"Sau đó ta được giải phong ấn sao?" Trong sân, một mỹ nhân mặc y phục bạch phấn ngồi trên ghế đá, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Người trước mặt nhàn nhạt gật đầu, buông mi bưng ấm trà lên.
"Hóa ra là có chuyện như vậy..." Nghe Phàn Thiện thuật lại một cách đơn giản nhất xong thì Câu Nguyệt thử vận chuyển linh tức, phát hiện pháp lực của mình thật sự đã khôi phục được bảy phần liền vui vẻ vung khóe miệng lên: "A, cuối cùng cũng không cần phải biến thành tiểu nha đầu cứng nhắc kia rồi...!Có điều, ta sẽ không cảm tạ nữ nhân kia đâu"
Nữ nhân Trọng Yên Tuyết này cũng không có lòng tốt như vậy, không hiểu được dùng một tầng công lực giúp nàng đả thông kinh mạch làm gì, nhất định là có âm mưu gì đó.
Nàng trầm tư chốc lát, trong lúc nhất thời lại đoán không ra tâm tư của vị Nhị tỷ xấu xa kia, cuối cùng dứt khoát đem ba chữ Trọng Yên Tuyết này không chút lưu luyến ném ra ngoài, sau đó nhích một thân quyến rũ lên, nhếch môi tiến đến đối diện nữ tử trước mặt, nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng kia, hỏi: "Còn ngươi, tối hôm qua ngươi...!đã thấy hết của ta sao?" Nói xong nàng nheo mắt lại, trong ngữ điệu mang theo một chút xấu xa nghiền ngẫm: "Hơn nữa lúc thi pháp nhất định có chạm đến"
Cái từ "chạm" này nàng cố ý nhấn mạnh, kéo dài ra.
Trong nháy mắt Phàn Thiện nhớ đến xúc cảm mềm mại trắng mịn đó, đáy mắt chợt lóe qua mất tự nhiên, "Ta chỉ thi pháp giúp ngươi dẫn dắt nội tức, trong lúc đó cũng không có nhìn cái gì khác, cũng không có chạm vào nơi không nên chạm" Nói xong, Phàn thiện trấn định cúi đầu nhấp một nugjm trà, dư quang nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp đối diện, lại không nhịn được hỏi thất thần.
Lúc này Câu Nguyệt đang mặc chiếc váy thêu hoa mẫu đơn mà nàng đưa cho.
Ngoại sam hồng nhạt được làm từ lụa thiên tàm ti, hoa mẫu đơn màu tối được thêu trên nền vải trắng, thắt lưng mảnh khảnh được cột bằng một dây đai dệt bằng gấm hoa, vừa vặn tôn lên sự quyến rự thanh lịch của nàng, đường cong hoàn mỹ, mang theo vẻ phong tình thuộc về riêng nàng.
Y phục này là bộ năm đó Tư Đồ Ngu đưa cho nàng khi nàng rời khỏi tam trọng thiên, nàng ngại nó gây quá nhiều sự chú ý nên vẫn chưa có mặc, bây giờ đưa cho Câu Nguyệt, quả thật vừa người.
"Thật sao?" Câu Nguyệt bán tin bán nghi, nàng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Phàn Thiện lúc này, nhưng nhìn đến gương mặt không chút đổi sắc của đối phương, ngay cả ánh mắt lúc nhìn nàng của Phàn Thiện cũng chỉ là tán thưởng nên nàng thấy có chút mất mát.
Bộ dạng tâm vô tạp niệm của người nọ vẫn rất bình thản, xuất trần đến mức như được phật quang chiếu sáng! Nhưng mà không lí nào, chẳng lẽ định lực của nàng thật sự tốt như vậy sao? Hay là chính mình không đủ mị lực?
Mẫn Nguyệt từ trước đến giờ rất có tự tin với dung mạo của mình lại ngay tức khắc chần chừ hỏi: "Phàn Thiện, ta không đjep sao?"
Phàn Thiện đáp lại: "Dung mạo thượng thừa, có thể nói là tuyệt sắc"
"Vậy ngươi..." Sao ngươi không động tâm!? Câu Nguyệt muốn hỏi như thế nhưng chung quy vẫn không nói ra được, nàng u oán cắn môi, chống cằm, rầu rỉ thở dài.
Nhưng mà cũng đúng, cọc gỗ này...!càng thanh tâm quả dục hơn cả Liễu Hạ Huệ, sao có thể động tâm chứ.
Mỹ nhân cấm dục, thật đúng là phí phạm của trời.
