Tiểu Mẹ Kế

Chương 13

Từ lúc gặp nhau đến giờ Tần Tuyết Phùng chưa từng gọi tên y.

Đây là lần đầu tiên.

Tước Miên nghe tên mình thốt ra từ miệng hắn với ngữ khí như đang tỏ tình thì cả người đều ngơ ngẩn. Y vô thức muốn nhận lời Tần Tuyết Phùng, dù sao cũng chỉ cần gật đầu nhẹ một cái mà thôi.

Tần Tuyết Phùng chậm chạp giơ tay ôm mặt y. Y đu bám lên người Tần Tuyết Phùng, thân thể kề sát vào nhau, dường như cả trái tim cũng đập chung một nhịp.

Tước Miên muốn nhận lời hắn.

Sửng sốt hồi lâu, Tước Miên mới bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt.

Trong lòng y cực kỳ rung động nhưng vẫn còn giữ lại lý trí. Nội tâm đấu tranh dữ dội, y ấp úng cúi đầu tránh né ánh mắt Tần Tuyết Phùng nhưng lại bị hắn nắm cằm bắt ngẩng lên.

Tần Tuyết Phùng hỏi: "Sao tự nhiên đờ ra thế?"

Lúc này Tước Miên không thể trốn tránh bằng cách giả vờ ăn cơm như lần trước nữa, nhưng y không muốn nói dối, cũng không muốn làm Tần Tuyết Phùng thất vọng.

Tần Tuyết Phùng không nghe được câu trả lời của y nên nhích mặt tới gần hơn.

Tước Miên bỗng dưng ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Đây là lần đầu Tước Miên chủ động hôn.

Kỹ thuật hôn của y không quá thành thạo, chỉ ngây ngô áp môi vào rồi thè lưỡi liếm một cái. Tần Tuyết Phùng bị y liếm khiến toàn thân đều nóng ran, y còn vô thức ôm chặt vai Tần Tuyết Phùng.

Đã không thể trả lời thì dựa vào chiêu này trốn tránh thêm một lần đi.

Trong đầu y mơ màng nghĩ vậy.

Hơi nóng quấn quanh hai người, lông mi Tước Miên đọng nước như giọt sương trên lông vũ. Tần Tuyết Phùng nhìn y chăm chú một lát, ánh mắt dần tối đi, sau đó nhắm mắt lại hôn y nồng nhiệt.

Tước Miên cứ tưởng mình đã qua được cửa ải này, nhưng trong mắt Tần Tuyết Phùng thì đây chẳng khác nào y đã đáp ứng.

Trong lòng hắn bùng lên sự hưng phấn chưa bao giờ có, thậm chí nhịp tim cũng tăng nhanh. Tước Miên bị hắn ôm siết, thân thể mảnh mai và làn da láng mịn kề sát vào hắn chẳng có chút khe hở nào. Môi họ giao nhau, Tần Tuyết Phùng chỉ nhẫn nhịn một lát đã không chịu nổi, đảo khách thành chủ dây dưa ôm ấp Tước Miên.

Giống như sói đói mới bắt được con mồi, tuy rất thèm khát nhưng vì đây là thức ăn qua mùa đông nên buộc lòng phải khắc chế, cẩn thận nhấm nháp từng chút.

Hơi thở Tước Miên bị hắn cướp đi, rõ ràng mình hôn trước nhưng kẻ thua trận vẫn là mình. Y mềm nhũn bám vào người Tần Tuyết Phùng để mặc nam nhân chiếm hữu mọi thứ của mình, ngay cả quyền tự chủ đứng thẳng cũng không có, nhất định phải dựa vào hắn mới không bị chìm trong hồ này.

...... Thật ra mình biết bơi mà. Tước Miên mơ màng nghĩ.

Dù Tần Tuyết Phùng có buông tay thì mình cũng sẽ không bị chìm.

Nhưng y cứ thế giao phó hết cho người này, không cần tốn chút sức lực nào cũng rất tốt.

Tước Miên chẳng có cơ hội để suy nghĩ quá nhiều.

Tần Tuyết Phùng hôn đến cuối cùng thì toàn thân đều nóng lên, hạ thân cũng oai hùng đứng thẳng, đè ép Tước Miên vào thành hồ.

Thành hồ bằng đá bị nhiệt độ nước làm nóng, lưng Tước Miên đụng vào không khỏi rụt lại, cả người rúc vào lòng Tần Tuyết Phùng. Y lầu bầu kêu ca một tiếng, Tần Tuyết Phùng dứt khoát kéo khăn dài bên cạnh hồ quàng qua lưng y.

Thân thể Tước Miên và hắn rất phù hợp, bị hắn khai phát nhiều lần cũng không còn khó chịu như lần đầu nữa.

Nhưng trong lúc nới lỏng tiểu gia hỏa này không quên được bản tính của mình, luôn miệng oán trách lão gia thật thô lỗ háo sắc, bị Tần Tuyết Phùng chặn miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ chọc người.

