Tiểu Mẹ Kế

Chương 7

Tùy tùng là con trai quản gia, từ bé đã làm thư đồng cho Tần Tuyết Phùng, sau này Tần Tuyết Phùng đến kinh thành lo chuyện làm ăn còn hắn ở lại trong phủ, mấy năm nay chỉ được gặp Tần Tuyết Phùng vài lần.

Đợi sau khi Tần Tuyết Phùng trở về, rốt cuộc hắn mới có thể hầu hạ thiếu gia nhà mình.

Từ khi thiếu gia hiểu chuyện đã là người thành thục ổn trọng, bây giờ càng có khí thế phi phàm, không giận tự uy.

Trong mắt tùy tùng, nam thê Tước Miên bị lão gia cưới về chính là tì vết duy nhất của Tần Tuyết Phùng.

Thiếu gia nhà hắn sao có thể dan díu với nam thê của cha mình được chứ? Đây là loạn luân, lỡ lọt ra ngoài thì biết làm sao?

Trong lòng tùy tùng cứ đinh ninh Tước Miên đã dùng thủ đoạn gì đó quyến rũ Tần Tuyết Phùng, nhưng thấy dáng vẻ Tước Miên chỉ một lòng muốn về nhà thì hắn lại băn khoăn.

Nhưng có một sự thật chắc chắn.

Người xứng với thiếu gia nhất định phải là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, một thiếu niên không biết liêm sỉ như thế tuyệt đối không xứng!

Mình... Mình lại càng không xứng.

Sau khi tùy tùng trở về đã giữ lời hứa không kể lại việc này cho Tần Tuyết Phùng mà chỉ bẩm báo cho phụ thân mình. Lão quản gia mấy năm nay quản lý Tần phủ, lo liệu từ trên xuống dưới, mặc dù đôi khi cũng kiếm chác chút đỉnh nhưng chẳng có gì đáng trách.

Hắn vẫn khá lo lắng cho thanh danh của Tần Tuyết Phùng.

Đang lo lắng thì Tần Tuyết Phùng lại ra lệnh cử hai người đến hầu hạ Tước Miên.

Lão quản gia hậm hực chọn hai nha hoàn mới vào phủ, thầm nghĩ nên làm thế nào để thiếu gia sớm chán ghét hồ ly tinh này rồi đuổi y ra khỏi phủ.

Từ nhỏ đến lớn Tước Miên nào đã được ai hầu hạ. Mẫu thân cưng chiều y đã là ghê gớm lắm rồi. Để nữ tử hầu hạ mình, y thật sự không chịu nổi.

Hai nha hoàn mới tới, một người tên Tiểu Vũ còn người kia tên Tiểu Linh, ngoan ngoãn đứng một bên chờ y sai bảo.

Tước Miên cầu cứu Tần Tuyết Phùng: "Ta ở đây một mình cũng rất tốt mà."

Tần Tuyết Phùng: "Nam thê cha ta cưới hỏi đàng hoàng mà phải tự làm hết mọi việc, không có ai hầu hạ. Tiểu mẹ kế muốn để người ngoài nói ta nghèo kiết hủ lậu sao?"

Tước Miên phồng má nghĩ ngợi, cuối cùng nhìn Tiểu Linh khá lanh lợi nói: "Vậy ta cần một người là đủ rồi, lão gia cứ xem như ta tiết kiệm đi."

Tần Tuyết Phùng đành chiều theo y.

Tiểu Linh bị bán vào đây để trả nợ cho cha mẹ, gương mặt trái xoan, mắt to tròn xoe nhìn rất thông minh.

Mang tiếng là nha hoàn nhưng sau khi Tước Miên nhận nàng vào chỗ mình cũng không để nàng làm bất cứ việc gì.

Y giống như chim nhỏ bị nhốt trong lồng chẳng có việc gì làm, suốt ngày buồn chán nên rủ Tiểu Linh nói chuyện phiếm.

Cả hai đều là con nhà bình dân nên có rất nhiều chuyện để nói. Tiểu Linh đến từ phía Nam, suốt ngày kể cho y nghe trước đây mình ở trong thôn làm việc nông, cày ruộng, cưỡi trâu, leo cây, kể rất lôi cuốn.

