Tiểu Nam Phong

Chương 3

Nam Nhã ở nhà nấu cơm, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Chu Lạc dẫn Uyển Loan xuất hiện ở trước mặt. Cô nhanh chóng hiểu ra, cám ơn Chu Lạc, ánh mắt hơi nghiêm khắc nhìn về phía Uyển Loan.

Uyển Loan lập tức ôm lấy chân cô, như chú gấu kaola nhỏ ôm cành cây, nũng nịu gọi:"Mẹ..."

Nam Nhã nói khẽ:"Làm nũng cũng vô ích."

Uyển Loan xoay xoay, vùi mặt vào chân cô:"Có mà, con yêu mẹ nhất."

Nam Nhã khẽ trừng cô bé, nói lời cám ơn Chu Lạc, lại dịu dàng cười một chút với cậu.

Chu Lạc thở phào, quay đầu, chuẩn bị rời đi, rồi lại đứng yên.

Mấy giây im lặng trong cảm giác kì lạ, Nam Nhã hơi rũ mắt, lướt qua trên dưới người Chu Lạc, sau đó ánh mắt dừng lại trong mắt Chu Lạc.

Trái tim Chu Lạc đập thình thịch, cứng nhắc lấy ra một đồng tiền đưa cho cô, trả lại cho lần trước.

Nam Nhã nhận lấy, đồng tiền nhăn nhúm lại hôi hám, cô cong khóe môi: "Cám ơn."

Đưa đứa trẻ về, tiền cũng đã trả lại, hơn nữa cũng đã nói rời đi, Chu Lạc nghĩ vậy đành nói: "Nhà có nước uống không?"

***

Nam Nhã đứng đưa lưng về phía Chu Lạc, rửa rau, bóc vỏ tôm, thái thịt, nấm hương, nồi, thớt gỗ vang lên tiếng lách cách.

Cô búi tóc lên cao, được cố định bằng chiếc đũa, chỉ mặc một chiếc sườn xám ngắn màu trăng thanh, không có tay lộ ra bờ vai trắng trẻo, thắt lưng chỉ cần cúi xuống sẽ lộ ra, mỗi lần lắc lư vạt áo trước đầu gối lại bay lên, đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện.

Bởi vì đang nấu ăn, bóng dáng của cô khẽ đung đưa, tóc cũng hơi lay động.

Chu Lạc không chút kiêng nể ngắm nhìn bóng lưng của cô, không hề chớp mắt.

Cậu nhớ rõ phong cảnh mê đắm bên dưới lớp vải kia, không kiềm chế được tư tưởng lại nghĩ tới cơ thể trần truồng lõa lồ của cô ngày đó bên ngoài cửa sổ.

Nóng!

Trong bếp chỉ có một chiếc quạt để thông khí, cửa sổ dính đầy khói dầu, các ô cửa đã bị bôi đen.

Nước trong nồi sôi sùng sục, làn hơi nước bốc mờ mịt. Nguyên liệu nấu ăn vừa được băm xong, viên thịt còn chưa nặn xong, Nam Nhã luống cuống tay chân, thìa, thớt gỗ, bát đũa lần lượt rung rung.

Chu Lạc thấy tóc cô ướt nhẹp, mồ hôi chảy xuống cổ.

Cô xoay người lấy gia vị, cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, mồ hôi nhễ nhại.

Cô đi ra mở then cài trên cửa sổ, muốn đẩy cửa ra để thông khí, tay hơi run run, làn váy bị nhấc lên cao.

Chu Lạc cảm thấy nồi nước đã hun nóng cả phòng bếp, cậu dựng cổ áo lên phe phẩy, nhưng vẫn thấy nóng. Cậu không rên tiếng nào đứng dậy, đi đến phía sau Nam Nhã, cúi đầu nói: "Để tôi mở cho."

Giọng nói của Chu Lạc đã qua thời kì vỡ giọng, hơi trầm khàn.

Cậu dễ dàng mở then cài cửa ra.

"Ăn gì mà cao như vậy." Nam Nhã lùi về phía sau, lau mồ hôi ẩm ướt bên tai, khuỷu tay chạm nhẹ vào ngực Chu Lạc.

Chân cậu khẽ run lên, trong nháy mắt lại nổi lên phản ứng sinh lý.

Chết tiệt!

Chu Lạc cắn chặt răng, nghiêng người che đi thân dưới.

Trên đầu cậu toát ra mồ hôi lạnh, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhưng lại càng kích thích ham muốn đè cô ra bàn, điên cuồng nhào nặn một phen.

Đáng chết!

Cậu chật vật quay lưng về phía cô, cố gắng kiềm chế bản thân.

Chu Lạc đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời thiêu đốt và gió tiến vào, trên tay cậu dính đầy mỡ.