Nàng lại thở dài một tiếng.
Phàn Thiện thấy người đối diện nhíu mi rồi thở dài, cho rằng đối phương còn đang buồn bực chuyện tối hôm qua, vì vậy nàng thả nhẹ ngữ điệu nói: "Ta cũng không có ý mạo phạm ngươi, cho nên đêm qua không có cởi quá nửa người, ngươi có thể yên tâm"
"Ta lại không trách tội ngươi..." Câu Nguyệt thốt ra, sau đó lập tức che miệng lại ho một chút: "Khụ...!quên đi, bổn tiểu thư đại nhân đại lượng, không tính toán với ngươi"
Nói xong Câu Nguyệt đứng dậy đi qua ngồi cạnh Phàn Thiện, đến gần ôm lấy cánh tay Phàn Thiện: "Nè, nếu ta đã vất vả khôi phục lại chân thân như vậy, mà hôm nay tâm trạng không tệ, ngươi dẫn ta ra ngoài đi dạo được không?"
"Hôm nay ta muốn tu luyện" Phàn Thiện nhẹ nhàng rút tay ra, có chút không quen với sự thân mật này.
Trước đó nàng không chú ý tới chuyện này, nhưng hôm nay mới nhận ra, Câu Nguyệt nguyên hình chính là một nữ tử đã thành niên.
Không cách nào đối xử với nàng như tiểu hài tử hay khi đối xử với một con mèo đáng yêu được, những cái nắm tay ôm ấp trước kia...!không hợp với lễ nghĩa, nàng cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, đúng là có hơi xấu hổ.
Câu Nguyệt cảm nhận được đối phương bài xích mình, nàng không hề từ bỏ ý định dựa vào, như gkeest quả lại bị bàn tay như ngọc này ấn lên trán đẩy ra.
"—Nè!" Nàng bất mãn la lên: "Sao từ khi ta biến trở về lại được đãi ngộ tệ như vậy chứ, dựa một chút, ôm một chút cũng có sao đâu, không phải trước đây ta và ngươi đều ôm tới ôm lui sao"
Phàn Thiện ngẩn người, dời đường nhìn đi: "Không được nói bậy".
Ôm tới ôm lui sao...!nghe vào tai thật có cảm giác tội lỗi.
"Nói bậy chỗ nào, rõ ràng là ngươi trở nên xa lạ rồi.
Chẳng lẽ ta không bằng lúc trước sao? À ta biết rồi—" Câu Nguyệt nghĩ đến cái gì, thoáng nhướn đôi mi thanh tú lên: "Quả nhiên ngươi thích nữ đồng!(*)"
(*) Nữ đồng: bé gái.
Sắc mặt người trước mặt cứng đờ, lập tức giận tái mặt đi.
Câu Nguyệt thấy thế trong lòng lộp bộp, vội vàng nở nụ cười, lấy lòng nói: "Ta nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai rồi hì hì...!Nhưng mà ngươi đừng có cách ta xa như vậy mà, thật không quen chút nào.
Bằng không ta biến trở về thành mèo, ngươi ôm ta"
"Hồ đồ" Phàn Thiện thấp giọng khiển trách: "Hiện tại nội tức của ngươi vẫn chưa ổn định, phải tu luyện nhiều hơn"
"Ừm..." Câu Nguyệt bĩu môi, nhưng cũng biết nên thu người lại, không quấn quít kề cận nữa, dù sao...!thời gian cũng còn dài.
"Tuy luyện gì gì đến lúc đó nói sau đi, trước tiên ta muốn thả lỏng một chút, chờ thích ứng đã".
Nàng nói.
Nói xong Câu Nguyệt đứng dậy bắt đầu đi dạo trong sân, nhìn đến những cành cây ngọn cỏ mà trước giờ chưa từng lưu ý đến, lúc này tâm trạng của nàng theo cảnh sắc mà thay đổi tốt hơn.
Khi nàng đứng ở bên hông cửa nhìn vào cái ao trong hậu viện nhìn thấy Liên nữ thong thả từ trong giàn hoa đi ra ngồi bên cạnh nữ tử tóc bạc kia, thế nhưng lại thấy hình ảnh này rất đẹp mắt.
"Xem ra thanh đao của ngươi rất thích Liên Tâm" Nàng nâm cầm hất về bên này, gian xảo nhìn Phàn Thiện nói.
