Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 19

Diêu Nhật Hiên vì để cho đám con cháu thuận lợi đi thân cận, đã hao tốn không ít công phu. Không chỉ có bao vé máy bay, ngay cả khách sạn cũng đã chuẩn bị tốt. Máy bay vừa hạ cánh đã có xe hơi của khách sạn ra đón. Khiến cho tiểu lưu manh muốn tìm cơ hội đánh nhau với người ta cũng không có, đành phải ngoan ngoãn trèo lên xe.

Cốc Tâm Dương nhịn cười vỗ vai hắn,“Còn nhiều thời gian mà! Dù sao cũng ở chung một khách sạn, không lẽ bọn họ có thể bỏ trốn được sao?”

Bọn họ sẽ không bỏ trốn, nhưng hai kẻ đó lại ngồi cạnh nhau vai kề vai nói chuyện đến là vui vẻ!

Đường Mộ Dương đen mặt trừng cái đôi tuấn nam mĩ nam không coi ai ra gì kia, đố kỵ đến hai mắt tóe ra lửa. Đúng là không thể nhìn nổi nữa! Nhưng mà nếu không xem thì hắn lại càng không chịu đựng nổi!

Mộ Dung Cương rất ghét ánh mắt đó, trông giống như mình và hắn thực sự có một chân vậy. Nhưng mà thực tế, bọn họ ngoại trừ đêm đó xảy ra một màn tính sự mà lại còn bỏ dở nửa chừng thì coi như là chẳng có gì hết!

Tiểu lưu manh này khẳng định là bệnh cũ lại tái phát, cố ý ở trước mặt Đổng Uyển Khanh hành động như vậy, chính là vì không muốn để cho mình được yên ổn, phá hỏng kế hoạch thân cận của mình!

Mộ Dung Cương càng nghĩ càng tức giận, mà càng tức giận thì lại càng muốn nhanh chóng hoàn thành lần xem mắt này. Tuy rằng y đối với Đổng Uyển Khanh không được tính là quen biết gì nhiều lắm, nhưng cậu ta lại là người mà ông nội đích thân chọn lựa, đương nhiên là không thể kém cỏi rồi. Huống hồ khí chất của Đổng Uyển Khanh lại tương đối giống như Mộ Dung Liệt, tuy rằng cũng không hay ho gì, nhưng mà y lại càng dễ thích nghi.

Thế là cứ như thế, Mộ Dung Cương nhanh chóng ra một quyết định trọng đại, chỗ thuốc mà mình mang theo, lần nhay nhất định phải phát huy công dụng!

Kì Khang Chi muốn ở lại đón người nên đương nhiên là cùng bọn họ mỗi người đi một ngả. Dù sao hắn có ở lại thì cũng chỉ khiến cho không khí càng thêm xấu hổ mà thôi, được độc lai độc vãng thì càng mừng.

Gia khỏa Đường Mộ Dương kia tuy rằng làm người ta chán ghét, nhưng thực sự chẳng đáng sợ, cùng lắm thì mình đánh cho hắn một trận thành đầu heo là được. Chỉ là có hơi lo lắng, Tiểu Cương có thể nào vì giận dỗi với tiểu lưu manh mà tùy tiện lựa chọn cái người xa lạ kia không?

Nói thật, Kì Khang Chi cũng không để ý đến gia khỏa họ Đổng kia lắm.

Gia khỏa kia vừa nhìn thì thấy chính là kẻ biết nói năng ngọt xớt, thuộc kiểu phúc hắc, Tiểu Cương đơn thuần như vậy, không chừng sẽ bị đối phương ăn sạch mất? Ba ba cũng thật là, sao lại coi trọng người như vậy?

Trong khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì trên loa ở sân bay phát ra thông báo, chuyến bay của tiểu nam sinh kia cũng đã đến nơi.

Vôi vàng nhắn tin qua: Tôi đang ở cửa chờ cậu, mặc áo màu đen.

Ngẫm lại thì hình như người mặc áo màu đen ở đây cũng hơi bị nhiều, lại nhắn thêm một chút, có vali màu nâu.

Tin nhắn gởi đi thàn thông, Kì Khang Chi nhìn lại ảnh chụp thiếu niên kia, vội vàng nhìn theo hướng dòng người đang đi ra, sợ để cho con cá nhỏ của cậu cháu mình lọt mất.