Nam Nhã ở phía sau nói: "Tôi đi lấy nước cho cậu rửa."

Chu Lạc: "Chị đang bận, để tôi tự đi."

Nói xong cậu chạy trối chết.

***

Nhà họ cũng giống nhà Chu Lạc, rửa bát ở sân sau, trên tảng đá bên ống nước đặt chai nước rửa.

Cả người Chu Lạc đầy mồ hôi, mệt mỏi rã rời.

Cậu ngây ngô nhìn khu rừng sau núi, ngẩn người một lúc, thằng nhỏ mới dần dần mềm xuống được.

Cậu lấy nước lạnh rửa sạch tay, vẫn rất nóng, bèn hắt nước rửa cả tay và chân một lần.

Nước chảy ào ào, hình như cậu nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ, cậu lập tức khóa vòi nước, nghiêng tai lắng nghe, trong phòng bếp vang lên tiếng loảng xoảng.

Chu Lạc lật đật chạy về, nghe thấy giọng nói cảnh cáo cực thấp của Nam Nhã: "Uyển Loan ở nhà, anh đừng có làm loạn."

Chu Lạc đứng ở sát cửa phòng bếp, Nam Nhã đã xoay người thả ba viên thịt vào trong nồi, vẻ mặt lãnh đạm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tuy vậy trong phòng bếp vẫn tràn đầy mùi thuốc súng.

Từ Nghị và Chu Lạc bốn mặt nhìn nhau.

Người trong trấn Thanh Thủy vốn ít, do đó hầu hết ai cũng thấy quen mắt, Chu Lạc đã chạm mặt mấy lần với Từ Nghị, Từ Nghị nhìn cũng có hình có dạng, ấn tượng ban đầu anh ta mang lại khá tốt, cậu cũng nghe mấy người trong cửa hàng tạp hóa buôn chuyện, cũng là người phóng khoáng hiểu chuyện, lễ độ.

Từ Nghị cũng cảm thấy Chu Lạc quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, liếc mắt nhìn cậu mặc đồng phục mới lên tiếng: "Học sinh trung học?"

"Phải."

"Cậu..."

Làm gì ở nhà tôi?

"Uyển Loan đến nhà tôi mua kẹo, mẹ tôi sợ cô bé đi đường bị tai nạn nên bảo tôi đưa về." Chu Lạc ứng đối tự nhiên, nói dối không chớp mắt.

"Chẳng trách thấy quen mắt, hóa ra là con chị Quế Hương." Từ Nghị nói, nhưng trên mặt không hề dịu đi, liếc mắt nhìn Nam Nhã, người phía sau làm như hai người không hề tồn tại.

"Cám ơn." Từ Nghị nói, rồi nhìn Chu Lạc, ý là cậu có thể đi rồi.

Sau đó Chu Lạc vẫn không hiểu mình nghĩ thế nào mà làm vậy trong khoảnh khắc ấy, cậu vô cùng lưu loát nói: "Hôm nay cha tôi tăng ca, mẹ tôi phải để ý cửa hàng, cho tôi ăn nhờ một bữa ở đây nhé."

Lần này Nam Nhã quay đầu lại, hơi giật mình nhìn cậu, ánh mắt cô cực kỳ phức tạp, phảng phất như đang nói: Này cậu, chúng ta rất thân sao?

***

Ra khỏi nhà Nam Nhã sau khi cơm nước xong, trong lòng Chu Lạc thoải mái hẳn, mang theo dáng vẻ anh hùng chiến thắng trở về.

Cậu đã cứu Nam Nhã.

Khi ăn cơm, sắc mặt Từ Nghị không tốt lắm, vẻ mặt Chu Lạc ôn hòa lôi kéo anh ta trò chuyện, hỏi anh ta chuyện công việc, bóng đá, bóng rổ, còn nhắc đến tình hình kinh tế quốc gia, thế giới, một bữa cơm sôi nổi cứ như vậy trôi qua.

Khi Chu Lạc ra cửa, Từ Nghị còn chủ động vỗ vai cậu, hình như tâm trạng của anh ta cũng không tồi, có lẽ sẽ không đánh nhau.

Trong lòng cậu trai trẻ tràn đầy cảm giác thành tựu, cậu tựa vào tường bên ngoài đợi thật lâu, vuốt cằm nghĩ đến bát canh ngon miệng có ba viên thịt kia.

Đợi một lát, thấy trong nhà Nam Nhã vẫn yên lặng, không cãi nhau cũng không đánh nhau. Dần dần truyền đến tiếng Uyển Loan hát ê a, trong radio phát "Trước đầu cây cầu lớn, một đám vịt bơi qua, mau tới đếm đi nào, hai bốn sáu bảy tám..."

