Lạc Thanh Hoài chấn động: "Không phải, này, đây là có ý gì? Không phải lần trước có nói giao dịch hoãn lại tới nửa tháng sau sao? Tại sao lại đột ngột như vậy? 12 giờ đêm nay? Tôi không nghe nhầm chứ?"
"Không phải vì đề phòng lũ cớm sao?" Quận tỷ vẻ mặt nghiêm túc nói, "Bán loại hàng như chúng ta, thay đổi thời gian cùng địa điểm là chuyện thường. Về sau trải qua nhiều cậu sẽ chậm rãi quen. Hiện tại cớm cũng thông minh, chỉ cần hơi không chú ý để lộ ra dấu vết thì sẽ có phiền toái lớn."
Lạc Thanh Hoài bộ dáng thật cẩn thận: "Lần trước đổi thời gian không phải bởi vì tôi đến nhà ga làm lộ dấu vết chứ?"
Hắn đương nhiên biết không phải, lần trước Quận tỷ căn bản không muốn để hắn phụ trách giao dịch, ga tàu chỉ là ngụy trang, căn bản không lộ được dấu vết gì. Thời gian cùng địa điểm giao dịch từ lúc bắt đầu đã định chính là buổi tối hôm nay, mà người phụ trách là anh Ngư.
Đây là lý do Lạc Thanh Hoài tính thời gian đẩy anh Ngư vào cảnh cục. Hắn đã sớm hỏi thăm được lần giao dịch này đối phương thúc giục rất gấp. Cho nên, một khi anh Ngư bị bắt thì bọn chúng chỉ có thể tìm đến hắn để phụ trách.
Chỉ là Lạc Thanh Hoài không nghĩ tới, bọn chúng thế mà cũng dám liều như vậy, lá gan cũng thật là lớn. Anh Ngư bị bắt, thời gian cùng địa điểm giao dịch không thay đổi một chút.
Thật sự không lo lắng anh Ngư sẽ cắn bọn chúng chút nào sao?
Cũng đúng, anh Ngư mới vào cục chưa tới 24 giờ, cảnh sát hẳn còn chưa tìm được chứng cứ, lúc này giao dịch ngược lại lại an toàn nhất. Kéo thêm hai ngày, nói không chừng anh Ngư thật sự bị cảnh sát cạy ra miệng thì phiền toái.
Đáng chết! Hiện tại làm sao để truyền được tin tức ra ngoài bây giờ?
"Không liên quan tới cậu." Quận tỷ có chút không khống chế được mà sốt ruột, "Không nói những cái đó, hiện tại cậu theo chúng ta đi thôi."
Lạc Thanh Hoài vẫn có chút do dự, "Tôi chưa chuẩn bị cái gì cả, trong lòng cũng không yên... Anh Ngư bị cớm bắt, có thể tiết lộ hành động đêm nay ra không..."
"Yên tâm, gã không ngu xuẩn như vậy." Quận tỷ nhìn thời gian, thúc giục, "Cậu không cần chuẩn bị cái gì, hàng đã chuẩn bị tốt, cậu phụ trách mang đi là được. Vài phút là đã xong, không cần có áp lực."
Đầu óc Lạc Thanh Hoài chuyển động nhanh, trong lòng sốt ruột nhưng không dám biểu lộ ra trên mặt.
Đang vắt óc tìm kế kéo dài thời gian, Tuân gia bỗng nhiên nói: "Tiểu Lạc, tại sao cậu cũng sợ đầu sợ đuôi? Ta nhớ rõ cậu từ trước đến nay quả quyết, không hề sợ khó khăn."
Trong lòng Lạc Thanh Hoài rùng mình, biết Tuân gia đã bắt đầu hoài nghi.
"Tôi chỉ là trực giác... sợ anh Ngư xảy ra chuyện. Bỏ đi, có lẽ là tôi nghĩ nhiều." Lạc Thanh Hoài thở ra một hơi, hạ quyết tâm, "Vậy liền đi thôi, tôi tin tưởng hai vị, cũng tin tưởng anh Ngư."
