Tiếu Ngạo Trung Hoa

Chương 24

Sáng hôm sau, bốn người rời thành Hoài Nam, đi về hướng Tây Bắc.

Nắng xuân ngày càng gay gắt khiến người kỵ sĩ càng thêm vất vả.

Việc cỡi ngựa đường xa vốn nhọc nhằn chứ chẳng vui vẻ gì, nhất là đối với nữ nhân.

Trước tiên, mặt họ sẽ nám đen, vùng da non ở mông và đùi trong sẽ ngứa ngáy, lở loét.

Nam Cung Giao bất nhẫn, mua ngay cho Vân Dung một cỗ xe song mã để tránh những tổn thương ấy.

Chàng luôn trân trọng đám nữ nhân, xem họ là kẻ yếu đuối, mỏng manh, cần được bảo bọc, che chở.

Dọc đường, Vân Dung không hề nói tiếng yêu thương, chỉ cư xử như một đứa em gái nhỏ. Điều này khiến Nam Cung Giao nghe lòng nhẹ nhõm.

Cái điên tàng của nàng đã khiến mọi người cười vang, quên cả đường dài.

Ví dụ như một hôm nàng sờ hàm râu của Nam Cung Giao, cười hì hì và nói:

- Tiểu muội cũng có râu nhưng mọc ở chỗ khác! Đại ca có xem không?

Ngoài việc khóc cười bất tử, Vân Dung ngây ngô, khờ dại như đứa trẻ sáu bảy tuổi, chỉ khiến Nam Cung Giao thêm thương mến. Chàng biết hiểm họa luôn rình rập bước chân mình nên hết lòng dạy dỗ, dặn dò Vân Dung phải hành động thế nào khi lâm trận!

Vân Dung đã nài xin tặng chàng thanh bảo kiếm Thái A.

Nam Cung Giao phải nói khéo rằng mình đã nhận nhưng nhờ nàng giữ giùm. Có như thế Vân Dung mới chịu thôi!

Chàng chê nhưng cả võ lâm đều khát khao thanh thần kiếm này, vì vậy Trịnh Tháo đã mang xuống suối, mài vào đá cho thép mờ đi, để không kích động lòng tham của thiên hạ.

Ba chữ Thái A Kiếm cũng bị mài mất hẳn!

Vân Dung không có ý kiến gì vì cho rằng nó là của Nam Cung Giao, chàng muốn làm sao cũng được!

* * * * *

Trưa mười ba tháng ba, đoàn người ngựa đến huyện thành Đăng Phong.

Sau khi vào quán trọ ăn uống, tắm gội, Nam Cung Giao một mình thượng sơn, lên chùa Thiếu Lâm.

Tăng nhân gác cổng Tam quan hoan hỉ vái chào:

- Đệ tử Tịnh Châu bái kiến Sư thúc tổ! Cả chùa đang mong đợi ngọc giá của người.

Gã này là đồ đệ của một cao thủ hàng chữ Tuệ, nên trở thành đồ tôn của chàng hai mươi bốn tuổi họ Nam Cung.

Chàng ngượng ngùng đáp lễ, đi tiếp vào trong.

Gã sư trẻ kia đã tiễn chẳng bằng chín tiếng khánh đá trong trẻo, và lập tức Cổ Đại Hồng Chung trong Bảo điện trỗi lên vang rền!

Cửa điện rộng mở, Bạch Vân phương trượng cùng sáu sư đệ bước ra thềm, điện đón chào.

Từ dãy tăng xá mé tả đại điện, hơn ba mươi cao tăng đời thứ hai, mang bối phận chữ Tuệ, nhanh chóng lướt ra, đứng thành hai hàng dọc, nghênh tiếp Sư thúc!

Nam Cung Giao hiểu ngay rằng Thiếu Lâm tự đã cho người giám sát các cửa thành, biết chàng đã đến, nên chuẩn bị nghi thức long trọng này để đón mình. Công lao thu hồi Dịch Cân kinh đã biến chàng thành nhân vật đáng kính!

Nghi lễ này chỉ dành cho Thiên tử, Vương gia, Minh chủ võ lâm, hoặc những bậc Thánh tăng nước ngoài, chỉ khác ở chỗ hai hàng Tăng lữ kia có mang khí giới hay không!

Khi đón tiếp nhà vua, các nhà sư không dám mang vũ khí, còn đối với khách võ lâm thì họ có thêm Thiền trượng trong tay.

Nam Cung Giao bối rối tiến vào, khẽ giật mình vì các nhà sư dộng thiền trượng xuống mặt đá, cúi đầu đồng thanh niệm:

- A Di Đà Phật!

Giọng họ trầm hùng, vang dội và trang nghiêm.

Nam Cung Giao vội chắp tay vái tạ rồi bước lên, đi xuyên qua hàng quân danh dự.

Trong lúc ấy, Đại Hồng Chung nhịp nhàng, chậm rãi ngân nga.

Nhưng khi Nam Cung Giao qua hết hai hàng Tăng lữ, vừa định bước lên bậc thềm, thì vị sư đứng cuối cùng của hàng bên tả bất ngờ vung thiền trượng giáng vào ngay lưng chàng.

Cú đánh ngàn cân này đã quét văng Nam Cung Giao về phía bảy vị Thiền sư trên thềm.

Quần tăng kinh hãi thét vang, vây chặt lấy hung thủ.

Tuệ Lực rất thân thiết với Nam Cung Giao, giận dữ gầm lên:

- Tuệ Như! Ngươi điên rồi sao?

Trên kia, Bạch Võ thiền sư cao giọng:

- Đấy là kẻ giả mạo! Trượng pháp ấy không phải của bổn tự! Mau bắt gã ấy ngay!

Nhưng hung thủ đã cười khanh khách, ném ra hàng chục trái cầu, tỏa khói trắng mù mịt. Và trong chớp mắt, gã đã thoát khỏi vòng vây, chạy như bay xuống núi!

Sợ khói có độc nên quần tăng đã tản ra, phong tỏa hô hấp.

Khi khói tan, họ quì xuống cả trước thềm chịu tội.

Bạch Vân phương trượng thở dài bảo:

- Thuật Độn Yên của người Phù Tang rất lợi hại, các ngươi không có lỗi. Hãy mau kiểm tra lại các điểm trọng yếu và tìm thi thể của Tuệ Như!

