Tiểu Mẹ Kế

Chương 22

Lúc Tước Tỉnh bệnh nặng hôn mê, lúc tỉnh dậy mới phát hiện phụ thân đã bán đệ đệ, hắn bàng hoàng chỉ hận mình không thể chết đi. Hôm đó Tước Miên về nhà, hắn biết đệ đệ không bị đụng chạm thì mừng suýt khóc.

Ai ngờ vất vả dành dụm tiền mấy tháng...... cuối cùng đệ đệ vẫn bị lão gia Tần phủ kéo lên giường đâu?!

Tước Tỉnh từ nhỏ đọc sách nên biết lễ tiết, nam nhân và nam nhân...... Nhất là nam nhân này trên danh nghĩa còn là con trai chồng của đệ đệ hắn...... Sao có thể tư thông với nhau được?!

Hiện giờ đánh không được, mắng cũng không nỡ, sắc mặt hắn sa sầm.

Tước Miên thấy hắn không có ý định đánh mình thì kéo tay áo dẫn hắn tới một cái ghế khác còn nguyên lành ngồi xuống rồi ân cần châm trà cho hắn, miệng liên tục gọi ca ca.

Sắc mặt Tước Tỉnh vẫn không khá hơn, cũng may da mặt Tước Miên dày nên biết cách đối phó với người nhà, vây quanh ca ca xin tha nửa ngày. Lông mày Tước Tỉnh càng lúc càng nhíu chặt, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.

Tần Tuyết Phùng nhìn hắn chằm chằm.

Tước Miên nói hết mọi lời hay ho mình có thể nghĩ ra, kết quả ca ca vẫn lù lù bất động, trái lại y đã miệng đắng lưỡi khô. Y thở hổn hển rồi hắng giọng chuẩn bị nói tiếp, chén trà rót cho ca ca đều bị y uống cạn, kết quả bị sặc chật vật che miệng ho khan.

"Đồ ngốc." Tần Tuyết Phùng tiện tay đỡ lấy Tước Miên rồi vỗ lưng thuận khí cho y.

Tước Tỉnh vô thức muốn quan tâm đệ đệ, vừa ngẩng đầu liền nhớ ra mình còn đang tức giận, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Hắn gỡ tay Tần Tuyết Phùng ra, định mắng chửi người nhưng giáo dưỡng không cho phép, cuối cùng túm cổ tay Tước Miên hùng hổ nói: "Theo ta về nhà!"

Tước Miên: "Khụ khụ khụ khụ!!!" Y càng ho dữ dội hơn.

Tước Tỉnh không lay chuyển được đệ đệ, bàn tay không khỏi tăng lực muốn cưỡng ép kéo y đi. Tần Tuyết Phùng mặt không đổi sắc gạt tay hắn ra khỏi Tước Miên, thấy Tước Tỉnh sắp nổi giận mới nói: "Đại ca, cổ tay y xanh hết rồi."

Tước Miên vô cùng phối hợp, giả bộ đáng thương giơ tay lên cho ca ca xem: "Đau quá!"

Hai người họ kẻ xướng người hoạ, Tước Tỉnh giận run lên, giật phắt tay ra rồi quay người bỏ đi.

Tước Miên không giả bộ nữa mà vội vàng chạy tới níu hắn lại: "Đại ca đừng đi mà......" Giọng y mềm nhũn, "Đừng nổi nóng nữa, nếu giận thì..... thì cứ đánh đệ đi......"

Tước Miên lấy lòng kéo tay hắn đặt lên mặt mình, ngửa đầu chờ đợi.

Tần Tuyết Phùng đứng tại chỗ nhìn Tước Miên xum xoe rồi nhìn Tước Tỉnh đen mặt quay đầu lại, cuối cùng chậm rãi nói: "Đại ca đâu cần phản ứng mạnh như vậy."

Tước Tỉnh trừng hắn: "Ngươi nói cái gì?!"