Y mềm nhũn đến nỗi có thể tan theo nước trong hồ, bị Tần Tuyết Phùng ôm, bị Tần Tuyết Phùng khuấy động, bị nhất cử nhất động của người này trêu chọc bắn ra, khoái cảm như sóng cuộn lan tràn trong mỗi tấc huyết mạch của y.

Tần Tuyết Phùng đang ở độ tuổi sung sức, kích động làm một lần trong suối nước nóng, chơi đùa Tước Miên đến khi xụi lơ mới vớt người lên quấn trong khăn tắm ôm về phòng, lại đè xuống giường làm thêm lần nữa.

Chẳng biết do trái tim đã buông lỏng hay vì mình phụ ý tốt của Tần Tuyết Phùng khiến trong lòng áy náy, ban đầu Tước Miên chỉ hơi chống cự một chút, về sau lại chủ động ôm Tần Tuyết Phùng đáp lại hắn.

Trên giường Tần Tuyết Phùng hay nói bậy bạ, lúc này lại im lặng vùi đầu thao y. Thân thể rung động mãnh liệt, hắn phát ra tiếng thở dốc nặng nề, tràn đầy vẻ gợi cảm của nam nhân.

Tước Miên bị hắn đè bẹp dí trên giường, vòng eo bị đối phương khống chế, chỉ có giọng nói là còn làm chủ được.

"Lão gia......" Y thì thầm đứt quãng, "Ta, ta sắp chết rồi....."

Giọng thiếu niên của y vốn trong trẻo, bây giờ lại nhiễm dục vọng mông lung, bị làm không chịu nổi nên nghẹn ngào, không nói rõ được cũng không tả rõ được, mơ hồ có cảm giác câu người.

Tần Tuyết Phùng tạm thời dừng lại động tác rồi nhìn y từ trên cao xuống. Tước Miên cũng cố gắng mở mắt, đôi mắt long lanh nước khiến người ta thương yêu.

Đối mặt một lát, Tần Tuyết Phùng cười khẽ rồi cúi xuống hôn lên mắt y. Tước Miên tưởng mình được tha nên hai chân mềm nhũn thả phịch xuống giường, một khắc sau lại bị Tần Tuyết Phùng nắm lấy đùi đẩy lên cao.

côn th*t cực đại còn nằm trong cơ thể y, rõ ràng đã lớn đến cực hạn mà vẫn phồng to thêm một vòng, đâm vào cảng sâu hơn.

Tước Miên hoàn toàn không nhớ màn ân ái này cuối cùng kết thúc thế nào.

Ngày hôm sau mở mắt ra, y giống như đã đầu thai kiếp khác, toàn thân không còn dáng vẻ ban đầu.

Tần Tuyết Phùng ngồi dựa đầu giường lật sách, nghe tiếng y thì mỉm cười đi tới xoa mặt y. Vẻ mặt hắn vô cùng ôn hòa, hoàn toàn khác xa bộ dạng cầm thú đêm qua.

Tước Miên rụt mình vào chăn, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Tần Tuyết Phùng nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, có gì cứ gọi người hầu hạ. Ở đây khác với Tần phủ, không ai dám bất kính với ngươi đâu." Hắn dừng một chút rồi nhíu mày, trong nụ cười dường như có thâm ý gì đó, "Qua một thời gian ngắn nữa, sau khi ta làm xong việc quan trọng thì năm nay không cần phải vất vả nữa. Đến lúc đó có thể ở bên ngươi rồi."

Cho ngươi có một danh phận hẳn hoi.

Câu này Tần Tuyết Phùng giữ lại trong lòng không nói ra.

Đến lúc đó cứ xem như cho Tước Miên bất ngờ cũng tốt.

————

Hoang dâm vô độ.

Ròng rã bảy ngày.

Thời gian nghỉ phép này Tần Tuyết Phùng một chút cũng không lãng phí, hoàn toàn quán triệt nguyên tắc hưởng lạc. Núi cao Hoàng đế xa, trong sơn trang này hắn là chủ nhân duy nhất, muốn làm gì cũng không ai xen vào.

Không có đám người hầu tự xưng là nhìn mình lớn lên, không có quản gia cậy già lên mặt, tay dài như vượn, thậm chí tên tùy tùng hay quan tâm vớ vẩn cũng chẳng có.

Không cần đối phó với đám thương nhân cáo già, không cần xích mích với người khác, không cần quan tâm nhiều chuyện như vậy.

Có thể nói đây là cuộc sống thần tiên vô ưu vô lo.

Tần Tuyết Phùng túm lấy Tước Miên chơi đùa từ suối nước nóng đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến thư phòng, thậm chí ngay cả phòng khách và vườn hoa cũng thân mật.

Tước Miên cảm thấy mình quả thực bị nuôi như heo vậy.

Suốt ngày ăn rồi "ngủ", "ngủ" xong lại ăn, có chút sức lực thì bị lão gia túm ra ngoài đi dạo.

Y nói cho Tần Tuyết Phùng nghe, lão gia chỉ thờ ơ cười một tiếng.

"Cái gì heo con, ngươi hạ thấp ta quá rồi đấy, ta không thèm mây mưa với heo đâu." Tần Tuyết Phùng nắm cằm y nói, "Ngươi là chim tước nhỏ của ta, suốt ngày líu ríu cãi lời. Ta đang uốn nắn ngươi, điều giáo ngươi đấy biết chưa?"

