Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 23

Nóng, nóng quá.

Phóng nhãn nhìn khắp bốn phía, tất cả đều là một mảng màu xanh rì. Dưới ánh mặt trời chói chang, tản mát ra một loại hương khí nhẹ nhàng dễ ngửi. Ở trên mặt đất, muôn vàn loài hoa đang khoe sắc.

Dưới ánh mặt trời, khung cảnh thật tuyệt mỹ khiến cho người ta mê muội, mà những con người ở giữa khung cảnh này, càng làm cho người ta mê muội.

Cha ngồi xếp bằng trên thảm đặt dưới tàng cây, nắm tay ba ba, đàn cây dương cầm mini, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái khiến cho những chú chim đang đậu trên cây cũng rất thích thú, vui vẻ họa theo.

Bọn họ đều cười rất tươi, đẹp đến mức mê hoặc lòng người. Đôi mắt tựa hồ như phát ra tia sáng lấp lánh, càng thêm đặc biệt mê hoặc.

Không biết như thế nào mới có thể biểu đạt được vui sướng trong lòng mình, bé trai chỉ biết tung tăng chạy tới chạy lui bên cạnh. Thỉnh thoảng hái một bông hoa nhỏ, tóm lấy một chú ốc sên, cặp chân ngắn ngủn nhảy nhót đến vùng cây cỏ rậm rạp, bé cảm thấy mình giống như là siêu anh hùng dũng cảm trong truyện tranh vậy.

Cho dù là đầu đầy mồ hôi, bé con cũng không chịu dừng lại, bởi vì thật sự là rất thích, rất thích loại cảm giác vui sướng có thể xuất ra mồ hôi như thế này. Cho nên không thể dừng lại được, cho nên vẫn muốn chìm đắm mãi mãi trong cảm giác ấm áp như thế này.

Ví dụ như, bây giờ.

“Không……” Mộ Dung Cương vừa mở miệng, bất giác liền mang theo giọng mũi như sắp khóc, giống như một con thú nhỏ đang bất lực mà cầu xin lòng thương của kẻ khác.

Thân thể đã bị người hoàn toàn mở ra, chỉ chờ động tác ngắt lấy cuối cùng, nhưng mà cái kẻ hái hoa kia, dường như vẫn chưa vừa lòng, còn đang siêng năng làm công tác chuẩn bị, muốn để bước cuối cùng càng thêm hoàn mỹ.

Cúi đầu kinh hô, nhũ thủ bên phải vừa mới thoát khỏi vận mệnh bị chà đạp, bên trái đã ngay lập tức rơi vào ma khẩu. Thân thể ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ khẩn trương, nhưng vẫn là không dám lên tiếng.

“Ngô……” Tiếng rên rỉ cố gắng kềm nén vẫn là bật ra, mang theo lời cầu xin,“Đủ rồi.”

“Không đủ!” Tiểu lưu manh nắm quyền chủ đạo vẫn tiếp tục cắn mút quả anh đào, một bàn tay an ủi quả anh đào còn lại để nó khỏi cô đơn, một bàn tay tiếp tục lần mò xuống dưới xoa nắn hạ thân của y.

Mộ Dung Cương vóc dáng mặc dù cũng tính là cao, nhưng vì bị thể chất ảnh hưởng, bộ vị nam tính của y so với của đàn ông bình thường vẫn là nhỏ hơn một chút, bất quá ngoại hình lại phi thường khả ái, thanh tú đẹp lòng người. Đương nhiên bây giờ đã không còn giống như lúc bình thường, không chỉ có cao cao dựng thẳng lên, trên đỉnh còn không ngừng tiết dịch ra, trông càng mê hoặc người khác.

Đã trải qua một lần thất bại, hôm nay Đường Mộ Dương không có tùy tiện tiến vào, vẫn thực kiên nhẫn làm công tác tiền diễn.

Sau khi hôn môi, khơi mào *** của Mộ Dung Cương mới thử vươn tay, mở rộng hoa huy*t của y, nhẹ nhàng vén bộ lông ra, mấy ngón tay thay phiên nhau xoa xoa nhẹ nhàng ở bên ngoài, để cho hai cánh hoa ngọc chậm rãi thả lỏng, mở ra, tiết ra mật dịch trong suốt.

