Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 16

Kì An Chi xoa lên má người yêu, mỉm cười cổ vũ,“Được rồi, lên tinh thần nào! Mộ Dương không phải là không coi trọng chúng ta, nó chỉ là không biết cách biểu đạt như thế nào mà thôi. Cha nói đúng, gia đình chính là những người quan trọng nhất, không có điều gì quý giá hơn. Đến đây đi, đi tắm rửa một cái, có chuyện gì ngày mai nói sau, được không?”

Đường Mộ Thần lườm hắn một cái, tuy có chút tâm không cam tình không muốn, nhưng vẫn là đi vào phòng tắm. Nhưng mà ──

“Anh đi theo vào làm gì? Đi lấy đồ cho em đi!”

“Không cần!” Người nào đó nhanh chóng lột bỏ chướng ngại vật trên cơ thể hai người,“Cửa ngoài đã khóa trái, ở trong phòng tắm, bên ngoài một chút cũng sẽ không nghe thấy.”

Muốn làm chuyện xấu gì, không cần nói cũng biết.

Lão cha nghễnh ngãng, nhưng lỗ tai cậu em vợ thì lại rất tinh, vẫn là nên làm tốt công tác an toàn trước. Không thể không nói, hai phu phu dù sao vẫn bị ám ảnh không ít.

Đường Mộ Thần đẩy hắn ra ngoài,“Em không có hứng!”

“Anh có a!” Người nào đó đem y ôm lấy, đúng lý hợp tình,“Uy, anh là chồng hợp pháp của em đó nha, em có nghĩa vụ phải thỏa mãn anh!”

Vô lại! Đối chọi gay gắt, “Luật hôn nhân gia đình có quy định không thể ép đối phương phát sinh tình sự nếu người ta không muốn, này tính là cưỡng gian!”

“Không nghiêm trọng như vậy đâu, cùng lắm thì chỉ tính là dụ dỗ gian ***, rồi mới là cùng gian!”

Phốc!

Trực tiếp đem người đẩy vào trong bồn tắm, bản thân cũng nhảy vào, làm ướt người trước càng dễ đối phó.

“Em thật sự là không có tâm tình……” Còn muốn cự tuyệt, nhưng rất nhanh dưới sự khiêu khích của đối phương, trong giọng nói đã có vẻ có chút lực bất tòng tâm.

“Chúng ta đã lâu không làm trong bồn tắm rồi.” Lập tức đem người yêu đặt lên đùi mình, bắt đầu hôn môi tiến hành bước đầu dụ dỗ gian *** ── làm công tác bôi trơn.

Rất nhanh, trong phòng tắm liền vang lên tiếng rên rỉ động lòng người mà Kì An Chi thích nghe nhất. Đem thứ nóng rực của mình vùi vào trong dũng đạo ẩm ướt, khiến cho thanh âm tuyệt vời này càng vang lớn hơn.

Chúc mừng, cùng gian thành công!

“Còn nói không có tâm tình! Không có tâm tình mà làm được đến hai hồi?” Kì An Chi đưa ngón tay chọt chọt đầu mũi người yêu, nhìn gương mặt vì dư âm *** mà vẫn còn đỏ bừng đang say ngủ, rất là hài lòng lẫn tự đắc.

Đem chăn đắp lại cho Đường Mộ Thần, xuống giường rót nước sẵn cho y, lát nữa nhất định y sẽ rất khát. Là lão phu phu, săn sóc nhau nhiều năm, đối với nhu cầu của đối phương đã hoàn toàn hiểu rõ như của chính bản thân mình vậy.

Từ trong tủ lạnh lấy ra hộp sữa rót vào ly thủy tinh, sau đó đặt vào chậu nước nóng, chờ cho sữa ấm dần lên.

“Sao không bỏ vào lò vi ba?”