Nhưng ngay sau đó không đợi đối phương trả lời, trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra môt cảnh tượng:
Nữ tử tóc bạc đứng trước mặt Phàn Thiện, chỉ vào Liên Tâm đang cười dịu dàng phía sau, thần sắc không chút thay đổi nói: "Chủ nhân, nữ nhân này không tệ, rất hiền lành, còn có thể ra tay tàn nhẫn làm canh củ sen cho ta ăn, người mau nhận vào hậu cung đi"
Khụ! Câu Nguyệt bị tưởng tượng của mình làm cho nghẹn.
Nàng lập tức nhớ tới cái gì, thật cẩn thận hỏi: "Ơ, hình như thật là vậy, không phải lúc trước Bạch Chúc thích tuyết liên sao?"
"Thích tuyết liên?" Phàn Thiện không hiểu nói: "Sao lại nói vậy?
"Không phải trước đó ngươi nói hai trăm năm trước nàng thử thách ngươi, muốn người hái cho nàng một đóa tuyết liên sao?" Câu Nguyệt chắc chắn nói: "Nhất định là đúng rồi, tên kia thích hoa sen tinh"
Vì vậy trong đầu nàng lại tưởng tượng ra một cố sự tình yêu đẹp đẽ đau thương—
Thật lâu trước đây, mọi người giành nhau tranh đoạt Bạch Chúc thượng cổ thần đao lưu lạc trong nhân gian, trong lúc đó nó bị phong ấn trong cánh đồng tuyết tại sông băng, trải qua ngàn năm cô đơn trở nên lạnh lùng chưa từng có.
Khoảng thời gian đó nó yếu ớt chống chọi ở nơi hoang vắng, trong thiên địa chỉ còn lại duy nhất một linh hồn cô độc là nó.
Chợt một ngày, đóa hoa sen trên đỉnh núi tuyết kia lại nở ra.
Lúc ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu vào cánh hoa, trong nháy mắt ánh sáng ấm áp ấy ánh vào lưỡi kiếm trong lớp băng, rung động một mảnh thức tỉnh.
Thanh đao kêu lên vù vù, hóa thành một thiếu nữ si ngốc, tâm hồn thiếu nữ cũng bắt đầu nảy mầm...!
"Không phải như vậy" Phàn Thiện lắc đầu, vô tình cắt ngang suy nghĩ đen tối của mỗ mèo: "Đóa tuyết liên mà nó muốn ta hái, thật ra là trước khi Bạch Chúc bị phong ấn nó đã dùng một tinh hồn của mình biến thành"
"Cái gì?!" Câu Nguyệt ngac nhiên.
"Trước khi nó an nghỉ đã hóa thành một luồng tinh hồn nở trên đỉnh núi.
Đóa tuyết liên đó thực tế là một người khác của Bạch Chúc.
Hoa nở ngàn năm không héo, một mình ở đỉnh núi nghe chuyện trần thế, cảm nhận hơi thở trời đất ở một nơi mênh mông không bóng người"
"...Sao lại làm vậy?" Phân thân(*) như vậy thật sự được sao? Thế giới của đao quả nhiên không thể hiểu được!
(*) Phân thân: từ gốc là 玩精分 = vui đùa tâm thần phân liệt, trong đó 精分 là tâm thần phân liệt, ngoài có nghĩa là tên bệnh thì còn có nghĩa khác là trăm biến vạn hóa, người thích chơi nhập vai.
"Đại khái là vì...!quá cô đơn" Phàn Thiện nhẹ giọng nói: "Đóa sen này, không phải đang rất mong chờ sao.
Nó vừa chờ đợi vừa phủ đầy bụi lên chính mình.
Nó hi vọng có người đến đem nó đi"
Nói đến đây Phàn Thiện không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy nữ tử tóc bạc kia, trong ánh mắt vắng vẻ của đối phương mơ hồ có một chút chờ mong.
Chính là loại vừa cô đơn vừa chờ mong, khiến nàng không đành lòng cự tuyệt.
"Thật ra mấy ngàn năm trước, chủ nhân của Bạch Chúc là Ma vương xi tôn.
Xi tôn vốn là một giới ma tu, nhưng thiên phú rất quái dị, một ngày nào đó sẽ đắc đạo thiên cơ, giác ngộ phá cảnh, độ kiếp phi thăng thành Ma Thần, thế nhưng cuối cùng lại bị lời mời của thế lực nên thống nhất chung với Ma giới, trở thành Ma Tôn có một không hai, tu vi lay động trời đất.
