Tiểu mỹ nhân không có vấn đề gì lớn, quan sát một lúc là có thể xuất viện về nhà rồi.
Ngài chồng trước tỉ mỉ lắng nghe dặn dò của bác sĩ, còn tiểu mỹ nhân thì đang điên cuồng thả hồn lên mây.
Lúc nãy, trong lời lúc nãy chồng trước của cậu nói, có phải có chữ “thích” này không?
Lý Chính thích ai? Không thể nào là thích mình được đúng không!
Tiểu mỹ nhân khó mà tin được, lắc lắc đầu, cho rằng đầu mình có lẽ vẫn còn mơ hồ.
Ngài chồng trước cảm nhận được tiểu mỹ nhân đang thả hồn lên mây, chỉ cho rằng cậu vẫn chưa hồi phục, chỉ biết đau lòng người ta, lại một lần nữa không nhìn thấy được suy nghĩ của cậu.
Trên đường về nhà, có chút quá mức yên tĩnh.
Tiểu mỹ nhân im lặng để ngài chồng trước nắm lấy tay mình, dắt về nhà.
Trong nhà có hơi loạn, trên mặt đất là những vũng nước và dấu chân do ngài chồng trước để lại trong lúc hoảng loạn.
Tiểu mỹ nhân sờ sờ bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái mềm mại trên người, đây cũng là do ngài chồng trước mặc cho cậu, có chút quá gấp gáp, còn chưa kịp mặc qυầи ɭóŧ nữa.
“Kha Mộng Nghiêu……” Ngài chồng trước đóng cửa lại, cắt đứt suy nghĩ của tiểu mỹ nhân, “Anh chưa từng ghét em, thật đó.”
“Quả thật trước ngày tổ chức đám cưới anh đã khóc rất nhiều, chuyện này không sai, trong lòng cũng đã có người, chuyện này cũng không sai, nhưng mà……” Hắn có chút kích động nắm lấy tay tiểu mỹ nhân, có chút đau lòng mà mím môi, “Anh khóc là do quá vui mừng, người trong lòng chính là em.”
Người trong lòng chính là em, cũng chỉ có em.
Em có thể hiểu không?