"Tước nhi vốn là bị nhà các ngươi gả cho nam nhân, tuy nói mèo mù đụng phải chuột chết, cha ta chưa đụng vào y đã chết nhưng việc này cũng không thể phủ nhận." Tần Tuyết Phùng ung dung nói, "Đại ca đã không chịu thừa nhận mà còn trút giận lên người y nữa."

Tước Miên cũng trừng hắn: "Lão gia ngươi nói chuyện này làm gì chứ!"

Đại ca vốn đã áy náy lắm rồi, đâu cần phải kích thích hắn nữa!

Lời này quả nhiên hữu hiệu, toàn thân Tước Tỉnh chấn động, sau đó ủ rũ gục đầu xuống, nửa ngày sau mới buồn buồn nói: "Ta chỉ đang giận chính mình thôi."

Tước Miên giống như ngọn cỏ đầu tường, hở tí lại dao động, thấy đại ca như vậy thì không khỏi quýnh lên, vội vàng nói: "Lúc trước đệ tình nguyện bị bán chứ không liên quan gì đến đại ca hết!"

Tần Tuyết Phùng nói: "Đệ đệ ngươi lo cho ngươi như vậy, tình nguyện bán mình vì đại ca. Thế mà ngay cả người y thích ngươi cũng không cho phép sao?"

Tước Miên nghiêng đầu nhe răng với hắn, Tần Tuyết Phùng vờ như không thấy.

Hắn chỉ muốn nói thẳng, chỉ cần lời này có đạo lý thì không việc gì phải giấu.

Tước Tỉnh cúi đầu nhìn đệ đệ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà hơi đỏ lên, lúc nãy còn khoe mẽ với mình, giờ lại vì bảo vệ mình mà tỏ vẻ uy hiếp Tần lão gia. Hắn nghĩ đến những lời của Tần Tuyết Phùng, trong lòng đắng chát, thấy Tước Miên quay đầu lại định an ủi mình, hắn giơ tay lên xoa đầu Tước Miên.

"Là ta không tốt." Hắn thở dài nói.

Quả nhiên câu tiếp theo của Tước Miên là: "Đại ca tốt lắm mà!"

Tần Tuyết Phùng nhướng mày nhìn Tước Tỉnh, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, cũng nhìn ra giờ phút này Tước Tỉnh đã bình tĩnh lại.

Tước Tỉnh nhìn thẳng vào hắn, Tần Tuyết Phùng lại nở nụ cười, chậm rãi rót chén trà rồi bảo Tước Tỉnh: "Đại ca đã chịu nghe ta nói thì chi bằng chúng ta ngồi xuống trò chuyện. Lúc nãy ta vô ý mạo phạm, xin đại ca đừng trách."

Tước Miên: "Ngồi xuống đi đại ca, đứng mệt lắm đó."

Tước Tỉnh nhẫn nhịn, cuối cùng chỉ khàn khàn nói đừng gọi ta là đại ca, sau đó mới cất bước đi tới.

Bọn họ ngồi cạnh bàn, Tước Miên vỗ ngực thở phào rồi liếc mắt nhìn Tần Tuyết Phùng, cũng đi tìm ghế ngồi xuống.

Nhưng cạnh bàn chỉ có ba cái ghế, một cái bị Tước Tỉnh đá gãy, Tước Tỉnh ngồi một cái, Tần Tuyết Phùng ngồi một cái.

Tần Tuyết Phùng da mặt dày, vỗ vỗ chân mình cười nói với Tước Miên: "Chỉ có chỗ này ngồi được thôi, tới đây."

Tước Miên đỏ mặt trừng hắn: "Sao có thể làm càn trước mặt đại ca như vậy được!"

Nhưng Tước Tỉnh chỉ nhắm mắt làm ngơ tựa như đã ngầm thừa nhận. Tước Miên dè dặt nhìn hắn rồi do dự đi tới chỗ Tần Tuyết Phùng, đi một bước lại nhìn một cái, cuối cùng bị Tần Tuyết Phùng ôm ngồi lên đùi hắn.
Bình Luận (0)
Comment