"Cũng không còn sớm nữa." Quận tỷ nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người ra khỏi phòng, Tiểu Thải Hồng nơm nớp lo sợ đứng chờ ở cửa, vừa thấy người ra liền vội vàng tới tiếp, cúi đầu khom lưng hỏi: "Tuân gia, Quận tỷ, tôi mua chút điểm tâm, hai vị có muốn nếm thử hay không..."
"Không cần." Tuân gia cùng Quận tỷ xua xua tay, đi nhanh tới cửa.
Lạc Thanh Hoài dừng lại, nói: "Cậu đừng bận tâm, anh cùng Tuân gia và Quận tỷ đi ra ngoài một chuyến, cậu ở lại trông quán. Điểm tâm chia cho mọi người ăn đi, hai ngày nay gặp nhiều kinh hách rồi, trấn an mọi người một chút. Mặt khác, lúc anh không ở đây thì nhớ thật cẩn thận, đừng làm chuyện gì xấu kéo cảnh sát tới."
Tiểu Thải Hồng bất an nhìn Lạc Thanh Hoài: "Anh Lạc, anh đi đâu? Hay là để em đi cùng anh nhé?"
"Cậu cùng cái đếch, anh đi cùng Tuân gia Quận tỷ thì có thể xảy ra chuyện gì? Lo quán bar ổn thỏa thay anh đã là giúp anh đại ân rồi." Lạc Thanh Hoài vỗ vỗ vai Tiểu Thải Hồng, "Đúng rồi, giữ bánh kem hạnh nhân cho anh, anh về muộn một chút còn ăn khuya."
"Tiểu Lạc." Quận tỷ quay đầu, không kiên nhẫn gọi một tiếng, làm như ghét bỏ hắn quá nhiều lời.
"Đi đây." Lạc Thanh Hoài lại xoa nhẹ đầu Tiểu Thải Hồng mới bước nhanh đuổi kịp, nói lời xin lỗi, "Thằng nhóc chưa trải qua nhiều việc, đại khái là thấy không khí quá nghiêm túc nên bị dọa một chút, dù sao cũng mới là lần đầu thấy."
"Cậu quá che chở nó." Tuân gia bỗng nhiên nói, "Cũng chẳng còn nhỏ nữa, người ở nơi này sao có thể sợ phiền phức."
"Tuân gia nói đúng." Lạc Thanh Hoài tiến lên, thay Tuân gia mở cửa xe, "Chủ yếu trước kia không có việc gì, cũng không gặp quá nhiều chuyện, về sau lại rèn luyện thêm."
Thời điểm hắn lên xe, quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Thải Hồng còn trấn định đứng ở sau đưa tiễn, cười cười với hắn.
Tiểu Thải Hồng đợi xe đi mới nhanh chóng trở lại quán bar.
"Không có việc gì chứ?" Bartender hỏi, "Sao thấy không khí bình thường vậy? Anh Lạc có thể bị ai mắng không?"
Chuyện tối qua vẫn khiến mọi người có chút bất an.
"Không có việc gì, mọi người làm tốt việc của mình là được, không cần lo lắng. Lần này là anh Ngư hại anh Lạc, Quận tỷ cùng Tuân gia đều biết, làm sao có thể mắng anh Lạc? Phải mắng thì cũng là mắng anh Ngư."
Tiểu Thải Hồng đối mặt với bartender sẽ không có nơm nớp lo sợ vừa rồi, tùy tiện trấn an mọi người hai câu liền thả lỏng. Cậu lấy di động ra muốn gọi một cuộc, lại nghĩ một lúc liền cất lại, xoay người đi tới đám người.
Lúc này thời gian còn sớm, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, khách ở quán bar cũng không nhiều.
Tiểu Thải Hồng đi tới trước mặt một cô gái mặc váy ngắn trễ ngực, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, có thể cho em mượn điện thoại được không?"
"Ây, hiện tại tiểu đệ đệ cũng không đơn thuần nha, một cái lại tiếp một cái, chơi láu cá cũng rất nhiều, muốn điện thoại tỷ tỷ cũng phải nói rõ lý do." Cô gái kia duỗi tay sờ cằm Tiểu Thải Hồng.
Tiểu Thải Hồng nhịn xuống khó chịu trong người, cười tươi như hoa: "Vậy tỷ tỷ có cho em mượn hay không ạ?"
"Phải cho mượn chứ, tiểu đệ đệ đẹp như vậy." Cô gái mở khóa điện thoại đưa cho cậu.