Một giọt, hai giọt, rồi mới chậm rãi hội tụ thành một dòng suối tinh tế, thấm ướt tay hắn, cũng thấm ướt tấm nệm dưới thân.

Mộ Dung Cương sống chết cũng không chịu bật đèn, y biết bộ dạng của mình lúc này là như thế nào, cho dù nhắm mắt lại, y cũng cỏ thể cảm nhận được rõ ràng phản ứng của thân thể.

Phía dưới, khẳng định đã ướt nhẹp rồi. Tuy rằng Đường Mộ Dương săn sóc đặt một cái khăn ở dưới, nhưng này không phải giấu đầu hở đuôi sao? Nếu mở đèn, chắc y sẽ xấu hổ đến chết mất.

Sao vậy chứ…… sao lại chảy nhiều nước như vậy?

Tiểu lưu manh hiếm khi mới đứng đắn được như thế này, một câu thô tục bẩn ngôn đều không có nói ra, nhưng đây cũng không có nghĩa là Mộ Dung Cương sẽ không nghĩ đến, chả phải mọi người thường nói, nước càng tiết ra nhiều thì tức là thân thể càng ──

Y thật sự không nói nên hai chữ cuối được nữa, sao mình lại là loại người như thế chứ?

Mộ Dung Cương vẫn cho rằng, dù thân thể của mình có không giống người thường đi chăng nữa, nhưng nhiều năm thanh tâm quả dục sinh hoạt như vậy, y tin rằng mình hoàn toàn có thể khống chế được thân thể mình.

Nhưng mà không được, hoàn toàn không được!

Khi tiểu lưu manh cả người trần truồng bắt đầu quấn lấy y, y liền không thể khống chế mà run rẩy cả người. Khi hai chân trơn bóng của y tiếp xúc với hai chân cường tráng của hắn thì, y liền không thể khống chế mà tự giác mở rộng hai chân ra, tự phát tự động mà quấn lấy hai bên sườn của hắn.

Khi lý trí ý thức được mình vừa làm ra hành động gì, Mộ Dung Cương thật sự là tưởng muốn đào hố chôn mình cho rồi!

Nếu khi đó Đường Mộ Dương nói ra bất kì câu gì, cho dù chỉ là đùa giỡn, y đều tuyệt đối sẽ không thể chịu nổi mà đem hắn đá xuống giường đi.

Nhưng mà tiểu lưu manh không có, chỉ là phối hợp với động tác của y, ghé vào trên người y. Dùng một cái ôm dịu dàng nhất mà ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn xuống.

Từ thật cẩn thận trúc trắc cho đến khi bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, hai người cũng bất quá chỉ là hôn bốn lần mà thôi. Đến khi cảm nhận được khoái hoạt khiến cho người ta hít thở không thông, hai người đều có chút ngạc nhiên. Nguyên lai bọn họ không phải rất ngốc, nguyên lai loại chuyện này thật sự có thể vô sự tự thông.(aka không cần dạy đã biết ^3^)

Nhất là Đường Mộ Dương sau khi nếm được ngon ngọt rồi thì càng thêm dụng công căn cứ theo bài bản đã học được tối hôm đó, khai phá thân thể Mộ Dung Cương.

Vành tai của y thực mẫn cảm, cổ thực mẫn cảm, thắt lưng thực mẫn cảm, lưng thực mẫn cảm, hai bên đùi cũng thực mẫn cảm, mà hai đóa thù du hồng nhạt hơi lớn hơn so với đàn ông bình thường lại càng vô cùng mẫn cảm.

Một ngụm cắn lên, có thể rõ ràng cảm giác được toàn thân y đều run rẩy. Mà hoa huy*t cũng là co thắt lại, rồi mới từ từ, từ từ tiết ra mật dịch.

Thật muốn hút ra sữa thử một lần quá! Đến lúc đó hắn bên trái hút một ngụm, bên phải hút một ngụm, sẽ đem dòng sữa tươi kia cho y tự nếm thử, không biết nó sẽ có vị như thế nào nhỉ, thật đúng là mong đợi quá a!

