Tiểu Nam Phong

Chương 20

Vote

C20

1.1K  21  2

Chu Lạc giải bài tập được một nửa đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình đang ngồi ở trong lớp học. Trời đông chạng vạng lờ mờ thê lương. Ánh đèn huỳnh quang sáng không chân thật, các học sinh vùi đầu căng thẳng ôn tập, trên bảng đen viết hai chữ "cố gắng" thật to.

Chỉ trong chớp mắt, cậu cảm thấy hoảng hốt, cậu không biết vì sao mình lại ở đây, thậm chí còn không nhận ra nơi này là nơi nào, cái bàn kia, những người ngồi cùng lớp kia, những chữ trên bảng kia, chúng có liên quan gì đến cậu?

Hả? Cậu đã là học sinh lớp 12, cậu thiếu niên chẳng biết trời cao đất rộng là gì, bước vào độ tuổi này, trước mắt hoàn toàn chẳng có gì cả, thế nhưng cái gì cũng muốn có, còn vọng tưởng tương lai sẽ đạt được nó. Cuồng vọng đến mức nào, tự đại đến mức nào và quái gở đến mức nào? Cho nên bây giờ cô ném cho cậu một đòn cảnh cáo, cậu còn quá trẻ, cậu quá ưu tú, cậu thích ca sĩ cô thích, cậu yêu thơ cô yêu, cậu nguyện ý cố gắng, nguyện ý gánh trách nhiệm nhưng tất cả đều là vô ích. Cậu có thể làm tốt tất cả nhưng cô lại không để mắt đến.

Ai nói tuổi trẻ không biết buồn thì chắc chắn người đó chưa từng yêu ai khi còn ở thanh xuân.

Chu Lạc đau đến mức co rúm người, gục đầu xuống mặt bàn.

Cậu thống khổ, bi phẫn, ấm ức, vung chân đạp mạnh một cái, chiếc bàn nảy lên bần bật. Mấy cô cậu ngồi phía trước giật mình quay xuống nhìn cậu.

Thầy giáo cũng đưa mắt nhìn sang:"Chu Lạc, chuyện gì vậy?"

"Em thấy không được khỏe." Giọng cậu yếu ớt như có như không.

"Sắp hết giờ học rồi, hết tiết em về nghỉ ngơi sớm nhé." Thầy giáo luôn lo lắng đến sức khỏe của học sinh:"Bảo bạn nào đó đưa em về nhà."

Trần Quân đang muốn trốn học, lập tức đứng dậy dìu Chu Lạc. Chu Lạc chẳng còn lòng dạ đâu mà quan tâm mấy thứ linh tinh, phiền chán hất tay cậu bạn ra, khoác cặp sách lên vai đi ra ngoài.

Chu Lạc bước ra khỏi lớp học, nhìn trấn nhỏ dưới chân núi, nhìn về phía nhà của cô. Nghĩ thầm, cậu đã đau khổ đến mức này vì cô, thế nhưng cô lại chẳng hay biết gì, nỗi đau khổ trong trái tim cậu như muốn trào ra, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười co quắp đau đớn.

Vừa cười vừa lắc đầu, cậu lắc lư như muốn đổ, chẳng khác nào gã say rượu loạng choạng bước đi trên đường.

Trời đông sớm tối hơn bình thường, tiết cuối cùng cũng trôi qua, sân trường chìm trong màu xám xịt. Ngôi trường giống như một chiếc đèn lồng lớn, tiếng chuông tan trường nhanh chóng vang lên, sân trường vắng vẻ thoáng chốc trở nên rộn rã. Các học sinh chạy ào ra ngoài cổng trường. Chu Lạc bước xuống sân.

Trần Quân nhận ra điều bất thường, bước theo cậu xuống sân, Chu Lạc ngồi trên bậc thang, không nói tiếng nào.

"Lạc, cậu thấy khó chịu ở đâu? Đừng ngồi ở đây, gió lạnh lắm."

Chu Lạc không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên.

"Lạc, về nhà thôi, coi chừng ốm bây giờ."

"Tớ muốn uống rượu." Chu Lạc nói.

"Cái gì?"

...

Bóng đèn cuối cùng trong dãy phòng học cũng đã tắt ngúm, sâm trường chìm trong đêm đen, chẳng khác nào ngôi mộ hoang rộng lớn.

Gió bắc thổi tiêu điều, Trương Thanh Lý thở hổn hển chạy qua cổng trường, một mạch chạy vào trong, luôn miệng mắng Trần Quân:"Cậu điên à? Cậu ấy báo uống rượu, cậu liền đem rượu cho cậu ấy uống?"

Trần Quân vội vàng đi theo phía sau đỡ, mệt mỏi thở phì phò:"Trong lòng cậu ấy không vui, chỉ muốn mượn rượu giải sầu, khuyên sao cũng không chịu về nhà. Tớ nghĩ cho cậu ấy uống chút rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời khuyên can, ai ngờ cậu ấy vớ được rượu là uống mãi không chịu buông. Tớ sợ lớn chuyện cũng không dám tìm dì Quế Hương."