Tuệ Lực ấp úng hỏi:

- Bẩm Chưởng môn! Chẳng hay an nguy của Nam Cung sư thúc thế nào rồi?

Bang chủ buồn bã đáp:

- Ta chưa có cơ hội xem kỹ, nhưng chắc Nam Cung sư đệ khó mà sống nổi dưới đòn chí tử ấy!

Quần tăng ủ rũ chắp tay niệm Phật, kéo nhau đi làm phận sự!

Lúc này, Nam Cung Giao đang nằm thẳng cẳng trên thềm, cạnh đấy là Thủ tòa Đạt Ma viện Bạch Từ thiền sư, miệng rỉ máu không ngớt.

Bạch Vân phương trượng nghiêm giọng:

- Bạch Giác sư đệ mau vào lấy Đại Hoàn đan ra đây!

Ông quay sang hỏi Bạch Từ:

- Sư đệ đã xem thử thương tích chưa!

Bạch Từ lắc đầu:

- Nam Cung sư đệ bị thương vào cột sống, chúng ta không thể mạo muội động đến được. Phải củng cố chân nguyên của y trước đã!

Thuốc được mang ra, Bạch Từ nhai nát ba viên, mớm ngay cho nạn nhân, rồi nhẹ nhàng thò tay hữu xuống dưới lưng Nam Cung Giao, đặt ngay Mệnh Môn và truyền chân khí.

Bạch Từ tính tình điềm đạm, đạo hạnh cao thâm nên luyện Liên Hoa tâm pháp đến lớp thứ bảy, cao hơn cả Chưởng môn nhân và Nam Cung Giao.

Chân khí cùng loại rất dễ dung hòa, không hề gặp trở ngại.

Hai khắc sau Bạch Từ kiệt sức, nhờ Bạch Võ thay thế.

Đến lượt Bạch Giác thì chỉ phụ được gần khắc.

Chân khí thúc đẩy dược lực phát tác nhanh, đến xế chiều thì Nam Cung Giao hồi tỉnh.

Chàng mở mắt nhìn bảy gương mặt sầu héo chung quanh, mỉm cười:

- Tiểu đệ đã chết đâu mà Chưởng môn và các sư huynh lại vội rầu rĩ như thế?

Bạch Từ nghiêm giọng:

- Sư đệ khoan ngồi lên, mà hãy thử kiểm tra xem cột sống thế nào? Ngươi sống được đã là kỳ tích rồi, nhưng chỉ e sau này...

Ông nghẹn lời khi nghĩ đến cảnh bại liệt của một bậc anh hùng trẻ tuổi, thật đáng thương thay!

Nhìn giọt lệ long lanh nơi khóe mắt vị sư già, Nam Cung Giao rất cảm động. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Phiền chư vị sư huynh khiêng giùm tiểu đệ đến bái kiến ân sư!

Bạch Vân vội bảo Tiểu Tăng đứng hầu gần đấy chạy vào hậu tự, tìm một tấm ván phẳng. Họ thận trọng đặt Nam Cung Giao lên ván rồi khiêng vào Trúc Lâm, nơi có tăng xá của Thiền Sơn trưởng lão.

Cửa tăng xá luôn mở rộng, nhìn vào có thể thấy lão hòa thượng trên trăm tuổi kia đang tĩnh tọa trên bồ đoàn.

Bảy nhà sư đặt tấm ván xuống trước mặt. Thiền sư rồi quì xuống đảnh lễ.

Bạch Vân run giọng nói:

- Sư thúc! Nam Cung sư đệ chẳng may bị kẻ địch giả làm Tuệ Như ám toán, trúng một trượng vào thắt lưng. Lỗi này chính là của đệ tử đã bày ra nghi lễ rình rang khiến đối phương có cơ hội ra tay!

Thiền Sơn mở mắt cười khà khà:

- Phương trượng chớ lo! Lão nạp thừa sức cứu học trò mình! Hãy mau lui ra và mang rượu ngon lên đây!

Bảy vị Thiền sư bán tín bán nghi, vái lạy rồi rút sạch.

Ở đây, Thiền Sơn trưởng lão mắng đồ đệ:

- Giao nhi! Ngươi còn định nằm ăn vạ đến bao giờ nữa?

Nam Cung Giao mở mắt cười khanh khách, ngồi lên, vặn vẹo xương cốt xuýt xoa than:

- Ối chà đau quá! Đồ nhi mà không có bảo y hộ thân thì đã tiêu rồi!

Chàng cởi áo, xoay lưng về phía sư phụ, nhờ ông xem thử vết thương.

Thiền sư vén áo giáp, chỉ thấy một lằn đỏ vắt ngang, gật gù khen:

- Tấm áo giáp này quả là vật báu hãn thế! Phải chăng nó là kiệt tác của Xảo Xảo thư sinh?

Nam Cung Giao gật đầu và hỏi lại:

- Nhưng sao sư phụ biết đồ nhi không việc gì!

Thiền Sơn nheo mắt đáp:

- Lão nạp tu luyện trăm năm chẳng lẽ không có chút thần thông nào sao?

Hai thầy trò phá lên cười, chuyện trò rất vui vẻ.

Bạch Giác đích thân mang mâm cơm chay và vò rượu đến, ngơ ngác khi thấy Nam Cung Giao lành lặn, khỏe mạnh như chưa hề trúng đòn.

Chàng vái chào lão và nói:

- Nhờ pháp lực của ân sư mà tiểu đệ đã tai qua nạn khỏi! Tuy nhiên, việc này cần được giữ kín để tiểu đệ có thể bất ngờ mà giáng ma. Trong chùa có thể vẫn còn nội gián.

Bạch Giác gật đầu lui gót, tất tả đi báo tin cho Phương trượng.

Thiền Sơn và Nam Cung Giao vừa ăn xong thì bảy vị Thiền sư xuất hiện, hết lời chúc mừng.

Nam Cung Giao liền trình bày kế hoạch trá tử của mình, và gọi anh em họ Trịnh cùng Tổ Vân Dung lên núi.

Ngay chiều hôm ấy, Nam Cung Giao bí mật luyện kiếm bằng thanh Thái A.

Trong lúc đó, hai ngàn tăng lữ Thiếu Lâm được kiểm tra kỹ lưỡng để tìm thêm kẻ giả mạo.