Nhưng hắn không thể khống chế được dã tâm của mình, càng ngày càng bành trướng lên, cuối cùng dẫn đến một trận kiếp nạn" Phàn Thiện dừng một chút, "Cuối cùng hắn dẫn binh xâm nhập vào Thiên giới"
"Hóa ra mấy ngàn năm trước Ma giới chúng ta đã làm được đại sự oanh liệt này, sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua nhỉ" Đôi mắt Câu Nguyệt sáng lên, sau đó bị nữ tử trươc mặt lạnh lùng liếc mắt một cái thì im bặt.
Nhưng trong nội tâm nàng lại cảm thấy xi tôn kia...!hình như có chút ấn tượng, chỉ là lúc này nàng không nhớ gì cả.
"Người nhà của ngươi bảo vệ ngươi rất tốt, có lẽ cũng không muốn ngươi biết được nhiều chuyện thù hận và giết chóc" Ánh mắt Phàn Thiện hơi trầm xuống: "Lần dó Tam giới đại loạn, Xi Tôn đến U Minh đài ám sát Thần Đế, rất khó phân thắng bại, hắn thấy đại thế đã mất liền dùng Bạch Chúc trong tay tự vận mà chết"
"Bạch Chúc nếu là ma đao, vậy sao còn chán ghét ma khí như vậy..." Câu Nguyệt nhớ tới trước đó nàng bị ghét bỏ, buồn bực nói: "Có điều, bị chủ nhân dùng để tự vận...!nghe vào cũng thật đáng thương.
Gia hỏa kiêu ngjao như vậy, nhất định là không chấp nhận được"
"Đúng vậy..." Phàn Thiện nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, "Tương truyền lúc Xi Tôn tự vận là lúc U Minh nhuốm đầy máu tươi, thần đao sáng loáng trong tay như than khóc, sau đó giống như mất đi hồn thể mà mờ dần đi.
Cùng lúc đó, phong vân biến sắc, trong phút chốc may đen kéo tới, tiếng sấm rền vang, cuồng phong phấp phới.
Đợi đến khi tất cả biến mất, trên U Minh đài như một đống hỗn loạn, mọi người chỉ thấy thi thể Xi Tôn ngã xuống đất, mà thần đao lại không thấy tung tích đâu nữa"
"Oa..." Câu Nguyệt nghe đến xuất thần, "Thật muốn tự mình diện kiến tình cảnh lúc đó nha"
Sau đó nàng lại hỏi: "Cho nên ngươi thu phục nàng, cùng nàng hạ khế ước để một lần nữa trở thành vũ khí có chủ nhân, chính là vì muốn giúp nàng thoát khỏi thống khổ này sao?"
"Đúng vậy" Phàn Thiện phóng ánh mắt ra xa xa, "Hồn đao kiêu ngạo là vì chủ nhân mà sinh ra, nếu như tỉnh lại rồi mà vẫn không có chủ nhân thì nàng thà răng an nghỉ chứ không tỉnh lại nữa"
Câu Nguyệt nghe xong rủ mắt.
Nói chuyện một hồi dưới đáy lòng mơ hồ có chút xúc động.
Nàng nghĩ đến thanh đao đó, cảm thấy nó cũng không đáng ghét như vậy.
Lúc này ở phía xa mơ hồ truyền đến vài tiếng sấm rền, khi giương mắt nhìn qua chỉ thấy ở chân trời lại bắt đầu trở nên âm u, mây đen bắt đầu kéo tới, xem ra rất nhanh thôi sẽ mưa xuống.
"Đều đã mưa mấy ngày rồi, còn chưa kịp nắng lại nữa" Câu Nguyệt nói: "Loại không khí ẩm ướt lành lạnh này thật khiến người ta thấy buồn ngủ".
Nói xong còn rất quyến rũ che miệng lại, ngáp một cái.
Nàng có chút nhớ tới cái bát kia rồi.
Câu Nguyệt liếc mắt nhìn nữ tử lạnh lùng đứng ở đó, nổi lên ý muốn trêu chọc nói: "Phàn Thiện, ngươi không mệt sao, đêm qua...!mệt như vậy mà"
Câu Nguyệt cố ý nói rất thấp, Phàn Thiện lại không vì vậy mà động lòng: "Nếu ngươi mệt thì đi vào nghỉ ngơi đi".
Nào ngờ đối phương to gan lớn mật, nhào đến ôm lấy cánh tay của nàng, làm nũng nói: "Ngươi ngủ với ta đi, một mình ta một gối rất khó ngủ...!Nè đừng đi mà..."
Phàn Thiện dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, sau khi vào tới thiện phòng thì đóng cửa lại.
Câu mỹ nhân đứng tại chỗ, trong lòng tràn đầy u oán: "Thật lãnh đạm".