"Cậu mua bao nhiêu rượu?"

"Chỉ hai chai thôi."

"Chỉ?"

Đêm tối đen như mực, Trương Thanh Lý chạy vào trong sân trường, cái trụ cột bóng rổ đổ dài, một làn gió thổi qua kéo theo mùi rượu cay nồng nặc.

"Rượu này bao nhiêu độ?"

"5...52..."

"Trần Quân!" Trương Thanh Lý nổi giận đùng đùng chẳng còn sức đâu mà mắng nữa, vội chạy đến kéo Chu Lạc:"Chu Lạc cậu đừng uống nữa, mau về nhà đi."

Chu Lạc cầm chai rượu, ngửa đầu rót vào miệng. Trương Thanh Lý cướp không được càng thêm tức:"Chu Lạc, cậu làm sao vậy? Trần Quân mau đến giúp một tay đi."

Trần Quân bước lại giật chai rượu:"Chu Lạc, về nhà. Đừng uống nữa, buông tay ra, buông tay..."

"Cút!"

Chai rượu không lăn lóc dưới chân, chẳng biết cậu lấy sức đâu mà một tay đẩy hai người kia ra, tiếp tục dốc chai rượu trong tay vào miệng, lại phát hiện chẳng còn gì.

Cậu đứng giữa làn gió bắc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chai rượu rỗng tuếch, lắc lắc, đột nhiên quay người ném cái chai đập vào rổ bóng rổ.

Cái chai vỡ nát.

Trần Quân và Trương Thanh Lý hoảng sợ run rẩy.

Trời quá tối, Trương Thanh Lý không thấy rõ vẻ mặt cậu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đơn bạc của cậu run rẩy trong gió lạnh.

Cậu ngồi chồm hổm xuống, vùi đầu ôm lấy bản thân, vai run từng đợt, dần dần khóc nấc thành tiếng.

"Cô ấy không biết, cô ấy chẳng biết gì cả!" Cậu khóc rống lên:"Cô ấy không tin tôi yêu cô ấy nhiều cỡ nào. Chính là tình yêu có thể chết vì cô ấy!"

Trương Thanh Lý nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy cậu:"Chu Lạc, Chu Lạc..."

"Tôi nên làm gì bây giờ?"

Cậu co rúm người lại, ôm đầu, gào khóc.

"Tôi còn trẻ tuổi như vậy, nên làm gì bây giờ? Những ngày sau này phải sống thế nào đây?"

Đúng vậy, nên làm gì bây giờ?

Cậu còn trẻ tuổi như vậy, tuổi tác sau này vẫn còn dài như vậy, mấy ngày này cậu đau đến mức như gom hết nỗi đau cả cuộc đời lại vậy. Cậu sợ, sợ quên không được, rất sợ nếu như nỗi đau này dày vò cậu cả đời, cậu chỉ thấy sợ hãi vô cùng đối với tương lai, chỉ mong mình già đi trong nháy mắt, để cho cậu lập tức bước vào nấm mộ.

Cậu hận cô, hận cô gái mang tên Nam Nhã, hận cái trấn nhỏ chìm trong hương độc của riêng cô.

Cậu đấm liên tục vào ngực mình, cô sẽ không bao giờ biết ở đấy đau đến mức nào, cũng sẽ không biết mấy ngày nay cậu sống không bằng chết.

Làm sao bây giờ?

Cậu còn trẻ tuổi như vậy, sau này phải làm sao?

Không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đêm đông giá lạnh và bóng đen vô tận.

Cậu thiếu niên nhỏ bé, tinh khiết, ước vọng, cọc cằn, cố chấp, không phải đen thì là trắng, không sống tức là đã chết, cho dù bị đánh vỡ đầu cũng không thay đổi được suy nghĩ điên cuồng ấy.

Nhưng hiện thực vĩnh viễn luôn tàn nhẫn hơn bạn nghĩ, cũng tuyệt đối không mảy may thương hại bạn dù chỉ một chút xíu.

...

Trần Quân và Trương Thanh Lý đỡ Chu Lạc đưa về nhà, trông cậu đã tỉnh táo hơn nhiều, cậu dằng co suốt một đêm thế, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu hé lộ tên của người con gái đó.

Chu Lạc đi tới cửa nhà, nói không cần dìu nữa, cậu không say, nhanh chóng tỉnh táo lại, bước lên cầu thang lên lầu không cần ai đưa tay ra đỡ, mở khóa cũng cần ai giúp đỡ.