Tiểu lưu manh bề ngoài trông có vẻ văn nhã đấy nhưng kỳ thật có cả một bụng lời thô tục, tư tưởng *** tà chiếm đầy đầu óc, nhưng mà sợ Mộ Dung Cương tức giận nên tạm thời phải nén lại trong bụng, dùng sức nhịn, nhịn, nhịn…

Bất quá hiện tại tựa hồ cũng không kém nhiều lắm, ngón giữa đã có thể thoải mái vói vào hoa kính, lại thêm một cây thử xem, ngô, cũng không thành vấn đề.

“Đừng lộng nữa!” Mộ Dung Cương thật sự chịu không nổi, ngón tay đảo vòng ở trong hoa kính, khiến cho cơ thể của y ngứa ngáy vô cùng, sắp khiến y phát điên rồi,“Là đàn ông thì nhanh tay chút coi, đừng có cọ cọ như vậy nữa!”

Nếu còn tiếp tục làm như thế này nữa, y không dám cam đoan mình có thể hay không chủ động lên tiếng trước, cầu hắn đến thao chính mình, vậy rất mất mặt!

Tiểu lưu manh còn có hơi do dự,“Có thể không? Tôi coi trong phim, người ta còn bỏ đến ba ngón tay vào.”

Cái tên ngốc này coi cái gì vậy trời? Mộ Dung Cương thật muốn cắn người, hung hăng nói,“Đó là người ta làm phía sau, ở chỗ này đâu có giống……”

Nói xong lời này y thật muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi! Rốt cuộc mình vẫn là nói ra tiếng, tuy rằng không có cầu xin rõ ràng, bất quá ý tứ này, không phải cũng giống nhau sao?

Đường Mộ Dương ngơ ngác, sau khi hiểu ra, trong lòng mừng như điên!

Hay cho tiểu yêu tinh nhà cưng, cuối cùng cũng có lúc cầu xin anh đây! Hắc hắc hắc, bây giờ trước chiều cưng, đợi cho cưng quen rồi, xem lão công điều giáo cưng như thế nào?!

Mộ Dung Cương biết hối hận cũng chả ích gì, chỉ có thể cắn môi, quay mặt qua một bên, ở trong bóng tối nhắm chặt hai mắt giả đà điểu, đương nhiên vì vậy mà không thể thấy tiểu lưu manh ở trong bóng đêm, lộ ra ánh mắt đắc ý mà giảo hoạt.

“Vậy là có thể sao?” Tiểu lưu manh cố ý càng thêm ôn nhu, đem hạ thân đã cương cứng nóng rực đặt trước hoa huy*t, từ từ đẩy vào,“Có đau không?”

Mộ Dung Cương quyết định đánh chết cũng không hé răng, nhưng mà tiểu lưu manh xấu xa nhất định phải bắt y lên tiếng cho bằng được,“Cậu không nói cho tôi biết, tôi sợ sẽ làm đau cậu, nếu như cậu không nói, có phải cảm thấy đau không, vậy tôi không vào đâu!”

Mộ Dung Cương lắc lắc đầu, tiểu lưu manh làm bộ không phát hiện, híp híp mắt cười đểu,“Rốt cuộc có đau hay không?”

Cuối cùng gian nan mở miệng, vo ve như muỗi, nhẹ nhàng phun ra một chữ,“Không.”

Cái đầu nóng cháy chui vào được, lại hỏi,“Như vậy có đau không?”

“Không……” Cuối âm lộ ra một phần kiều mỵ, là khát vọng được lấp đầy dục vọng mà ngượng ngùng kêu lên.

Lại đi vào một chút,“Như thế này thì sao?”

“Ân ư……” Có hơi trướng trướng, bất quá còn có thể thích ứng. Theo bản năng vặn vẹo thân mình một chút, lại khiến cho cái thứ kia tiến vào càng sâu.

“A!” Kinh hô, sao mình lại không nhịn được chứ? Đây có thể không làm cho người ta nghĩ đến mình rất ham muốn?

