Tiểu Mỹ Nhân Ngư

Chương 1

Hàng xóm mới của tôi không thể nói chuyện.


Sau khi chuyển đến được một tuần lễ, tôi mới phát hiện ra bí mật này.


Mỗi khi gặp phải cậu ấy tôi đều chủ động chào hỏi, bởi vì cậu ấy thật sự là một thiếu niên yên tĩnh, xinh đẹp.


Trong suốt mười sáu năm trong đời, tôi chưa từng thấy người thiếu niên nào xinh đẹp như cậu ấy, mái tóc đen mượt, làn da trắng như tuyết, mi mắt dịu ngoan mà rủ xuống, che khuất ánh nước nhợt nhạt dưới đáy mắt.


Tôi cứ ngỡ cậu ấy chắc hẳn là bước ra từ trong truyện cổ tích, tóc đen hơn gỗ mun, da dẻ lại trắng như công chúa Bạch Tuyết.


Mà nàng công chúa luôn có một giọng nói rất mềm mại, nhưng cậu ấy xưa nay chưa từng mở miệng nói chuyện, chỉ là đứng ở xa mà bố thí cho tôi một cái mỉm cười xa cách.


Lúc đầu tôi cho là cậu ấy không thích tôi, sau đó mới phát hiện, cậu ấy đối với tất cả mọi người đều như vậy, chỉ là mỉm cười xã giao, không muốn thân cận, cũng không có mở miệng.


Chỉ một tuần lễ tôi đã làm quen với gần hết hàng xóm mới, vì vậy lúc nói chuyện với Lý thẩm, thẩm ấy có nói bóng gió cho tôi biết, từ hồi chuyển đến đây tới giờ cậu ấy chưa từng mở miệng nói chyện lấy một lần, cũng chưa từng thấy người nhà của cậu, giống như một người câm lẻ loi, hiu quanh.


Lúc thẩm ấy nói những lời này trên mặt đầy thổn thức cùng tiếc nuối, trong tâm tôi lại cảm thấy có chút tiếc nuối nhàn nhạt.


Một thiếu niên xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại là người câm.


Thì ra cậu ấy không phải là công chúa, mà chỉ là một người cá bé nhỏ, đáng thương.


Chỉ có bề ngoài xinh đẹp mỹ lệ, lại mãi mãi cũng không có cách nào biểu đạt được nội tâm của chính mình.


Thủ tục chuyển trường cuối tuần này là giải quyết xong, sắp tới tôi sẽ tiếp tục chương trình 11 ở cái thành phố xa lạ này.


Mặc dù trước khi dọn nhà tôi đã cùng tất cả bạn bè nói lời tạm biệt, nhưng khi đối diện với trường học mới, lớp học mới, bạn học mới, tôi lại có chút không muốn. Cho nên lúc ở lớp mới nhìn thấy một người mà mình quen, tôi cơ hồ không có chút do dự nào mà chọn chỗ ngồi bên cạnh cậu ấy.


Tuy rằng cũng chỉ mới quen được một tuần, thậm chí còn chưa từng nói với nhau câu nào, nhưng ít nhất cũng là người quen mà.


Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, nhẹ giọng hỏi thăm một chút: “Chào.”


Cậu ấy nhấc mí mắt lên đối diện với tôi. Dưới hàng lông mi mỏng, dài là cặp con ngươi tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt dưới ánh sáng mặt trời, sáng long lanh như viên đá hổ phách khảm lên vừa đúng vào ngũ quan thanh tú tạo nên loại vẻ đẹp mơ hồ về giới tính.


Cậu ấy thực sự là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp. Một lần nữa tôi xác nhận lại chuyện này.


Cậu ấy nhìn tôi nửa ngày, tựa hồ rốt cục cũng nhận ra tôi là hàng xóm mới chuyển đến, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi.


Tôi cũng mỉm cười với cậu ấy.


Ở phía sau có người đá đá ghế của tôi, tôi quay đầu lại, là một bạn nữ, bạn ấy thần bí hề hề nói cho tôi biết: “Cậu không biết sao, cậu ta là người câm, không thể nói chuyện, cùng cậu ta chào hỏi cũng vô dụng thôi.”


Không biết sao, mặc dù tôi đã sớm biết đây là sự thực, nhưng lại giống như chả quan tâm đến nó.