Tiểu Thải Hồng gọi một cuộc điện thoại, nói: "Phiền cậu tặng giúp tôi một phần bánh hạnh nhân đến toàn đối diện."
"Xin hỏi đối diện là nhà nào?" Cậu nhóc bên điện thoại hỏi.
Tiểu Thải Hồng liếc nhìn cô gái một cái: "Đối diện tiệm có mấy nhà?"
Thái độ của cậu nhóc bên điện thoại cũng rất tốt: "Quý khách đang nói tới ngân hàng đúng không?"
Tiểu Thải Hồng không nói gì.
Cậu nhóc lại tiếp tục hỏi: "Cục Công an sao?"
Tiểu Thải Hồng nói: "Đúng vậy."
Bên kia lại hỏi: "Phòng nào của cục Công an?"
Tiểu Thải Hồng hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi họ Lạc."
Bên kia lập tức rõ, "À, tôi đã biết, lại đưa đến khoa Pháp y đúng không?"
Tiểu Thải Hồng nói: "Phải. Phiền cậu lập tức đưa tới."
"Đã rõ." Bên kia trả lời, "Đảm bảo ba phút đưa tới."
Tiểu Thải Hồng thở phào nhẹ nhõm, ngắt điện thoại đưa trả cho cô gái kia: "Tỷ tỷ xem, em đúng là có việc muốn gọi điện thoại."
Cô gái kia cười khanh khách: "Không tồi nha, đẳng cấp đệ đệ đây rất cao, nhưng mà tỷ tỷ cũng không dám ăn bánh kem, người ta sợ béo lắm."
"Con gái đều không thích ăn bánh kem sao?" Tiểu Thải Hồng nghi hoặc mà chớp chớp mắt, lại ôm eo cô gái, "Em thấy tỷ tỷ không mập chút nào, chúng ta nhảy một điệu được không?"
Hai người nhảy chưa tới hai phút, Tiểu Thải Hồng đã bị cô gái trêu chọc: "Em trai không phải là lần đầu tiên nhảy với con gái đấy chứ? Nhìn thuần thục như vậy mà sao lòng bàn tay lại ra nhiều mồ hôi thế?"
"Là vì tỷ tỷ quá xinh đẹp, làm cho em có chút hồi hộp." Tiểu Thải Hồng nhân cơ hội nói, "Em có thể đi vệ sinh một chút được không?"
.....
Lầu ba cảnh cục, khoa Pháp y.
Hoắc Chu nhìn Lý Hậu múa bút thành văn, nói chuyện phiếm: "Cậu cả ngày ngâm mình ở đơn vị, trong nhà không ý kiến gì sao?"
Lý Hậu cười cười, "Em không có hứng thú với yêu thích khác, không tăng ca thì cũng không biết làm gì."
Hoắc Chu lại hỏi: "Trong nhà không giục cậu tìm bạn gái sao?"
Anh nhìn ánh đèn neon lập lòe ngoài cửa sổ, biểu tình có chút nôn nóng, anh vẫn không nghĩ ra được Lạc Thanh Hoài rốt cuộc là có ý gì.
Lý Hậu ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Em vẫn tốt lắm, còn chưa đến tuổi, thúc giục thì thúc giục nhưng không cần gấp như vậy. Nhưng mà công việc của chúng ta cũng không dễ tìm được đối tượng, em cũng đã chuẩn bị tâm lý một mình cả đời rồi."
Hoắc Chu còn muốn nói gì đó thì có người gõ cửa.
"Ngài Hoắc, bánh kem hạnh nhân của ngài." Cậu nhóc ở tiệm bánh kem đứng ở cửa mỉm cười.
Hoắc Chu cả kinh, anh dị ứng với hạnh nhân!
"Cảm ơn." Hoắc Chu liếc cậu nhóc một cái, đem bánh kem vào.
Anh mở hộp, đưa cho Lý Hậu: "Cùng nhau ăn chút đi, thả lỏng một chút."
Lý Hậu từ chối: "Cảm ơn thầy Hoắc, nhưng em không thích đồ ngọt, anh cứ ăn đi."