Đường Mộ Dương gặp đủ chuyện cả đêm, thể lực tiêu hao rất lớn, trên người lại bị thương, tuy rằng đã có bôi thuốc nhưng vẫn rất đau, lăn qua lộn lại ngủ không được, càng cảm thấy đói bụng, bèn xuống lầu kiếm gì đó lót dạ, không nghĩ tới lại đụng phải Kì An Chi.

Kì An Chi quay đầu cười,“Buổi tối uống sữa lạnh sẽ làm hỏng dạ dày, ấm ấm một chút thì tốt hơn. Anh của em năm ngoái kiểm tra sức khỏe thì mới biết hàm lượng a-mi-ăng trong cơ thể của anh em có hơi cao, bác sĩ nói nên sử dụng ít chế phẩm từ lò vi ba, vì vậy mới phải dùng đến cách cổ lỗ sỉ này.”

“Vậy có nặng lắm không?” Làm em trai có chút lo lắng.

“Không có việc gì.” Kì An Chi trấn an hắn,“Chỉ cần chú ý một chút là ổn rồi. Chủ yếu là mấy năm trước bận rộn quá, ăn cơm luôn không đúng giờ, vì vậy toàn phải dùng đến lò vi ba. Thứ này tuy rằng rất tiện, nhưng dù sao vẫn là có bức xạ, tuy rằng em còn trẻ nhưng sau này nhớ nên sử dụng ít một chút nhé!”

Đường Mộ Dương do dự một chút, cuối cùng cũng quan tâm hỏi han,“Công ty…… mấy năm nay rất nhiều việc sao?”

“Đúng vậy!” Kì An Chi thực sảng khoái thừa nhận, nhẹ nhàng giải thích cho hắn,“Đường thị là làm về khoa học kỹ thuật điện tử, vài thập niên trước coi như đang là lĩnh vực hàng đầu, việc làm ăn rất tốt. Nhưng mà hiện nay, công nghệ phát triển quá nhanh, cạnh tranh lại càng khốc liệt. Trong ban quản trị có người quá nóng vội, muốn lấn sang bên mạng inte et, phương hướng thì đúng, nhưng khi vận hành thì căn bản đâu có đơn giản, kết quả là rối tinh rối mù. Mấy năm nay anh trai của em chống đỡ vô cùng vất vả!”

“Mấy lão già đó thì biết cái gì chứ?! Nếu không biết làm thì đừng có làm bậy làm bạ! Sao phải thay bọn họ thu thập cục diện rối rắm?” Tiểu lưu manh vô tâm vô phế đề nghị.

Kì An Chi cười khẽ,“Em thật đơn giản! Em nghĩ anh em có thể bỏ được sao?”

“Cho nên tôi mới nói ảnh bại não rồi!” Đường Mộ Dương căm giận nói, “Nhìn Mộ Dung kìa, anh ta có nhiều sản nghiệp biết bao nhiêu, không phải là thảnh thảnh thơi thơi đi làm thầy giáo sao? Mắc cái gì phải treo cổ trên một cái cây mãi thế? Tôi không hiểu việc buôn bán, nhưng nếu như chỉ muốn kiếm tiền thì cần gì cứ phải làm mãi việc đó?”

Kì An Chi từ từ hỏi lại một câu,“Vậy đua xe nguy hiểm như thế, vì cái gì em cứ nhất định phải làm?”

Đường Mộ Dương nghẹn lời, bắt đầu giở giọng vô lại,“Tôi không thèm nói cho anh, mặc xác các người! Dù sao bảo anh ta đừng đánh chủ ý lên người tôi, tôi sẽ không vào công ty làm việc đâu. Ai, anh không phải là người đàn ông của ảnh sao? Ảnh có việc thì anh mặc kệ à? Tiền từ trước đến giờ ảnh kiếm được cũng đủ để dưỡng lão đi? Thật sự không có cơm ăn thì chả phải vẫn còn có anh nuôi ảnh sao? Nếu không thì để tôi nuôi ảnh cũng được mà?! Đúng là ngoan cố!”