Một lát sau, vẫn không thấy người đâu, nhưng lại nhận được tin nhắn:

Anh sao lại mặc áo in hình cái vali vậy? Chắc là nhìn ngộ lắm! Tôi đang đợi hành lý, anh đợi tôi một chút.

Kì Khang Chi nhớ lại nội dung tin nhắn vừa nãy của mình, là lỗi ngôn ngữ, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra một chút tiếu ý. Đây là kiểu nam sinh ngây thơ trong sáng, lại nhắn trả một tin nhắn: Không cần lo lắng, cứ từ từ.

Chỉ là từ từ này cũng đã kéo dài đến hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi thì một thiếu niên vác hai cái túi du lịch mới từ bên trong hộc tốc chạy ra.

Đúng là rất dễ nhận ra, cậu ta giống hệt như trong ảnh chụp, hơn nữa hành động của cậu ta đúng là quá bắt mắt, muốn không để ý đến cũng khó.

Kì Khang Chi vẫy tay với cậu ta, thiếu niên nọ lại hốt hoảng nhìn khắp nơi, đảo mắt qua người hắn mấy lần, nhưng mà lại không hề dừng lại.

Mình vô hình như vậy à? Kì Khang Chi đành phải tha túi hành lí đi lại chỗ cậu ta, vỗ nhẹ vai cậu,“Chào!”

Thiếu niên giật mình quay đầu lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì thế mà văng ra, trúng phải mặt Kì Khang Chi, không hiểu sao tim hắn không nhịn được mà giật một cái.

Không thể không thừa nhận, Hà Hải Trừng đã nhặt được bảo bối.

Thiếu niên có một đôi mắt to trong vắt, tương xứng với gương mặt tròn tròn trẻ con của cậu ta, khiến cho cậu ta càng thêm khả ái, người gặp người mến.

Mà bảo bối lại càng ở chỗ là không phụ thuộc vào vẻ bề ngoài của cậu ta, mà là nằm ở ── tính cách.

Kì Khang Chi nhanh chóng nhìn qua thân thể tinh tế của thiếu niên dưới một chiếc áo thun chữ T rộng thùng thình cùng một chiếc quần bò, không cần nhìn nhiều, chỉ cần dùng mũi ngửi, hắn cũng có thể cảm giác được, thiếu niên này có thể chất giống hệt như Tiểu Cương.

Thật không biết Hải Trừng đào ra được bảo bối này từ đâu, trách không được lại lo lắng gấp gáp như thế. Kì Khang Chi đang tính tự giới thiệu, lúc này mới nhớ ra, thiếu niên này tên gì? Hải Trừng quên không nói cho hắn rồi!

Thiếu niên chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái liền ngượng ngùng cúi đầu, cần cổ trắng như tuyết rất nhanh được nhuộm một màu đỏ như son,“Anh…… anh đã đến rồi, tôi là…… là lần đầu tiên đi du lịch một mình, tôi không biết…… Ngô, không biết chỗ hành lý này có thể trực tiếp mang lên máy bay nên mới đem đi ký gửi.”

Cậu ngượng ngùng ôm đầu,“Anh đừng cười tôi nha?”

Có! Kì Khang Chi lộ rõ ý cười trên mặt, cũng không biết vì sao, đột nhiên lại có cảm giác muốn trêu chọc cậu bé này.

Đột nhiên điện thoại của thiếu niên vang lên.

“Bảo Bảo, con tìm được người chưa?”

“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Thiếu niên luống cuống tay chân tiếp điện thoại, mặt càng đỏ hơn.

Bộ dạng thẹn thùng, tựa hồ như không biết trốn đi đâu của thiếu niên này khiến cho Kì Khang Chi đột nhiên nhớ tới chú chuột bạch mà chị tư Ái Chi lúc trước nuôi, làm cho người ta rất muốn tóm lại mà hung hăng xoa nắn một phen.

Bất quá Kì Khang Chi cố nhịn xuống, người có thể làm như thế không phải là hắn.

Đợi cho thiếu niên gọi điện thoại cho người nhà, bảo đảm chính mình rất an toàn, đợi đến khi về khách sạn sẽ gọi về một lần nữa báo bình an, lúc này Kì Khang Chi mới tự giới thiệu,“Xin chào, tôi là Kì Khang Chi, là chú năm của Hà Hải Trừng.”