Hoắc Chu đã mở hộp ra, bánh kem rất lớn, Hoắc Chu cắt một miếng để lại cho Lý Hậu: "Lớn như vậy một mình anh ăn không hết, cậu cũng ăn một chút đi. Để anh mang xuống cho Tiểu Thái Dương, cậu ta gần đây rất nóng nảy, anh đi vuốt lông chút."
Lý Hậu lại không từ chối nữa: "Cảm ơn thầy Hoắc"
Hoắc Chu cầm hơn nửa bánh kem xuống lầu, đội Phòng chống ma túy hiện tại không còn mấy người, Hoắc Chu cầm bánh kem đi vào, vài người cũng không ăn hết nổi.
Mọi người sôi nổi nói lời cảm ơn, Hoắc Chu hỏi: "Cục trưởng Lâm hôm nay tăng ca sao? Tôi đi hối lộ lãnh đạo một chút."
Mọi người đều cười rộ lên, có người nói hôm nay thấy cục trưởng Lâm tới, không biết hiện tại còn ở đây không.
Hoắc Chu lại cầm bánh kem đi tới văn phòng cục trưởng Lâm.
"Vào đi." Cục trưởng Lâm còn ở đây.
Hoắc Chu thở phào nhẹ nhõm.
Cục trưởng Lâm nhìn bánh kem trong tay anh, cười nói: "Các cậu thế mà vẫn còn nhớ rõ người sếp này..."
"Đã xảy ra chuyện." Hoắc Chu vọt vào, "Cục trưởng Lâm, Lạc Thanh Hoài đã xảy ra chuyện."
"Đừng nóng vội, từ từ nói." Cục trưởng Lâm đi tới đóng cửa lại, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Em ấy đặt cho tôi một bánh kem hạnh nhân, nhưng tôi dị ứng với hạnh nhân." Hoắc Chu bất an đi quanh, "Nhất định đã xảy ra chuyện."
"Cậu ta còn nói cái gì không?" Cục trưởng Lâm trấn định hơn anh.
"Không có." Hoắc Chu nhìn thời gian, "Chúng tôi mới tách ra hơn nửa giờ, trước đó em ấy cũng không có bất kỳ ám chỉ gì... Nhất định là sự việc đột phát, em ấy căn bản không kịp nhắn lại."
Cục trưởng Lâm ngẫm nghĩ: "Cậu cứ yên tâm lại đã, này hẳn không liên quan đến tính mạng của đồng chí Lạc Thanh Hoài."
Hoắc Chu vô cùng sốt ruột: "Sao ngài biết?"
"Nếu đã nguy hiểm đến tính mạng thì cậu ta lấy đâu ra thời gian đặt bánh cho cậu?" Cục trưởng Lâm lắc đầu, "Hơn nữa, lấy thân thủ của cậu ta thì nửa giờ cũng không có ai làm gì được, trừ phi chĩa súng vào đầu, mà nếu thật sự là súng chĩa vào đầu thì càng không có cơ hội đặt bánh kem. Cậu ta hẳn chỉ là muốn truyền lại tin tức nào đó, cậu bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận xem sẽ là cái gì?"
Còn nữa, nếu Lạc Thanh Hoài thật sự lâm vào nguy hiểm, cục trưởng Lâm cho rằng hắn sẽ không tìm Hoắc Chu xin giúp đỡ, hắn nhất định sẽ không kéo Hoắc Chu vào nguy hiểm. Nhưng điểm này ông lại không nói ra.
Hoắc Chu ngẫm nghĩ lời của cục trưởng Lâm, lượng tin tức Lạc Thanh Hoài truyền ra quá nhỏ, anh không tìm ra được.
Cục trưởng Lâm cũng tự hỏi: "Nếu không liên quan đến an nguy của Lạc Thanh Hoài thì hơn phân nửa liên quan đến kẻ địch..."
"Tôi hiểu rồi!" Hoắc Chu bỗng nhiên hô to một tiếng, "Nhất định là giao dịch ma túy!"
Cục trưởng Lâm trong nháy mắt biến sắc, "Lý do nào?"
"Không kịp nói, quay đầu sẽ giải thích với ngài sau." Hoắc Chu kéo cửa đi ra ngoài, "Anh Ngư! Anh Ngư nhất định sẽ biết thời gian cùng địa điểm giao dịch!"