Tiểu Nam Phong

Chương 16

Mới bốn giờ chiều, cửa lớn của cửa hàng sườn xám vẫn còn đang mở, Nam Nhã đang vẽ, hoảng sợ vì người xuất hiện trước mặt, kinh ngạc: "Sao cậu lại đến đây lúc này?"

"Hôm nay thi, nộp bài đầu tiên." Ở trước mặt cô, cậu đắc ý khoe khoang, tấm tắc hai tiếng, "Đề bài đơn giản chết đi được. Em sắp ngủ gục rồi."

Rèm cửa bên ngoài còn có tấm bình phong nhỏ chống đỡ, sẽ không để cho người ở bên phố đối diện nhìn thấy. Chu Lạc tự giác đứng bên kia không dám chạy đến.

Nam Nhã nói: "Đừng để lúc phát bài, không kiểm tra phạm một đống lỗi sai."

Chu Lạc nói: "Yên tâm, từ trước đến nay em làm bài đều ăn chắc, chưa bao giờ mắc lỗi sai nào."

Bắt được cơ hội là cậu nhóc này lại khoe khoang, Nam Nhã lười tranh cãi với cậu, liếc cậu: "Không lạnh sao?"

Chu Lạc xoa tay: "Nơi này ấm, trong phòng học mới lạnh. Không biết đồ ngốc nào lại xây trường trên núi, đến chiều trên núi toàn sương mù."

"Mặc ít quần áo thế kia." Nam Nhã nói, "Ở tuổi cậu chỉ thích ăn diện, không quan tâm đến nhiệt độ gì cả."

"Oan quá đi, mặc đồng phục thì ăn diện gì chứ?" Chu Lạc cũng không dám chuồn ra ngoài bình phong lấy ghế, mò được một cái ghế đẩu ngồi xuống, lại cảm thấy mình như một chú chó lớn ngồi xổm trên mặt đất.

Nam Nhã hơi buồn cười, cúi đầu nở nụ cười một chút.

Ánh mắt Chu Lạc không hề rời khỏi mặt cô, đương nhiên sẽ không bỏ qua biểu tình này, lập tức hỏi: "Chị cười gì chứ?" Nam Nhã không trả lời, Chu Lạc chép miệng, biết hỏi không ra cũng không ép nữa, nêu ra đề nghị: "Đóng cửa đi, em dẫn chị đi đến một nơi rất tuyệt."

"Chỉ là một con giun ở trong mắt cậu cũng được coi là vĩ đại." Cô nghĩ đến lần trước cậu nhặt được da rắn được cho cô rồi rơi vào im lặng.

Trên đường tan học thấy đồ vật quỷ quái gì cũng đều tặng cho cô, cái gì nhánh cây "xinh đẹp", chỉ còn một cánh hoa của đóa hoa, một bó lúa mạch, còn không biết bắp ngô trộm từ ruộng nhà nào nữa.

"Lần này là thật."

"Nói trước xem là thứ gì nào?"

"Hiện tại không thể nói, phải đi mới biết được. Tuyệt đối là thứ tốt."

"Sao không mang đến đây?"

"Quá lớn nên không mang đi được."

Nam Nhã hơi tò mò, quay đầu: "Lớn thế nào?"

Chu Lạc đứng dậy, mở rộng hai tay, thể hiện một thế giới.

Nam Nhã: "..."

Nam Nhã nói: "Thứ cậu nói lớn gì đó là không khí sao?"

Chu Lạc ha ha cười, cậu rất thích nói chuyện với cô, chuyện gì cũng trở nên thú vị.

"Tóm lại vô cùng lớn, vô cùng vĩ đại, chị đi chắc chắn sẽ không hối hận." Thấy vẻ mặt cô đã dao động, Chu Lạc tiếp tục thuyết phục, "Đi đi, chị phải tin con mắt của em chứ, thơ mỗi lần em tìm mang đến, đã khiến cho chị thất vọng lần nào chưa?"

Nam Nhã rốt cuộc đã động lòng, đứng dậy đi ra ngoài kéo rèm khóa cửa.

Đợi khi cô đã khóa cửa, Chu Lạc thoát ra khỏi tấm bình phong, kéo nốt tấm rèm còn cách mặt đất mấy chục cm xuống, tiếng gió và ồn ào bên ngoài đã hoàn toàn bị bỏ lại.

Nước sôi trên quầy mới được đun sôi, Nam Nhã nói: "Uống chén trà nóng rồi đi. Tôi vẽ xong đã."