Hắn vừa than thở vừa bực tức, lấy đồ ăn chuẩn bị bỏ đi, ngẫm lại một lát bèn quay đầu trừng vết hôn lộ ra bên ngoài cổ áo của Kì An Chi nói một câu,“Anh cũng nhịn một tí đi, đừng quá ép buộc anh trai tôi. Anh tôi vất vả như vậy mà còn bị anh làm liên tục như thế thì ai mà chịu nổi? Đã bao nhiêu tuổi rồi, coi chừng hư thận đấy! Anh có hiểu không? Bằng không, chưa già đã yếu! Ảnh mà yếu đi rồi thì anh lo mà hầu hạ ảnh a!”

Kì An Chi cười đến cong cả thắt lưng,“Sao anh lại nghe thấy có mùi chua chua nhỉ? Em là bênh vực anh trai em hay là đố kị bọn này ân ái? Nhìn cái mặt đầy bất mãn kia của em kìa, nhóc con, có phải chuyện phòng the không được như ý không?”

Đường Mộ Dương như mèo bị dẫm phải đuôi, nhất thời đỏ mặt tía tai nhảy dựng lên,“Liên quan cái rắm gì đến anh! Anh giữ ý một chút đi! Không biết xấu hổ!”

Kì An Chi càng có thể khẳng định, hai mắt nheo nheo lại,“Quan hệ giữa tình nhân với nhau, làm cho bạn tình được thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần là nghĩa vụ cùng chức trách của song phương. Có gì mà phải ngượng? Thật ra cái kẻ không thể thỏa mãn bạn tình mới cần phải cảm thấy hổ thẹn đó! Chàng trai trẻ à, có muốn anh đây chỉ cho chú vài chiêu không?”

“Không cần!” Tiểu lưu manh hung tợn cự tuyệt, lại giấu đầu hở đuôi phọt một câu,“Anh trai tôi là thằng ngốc nên mới bị anh dụ dỗ đến đầu óc hồ đồ!”

“Biết dụ dỗ người cũng là bản lĩnh đấy chú em ạ! Nếu như chú em không phục thì dụ được một người về coi?” Kì An Chi khiêu khích ném một câu,“Chỗ anh đây có vài cuốn phim hay lắm nhé, chú có muốn không? Nếu muốn thì tự mình đi mà coi, trong máy tính đặt ở thư phòng của anh đấy, ổ H, mật mã là ngày kỷ niệm kết hôn của anh với anh trai chú em đó.”

Cũng không chờ hắn trả lời, Kì An Chi cầm lấy ly sữa đã âm ấm lên bỏ đi,“Học tập đi! Chú em, xem xong đừng có tự ti nhé!”

Đây không cần! Tiểu lưu manh nghiến răng nhủ thầm, nhưng ngoài miệng rốt cuộc không nói gì. Suy nghĩ nửa ngày, không xem cũng phí! Để xem coi thủ đoạn của gã biến thái kia làm sao mà dụ ông anh của mình cũng tốt, thế là hỏa tốc đi lên lầu lấy usb.

Kì An Chi từ đằng sau cánh cửa nhìn thấy, cười thầm, nghĩ nghĩ, từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái hộp nhỏ vẫn chưa khui đặt ở bên cạnh máy tính.

Khi Đường Mộ Dương đi xuống dưới, chỉ thấy máy tính đã mở sẵn, trên màn hình còn viết bốn chữ to,“khuyến mãi đặc biệt”!

Trên cái hộp nhỏ được viết hướng dẫn trắng trợn, gel bôi trơn kiểu mới, có thể khiến cho người yêu của bạn muốn ngừng mà không ngừng được……

Lão lưu manh! Tiểu lưu manh nghiến răng nghiến lợi mắng thầm, nhưng vẫn không chút do dự đem cái hộp nhét ngay vào trong túi quần.