Phần Nam Cung Giao lúc đầu rất lúng túng vì không quen với thanh kiếm ngắn. Chàng ngượng ngùng nói:

- Sư phụ! Xem ra đồ nhi không có duyên với thanh thần kiếm này rồi! Nó ngắn hơn Lạc Điểu kiếm gần hai gang, lại nhẹ hơn nhiều!

Đại trưởng lão cười móm mém:

- Ngươi sai rồi, dài ngắn, nặng nhẹ chỉ là một. Tại ngươi chấp vào pháp tướng nên phân biệt đấy thôi! Kiếm ngắn mà đi nhanh thì sẽ đến mục tiêu trước kiếm dài. Nếu như dài mà có lợi thì sao người ta không chế tạo ra những thanh kiếm dài bằng cây giáo?

Nói xong ông bỏ đi, để mặc học trò tự xoay sở. Chàng chật vật đến bữa cơm tối mà vẫn chưa được như ý.

Thiền Sơn trưởng lão an ủi:

- Sẽ có ngày con giác ngộ được phép Bất Nhị. Việc này do nỗ lực bản thân, sư phụ không thể giúp được!

Nam Cung Giao nốc cạn chén rượu, cười sảng khoái:

- Dài ngắn không khác thì hà tất phải lấy ngắn đổi dài? Đồ nhi sẽ cố dùng Lạc Điểu là xong!

Thiền Sơn vỗ đùi khen:

- Khá lắm! Đấy chính là bước đầu của pháp!

Bảy vị Thiền sư hàng chữ Bạch lại đến để bàn bạc.

Bạch Vân phương trượng nói:

- Tiểu sư đệ. Ngày mốt sẽ có Chưởng môn các phái lớn trong võ lâm đến quan chiến. Sau đó họ sẽ lưu lại ba ngày để bàn về việc tổ chức Đại hội Võ lâm, bầu tân Minh chủ! Lão nạp đã quyết định cử ngươi đại diện Thiếu Lâm tự ra tranh cử.

Nam Cung Giao nhăn mặt, song chưa kịp thoái thác thì đã nghe sư phụ nói:

- Giao nhi không thể trốn tránh được đâu? Con cứ tuân theo chỉ dụ của Chưởng môn.

Thế là chàng đành ngượng nghịu vòng tay nhận mệnh, nhưng trong lòng đã tính toán nước cờ trá bại!

Nam Cung Giao nói lãng sang chuyện khác:

- Bẩm Phương trượng sư huynh! Chẳng hay bản lãnh của Đông Hải thần tăng cao thấp thế nào mà phải dùng đến thủ đoạn ám toán!

Bạch Vân nhíu đôi mày trắng phếch, trầm ngâm đáp:

- Đây cũng là điều khiến lão nạp phải nát óc! Thực ra, võ nghệ của Đông Hải Phật huynh rất cao siêu. Y đã tiến đến mức phản thác qui chân, cải lão hoàn đồng, ở tuổi chín mươi mà dung mạo trẻ trung như Ngũ thập! Chính vì thế ông ta mới dám đến đây khiêu chiến, dù biết rằng Đại trưởng lão bổn tự vẫn chưa nhập niết bàn. Có lẽ Thần tăng sợ mình không có cơ hội giao đấu với các sư đệ nên mới giở hạ sách để báo thù cho Ngọc Diện Thần Kiếm?

Nam Cung Giao ngỡ ngàng:

- Vậy té ra người tiếp đón Đông Hải thần tăng không phải là tiểu đệ sao?

Bạch Vân gật đầu, còn Thiền Sơn thì cười khà khà:

- Đúng vậy! Lão nạp sẽ mượn tay Đông Hải thần tăng đưa mình về Niết Bàn!

Nam Cung Giao khẽ rùng mình, chợt có linh cảm rằng ân sư không nói đùa. Chàng gượng cười:

- Sư phụ! Đồ nhi tuyệt đối tin tưởng rằng bản lãnh kiếm thuật của người hơn hẳn đối phương, song chỉ sợ Thần tăng có thủ đoạn khác! Lão ta đã chú tâm luyện phép Trụ Nhan tức là lòng trần chưa dứt, chẳng phải kẻ chân tu, mong sư phụ cẩn trọng! Đồ nhi còn cho rằng Thần tăng đã cố tình dung dưỡng cho Trương Sĩ Hạo thành lập Tứ Hải hội, và đứng sau lưng mà hậu thuẫn! Việc cải lão hoàn đồng có thể đã khiến Thần tăng sa vào ma đạo, ôm ấp những ảo vọng điên cuồng!

Chư tăng chấn động, công nhận lập luận của chàng rất hữu lý.

Thiền Sơn trưởng lão điềm đạm nói

- Giao nhi có huệ căn sâu dầy nên sớm nhìn ra chân tướng sự vật! Lão nạp đã ở ngoài sinh tử, nhưng sẽ cẩn trọng để xem Trương Mộc Phong sa ngã đến đâu!

Trương Mộc Phong chính là tục danh của Đông Hải thần tăng.

Chuyện trò thân một hồi, Bạch Vân và các sư đệ cáo từ.

Tri Khách tăng, Bạch Nhã thiền sư áy náy nói:

- Dám phiền tiểu sư đệ quản thúc chặt nữ thí chủ họ Tổ kia! Nàng ta cứ đi lang thang khắp nơi, khiến bổn tự náo loạn cả lên!

Nam Cung Giao tủm tỉm cười, hiểu rằng bộ ngực khêu gợi của Vân Dung đã làm nổ đom đóm đôi mắt của những nhà sư trẻ. Họ chưa tu hành được bao nhiêu nên lửa dục còn rất vượng.

Chàng vui vẻ đáp:

- Đúng là bất tiện thật! Tiểu đệ sẽ đưa nàng ấy hạ sơn ngay sáng mai!

Khách đi rồi, Nam Cung Giao kể cho ân sư nghe cuộc tao ngộ éo le với cô gái điên họ Tổ.

Thiền Sơn trưởng lão thích thú cười ngất và khuyên chàng:

- Nhiều và ít vốn không khác, chỉ cần con giữ được lòng thanh tịnh vô dục, chẳng màng được mất là xong! Không ham muốn mà được tức thị nhân duyên!

Nam Cung Giao nghe, xong giác ngộ được ngay, lòng vô cùng thanh thản.

Chàng cáo từ, trở về tăng xá.