Nhưng hai cô cậu kia vẫn một mực đòi đưa Chu Lạc lên đến tận phòng, thậm chí Trương Thanh Lý muốn nhìn thấy Chu Lạc nằm xuống ngủ mới yên tâm. Trần Quân tựa ở trước bàn học, ngồi im, Trương Thanh Lý nhìn Chu Lạc chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, lau mặt lau tay cho cậu.

Trần Quân thở dài một hơi, quay đầu nhìn thấy vỉ thuốc ngủ cậu ta mua cho Chu Lạc đang đặt ở mặt bàn học, lúc này mới nhớ tới Chu Lạc có biểu hiện bất thường từ nửa tháng trước. Khi đó Chu Lạc bị mất ngủ, buổi tối không sao ngủ được, Trần Quân đã mua thuốc ngủ giúp cậu vài lần, thế nhưng cứ tưởng do Chu Lạc chịu áp lực cho kì thi sắp tới, hóa ra là thất tình, hằng đêm phải nhờ thuốc ngủ mới chợp mắt được. Cậu ta cẩn thận ngẫm lại, nửa tháng trước vừa qua, quả thực Chu Lạc trầm mặc hơn so với bình thường, có điều bình thường Chu Lạc cũng ít nói, lại chăm chỉ học tập, mà Trần Quân lại láu táu ham vui, cho nên không có để ý.

Có bao nhiêu nữ sinh thầm thích Chu Lạc, Trần Quân liếc mắt nhìn cậu thiếu niên nằm im như chết trên giường, được mọi người khen ngợi là đứa con cưng của trời, thế mà cũng bị tình yêu dày vò, trở thành người không ra người, ngợm không ra ngợm thế này.

"Đi thôi, nếu ở lại nữa thì ba Chu Lạc sẽ phát hiện ra đấy." Trần Quân nói:"Lúc đầu tớ nói với chú dì ấy rằng Chu Lạc đến nhà tớ ăn cơm, nhằm tránh cho hai người họ lo lắng."

Bước đi trong con hẻm tối đen, nước mắt trên mặt Trương Thanh Lý đã khô, hỏi:"Người con gái Chu Lạc vừa nhắc đến là học ở lớp nào? Tớ đã theo dõi rất lâu, cảm thấy không phải là người trong lớp mình."

Trần Quân:"Sao tớ biết được. Cậu ấy có nói gì với tớ đâu."

"Lúc trước, có một khoảng thời gian cậu ấy hăm hở, chắc lúc đó đang yêu đương với cô ta."

"Vui vẻ sao? Hồi nào vậy?"

Trương Thanh Lý im lặng, một lát sau mới nói:"Tớ ghen tị với cô ta, lại hận cô ta. Cũng không biết cô ta cảm thấy thế nào nếu biết Chu Lạc đau khổ vì cô ta đến mức này."

Trần Quân dường như không mấy để ý, nói:"Còn thấy thế nào nữa, nhìn Chu Lạc đau lòng như vậy cũng biết là bị đá rồi. Tụi con gái mấy cậu làm gì có ai quan tâm đến đứa con trai sau khi bị đá. Sau này, cậu ấy còn có cơ hội."

Trương Thanh Lý sửng sốt:"Cậu ấy sẽ quên cô ta sao?"

Trần Quân nói:"Chắc sẽ quên thôi, đàn ông yếu đuối nhất là lúc này đấy, cậu quan tâm cậu ấy nhiều hơn một chút, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ động lòng rồi yêu cậu thôi."

Trương Thanh Lý bất chợt thấy nặng nề trong ngực.

Hai người tạm biệt nhau đi về nhà.

Trương Thanh Lý đi được nửa đường, đột nhiên nhớ lại lúc đi khỏi nhà Chu Lạc đã quên đóng cửa, cố nhớ lại xem Trần Quân đi ra có đóng cửa hay không. Trên sân thượng nhà Chu Lạc có gió rất to, hiện tại lại là mùa đông, nếu ngủ một đêm ngoài trời với thời thời tiết như thế, chắc chắn sẽ cảm lạnh.

Tuy không biết có đúng hay không, nhưng Trương Thanh Lý nhanh chóng hạ quyết định quay trở lại xem tình hình Chu Lạc thế nào. Ngoài ra cũng không có suy nghĩ nào khác, vừa nghĩ tới lúc cô đưa tay sờ khuôn mặt cậu khi ngủ, lại muốn ở bên cậu nhiều hơn một chút.

Ba mẹ Chu Lạc vẫn chưa ngủ, đang ngồi xem tivi, Trương Thanh Lý không dám quấy rầy đến hai người bọn họ, lặng lẽ bước lên cầu thang, lên lầu khẽ đẩy cửa ra. Cửa đã khóa.

Nhớ nhầm sao?

Trương Thanh Lý hơi mất mát, đang định đi xuống lầu, lại không muốn uổng phí chuyến đi này, liền tới cửa sổ nhìn, bất chợt hét to lên:"A!!!"

Cậu thiếu niên khuôn mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Bình Luận (0)
Comment