Đôi mắt của thiếu niên càng trở nên tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cũng tạo thành chữ o thật to,“Anh…… anh không phải……”

“Hải Trừng bị kẹt xe, lỡ chuyến bay, đang đón chuyến tiếp theo. Dự tính là khuya mới tới. Sáng ngày mai cậu mới có thể gặp được nó. Số điện thoại của cậu là nó cho tôi. Được rồi, chúng ta về khách sạn trước đi.”

Sạch sẽ lưu loát nói rõ ràng, Kì Khang Chi tha chú chuột bạch còn mơ hồ không hiểu lắm đi lên xe.

Đáng thương cho chú chuột bạch đang tràn ngập kinh hỉ hóa thành u oán, một đường cúi gằm mặt, bĩu môi, rõ ràng tỏ vẻ bất mãn.

Vấn đề này tạm gác lại chờ Hải Trừng đến thu dọn đi! Kì Khang Chi đoán được cậu bé này có khả năng đã hiểu lầm, nhưng hắn cũng chả buồn quản.

Đến khách sạn, phòng đã sớm đặt tốt, mấy người trẻ tuổi đến trước đã sớm chọn tốt phòng cho mình. Vốn muốn chọn một mình một phòng, và là phòng tránh xa bọn họ, nhưng mà quay đầu nhìn sang thì thấy trong mắt chuột con lộ rõ vẻ khiếp đảm, Kì Khang Chi đành phải nói với nhân viên phục vụ,“Cho chúng tôi ba gian phòng liền nhau, trước đưa chìa khóa hai gian, giữ lại một gian sát bên cạnh, tối nay sẽ có người đến ở, là người nhà của chúng tôi.”

Nhân viên phục vụ xem xét tình trạng phòng trống trong khách sạn,“Thật có lỗi, không có ba gian sát cạnh nhau đâu ạ. Anh xem như vậy được không, các anh vẫn ở cùng một tầng, hai phòng cạnh nhau, hành lang bên kia tôi sẽ để lại một gian cho bạn của các anh, cũng không cách nhau xa lắm.”

Thôi cũng được. Kì Khang Chi đồng ý, chuột con mới lấy giấy chứng minh ra để đăng ký phòng, cuối cùng thì hắn cũng biết được tên đầy đủ của cậu, Hứa Gia Bảo.

Thật đúng là…… cái tên lỗi thời!

“Cậu hai mươi hai tuổi rồi?” Kì Khang Chi nhìn năm sinh ghi trên chứng minh của cậu ta, tỏ vẻ không tin được. Còn tưởng cậu ta là học sinh trung học, vậy mà cậu ta cư nhiên chỉ kém bọn hắn có ba tuổi.

Hứa Gia Bảo dường như có vẻ sợ hắn, di di mũi chân lắp bắp,“Tôi…… tôi vừa tốt nghiệp đại học. Đang chuẩn bị đi thực tập thì, lão Hải…… Ách, anh ấy để cho tôi đến chỗ trường của anh ấy thực tập.”

Lão Hải? Kì Khang Chi sửng sốt, lập tức hiểu được là nickname của Hà Hải Trừng. Trách không được Hải Trừng còn muốn tiếp tục học, khẳng định là vì tên nhóc này.

Mỉm cười, đưa chìa khóa phòng cho cậu ta, “Đi, chúng ta đi lên đi!”

“Xin đợi một chút!” Nhân viên nhiệt tình đưa cho họ hai tờ quảng cáo,“Vì hoan nghênh các vị đến khách sạn chúng tôi, đêm nay khách sạn có tổ chứ một bữa tiệc mời tất cả vị khách đến tham dự. Ở đây là tờ lịch trình, hai ngày sau đều đã được chuẩn bị một loạt hoạt động, nếu có hứng thú các vị có thể báo danh tham gia. Còn đây là sách hướng dẫn du lịch, giới thiệu danh lam thắng cảnh của bản địa để các vị tham khảo. Nếu như các vị có nhu cầu đặc biệt gì thì có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ tận lực thu xếp.”

Lần đi thân cận này cũng được đấy chứ!

Kì Khang Chi đảo một lượt sơ qua, quả thật là ở đây an bài không ít hoạt động tập thể, vì muốn tạo cơ hội cho những người độc thân làm quen với nhau.

Cái đó tính sau, trước mang theo chuột con lên lầu. Đưa cậu ta về phòng, còn săn sóc mà hướng dẫn cho cậu ta cách sử dụng các loại đồ điện cùng với vòi nước ấm, bảo đảm cậu ta có thể xoay sở một mình được, lại hẹn tối nay đến giờ cơm sẽ đến đón cậu ta, Kì Khang Chi mới trở về phòng.