Tổ Vân Dung đang ngồi một mình trước dĩa đèn, vì anh em họ Trịnh bận bịu việc kiểm tra gian tế. Họ giỏi nghề dịch dung nên đứng ra chủ trì!

Vân Dung mừng rỡ đón chàng và phụng phịu nói:

- Đại ca! Các nhà sư Thiếu Lâm quả là bất nhã! Họ vừa chạm mặt tiểu muội là niệm Phật liên hồi rồi bỏ chạy như gặp ma vậy! Tiểu muội không ở lại đây nữa đâu!

Nam Cung Giao cười hì hì:

- Vì Dung muội quá xinh đẹp nên họ sợ mình động lòng trần tục đấy mà! Sáng mai ta sẽ đưa nàng hạ sơn?

Nhưng Vân Dung không chịu, nằng nặc đòi đi ngay, viện cớ mình ăn chay không quen, giờ đang đói meo.

Nam Cung Giao đành chiều ý, lấy tay nải, cùng nàng xuống núi.

Về đến quán trọ, hai người gọi một mâm cơm thịnh soạn, ăn đến căng cả bụng.

Trong Đại Hoàn đan có vị an thần nên Nam Cung Giao ngủ rất say.

Chàng đã cẩn thận nhét thanh Thái A thần kiếm xuống dưới nệm, còn Lạc Điểu kiếm dựng ngay góc giường!

Giữa đêm, chàng nằm mộng thấy Tế An đường ở Cảnh Đức trấn bốc cháy ngùn ngụt, giật mình thức giấc, mồ hôi toát ra như tắm.

Chàng vừa định thần thì nghe được tiếng khóc rấm rứt của Vân Dung ở phòng bên.

Đồng thời, Nam Cung Giao cũng phát hiện thanh Lạc Điểu kiếm đã biến mất. Chàng kinh hãi lướt nhanh ra ngoài, đẩy cửa phòng Vân Dung, may mà nó chỉ khép hờ chứ không cài then.

Dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn tọa đăng, Vân Dung lõa lồ thân trên, đang ra sức dùng thanh Lạc Điểu kiếm cắt đi đôi vú của mình.

Nhưng may thay, thanh kiếm kỳ lạ kia chỉ cứng rắn, dẻo dai chứ không hề sắc bén, nên những nhát cứa chẳng làm tổn thương da thịt Vân Dung.

Nam Cung Giao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mài kiếm. Đối với chàng, động tác ấy hàm chứa sự tàn nhẫn và sát khí! Và chàng thì rất nhân hậu và chẳng muốn giết ai cả, sau khi thừa lệnh mẫu thân diệt trừ bọn cựu thù!

Do vậy, Vân Dung bực tức bật khóc vì cứa mãi mà không đứt.

Nam Cung Giao ập đến đoạt kiếm, ôm lấy nàng vỗ về:

- Sao Dung muội lại làm như thế?

Vân Dung thổn thức:

- Tiểu muội ghét chúng! Chúng xấu xí quái dị, nên kẻ thì chọc ghẹo, người chẳng dám nhìn! Đại ca khen chúng đẹp chà lừa dối tiểu muội! Đại ca có bao giờ nhìn đến không đâu?

Nam Cung Giao cười khổ:

- Hiền muội sai rồi! Ta rất yêu thích chúng nhưng vì lễ nghĩa, chẳng dám ngắm nghía đấy thôi! Ta xin khẳng định rằng hiền muội đã được trời ban cho một nét đẹp hiếm có. Nếu Dung muội hủy hoại đi thì ta sẽ đau lòng lắm!

Vân Dung sung sướng rời vòng tay chàng, cười khúc khích:

- Thực thế ư! Vậy thì tiểu muội tặng chúng cho đại ca đấy! Từ nay đại ca có toàn quyền nhìn ngắm, chẳng phải e ngại gì cả?

Rồi nàng cầm hai tay chàng đặt lên đôi gò bồng đảo tuyệt mỹ của mình như để xác định lời hiến tặng.

Nam Cung Giao rùng mình rút tay về, cười bảo:

- Xem như ta đã nhận, hiền muội hãy mặc áo vào, và phải luôn tự hào về chúng.

Vân Dung ngoan ngoãn nghe lời.

Nam Cung Giao mang kiếm trở về phòng cố dỗ dành giấc ngủ! Chàng không hiểu rằng mình đã đúng hay sai khi cưu mang cô gái tội nghiệp kia?

Sáng ra, Vân Dung xiêm áo chỉnh tề nhất định đòi đi theo chàng lên núi.

Nàng thản nhiên nói:

- Giờ đây, tiểu muội chẳng còn chút mặc cảm nào cả, sao lại phải sợ chốn đông người? Cái đẹp đâu có tội, ai không giữ được lòng mình thì đấy là lỗi của họ!

Nam Cung Giao kinh ngạc trước lập luận sắc sảo của nàng, gật gù khen:

- Dung muội giỏi lắm!

Nàng cười đáp:

- Từ lúc tặng chúng cho đại ca, tiểu muội nhẹ nhõm cả người, chẳng phải rối trí nữa, đầu óc minh mẫn hơn trước!

Nam Cung Giao lắc đầu chịu thua, đưa Vân Dung đi ăn điểm tâm rồi lên núi Thiếu Thất.

Chàng dắt nàng vào tăng xá của sư phụ mình trong khu rừng trúc, Vân Dung mau mắn quì xuống đảnh lễ!

Tinh thần trọng nam khinh nữ luôn thống trị lễ giáo Trung Hoa. Ngay trong việc bái lạy, họ cũng chỉ được thực hiện hình thức thấp kém nhất của Cửu Bái là Túc Bái. Họ không được quì mà phải đứng rồi cúi đầu, chắp tay bái.

Nữ nhân chỉ được quì bái có một dịp duy nhất trong hôn lễ. Nhưng Phật giáo chủ trương bình đẳng giữa mọi chúng sinh nên nam nữ đều quì khi đảnh lễ Phật, Tăng.

Thiền Sơn trưởng lão ngắm nhìn Vân Dung rồi hiền hòa nói:

- Thiện tai! Thiện tai! Chút bụi của nghiệp chướng chỉ tạm thời làm mờ gương sáng!

Hai thầy trò hàn huyên một lúc thì Bạch Nhã thiền sư đến mời ra vì Đông Hải thần tăng đã đến.