Cô rót một chén trà nóng cho cậu.

Chu Lạc nhấc chén ngửa đầu, uống ực một phát, hầu kết lăn lăn, uống hết, chuyển chén qua, mắt sáng long lanh nhìn cô.

"..." Nam Nhã lại rót cho cậu một chén, rồi cũng rót cho mình.

Nam Nhã nói: "Bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông, chỉ có quỷ mới không thấy lạnh."

"Thực sự không lạnh mà." Chu Lạc nói, "Chị đừng không tin, có người trời sinh đã chịu được lạnh."

"Tôi tin chứ." Nam Nhã nói, "Da mặt cậu dày."

Chu Lạc bị cô mắng lại mở cờ trong bụng, đưa tay ra cho cô: "Chị sờ xem da em có dày không đi."

Nam Nhã chạm một cái rồi buông ra, vẫn là câu nói kia: "Có quỷ mới đùa với cậu."

"Áo len mẹ em đan năm ngoái bị co lại hết rồi, không còn mặc vừa nữa, mặc vào như ma ấy, em không muốn mặc." Chu Lạc kéo ghế đến gần, hai tay đặt lên lưng ghế, giống như đang cưỡi ngựa.

Nam Nhã cúi đầu nhìn hoa văn phượng hoàng trên sườn xám, nói: "Bảo mẹ cậu đan cái nữa. Mẹ cậu trông hàng cũng có nhiều thời gian."

"Mấy kiểu mẹ em đan cũ quá rồi, màu sắc cũng quái lạ." Chu Lạc di chuyển ghế tới lui, đột nhiên có ý nghĩ kì lạ, "Đàn chị, chị có biết đan không, chị đan cho em một chiếc, lấy giá thị trường bán cho em?"

"..." Sao Nam Nhã lại không biết tâm tư quỷ quái của cậu chứ, cũng không ngẩng đầu lên: "Không có thời gian."

Chu Lạc vẫn không buông tha: "Em thấy quần áo trong cửa hàng chị cũng đổi thành kiểu dáng thu đông rồi, lúc nhập hàng chị có thể hỏi có đồ dành cho nam, rồi giữ cho em một hai chiếc không. Em tin vào trình độ thưởng thức của chị."

Nam Nhã ngẩng đầu: "Cái này thì có thể, tôi sẽ lưu ý cho cậu."

Nam Nhã lại cúi đầu, một tay nâng chén trà, từ từ uống, tay kia đặt dưới đèn thêm mấy nét bút cuối cùng trên chiếc sườn xám.

Chu Lạc không quấy rầy cô, lại nhấp một ngụm trà, nhìn bộ dáng cô cúi đầu vẽ dưới ngọn đèn, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng đẹp.

Cậu ngắm nghía chiếc chén sứ trong tay, trắng tinh, mượt mà, giống y như cô, mới đầu sờ lên lạnh buốt, đặt trong tay một thời gian thì đã có độ ấm.

Bức tranh nhanh chóng vẽ xong, Nam Nhã bỏ bút xuống nói: "Đi thôi."

Chu Lạc uống một hơi cạn sạch chén trà, chuồn ra từ cửa sau, trèo tường, đi đến cuối ngõ chờ cô. Đung đưa chân một lúc lâu mới thấy Nam Nhã từ đường lớn đi qua.

Cô khoác một chiếc áo măng tô màu lúa mạch bên ngoài sườn xám, quàng một chiếc khăn len màu đỏ, Chu Lạc hơi sửng sốt.

Nam Nhã dừng lại trước mặt cậu, nhìn xung quanh hỏi: "Đi bên nào?"

Chu Lạc sợ người khác thấy, dẫn Nam Nhã đi qua một ngã rẽ, từ đường đê nhỏ thông thẳng lên đỉnh núi.

Nam Nhã vô cùng ngạc nhiên: "Tôi ở trấn Thanh Thủy lâu như vậy mà không biết có con đường này."

"Trước kia có người hái thuốc đi, em phát hiện ra, chưa nói cho ai hết."

Hai người đi lên núi, không nói thêm lời nào, hưởng thụ sự im lặng như vậy, gió thu mát lạnh, sóng vai đi, chỉ có tiếng gió và tiếng hít thở của cả hai.

Đi đến lưng chừng núi, con đường phía trước tạo thành hai lối rẽ, một bên là lá cây bạch quả vàng rực, bên kia là lá phong đỏ tươi.