Tước Miên nghe vậy liền nhíu mày.

Lão gia đúng là không biết xấu hổ, hơn nữa...... mây mưa với chim nhỏ chẳng lẽ không biến thái hơn heo sao?

Ngày thứ tám, trên trời đổ xuống một trận tuyết nhỏ, từng hạt trắng tinh rơi lả tả giữa không trung xuống đất rồi dần tích tụ thành một tấm thảm nhỏ.

Họ đổi sang thuyền lớn hơn, Tần Tuyết Phùng tự chèo thuyền ra giữa hồ. Tước Miên đang trầm trồ thì Tần Tuyết Phùng ôm y lăn vào mui thuyền.

Hắn cảm thấy không khí rất tốt, lại không ai quấy rầy nên muốn thân mật với chim tước nhỏ của mình một phen.

Chỉ hôn mấy cái Tước Miên đã kịp phản ứng, lập tức cảm thấy buồn cười, cũng không đoái hoài tới lễ nghi mà giơ tay đập hắn: "Lão gia ngươi không muốn sống nữa à! Hôm đó rơi xuống nước là ai vậy!"

Tần Tuyết Phùng nói tỉnh bơ: "Là ai? Dù sao cũng không phải ta."

Trong chuyện này Tước Miên chưa bao giờ được quyền lên tiếng, thoạt đầu còn kháng nghị nhưng sau đó liền mềm giọng rên rỉ, bị hắn làm rồi lại làm.

Mui thuyền kín kẽ che chắn hơn phân nửa gió. Áo lông chồn trải ra, hai người quần áo không chỉnh tề lăn lộn bên trên.

Thân thuyền lắc lư, ngoại trừ tiếng thở dốc của hai người còn có tiếng gió bên ngoài và tiếng bông tuyết rơi xuống mặt hồ.

Trừ những thứ đó ra thì yên tĩnh vô cùng. Tựa như giữa trời đất chỉ còn lại chiếc thuyền nhỏ của họ, bất kể làm gì cũng không ai biết, không ai quấy rầy.

Y cũng có thể buông xuống sầu lo trong lòng để hưởng thụ thời khắc này.

Hai chân Tước Miên vòng qua lưng Tần Tuyết Phùng, hai cánh tay trắng nõn ôm cổ hắn, không biết đang nghĩ gì mà đột nhiên ngẩng mặt lên dụi dụi Tần Tuyết Phùng.

Vào đông hơi thở cũng lạnh nhưng thân thể Tần Tuyết Phùng lại nóng. Y rúc vào ngực đối phương giống như nghênh hợp cầu hoan, hôn chụt một cái lên tai Tần Tuyết Phùng.

"Đúng là chim nhỏ." Tần Tuyết Phùng ôm cả người y vào ngực mình, vật bên dưới càng đâm sâu hơn.

Họ ân ái trên thuyền nhỏ chẳng chút ngại ngùng. Tước Miên bị hắn làm hung ác liền nghẹn ngào gọi hắn là lão gia, tiếng rên rỉ nũng nịu, trong hoảng hốt Tần Tuyết Phùng lại có cảm giác như đang thật sự mây mưa với một chú chim nhỏ.

Ngày thứ tám hoang đường cứ thế trôi qua.

Lúc xuống thuyền, Tước Miên được Tần Tuyết Phùng bồng xuống, cả người quấn trong áo lông chồn, vừa lạnh vừa xấu hổ nên không chịu lộ mặt.

Thanh âm Tần Tuyết Phùng vọng qua lớp áo dày cũng không cản được ý cười, sự yêu thích của hắn cũng không giấu được.

"Hai ngày sau ta phải đi kinh thành bàn chuyện làm ăn, tiểu mẹ kế ở nhà ngoan nhé." Tần Tuyết Phùng hôn y qua lớp áo lông chồn, "Xem như ta giao sơn trang này cho ngươi, ngươi phải lo liệu gia nghiệp cho ta đó."

Tước Miên bị ngạt đến váng đầu, ậm ừ mấy tiếng rồi đột nhiên giãy dụa thò đầu ra khỏi áo lông chồn.

"Không được, lão gia đưa ta về phủ đi." Y nói.

Tần Tuyết Phùng: "Sao thế?"

Tước Miên nóng mặt, kiếm cớ nói: "...... Ngươi đi rồi, ta ở đây một mình buồn lắm!"

Chiêu này quả thật linh nghiệm, Tần Tuyết Phùng cười to rồi nhéo mũi y nói: "Nhìn không ra tiểu mẹ kế lại buồn chán như vậy. Cũng được, chỉ cần ngươi không chê đám người trong phủ đáng ghét là được rồi."

Tước Miên tâm loạn như ma, thở dài thườn thượt.

Y nghĩ mình không thể ở đây được...... Đại ca và mẫu thân còn đang dành dụm tiền, ít nhất mình cũng phải chịu trách nhiệm giải quyết chuyện này cho tốt mới được.
Bình Luận (0)
Comment