Có lẽ là do thái độ của bạn nữ đó quá tùy ý ngạo mạn, cũng có lẽ là do tôi liếc mắt qua,  liền thấy cậu ấy ưỡn ngực lên đến mức sống lưng thẳng tắp.


Cậu ấy chỉ là không thể nói chuyện, cũng đâu phải là người điếc.


Tôi chỉ lễ phép cười cười với cô bạn nữ đó, không nói một lời liền quay người lại.


“Cái cậu đó…” Tôi nghe thấy giọng bạn nữ đó nhỏ giọng oán giận với người bạn cùng bàn.


Nhưng tôi không có để ý.


Tôi viết tên của mình lên giấy, đẩy đến trước mặt cậu ấy.


Cậu ấy có chút nghi hoặc nhìn tôi, tôi loạch xoạch viết xuống một hàng chữ khác: Đây là tên của mình, còn của cậu là gì?


Cậu ấy nhìn tôi, tôi liền yên lặng mà nhìn lại.


Cuối cùng cậu ấy cũng cầm bút lên, ở trên giấy nhẹ nhàng viết xuống hai chữ: Cận Sở.


Thì ra cậu ấy tên là Cận Sở.


Tôi viết: Tên của cậu thật êm tai.


Cậu ấy viết: Cảm ơn.


Cậu ấy hơi cúi đầu, ngón tay cầm bút nhỏ dài, trắng nõn, vẻ mặt gần như là hờ hững, trầm tĩnh.


Cậu ấy là một thiếu niên yên tĩnh, xinh đẹp, vì không thể nói chuyện, nên đa số thời điểm đều là trầm mặc mỉm cười.


Có lẽ ở trong mắt người khác đây là một khuyết thiếu, mà trong mắt tôi thì lại khác.


Bởi vì trầm mặc, nên cậu ấy sẽ không giống như những bạn học nữ cùng tuổi cả ngày thảo luận này đó làm người ta chán ghét, nghìn bài một điệu phim thần tượng, cũng sẽ không giống với các bạn học nam hèn mọn mà bàn luận về hoa khôi lớp bên, những cô người mẫu lõa thể bên trong tạp chí.


Cậu ấy và tất cả mọi người không giống nhau, yên tĩnh, trầm mặc mỉm cười giống như đóa ngọc lan trắng ôn nhu nở rộ bên cửa sổ.


Tôi không nhịn được mà tranh thủ những giờ rảnh trên lớp lén lút đánh giá cậu ấy, cậu ấy luôn luôn nghiêm túc mà viết bài, mi mắt dài mà dày đặc trầm thấp buông xuống, độ cong gò má lộ ra vẻ nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần, tầm mắt hờ hững mà rơi vào trên sách giáo khoa.


Giáo viên chưa bao giờ gọi cậu ấy trả lời câu hỏi, kéo theo, thầy cũng chưa từng gọi đến tôi. Sau khi tan học không có ai đến bắt chuyện với cậu ấy, thế nhưng vẫn có người nói chuyện với tôi.


Có lúc tôi cảm thấy ngờ vực, rõ ràng cậu ấy là một con người ôn hòa, lại đẹp như vậy, tại sao người khác lại không thích cậu ấy?


Là bởi vì cậu ấy khác với chúng tôi, điều này là có người nói cho tôi biết. Cậu ấy là quái thai, bọn họ đã nói như vậy, lúc nói câu đó trên mặt đều là xem thường và khinh miệt.


Chỉ bởi vì cậu ấy không thể nói chuyện, nên cậu ấy chính là quái thai sao?


Vậy tại sao trong câu chuyện cổ tích Nàng tiên cá, hoàng tử đều đồng tình mà yêu thích nàng?


Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ, tôi vẫn muốn được nói chuyện cùng cậu ấy. Thoạt nhìn cậu ấy giống như sống bên trong một thế giới khác vậy, khiến người khác không nhịn được mà sinh lòng hiếu kỳ.


Lúc đầu tôi toàn bị cậu ấy trầm mặc từ chối, đưa tờ giấy sang thì lại không có đưa trở về, cậu ấy đều vứt vào trong ngăn kéo, cũng không có ý định xem qua.