Chưởng môn các phái Bạch Đạo đã có mặt từ sáng sớm!

Nam Cung Giao dâng thanh Thái A bảo kiếm cho Thiền Sơn và nói:

- Xin sư phụ dùng kiếm này mà hiển lộ bí pháp biến ngắn thành dài cho đồ nhi được chiêm ngưỡng!

Đại trưởng lão cười dài

- Con sợ ta thất thế chứ gì? Thôi được, lão nạp cũng chẳng muốn thấy máu, nên sẽ dùng Thái A thần kiếm chặt gãy vũ khí của Trương Mộc Phong, hóa giải cuộc chiến.

Ba người đến sân luyện võ cạnh đình Đạt Ma thì mọi người đã tề tựu đông đủ.

Đông Hải thần tăng chủ động bước lên chắp tay chào hỏi:

- A Di Đà Phật. Không ngờ Thiền Sơn Phật huynh tuổi đã ngoài trăm mà vẫn lưu luyến cõi hồng trần, để lão nạp còn có duyên bái kiến!

Quả là đáng kinh ngạc khi một người tuổi chín mươi mà lại chỉ như năm chục, chân tóc xanh rì, không hề điểm một sợi bạc.

Thần tăng mắt sáng như sao, pháp tướng trang nghiêm, và vô cùng anh tuấn.

Thiền Sơn trưởng lão cười khanh khách:

- Lão nạp cũng đã định về chầu Phật tổ, nhưng chưa truyền thụ xong pho Bồ Đề Tâm Kiếm nên còn nán lại!

Đông Hải thần tăng thoáng biến sắc, song vẫn tươi cười:

- Lành thay! Lành thay! Té ra Phật huynh đã hiểu ngộ được tuyệt học thượng thừa của Đạt Ma tổ sư, lão nạp xin chúc mừng.

Thiền Sơn cười ruồi:

- Không dám! Không dám! Lão nạp nào dám tự cao trước mắt một người đã đoạt quyền tạo hoá, trẻ mãi không già như Thần tăng? Phật tổ Như Lai còn già yếu, bệnh hoạn rồi mới nhập Niết Bàn, đâu thể sánh với Trụ Trì chùa Phổ Đà được?

Đông Hải thần tăng thản nhiên đáp:

- Thích Ca không luyện nội công, tất nhiên phải khác lão nạp!

Rồi lão quay sang nhìn Bạch Vân phương trượng, nghiêm trang nói:

- Lão nạp đến đây không phải vì mối thù chặt tay gia điệt Trương Sĩ Hạo, mà để chứng minh rằng truyền thống võ học của quí tự đã sa sút, cần phải chấn chỉnh lại! Trước tiên, đại đệ tử của lão nạp là Phổ Dũng sẽ giao đấu tới bất cứ cao thủ hàng chữ Bạch nào của Thiếu Lâm. Sau đó, lão nạp sẽ thỉnh giáo Thiền Sơn trưởng lão.

Thần tăng quay lại vẫy đồ đệ, một nhà sư tuổi gần năm chục, mày rậm râu rồng, đĩnh đạc bước ra!

Nam Cung Giao đã mang sẵn mặt nạ, cùng Vân Dung đứng lẫn vào hàng tăng lữ Thiếu Lâm. Chàng cau mày suy nghĩ cố nhớ xem Lâm Bảo Thoa có nhắc đến nhà sư tên Phổ Dũng nay lần nào chưa? Hay là nàng đã quên không kể về nhân vật này?

Bỗng Vân Dung kề tai chàng đắc ý thì thầm:

- Đại ca! Vóc dáng và gương mặt của nhà sư râu rậm kia rất giống Đông Hải thần tăng! Không chừng y là con rơi của trụ trì chùa Phổ Đà đấy! Ở chùa Lư Châu, phía Tây thành Hợp Phì, cũng đã xảy ra tình trạng sư phá giới, cha làm Phương trượng còn con làm chú tiểu!

Nam Cung Giao bật cười, nhưng lại sững người bởi một ý niệm lạ lùng!

Chàng đảo mắt tìm kiếm, thấy anh em họ Trịnh đứng ở vòng ngoài, liền kéo Vân Dung đến chỗ họ.

Chàng hỏi ngay:

- Việc kiểm tra nội gián đã xong chưa?

Trịnh Tháo ngập ngừng đáp:

- Bẩm công tử, coi như đã xong, chỉ còn sót nhà sư câm ở Tăng Trì. Cuối canh năm lão đã theo đầu bếp đi chợ nên thuộc hạ chưa kiểm tra được!

Nam Cung Giao tư lự:

- Ta nghi ngờ Đông Hải thần tăng được mật báo rằng ta vẫn còn sống, nên đã giả dạng làm Phổ Dũng để thi hành quỷ kế! Khi ta bị giết rồi, Đông Hải thần tăng sẽ bãi chiến chớ không đấu với gia sư nữa! Ngươi hãy tìm cách tiếp cận, quan sát xem có đúng là Phổ Dũng hóa trang hay không?

Trịnh Tháo gãi đầu suy nghĩ, rồi nhoẻn miệng cười:

- Thuộc hạ đã có cách, nhưng phải nhờ đến ngọc giá của Tổ cô nương đây.

Gã trình bày kế hoạch.

Nam Cung Giao cười hỏi:

- Dung muội có vui lòng giúp bọn ta không?

Vân Dung hớn hở gật đầu:

- Đại ca đừng lo, lúc ở nhà, khi bị trêu cợt, tiểu muội đã quen rượt đuổi, chửi mắng người khác rồi.

Trịnh Tháo liền trao kiếm cho nàng và vỗ thật kêu vào bờ mông nở nang của Vân Dung rồi bỏ chạy.

Vân Dung lập tức rút kiếm đuổi theo, miệng la toáng:

- Tên dâm tặc kia mau đứng lại, sao ngươi dám mạo phạm đến ngọc thể của bổn cô nương?

Nàng trổ hết tài nghệ khinh công, bám gót Trịnh Tháo mà đâm chém túi bụi, chỉ cách lưng gã nửa gang tay.

Quần tăng đứng thành một cung tròn lớn nên Trịnh Tháo chỉ có cách chạy loanh quanh trong ấy, và cuối cùng dùng Phổ Dũng làm mộc che thân.

