Dương nếu như có sở thích khác thì không nói, nhưng nó lại cố tình chạy đi đua xe. Rủi như mà xảy ra tai nạn xe cộ, làm cho tim của người ta muốn vọt tới tận cổ họng, Mộ Thần có thể không lo lắng sao?”

Lời này cũng khiến cho Đường Lập Hiền buồn rầu,“Việc này hồi đầu cha cũng có khuyên nhủ Dương Dương, nó thích làm gì cũng được, nhưng mà chuyện này thì cha không thể chấp nhận được! Lần trước nghe nói nó xảy ra tai nạn xe cộ làm cho cha sợ chết khiếp, nhưng khi cha hỏi nó thì làm sao nó cũng không chịu nói……”

Cha vợ và con rể đang thì thầm nói chuyện, đột nhiên, cửa phòng bật mở, Đường Mộ Thần tái xám mặt mày đi ra.

“Xảy ra chuyện gì?” Kì An Chi vội vã nháy mắt với người yêu, sợ Đường Mộ Thần nói gì đó dọa đến Đường Lập Hiền.

Đường Mộ Thần nghiến chặt răng mới tận lực bình tĩnh nói,“Không có việc gì, Mộ Dương chạy quá tốc độ trên đường quốc lộ, bị cảnh sát tóm rồi, giờ người nhà phải đi bảo lãnh.”

Đường Lập Hiền lắp bắp kinh hãi,“Chạy vượt quá tốc độ nhiều nhất cũng chỉ phạt tiền là xong, sao nó còn bị bắt? Mộ Thần, con nói thật đi, em con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Mộ Thần cố gắng nhịn xuống tâm tình đang muốn phát hỏa, nói,“Xe mô tô của nó là từ nước ngoài mang về, không có giấy phép, nó lại chẳng mang theo giấy tờ tùy thân gì hết, vì vậy mới bị bắt về sở cảnh sát, cần phải có người nhà đến bảo lãnh thì cảnh sát mới thả người.”

Nga, Đường Lập Hiền mới an tâm,“Vậy hai đứa mau đi đi! An Chi, con đi với Mộ Thần, cha ở nhà đợi, có chuyện gì thì nhanh chóng gọi điện về nhé!”

Ánh mắt kia rõ ràng là đang phân phó cho con rể, thời khắc mấu chốt con phải nhảy vào can, trăm ngàn lần đừng để hai anh em chúng nó huynh đệ tương tàn.

Kì An Chi sống chung với ông hơn hai mươi năm, làm thế nào mà không hiểu ý? Lập tức kéo tay người yêu đi.

Đến khi leo lên xe, Đường Mộ Thần mới nện một đấm lên cửa xe, trên trán nổi gân xanh,“Cái thằng hư đốn, một ngày không gây ra chuyện rắc rối gì thì không chịu được! Nó nào có chạy quá tốc độ thôi a? Là trên đường quốc lộ công nhiên đua xe với cảnh sát, khiến cho hơn hai mươi chiếc xe tông liên hoàn! Còn đánh nhau với cảnh sát ở trên đường cái, thiếu chút nữa đã kinh động đến đài truyền hình! Xem em trai của em đó, thật bản lĩnh biết bao nhiêu!”

Kì An Chi chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể một tay giữ tay lái, một tay vỗ nhẹ đùi người yêu, cười cười,“Nếu như em không muốn anh cũng tông vào đuôi xe người khác thì tạm thời nén giận một chút, được không?”

Đường Mộ Thần hung hăng trừng hắn một cái, cũng là đậu hủ gặp nước chát, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhất thời cơn tức giảm đi hai phần,“Anh tập trung lái xe đi, đừng để ý đến em!”

An toàn là quan trọng nhất, Đường Mộ Thần cũng không muốn giống như cái thằng em trai ngu ngốc kia, gặp phải một đống chuyện phiền toái.

Kì An Chi lại đột nhiên đỗ xe lại ven đường, đưa cánh tay vòng qua đem y ôm vào trong lòng, hôn lên môi y, nhiệt liệt mà triền miên.

Nhiều năm phu phu sinh hoạt, làm cho Đường Mộ Thần không thể kháng cự lại nụ hôn như thế này, thậm chí rất nhanh, đều bắt đầu có phản ứng.

Mất một lúc mới có thể mặt đỏ tai hồng mà đem gia khỏa bá đạo đẩy ra,“Đừng…… em sắp…….”

“Sắp cương sao?” Kì An Chi nhiệt tình gặm cắn lỗ tai mẫn cảm của y, lưu lại ấn ký rõ ràng,“Nếu như anh mà buông em ra, vậy em phải làm sao bây giờ”

“Đi mau đi!” Bên tai Đường Mộ Thần bắt đầu nóng lên, nhưng cơn tức lại tiêu hơn phân nửa.

Sớm đã quen thuộc từ trên xe tìm được cái bình thủy ra, lăn lăn trên mặt, cố gắng làm cho gương mặt mình mau chóng khôi phục lại bình thường. Nhưng nhìn thấy vết ô mai đỏ tươi bên tai mình vẫn hiện rõ qua tấm kính trên xe, khó tránh khỏi nhỏ giọng oán giận,“Thật đáng ghét!”

“Hay là em cũng tạo cho anh một dấu như vậy đi?” Kì An Chi cợt nhả khởi động xe, giống như còn rất chờ mong.

Đường Mộ Thần lườm hắn một cái, kéo cổ áo dựng thẳng lên, đột nhiên nói thầm,“Sao em cứ thấy Mộ Dương rất giống anh, nhất là lúc chơi xấu!”

Kì An Chi cười đến thoải mái,“Nhận được khích lệ, bỉ nhân vô cùng vinh hạnh! Bất quá lát nữa nếu gặp nó rồi thì em đừng mắng nó, làm rõ mọi chuyện đã hẵng tính. Dù cho có là lỗi của nó thật thì cũng mang về nhà đã rồi hãy mắng, được không? Nó đã lớn đến như thế này rồi thì cũng nên chừa cho nó một chút mặt mũi đi!”

“Vậy còn phải xem nó đã làm ra chuyện tốt gì đã!” Đường Mộ Thần tuy rằng vẫn tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng đã sớm nghe theo lời người yêu.
Bình Luận (0)
Comment