Tiểu lưu manh quả thật là đang có ý tưởng này.

Mẹ nó, yêu tinh này cư nhiên để cho mình thượng, mình có thể không lo lắng sao? Hắn còn chưa có chuẩn bị tốt tiền hí đâu! Nhưng mà nếu như đã tiến vào rồi thì không cần phải khách khí nữa!

Giữa lấy thắt lưng y, nâng mông y lên, dùng sức đâm mạnh, phọp một tiếng, cả cự vật đã hoàn toàn xâm nhập.

“A ô!” Chưa bao giờ bị đâm sâu như thế khiến cho Mộ Dung Cương la hoảng lên, nhưng mà càng khiến cho y giật mình chính là, dù bị tiến sâu vào như thế mà y vẫn không cảm thấy đau? Ngược lại giống như là vừa mới thoát khỏi một cái đường hầm chật hẹp, cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.

Trải nghiệm như thế này là lần đầu tiên trong cuộc đời của y, trong nháy mắt đầu óc như trắng xóa, tất cả lý luận y học đều văng đến chín tầng mây, không biết nên ứng phó như thế nào.

Y không biết nên làm sao, tiểu lưu manh biết.

Bản năng nói cho hắn một chữ, động.

Đầu tiên là nhẹ đong đưa thắt lưng,“Cảm giác như thế nào?”

Mộ Dung Cương nói không ra lời, nhẹ hừ một tiếng. Cảm giác này, thật là kì quái! Không có cái loại cảm giác dục tiên dục tử như trong sách mô tả, dường như cái vận động pít-tông trong cơ thể y, khi phân thân của đối phương tiến vào rút ra thì có chút trướng đau mà thôi. Còn không bằng tiền diễn, làm cho y cảm thấy thật thư thích.

Thấy y tựa hồ có thể thích ứng, tiểu lưu manh tăng thêm tốc độ,“Như vậy có thể chứ?”

Ngô, cảm giác thế này tựa hồ được hơn. Trong cơ thể bắt đầu gia tăng khoái cảm, nhưng mà không giống với khi làm tiền hí lắm, loại cảm giác này càng thêm kích thích.

Mộ Dung Cương không có trả lời, nhưng tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề hòa cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng không khống chế được chính là lời cổ vũ tốt nhất.

Xem lão tử làm sao giết chết cưng! Tiểu lưu manh càng đánh càng hăng, tốc độ đong đưa càng lúc càng mạnh.

Mộ Dung Cương chịu không nổi, hơi thở dồn dập, giống như rơi xuống một bể nước sâu không thấy đáy, vội vàng tìm kiếm một khúc gỗ cữu mạng. Nắm chặt hai bắp tay Đường Mộ Dương, đôi chân thon dài quấn chặt lấy eo hắn.

Tiểu lưu manh hoàn toàn không còn cố kỵ gì nữa, tóm lấy đôi chân y tách rộng ra, trọng tâm hướng về phía trước, vọt vào càng thêm sâu.

“A ô ──”

Trong phòng vang lên tiếng nức nở không thể khống chế Mộ Dung Cương, như tiếng trẻ con khóc nỉ non, lại không phải vì đau đớn, mà là cực độ sung sướng và vui mừng.

Thao!

Tiểu lưu manh sắp phát cuồng rồi, kêu lên phiến tình như thế, kẻ không khống chế được chính là hắn thì có!.

Mạnh mẽ lôi y dậy, muốn ngăn chặn tiếng rên rỉ của y, nhưng mà tư thế cơ thể thay đổi càng làm cho hỏa long nóng rực biến hóa góc độ, đâm vào càng sâu.

Mộ Dung Cương thét lên, Đường Mộ Dương liền cảm nhận được đóa hoa kính đang ngậm chặt lấy huynh đệ của mình run rẩy kịch liệt, rồi một cỗ nhiệt lưu phun lên trên bụng hắn.

Tiểu yêu tinh này, y cư nhiên tới cao trào trước! Thật là không có nghĩ đến hắn mà!
Bình Luận (0)
Comment