Vân Dung hơi điên nên lộng giả thành chân, mắt phượng tròn xoe, mặt đỏ bừng bừng, miệng chửi mắng ỏm tỏi, xỉa xói vào mặt Phổ Dũng:

- Con bà nó! Sao ngươi không về nhà vỗ mông, sờ vú mẹ mình mà lại đụng đến bà! Không giết được ngươi thì nhất quyết chẳng làm người!

Diễn biến bất ngờ này khiến cả chủ lẫn khách đều ngỡ ngàng, nhưng phe Thiếu Lâm biết đây là diệu kế của Nam Cung Giao nên vẫn thản nhiên cười cợt.

Vân Dung chạy vòng sau lưng Phổ Dũng thì Trịnh Tháo luồn ra trước mặt, luôn niệng biện bạch:

- Cô nương đã hiểu lầm tại hạ rồi! Chẳng qua có con muỗi to đậu bên mông nên tại hạ ngứa tay giết nó giùm cô nương, chứ đâu có tà ý gì?

Vân Dung giận dữ vì vướng víu Phổ Dũng liền quát mắng:

- Này lão trọc kia, sao lão cứ đứng cản đường bổn cô nương vậy? Mau đi chỗ khác!

Dứt lời, nàng đâm liền mấy kiếm nhanh như ánh chớp. Sự cố này vượt ngoài kế hoạch của Nam Cung Giao, khiến chàng phải thót tim.

Vân Dung ăn được linh đan, sở hữu đến ba mươi năm công lực, lại được chân truyền kiếm pháp của Lạt Thủ Tiên Tử Lăng Hiển Trang, nên đường gươm rất lợi hại vì ác độc.

Nhưng dường như Phổ Dũng đại sư đã đề phòng, thần tốc rút kiếm hộ thân.

Luồng kiếm quang xanh biếc kia chớp lên rồi biến mất, tiếng thép va chạm nhau cụt ngủn và lạ tai, mọi người ồ lên sửng sốt khi thấy trường kiếm của Vân Dung đã bị gãy thành ba đoạn, chỉ còn trơ chuôi! Còn thanh bảo kiếm sắc bén tuyệt luân của Phổ Dũng đã nằm lại trong vỏ không rõ tự lúc nào? Cứ như là lão ta chưa hề rút ra vậy.

Vân Dung sợ hãi, vất bỏ chuôi kiếm, ôm mặt khóc, chạy về gục vào vai Nam Cung Giao.

Trịnh Tháo đã sớm lẫn vào sau lưng các tăng lữ Thiếu Lâm, len lén trở lại báo cáo:

- Bẩm công tử! Đúng là bộ râu và đôi lông mày được dán thêm.

Nam Cung Giao gật gù:

- Ta cũng đoán thế! Chiêu kiếm của Phổ Dũng đã xác nhận thân phận Đông Hải thần tăng!

Vân Dung cười khúc khích:

- Đại ca thấy nhát kiếm của tiểu muội có tuyệt diệu không?

Nam Cung Giao mỉm cười:

- Thế mà ta cứ tưởng nàng định giết chết đối phương đấy!

Ngoài kia, Đông Hải thần tăng cao giọng:

- Lần trước chùa Thiếu Lâm cho Sa Di Vô Dụng bày trò giả điên, giờ cũng thế sao?

Bạch Vân phương trượng ngượng ngùng tạ lỗi:

- Quả thực là lão nạp chẳng hề biết gì cả! Mong Đông Hải Phật huynh chớ hiểu lầm! Vị nữ thí chủ kia tâm thần rối loạn, chẳng ai quản thúc được!

Phổ Dũng đại sư bỗng lên tiếng:

- A Di Đà Phật! Tiểu Tăng muốn được so tài với Sa Di Vô Dụng! Mong Phương trượng thành toàn cho!

Nam Cung Giao chậm rãi bước ra, không thèm ngó ngàng đền Phổ Dũng mà đến đứng đối diện với Đông Hải thần tăng, nghiêm nghị nói:

- Ta chính là Sa Di Vô Dụng đây và cũng chính ta mới giết Trương Sĩ Hạo ở chùa Đại Báo Ân đêm mười sáu tháng hai vừa rồi. Xác của y chắc đã về đến Lạc Ca sơn. Tôn giá có muốn báo thù thì hãy so tài với tại hạ, bản lãnh của tôn giá không xứng để đấu với gia sư!

Chư tăng đã được anh em họ Trịnh rỉ tai nên đồng thanh hét lên:

- Không xứng!

Đông Hải thần tăng tái mặt gượng cười:

- Lão nạp đến đây chẳng phải vì thù hận! Vả lại, với thân phận của lão nạp, chẳng thể nào muối mặt mà giao đấu với thí chủ được!

Nam Cung Giao ngửa cổ cười dài:

- Tôn giá khoác áo cao tăng nhưng lòng đầy tham dục, hậu thuẫn cho Trương Sĩ Hạo thành lập Tứ Hải hội, mưu đồ xưng đế còn dám mở miệng tự cao nữa sao? Ta bảo thực cho tôn giá biết rằng chỉ trong vòng hai trăm chiêu là tôn giá sẽ phải thảm bại đấy!

Khẩu khí ngông cuồng của chàng đã bịt chặt lối thoát của Đông Hải thần tăng!

Ngay Chưởng môn phái Nga Mi là Cổ Nguyệt thiền sư cũng bực bội đốc thúc:

- Sao Đông Hải Phật huynh không dạy cho tiểu thí chủ kia một bài học. Không ngờ Thiếu Lâm tự lại sản sinh ra một đệ tử ngông cuồng, tự cao tự đại đến thế!

Vạn Niên tự trên đỉnh Nga Mi sơn không thuộc phái Hoa Tông, nhưng bản thân Cổ Nguyệt thì rất kính trọng Đông Hải thần tăng!

Thiền Sơn trưởng lão cười hì hì:

- Phải, phải! Phiền Thần tăng dạy dỗ giùm tiểu đồ một phen! Y cứ ngông nghênh thế này trông thật đáng ghét. Nếu giết được y thì càng tốt, lão nạp đã chán ngán lắm rồi!

Đông Hải thần tăng vẫn lưỡng lự không dám quyết định.

Chợt Phổ Dũng đại sư bước đến, kính cẩn trao bảo kiếm:

- Xin ân sư dùng kiếm này để làm rạng danh Phổ Đà tự!

Có vậy Đông Hải thần tăng mới chịu nhận lời xuất thủ.