Sau đó tôi lại viết nhiều hơn, cậu ấy cũng sẽ trả lời một vài câu, tình cờ tầm mắt cũng rơi trên người tôi.


Tôi thật sự rất vui.


Trong lớp, chúng tôi luôn duy trì phương thức giao lưu trầm mặc như vậy, cậu ấy không có nhiều lời, chữ viết lại thanh tú, cứng cáp, vô cùng đẹp đẽ. Tôi lén lút đem tất cả những tờ giấy mà cậu ấy viết lưu lại, kẹp trong một quyển sách bài tập mà tôi chưa dùng tới.


Vào giờ giải lao, có lúc tôi sẽ cùng mấy thằng bạn cùng lớp đi đá bóng, đề tài chung đơn giản của một đám đang ở trong cái tuổi dậy thì dồi dào tinh lực đều là mấy cái như vậy, đôi lúc bọn họ cũng sẽ tình cờ nhắc đến Cận Sở, ngữ khí không sao tốt được, bọn họ đều cảm thấy cậu ấy lớn lên quá nữ tính, tính cách lại âm trầm, lại còn là một người câm, không biết nói chuyện.


Tôi không biết bọn họ là từ đâu mà cho ra kết luận như vậy, dưới cái nhìn của tôi, cậu ấy chỉ là một thiếu niên bình thường, chỉ bởi vì vận may không tốt nên không thể nói chuyện, nào giống cái kiểu tính cách âm trầm mà bọn họ nói kia.


Tôi có bảo là tôi không có để ý lắm, bọn họ lại ân cần khuyên bảo tôi: “Cậu đừng nên thân cận với nó quá, có khi cũng biến thành quái thai đó.”


Tôi cười đáp lại, nhưng là hoàn toàn không để trong lòng.


Tôi với cậu ấy là hàng xóm, ở cùng một con phố, hai nhà cách nhau cùng lắm chỉ có mấy bước chân.


Bởi vậy ngoại trừ gặp nhau ở trường, chỉ cần có tâm mà nói, còn có thể dành ra một đoạn thời gian hai người ở riêng với nhau.


Mỗi ngày cậu ấy đều là đi bộ đến trường, có lúc tôi thức dậy sớm, thì có thể gặp cậu ấy ở đầu phố. Nếu thức dậy trễ, cũng có thể nửa đường đạp xe gặp được cậu ấy. Nếu thời gian còn sớm tôi sẽ xuống xe dắt bộ, cùng cậu ấy đi đến trường.


Bởi vì gặp nhau khá nhiều, nên cậu ấy cũng sẽ gật đầu, chào hỏi tôi. Nếu như tôi dừng lại cùng cậu ấy đi bộ, lúc đi lên sườn núi cậu ấy cũng tận lực bước chậm lại chờ tôi.


Bình thường cậu ấy đều là một mình, vai đeo ba lô, cúi thấp đầu xuống, bước đi không nhanh không chậm. Có lúc trong tay cầm một ly sữa đậu nành ấm, hoặc là cắn một cái bánh bao. Tầm mắt hờ hững, thẳng tắp rơi vào trên đường.


Tôi hỏi cậu ấy tại sao không đi xe đạp, nếu như không biết tôi có thể dạy cậu ấy. Nhưng cậu ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi, lắc lắc đầu.


Tôi không biết lắc đầu là có ý gì, tôi hỏi cậu ấy: “Hay là mình chở cậu đi học nhé?”


Cậu ấy chần chờ rất lâu, rốt cuộc cũng khe khẽ gật đầu.


Cậu ấy thật sự rất nhẹ, nếu như không phải là tôi luôn cảm nhận được một chút lực đạo nhẹ nhàng siết chặt góc áo của tôi, thì tôi còn muốn hoài nghi không biết có phải do tôi đạp xe quá nhanh nên làm rớt cậu ấy ở bên đường rồi không.


Động tác của cậu ấy luôn khắc chế và xa lánh, luôn luôn chỉ siết một mảng nhỏ của góc áo kia, mặc dù trong tâm tôi vô cùng hi vọng cậu ấy có thể thân cận với tôi hơn một chút, nhưng lại không dám mở miệng.


Cậu ấy chính là người trầm mặc, an tĩnh như vậy, giống như cậu ấy tự ngăn cách bản thân với thế giới này bằng một tầng sa mỏng, trong suốt không ai nhìn thấy được, sạch sẽ tự tại sống trong một không gian khác.