Hứa Gia Bảo vừa đóng cửa, liền rên lên một tiếng lăn lên trên giường. Cậu đoán nhầm rồi, nhầm rồi! Mất mặt quá đi!

Bất quá người con trai này, thật là đẹp trai nga, cậu thiệt muốn chảy nước miếng……

Khách sạn này thật là tốt, từ cửa sổ của bất kì phòng nào cũng có thể nhìn thấy biển cả mênh mông.

Kì Khang Chi tắm rửa xong, đứng trên ban công ngắm cảnh, uống cà phê, thưởng thức cảnh biển hoàng hôn.

Bỗng dưng, dưới lầu truyền đến động tĩnh hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Tiểu lưu manh đắc ý dào dạt cướp được phòng sát vách của Mộ Dung Cương, cũng đem Cốc Tâm Dương an bài ở cách vách phòng mình, nhưng mà hắn lại không cách nào ngăn cản Đổng Uyển Khanh mặt dày kia công khai tiến vào phòng của Mộ Dung Cương phòng, cũng tựa bên lan can, nhàn nhã híp híp mắt nhìn hắn,“Tôi nói anh dùng cái đầu một chút có được không? Tiểu Cương đã nói là cậu ấy không muốn nhìn thấy anh, sao anh cứ mặt dày mày dạn quấn lấy cậu ấy? Anh có biét hai chữ liêm sỉ viết thế nào không?”

“Thế thì mày biết viết hả? Làm kẻ thứ ba chen vào chính giữa, da mặt của mày cũng chả mỏng là mấy!”

“Cái gì là kẻ thứ ba, bọn tôi là quang mình chính đại được hai bên gia trưởng thông qua đó! Tôi và Tiểu Cương rất nhanh sẽ tay trong tay bồi dưỡng tình cảm, anh đố kỵ chớ gì?!”

“Mày cứ mà nằm mơ giữa ba ngày đi! Tao nói cho mày biết, tao và Tiểu Cương đã từng……”

“Đường Mộ Dương!” Mộ Dung Cương vừa tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra, lạnh lùng trừng tiểu lưu manh,“Có muốn đùa giỡn thì cũng một vừa hai phải thôi! Tôi sẽ cho chú biết, ai mới là kẻ nằm mơ!”

Y đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Đổng Uyển Khanh, chủ động hôn lên môi đối phương.

Đổng Uyển Khanh uyển khanh cười, mỹ thực dâng lên tận miệng há có thể bỏ qua? Một tay đỡ lấy đầu Mộ Dung Cương, một tay ôm ngang thắt lưng y, rất nhanh liền chuyển thủ vi công, công thành chiếm đất.

Mộ Dung Cương ngây ngô làm sao là đối thủ của người ta được? Rất nhanh liền chống đỡ không ngừng, mở miệng dẫn sói vào nhà, mặc cho đối phương chiếm cứ khoang miệng của y, hút hết dưỡng khí, cũng cướp đi lý trí của y.

Nhận thấy thân mình của Mộ Dung Cương đã muốn nhuyễn xuống, Đổng Uyển Khanh vẫn còn nhàn nhã mà nhìn Đường Mộ Dương đang đứng ở ban công phòng bên cạnh khiêu khích liếc mắt một cái, thay đổi góc độ, để cho hắn có thể nhìn thấy được lưỡi của mình như thế nào ra vào khoang miệng của Mộ Dung Cương, khiến cho y phát ra tiếng rên rỉ êm tai, rồi mới ôm lấy con mồi lúc này đã bị mình hôn đến choáng váng, vừa hôn vừa đi vào trong phòng.

Thằng khốn này, nó thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!

Kì Khang Chi đứng trên lầu sắc mặt thay đổi, một cà phê nóng đổ xuống cả tay mình lúc nào cũng không hay! Cả đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải ngăn lại!

Tác giả:

Cám ơn mọi người đã tặng bánh ngọt, ngao ô, trước cắn một ngụm lại cho Tiểu Cương nè, cưng phải bồi bổ thật nhiều, chuẩn bị tốt để sinh bánh bao nha!

Tiểu Cương xấu hổ, người ta không cần!

Hung tợn, không được không cần!

Táo nhỏ nổi giận, lão bà của ta không ăn đồ ăn người ta đã nếm qua!└_┘
Bình Luận (0)
Comment