Chu Lạc cười hỏi: "Đi bên nào?"

"Phong cảnh bên nào đẹp."

"Lá phong."

"Đường nào khó đi?"

"Lá phong."

"Vậy đi ngắm rừng phong lá đỏ." Nam Nhã nói.

Chu Lạc nở nụ cười.

"Cậu cười gì?"

"Nhớ tới bài thơ "Con đường chưa đi" lần đầu tiên em đọc cho chị."

Nam Nhã nghe vậy cong khóe miệng.

Tuy khăn quàng cổ đỏ che khuất nửa khuôn mặt cô, nhưng Chu Lạc nhìn thấy ý cười trong trong đáy mắt cô hỏi: "Chị vừa cười gì vậy?"

"Tôi cũng nghĩ đến bài đó."

"Vậy xem chúng ta có nghĩ cùng một câu không?" Chu Lạc đút tay trong túi, quay đầu lại nhìn cô.

"Tôi chọn một con đường ít dấu chân đi."

Cả hai nhìn nhau cười.

"Đàn chị, hôm nay em làm bài thi tiếng Anh, có phần bài đọc. Chị vừa hỏi em có khó đi không, em nghĩ đến trong bài đọc đó có một câu nói, Never take the easy road."

"Không đi con đường dễ đi?"

"Đúng vậy. Khi xảy ra hai lựa chọn trước mặt, đừng đi con đường dễ dàng, phải chọn con đường khó khăn kia."

Hai tay Nam Nhã đút trong túi áo khoác, dẫm lên lá rụng, nghe cậu nhóc mang bộ dáng giáo viên giảng bài.

"Lựa chọn con đường dễ dàng, nhiều người đi là bản năng của sinh vật." Nam Nhã mỉm cười, nói tiếp: "Con đường khó đi thường hấp dẫn hơn. Ví dụ như hiện tại, tại sao chúng ta không đi đến ngõ nhỏ, mà lại đi lên núi, bởi vì phong cảnh trên núi đẹp hơn."

Chu Lạc mỉm cười.

Không, bởi vì muốn sánh vai cùng chị.

Ngõ nhỏ dễ đi, em chỉ có thể đi phía sau chị; đường núi khó đi, nhưng em có thể đồng hành với chị.

"Trong bài chính là nói như vậy. Con đường khó đi thường luôn khiến người ta không hối hận. Ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở việc không ngừng lựa chọn con đường khó đi." Cậu thiếu niên cảm khái, mang theo chủ nghĩa lý tưởng thuần khiết.

Nam Nhã cong khóe môi trong gió thu, quả nhiên là thiếu niên, trong sáng như vậy, lý tưởng như vậy, nhưng cậu còn chưa biết sinh mệnh là một thứ đi từ chủ nghĩa lý tưởng đến con đường chủ nghĩa hiện thực.

Đường càng dài càng mơ hồ.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại được cậu dẫn đi trên con đường ngược chiều.

Cô tự nhiên tiếp nhận lời nói của cậu, khẽ than: "Đúng vậy, gặp sao hay vậy, làm từng bước luôn đơn giản nhất; vứt bỏ quá khứ mở ra chương mới luôn khó nhất. Làm chuyện khó mới có ý nghĩa."

Không khí trong núi mát lạnh, trong lòng Chu Lạc im lặng. Ăn ý như vậy nên nói với ai, không nên nói với ai đây.

Khi nói chuyện bọn họ đã đi đến đỉnh núi, quan sát khắp núi rừng trấn nhỏ. Dãy núi là một màu vàng rực, ruộng bậc thang nhiều màu sắc.

Ánh nắng chiều muôn màu muôn vẻ, lan tỏa đầy trời, bọn họ đang đứng ở cổng vào thiên đường.

Gió núi thổi vào bọn họ, Nam Nhã nói: "Quả nhiên rất tuyệt."

Còn Chu Lạc đột nhiên rất muốn ôm cô, nhưng cậu không làm.

Trong nháy mắt kia, lý trí sâu sắc áp chế cảm xúc kích động. Giống như trong nháy mắt đó cậu thiếu niên đã trưởng thành, cậu cảm thấy trân trọng, kính nể, sợ hãi, không dám phá hoại tình cảm thân thiện khó khăn mới có được giữa bọn họ. Cũng chính tại khoảnh khắc này, cậu bỗng nhiên ý thức được...

Cô chính là con đường khó khăn kia của cậu.
Bình Luận (0)
Comment