Song phương bước ra giữa sân, rút kiếm thủ thế.

Lúc này, mọi người mới có cơ hội nhìn rõ thanh bảo kiếm của Phổ Đà tự.

Lạc Đạo chân nhân, Chưởng môn phái Hoa sơn kinh ngạc hô to:

- Thanh Quang thần kiếm!

Rồi ông nghiêm giọng:

- Dám hỏi Thần tăng vì sao vũ khí của Sắc Ma Bào Phục Quang lại lọt vào tay người vậy?

Đông Hải thần tăng cười nhạt:

- Năm năm trước, lão nạp mua lại của một gã lái buôn!

Chân nhân không hài lòng với câu trả lời của đối phương, cau mày nói với các Chưởng môn:

- Lạ thực! Bốn năm trước bần đạo có tình cờ gặp Sắc Ma ở bờ Tây Hồ, Hàng Châu. Lúc ấy, họ Bào vẫn còn mang thanh kiếm này.

Đông Hải thần tăng dịu giọng bảo Nam Cung Giao:

- Thí chủ đã dám đại ngôn ra giới hạn hai trăm chiêu, xin đừng nuốt lời bỏ cuộc nửa chừng?

Nào ngờ Vân Dung cười khanh khách:

- Làm vì có việc ấy! Đại ca thường dạy ta thấy nguy phải bỏ chạy ngay, đừng sinh cường là uổng mạng! Có phải không đại ca?

Nam Cung Giao chẳng thể phủ nhận lời mình đã dạy nàng, liền gật đầu:

- Hiền muội có trí nhớ rất tốt, lát nữa ta sẽ làm gương cho hiền muội thấy!

Và chàng thay đổi thái độ, giả lả phân bua với Thần tăng:

- Mong tôn giá lượng thứ cho tội đại ngôn! Tại hạ chẳng thể để mất uy tín với bọn nữ nhân được!

Đông Hải thần tăng lạnh lùng mỉa mai:

- Ngươi đúng là hạng tiểu nhân dở dói, chẳng có chút khí phách anh hùng nào cả! Sao lúc nãy ngươi hung hăng lắm cơ mà! Thật là nhục nhã cho Thiếu Lâm tự!

Quần tăng xôn xao, thầm chê trách Nam Cung Giao!

Nhưng chàng vẫn bình thản hờ hững buông từng chữ:

- Ta chỉ cho rằng hai trăm chiêu là quá nhiều đấy thôi!

Vừa dứt lời, Nam Cung Giao ập đến, quất ngay chiêu Vô Thủy Vô Minh.

Qua câu hỏi của Chưởng môn phái Hoa Sơn, lòng chàng đã nghi ngờ đối phương có thể là Sắc Ma Bào Phục Quang!

Nếu đúng thế thì chàng khó thắng được, vì họ Bào rất giỏi nghề phóng độc. Tất cả những đối thủ của Sắc Ma đều bất ngờ suy yếu và và bỏ mạng vì kiếm thép!

Chất độc vô hình kia đáng sợ đến nỗi có kẻ đã ngậm Tỵ Độc châu mà vẫn không chống nổi!

Còn một vấn đề nữa, đó là việc chàng có thể đã phán đoán sai về kế Kim Thiền thoát xác của Thần tăng.

Biết đâu, Sắc Ma mới là kẻ đã hóa thân thành Phổ Dũng? Vì thế, chiêu Vô Thủy Vô Minh chính là sự kiểm chứng thực hư!

Đông Hải thần tăng cũng đã động thân, như đóa sen trắng trôi về phía địch thủ.

Khi còn cách nửa trượng, thanh bảo kiếm trong tay lão chớp lên những đạo hào quang xanh biêng biếc, vây kín đối thủ!

Lão ỷ vào thần kiếm sắc bén vô song nên trực diện đối đòn chứ không thèm tránh né.

Nhưng Lạc Điểu kiếm lại không phải tầm thường, Nam Cung Giao từng dùng Thái A kiếm chặt thử mà nó vẫn toàn vẹn. Đây là việc mà đối phương không hề ngờ đến.

Cũng như Long Giác Thần Quân, Đông Hải thần tăng bị rơi vào màn kiếm ảnh tối tăm, u ám, dù lúc nãy vầng dương còn chói lọi trên đầu. Và trong cõi u minh ấy, có hàng trăm đạo kiếm phong lạnh lẽo công phá các đại huyệt trên thân trước của lão ta.

Thần tăng kinh hoàng múa tít bảo kiếm, nhảy về hướng tả, cố thoát khỏi tác dụng huyền ảo của chiêu kiếm kỳ lạ kia.

Nhưng giờ đây, Nam Cung Giao đã có thêm hai mươi năm công lực, phát huy được hết uy lực của chiêu Phật kiếm, nên Đông Hải thần tăng chịu hậu quả nặng nề hơn Long Giác Thần Quân.

Diễn tả thì lâu nhưng sự việc xảy ra chỉ trong cái chớp mắt, tiếng thép chạm nhau vang rền, song phương rời nhau ngay, và ai đó đã rên la vì đau đớn.

Quần tăng reo hò mừng rỡ khi thấy bộ tăng bào trắng tinh của Trụ trì chùa Phổ Đà loang máu, còn cánh tay tả thì đã đứt lìa, nằm lại trên mặt sân!

Nam Cung Giao không đuổi theo, đứng oai nghiêm như Thiên tướng.

Trịnh Mãng nói oang oang:

- Té ra Đông Hải thần tăng chỉ là phường bị thịt, không chịu nổi đến một chiêu, thế mà dám đến chùa Thiếu Lâm để dạy chấn hưng võ học!

Đám tăng lữ trẻ bồng bột tán thưởng họ Trịnh, cười ồ lên để chế giễu.

Lúc này, Phổ Dũng đại sư đã điểm huyệt chỉ huyết hai vết thương trên ngực, bụng của nạn nhân, và giao việc băng bó cánh tay tả cho đám tùy tùng, rồi cầm Thanh Quang kiếm bước ra.

Lão chắp tay thi lễ, từ tốn nói:

- Bần tăng liều chết xin lãnh giáo thí chủ một chiêu!

Nam Cung Giao quắt mắt nạt:

- Trương Mộc phong! Chẳng lẽ lão không biết âm mưu của mình đã bại lộ rồi hay sao mà còn ngoan cố? Chút kế mọn kia đâu thể qua mắt được ta!