Tôi dừng xe trước cổng trường, cậu ấy từ trên xe bước xuống, tự nhiên đi bên trái tôi.


“Cậu lên lớp trước đi, mình đi cất xe xong liền đi lên.”


Cậu ấy lắc đầu, một bước cũng không rời.


Chúng tôi cùng nhau đi cất xe, một trước một sau đi đến lớp.


Trong lớp mọi người đến cũng đã gần đủ, đến cửa là đã có thể nghe thấy những tiếng hò hét ầm ĩ bên trong, tiếng cười nói và âm thanh ồn ào chen lẫn nhau.


Tôi nghĩ tới cậu ấy vô luận là thời điểm nào đều an tĩnh, cho dù là ở trong một đám người ồn ào huyên náo thì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể chú ý tới cậu.


Phát ra ánh sáng rạng rỡ, hoàn toàn không hợp.


Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Giáo viên còn chưa có tới, tôi mở ngăn kéo ra cúi đầu tìm sách giáo khoa, bỗng nhiên khuỷu tay bị đụng nhẹ một cái.


Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động viết giấy cho tôi, trên giấy chỉ vỏn vẹn hai chữ:


Cảm ơn.


Tôi thật tâm mà ghi thêm vào dưới dòng chữ của cậu:


Không cần cảm ơn.


Cậu ấy chần chờ một chút, rồi viết xuống:


Cậu có thể nói chuyện.


Tôi trả lời:


Mình không có ý để cho người khác nghe thấy.


Cậu ấy mím môi cười rộ lên, lộ ra một nụ cười có chút tính trẻ con tinh nghịch. Thoạt nhìn giống như một đứa trẻ ăn vụng.


Chạng vạng tôi đạp xe đưa cậu ấy đến trước cửa nhà, mùa đông trời tối sớm, mới hơn năm giờ đèn cảm ứng đã tự động sáng lên, sắc trời đã sắp tối rồi, nhà ở xung quanh bắt đầu lập lòe ánh sáng ở bên trong, chỉ có nhà cậu ấy vẫn tối tăm.


Quả nhiên là cậu ấy ở một mình.


Tôi lại nhớ đến những lời mà hàng xóm nói, cậu ấy vẫn luôn lẻ loi, hiu quạnh như vậy.


Cậu ấy từ phía sau nhảy xuống, một tay cầm lấy quai cặp sách, xoay người đối mặt với tôi.


“Hẹn gặp lại.”


Nói thì nói như thế, mà tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.


Cậu ấy chờ trong giây lát, thấy tôi không có ý định quay đi, nghiêng đầu nghi ngờ, đôi mắt trong trẻo nhìn tôi, không nói lời nào.


Cuối cùng vẫn là tôi quên mất, cậu ấy không thể nói chuyện.


Cậu ấy thấy tôi đứng yên không động đậy, nâng tay phải lên, ngón tay trỏ hướng trán của tôi di chuyển, sau đó đầu ngón tay hơi cong, thật nhanh mà búng một cái.


Cậu ấy làm rất nhanh, có thể không ngừng những động tác này, mà tôi cũng chỉ nhìn rõ ràng được những động tác này. Một chút cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cậu ấy cũng không có giải thích, chỉ là nhìn tôi cười cười, lại lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, sau đó liền quay người vào nhà.


Tôi vẫn đứng đợi cho đến khi phòng của cậu ấy sáng đèn mới rời khỏi.


Ánh đèn màu cam ấm áp.


Ở cái khu phố này, nhà tôi chính là một hộ khác tối đen như mực không ai ở. Cha mẹ tôi quanh năm không có trở về, tôi không hiểu bọn họ dọn nhà làm cái gì, ngược lại bọn họ cũng đâu có ở. Nhưng họ chưa bao giờ giải thích cho tôi biết.


Sau đó tôi cũng không có hỏi. Tôi chỉ cần thu thập số hành lý thật là ít ỏi, dẫn theo mèo của mình, chuyển tới một thành phố mới, nhà mới, gia đình … mới.


Trong nhà chỉ có một người một mèo sống chung, làm sao có thể gọi là gia đình?

Bình Luận (0)
Comment