Mọi thứ đều rất yên bình.

Chu Lạc yên tâm, rảo bước trên dốc ngõ đá, cảm thấy trong gió đêm thổi tới mùi lúa thơm ngát ngây ngất từ trong ruộng, đi được mấy bước không nhịn được quay đầu lại, có chút mất mát không nói nên lời.

Nghĩ mà xem tình cảm của bọn họ tốt như vậy, cậu chỉ làm điều thừa thãi, ngu xuẩn, nhàm chán thôi.

Bờ vai hạ xuống, cậu trai trẻ cúi đầu đi trong ngõ, lắc đầu.

***

Mấy ngày tiếp theo, tâm trạng Chu Lạc sa sút, vẫn học tập chăm chỉ, nhưng khi rảnh rỗi khó tránh khỏi cảm thấy ngột ngạt.

Trước đây gặp phải chuyện gì không thoải mái còn có thể nói một chút với Trần Quân, chơi bóng rổ một chút là hết, nhưng lần này, chính cậu cũng không thể nói rõ nguyên nhân là gì.

Điều thay đổi chính là cậu sẽ chú ý khi xung quanh có người nhắc đến cái tên đó.

"Lần này đúng là hại chết tôi rồi." Chị Thập Hương đến cửa hàng tạp hóa mua đồ, khổ tâm kể lể với nhóm hàng xóm, "Ngã chảy máu, Hồ Lập Phàm chết tôi cũng có thoải mái gì cho cam, nhưng Hồ Tú không thể dựa vào cớ đó khiến tôi bị thương. Có tấm ván gỗ ngăn cản bên cạnh hố, chính cậu ta va vào rồi rơi xuống, chứ có phải tôi đẩy cậu ta xuống vào tối đó đâu."

"Có người đẩy hay không thì không biết, nhưng ba tôi phát hiện có chút kì lạ." Trần Linh nói.

Mấy người phụ nữ trong cửa hàng đều nhìn hết về phía đó.

Mặc dù Trần Linh là người trẻ tuổi trong đám người này, nhưng gia cảnh tốt, cha là cảnh sát, mẹ là giáo viên nhân dân, chồng là Phó chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện trong trấn, còn bản thân chị ta là y tá trưởng trong bệnh viện, khi đó là nghề nghiệp vừa có thể diện vừa nhận được sự kính trọng. Trước mặt người khác, chị ta tự nhiên có dáng vẻ rất uy tín, cho dù không coi ai ra gì, khoe khoang, chèn ép người, nhưng cũng không ai dám nói gì đến chị ta.

Trần Linh hạ thấp giọng, xây dựng cảm giác thần bí: "Lúc Hồ Lập Phàm chết, trong tay còn cầm một miếng vải hoa mới nguyên hình chữ nhật. Trong hố ủ phân sao lại có vải hoa mới tinh chứ? Mọi người nói xem tối như vậy, anh ta cầm lấy vải hoa làm gì?"

Có người run cầm cập: "Chắc chắn là trúng tà."

Mấy người phụ nữ bắt đầu bàn luận. Chu Lạc ngồi xổm trước cửa ăn kem, cũng cảm thấy kì lạ, nhưng cậu không có chút hứng thú nào với cái chết của Hồ Lập Phàm.

"Tôi thấy là bị Hồ Tú khắc chết." Chị Thập Hương nhỏ giọng oán giận, "Hai ông chồng lần lượt qua đời, hiện tại đứa con cũng mất. Nam Nhã đã lấy chồng, nếu không cũng bị chị ta khắc chết. Hừ, lại còn trong hố nhà tôi nữa chứ."

"Chị cho là Nam Nhã bình thường?" Trần Linh giở giọng xem thường, "Trong sách nói người có bộ dạng như Nam Nhã là hồng nhan họa thủy."

"Vậy hai người đó ai khắc ai?"

"Cứ chờ xem vậy, dù sao bệnh tim của thím Hồ Tú cũng đang chuyển biến xấu, phải nằm viện dài ngày."

Chu Lạc nhíu mày, bệnh tình của thím Hồ Tú đột nhiên chuyển biến xấu là bởi vì đứa con đột nhiên qua đời, liên quan quái gì đến Nam Nhã. Cậu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, phản cảm với mấy người phụ nữ này như hiện tại, không có việc gì cứ nhàn rỗi là nói Nam Nhã lẳng lơ không đứng đắn, không dễ gì mới có chuyện để cho họ bàn tán, không có liên quan gì cũng gọi hồn Nam Nhã.

Ba cái thứ xàm xí linh tinh!

Chu Lạc không nghe nổi nữa, mất hứng ném kem que bỏ dở ra xa, đứng dậy rời đi. 
Bình Luận (0)
Comment