Phổ Dũng cay đắng phá lên cười.

Giọng cười của lão vang rền như sấm dậy, khiến mọi người phải đinh tai nhức óc.

Rồi lão giật bỏ râu và lông mày, rít lên the thé:

- Nam Cung Giao! Lão nạp đã sai lầm khi xem thường cơ trí của ngươi! Nếu có giỏi thì hãy tiếp lão nạp một chiêu?

Nhưng Thiền Sơn trưởng lão đã hiện ra cạnh đồ đệ, cười hăng hắc:

- Đâu có được! Lão nạp chưa được đánh trận nào mà. Giao nhi mau lui ra để ta lĩnh giáo vị kỳ nhân nổi tiếng biển Đông này!

Đông Hải thần tăng cười nhạt:

- Lão tưởng ta sợ ư?

Lúc này các Chưởng môn Bạch đạo mới biết rõ bản chất xảo trá, hung bạo của vị cao tăng Phổ Đà tự! Họ thở dài thườn thượt, lắc đầu ngao ngán!

Nam Cung Giao chợt nhớ đến câu chuyện mà Vân Dung đã kể, chợt hiểu ra vì sao Thần tăng tìm thiên phương bách kế để giết mình.

Chàng gằn giọng hỏi:

- Phải chăng Trương Sĩ Hạo là con ruột của Tôn giá?

Toàn trường chấn động khi nghe Trương Mộc Phong gầm lên:

- Giỏi thực! Cả việc này ngươi cũng đoán ra ư? Chính ngươi đã giết đứa con trai yêu quí của ta đấy!

Dứt lời, lão lao vút đến tấn công Nam Cung Giao.

Nhưng Thiền Sơn trưởng lão đã rút kiếm chặn kẻ điên cuồng kia lại.

Cuộc chiến giữa hai bậc kỳ nhân tuyệt thế đã khiến mọi người phải kinh tâm lạc phách, và hết lòng khâm phục.

Khách quan chiến chẳng thể nào nhìn rõ đường kiếm, chỉ thấy hai bóng vàng trắng quấn quít lấy nhau, cả dưới đất lẫn trên không.

Tiếng thép chạm nhau liên hồi, ngân nga chẳng dứt, chứng tỏ tốc độ của kiếm đi cực kỳ mau lẹ!

Nam Cung Giao trố mắt nhìn say sưa, tự lượng mình chẳng xứng là đối thủ của Đông Hải thần tăng! Và chàng cũng nhận ra đối phương còn kém sư phụ mình vài bậc.

Chẳng qua Thiền Sơn từ bi, nhân hậu, không muốn hăng tay đấy thôi.

Bỗng chàng xúc động linh cơ, quát vang:

- Sư phụ hãy coi chừng đối phương phóng độc!

Đó là vì chàng liếc thấy nụ cười trên môi Đông Hải thần tăng giả hiệu! Nếu lão ta là Sắc ma, được Trương Mộc Phong dạy cho Lạc Ca kiếm pháp, thì ngược lại, lão cũng có thể truyền thụ phép phóng kỳ độc cho Thần tăng. Nếu không thì trụ trì chùa Phổ Đà chẳng dám so tài với Thiền Sơn!

Giọng nói khẩn thiết, cấp bách của Nam Cung Giao đã khiến Đại trưởng lão Thiếu Lâm tự rúng động, lập tức xuất tuyệt chiêu.

Cũng là chiêu Vô Thủy Vô Minh. Nhưng uy lực hơn hẳn Nam Cung Giao, không gian quanh Thần tăng tối đen như mực chứ chẳng phải chỉ u ám!

Đúng ra nạn nhân không thể thoát chết, song cùng lúc ấy, Thiền Sơn trưởng lão ngửi phải mùi thơm là lạ, mắt bị mờ đi, chân khí giảm sút ngay.

Nhưng ông là người tấn công và chiêu kiếm sắp đi trọn, nên đối phương không thể lợi dụng cơ hội mà hạ thủ.

Đông Hải thần tăng rú lên thảm khốc, văng ngược ra phía sau, ôm ngực lướt thẳng xuống núi, những giọt máu tươi ươn ướt, vương vãi theo từng bước chân!

Còn Thiền Sơn thì ngồi ngay xuống đất, xếp bằng vận công trục độc!

Nam Cung Giao đã nhanh chân lướt đến, chĩa kiếm vào ngực Sắc Ma, nghiến răng trèo trẹo, mắt như đổ lửa:

- Bào Phục Quang! Lão không đưa nhanh thuốc giải thì đừng trách ta tàn nhẫn! Ta chẳng phải hòa thượng nên thủ đoạn rất ác độc.

Để chứng minh, mũi kiếm của chàng thọc sâu vào vết thương cũ của họ Bào!

Sắc Ma đau đớn nhăn mặt, nhưng cũng cố ra giá:

- Lão phu đồng ý đưa giải dược, nhưng ngươi phải hứa bảo toàn mạng sống cho lão phu!

Bào Phục Quang dâm ác tuyệt luân, tội lỗi chất chồng nên rất sợ bị trừng phạt.

Nam Cung Giao gật đầu:

- Ta hứa! Nhưng nếu lão còn tiếp tục làm ác thì đừng để ta gặp lại!

Sắc Ma thò tay vào bụng, lấy ra một lọ sành, đưa cho Nam Cung Giao và bảo:

- Ngươi hãy lấy một viên màu đỏ cho lệnh sư uống!

Nam Cung Giao đổ ra lòng bàn tay, thấy có đến mấy màu. Chàng làm theo lời họ Bào, chọn viên giải dược màu đỏ trao cho Tuệ Lực:

- Sư điệt mau cho Đại trưởng lão nuốt ngay!

Thiền Sơn đang run lẩy bẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm, uống thuốc xong, lát sau đã đứng lên, cười khanh khách:

- Lão nạp đã bình an, Giao nhi hãy tha cho Bào thí chủ.

Nam Cung Giao thở phào, rút kiếm về, phóng thích tù binh!

Bạch Vân phương trượng cùng các Chưởng môn xúm lại ngợi khen tài trí của Nam Cung Giao.

Chàng sợ quá, vái tạ rồi đưa Thiền Sơn trưởng lão về tăng xá!
Bình Luận (0)
Comment