Tước Miên chưa từng làm mấy việc này, mẫu thân và đại ca đều cưng chiều y nên chỉ bảo y học hành cho giỏi, tương lai theo đại ca lên kinh thi cử. Nhưng y vẽ tranh viết chữ giỏi hơn đọc sách, mẫu thân cảm thấy về sau cũng có thể đi theo nghề này nên tiếp tục để Tước Miên học vẽ.

Hai người xấp xỉ tuổi nhau, mới quen đã thân, càng trò chuyện càng hợp ý.

Qua mấy ngày sau, tình bạn giữa họ càng khắng khít hơn, thời tiết cũng dần lạnh.

Tước Miên không nỡ để tiểu cô nương chạy về phòng người hầu lạnh cóng nên bảo nàng ở lại phòng mình. Tiểu Linh dời chăn đệm xuống đất ngủ, đèn còn chưa tắt thì Tần Tuyết Phùng đột ngột tới.

Đẩy cửa vào, hắn liền trông thấy Tước Miên và nha hoàn mới vào phủ đang ngủ chung một phòng.

Tước Miên nghe hắn nói đêm nay có việc cần giải quyết, đoán chắc hắn không đến nên mới to gan đưa ra quyết định này, kết quả hắn lại đột nhiên xuất hiện, y lập tức chột dạ đến ngây người.

Tần Tuyết Phùng nheo mắt lại, sắc mặt lộ vẻ nguy hiểm.

"Tiểu phu nhân đang làm gì đây?" Hắn nói, "Giải thích xem nào."

Uy nghiêm của Tần Tuyết Phùng không thể xem thường.

Tước Miên mặc áo nhảy ra khỏi chăn, cứng cổ nói: "Ta, ta và nàng...... nói chuyện phiếm......"

Tiểu Linh còn nhỏ tuổi, thấy lão gia tới thì sợ điếng người, run rẩy đứng lên. Nàng đứng sau lưng Tần Tuyết Phùng hốt hoảng nhìn Tước Miên, Tước Miên lại nháy mắt với nàng.

Tần Tuyết Phùng giận quá hóa cười: "Còn dám liếc mắt ra hiệu trước mặt ta nữa à?"

Tiểu Linh lập tức quỳ phịch xuống.

Tước Miên nói: "Không có không có, ta, chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi."

"Đắp chăn nói chuyện phiếm?"

"Đúng! Ngươi nhìn đi, hai tấm đệm hai cái chăn bông đây này!"

Y còn dám cãi! Tần Tuyết Phùng sầm mặt quay lại nhìn tỳ nữ, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."

Tiểu Linh không nói hai lời mà lập tức chuồn đi, còn thức thời gài cửa lại. Tần Tuyết Phùng nói: "Chờ ngoài cửa đi."

Tiểu Linh đành phải dừng chân, run lẩy bẩy quỳ trước cửa đáp: "Tuân lệnh thiếu gia!"

Tước Miên tự biết mình đuối lý, nam nữ vốn thụ thụ bất thân, y còn để tỳ nữ ngủ trong phòng mình. Mặc dù quan hệ giữa họ rất trong sáng nhưng người khác chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.

Y đành phải mở to mắt nhìn Tần Tuyết Phùng tỏ vẻ lấy lòng, đưa tay níu ống tay áo Tần Tuyết Phùng: "Lão gia."

Tần Tuyết Phùng túm y ném lên giường. Tước Miên rơi xuống bị dập mông đau đớn kêu lên một tiếng, luống cuống tay chân định bò dậy, một khắc sau Tần Tuyết Phùng liền đè lên rồi giơ tay nắm cằm y.

"Tiểu mẹ kế thật to gan." Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, "Hôm nay để tỳ nữ ngủ trong phòng, có phải ngày mai sẽ để nàng ngủ trên giường ngươi không?"

Tước Miên lắc đầu lia lịa: "Không đâu!!"

Tần Tuyết Phùng cười lạnh.

Tước Miên níu lấy y phục của hắn, cũng không biết nên giải thích thế nào mới khỏi bị phạt lần này. Y quýnh quáng ấp úng, đành phải lấy ngựa chết làm ngựa sống, dùng cách lấy lòng mẫu thân và đại ca khi còn bé, chủ động hôn một cái lên má Tần Tuyết Phùng.