Kì An Chi giúp người yêu uống sữa xong, khi đi ra rửa ly, chỉ thấy cậu em vợ đã bỏ đi rồi. Máy tính đã tắt, cái hộp kia cũng chẳng thấy đâu.

Nhìn thấy từ khe hở cánh cửa phòng của hắn ở trên lầu mơ hồ lộ ra ánh đèn máy tính, nhún nhún vai, thằng nhóc này đêm nay nhất định sẽ hưng phấn quá độ cho coi.

Trở về, ôm lấy lão bà, ở trên bờ môi còn vương mùi sữa của y liếm một cái,“Thấy không, làm anh rể như anh thiệt là chẳng dễ dàng, ngay cả chuyện này cũng phải quan tâm.”

Đường Mộ Thần nhắm mắt ừ hử một tiếng, tự phát tự động chui vào trong lòng hắn, tiếp tục ngủ.

Ngẫm lại mấy lời Đường Mộ Dương mới vừa nói, lại thấy buồn cười, bổ thận? Cần gì nó phải quan tâm chứ?!

“Anh yêu em như thế, sao lại nỡ khi dễ em nè, đúng không? Bất quá bảo bối, xem ra nó đã chấp nhận quan hệ của hai chúng ta rồi, rốt cuộc cũng đã trưởng thành, không còn trẻ con nữa, em nói có đúng không?”

Người trong lòng hừ hừ hai tiếng, hình như có chút phiền, Kì An Chi không ồn ào nữa, ôm lấy đối phương cùng tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Nếu bọn họ biết đối tượng mà tiểu lưu manh động dục, chỉ sợ cũng không thể an tâm thoải mái ngủ ngon như thế.

Thời gian nhoáng một cái đã đến cuối tuần, đêm nay có một chiếc máy bay sẽ đem ai đó tham gia vào cuộc hành trình thân cận cùng với một người hoàn toàn không quen biết.

Mộ Dung Cương từ trong ngăn kéo lấy ra thiệp mời cùng ảnh chụp của ông mình đưa cho, nhìn người con trai cười xán lạn như ánh mặt trời trong hình, thầm hạ quyết tâm, được rồi!

Vô luận là từ tâm linh, hay là thân thể, y phải bắt đầu phát triển một đoạn tình cảm mới, để hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ rối rắm khó nói hiện nay.

Tựa như kẻ trộm lén lấy ra mấy hộp thuốc, xé bỏ vỏ hộp, bỏ vô mấy bình thuốc nhỏ trong suốt nhét cùng với mấy loại thuốc linh tinh hay dùng cho đi du lịch, Mộ Dung Cương lúc này mới an tâm.

Tiếng chuông di động là bài hát Chibi Maruko kêu toáng lên, dọa Mộ Dung Cương nhảy dựng. Vội vàng mở máy, là Kì Hạnh Chi,“Tiểu Cương, buổi tối về ăn cơm sớm một chút, cha sẽ đưa con ra sân bay, ba ba thì mới mua cho con mấy bộ đồ mới đó nha!”

Được. Mộ Dung Cương nhìn thời gian cũng không kém nhiều lắm, tiếp tục về sớm.

Các cô y tá trong bệnh viện líu ríu,“Phát hiện chưa? Trên cổ viện trưởng có hôn ngân! Mấy ngày nay anh ấy đều tỏ ra mất hồn mất vía, tâm thần không yên. Xem, lại về trước tiên rồi.”

“Bạn trai đã trở lại mà, đương nhiên là phải đi nói chuyện yêu đương rồi! Nếu như ngày nào đó viện trưởng có thể sinh em bé sớm thì càng tuyệt hơn!”

“Mình cũng nghĩ như vậy đó! Chúng ta nhất định phải cố gắng làm việc, để cho viện trưởng có thể an tâm yêu đương, cố gắng sinh em bé! Ha ha!”

Các nàng cảm thấy, các nàng thiệt là nhân viên tốt kính yêu viện trưởng đại nhân a, đúng là đáng khen!
Bình Luận (0)
Comment