"Ta sai rồi." Y thành khẩn nói, "Lão gia tha cho ta đi."

Tần Tuyết Phùng sờ lên chỗ Tước Miên vừa hôn rồi cúi đầu nhìn y. Tước Miên mở to mắt vừa thuần lương vừa vô tội, miệng mím lại nhìn hết sức tội nghiệp.

Y còn nói: "Ta làm chuyện kia với lão gia đã xấu hổ muốn chết, sao có thể làm với người khác được chứ......"

Cơn giận của Tần Tuyết Phùng không hiểu sao đột ngột tan biến.

Nhưng phạt thì vẫn phải phạt, nếu dễ dàng bỏ qua thì nói không chừng sau này Tước Miên sẽ được nước lấn tới, càng to gan lớn mật hơn.

Tần Tuyết Phùng hừ một tiếng rồi đưa tay lột đồ y.

Tước Miên lập tức lắc đầu hốt hoảng: "Lão gia, Tiểu Linh còn ở bên ngoài!"

"Thì sao?"

"Sẽ bị nghe được."

Tần Tuyết Phùng cười nhạo: "Vậy tiểu mẹ kế cố nhịn đừng kêu ra tiếng."

Trong tình thế này Tước Miên cũng không dám phản kháng hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nép trong lòng hắn, bị lột trần trụi, hai người lập tức chui vào chăn mây mưa không ngừng.

Thân thể y có thiên phú dị bẩm nên chỉ mới làm hai lần với Tần Tuyết Phùng đã quen thuộc với chuyện này, chốc lát sau liền bị đối phương làm cho khoái cảm liên tục, tiếng thở dốc không ngừng tràn ra. Y ủy khuất cắn môi để mặc Tần Tuyết Phùng giày vò, hai bàn tay trắng nõn liều mạng bịt miệng, không muốn để tiếng rên của mình lọt ra ngoài.

Xấu hổ chết được! Âm thanh này mà bị Tiểu Linh nghe thấy thì sau này y biết làm sao đây!

Y càng không muốn phát ra âm thanh thì Tần Tuyết Phùng càng muốn giày vò y, thành thạo điêu luyện đốt lửa trên người y.

Làm được nửa chừng, Tiểu Linh ở ngoài cửa bị lạnh không chịu nổi nên hắt hơi một cái.

Tước Miên vừa thở hổn hển vừa mềm nhũn hỏi: "Cho nàng về phòng trước được không...... Nữ tử người ta...... A!"

Tần Tuyết Phùng ý chí sắt đá, chẳng những không đồng ý mà còn hung hăng đâm mạnh vào khiến y rên rỉ lớn tiếng, lệ rơi đầy mặt.

Tước Miên bị làm nhiều lần, ban đầu còn muốn bịt miệng nhưng về sau cũng không lo được nhiều như vậy, thân thể chịu không được, nức nở quấn lấy Tần Tuyết Phùng xin tha, còn nói nếu không phải ở đây một mình quá nhàm chán thì y cũng sẽ không thân cận với tỳ nữ đến vậy, thút thít nói một tràng dài, cũng không rõ tỳ nữ ngoài cửa có nghe được hay không.

Cuối cùng y nức nở bị làm đến khi ngủ thiếp đi, Tần Tuyết Phùng rốt cuộc cũng buông tha cho y.

Tần Tuyết Phùng khoác áo vào đứng dậy mở cửa, từ trên cao nhìn xuống nhìn Tiểu Linh.

"Sau này còn dám làm trái quy củ thì không chỉ quỳ thôi đâu." Tần Tuyết Phùng nói, "Ngươi về đi."

Hắn vốn định đuổi nàng ra khỏi phủ nhưng nghĩ tới lý do Tước Miên nói thì lại đổi ý.

Tần Tuyết Phùng đóng cửa tắt đèn, trở lại giường Tước Miên chui vào trong chăn ấm. Tiểu gia hỏa đã ngủ thiếp đi mà vẫn còn nghẹn ngào, được hắn ôm vào lòng mới yên tĩnh lại, Tần Tuyết Phùng lau nước mắt trên mặt Tước Miên rồi ôm người ngủ.
Bình Luận (0)
Comment