Thấy tươi cười Đa Đạc phát ra từ nội tâm, khiến Tiểu Ngọc Nhi cũng nhịn không được thoáng nhấc lên khóe miệng.
Cuối cùng Đa Đạc lại từ trong ngực lấy ra thêm một túi khác, nhưng lần này không phải thuốc, bởi vì bên trong tản ra hương thơm còn có chút nóng hổi
Ngửi được hương vị quen thuộc này, Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền biết bên trong là cái gì, nàng kinh ngạc nhìn Đa Đạc, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi Đa Đạc là làm sao biết nàng thích ăn thứ này, nhưng kịp phản ứng lại, Đa Đạc đến hiện tại cũng không biết nàng là ai, lại làm sao biết nàng thích ăn cái gì, vì thế Tiểu Ngọc Nhi sửa lại câu hỏi: " đậu hũ này từ đâu tới?"
Thây trong mắt nàng có sự vui thích, trong lòng Đa Đạc trong cảm thấy có chút vui vẻ, sau đó giải thích: "Là ta vô tình phát hiện trong kinh thành có bán đồ ăn vặt của Mông Cổ, ta nhớcô nương cũng tới từ Mông Cổ, chắc chắn từng ăn qua những thức này, ta thấy tò mò với mùi vị của nó cho nên cũngmua thử, sau đó cảm thấy thứ này không tệ, cho nên thường xuyên đi mua, hôm nay vừa lúc gặp cô nương, vẫn còn nóng, đây là chút tâm ý của ta, cô nương nhận đi."
Nghe vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi có một dòng nước ấm xẹt qua, đồng thời cũng có một tia kinh ngạc, không thể nghĩ rằng Đa Đạc có thể chu đáo được như vậy, ấn tượng xấu ban đầu của nàng với hắn giờ biến mất không còn một mảnh.
Đối mặt với ý tối của Đa Đạc, nhất là với đồ ăn mình đang cầm trên tay, Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng luyến tiếc cự tuyệt. Vì thế nàng liền vui vẻ tiếp nhận, nhìn đậu hũ trắng sữa bên, ngửi được hương vị thơm ngọt, Tiểu Ngọc Nhi cười đến ánh mắt đều híp lại.
Thấy nàng bởi vì chút đồ ăn vặt liền có thể vui vẻ như vậy, Đa Đạc cũng biết đồ mình mua tới rất hợp ý nàng, nụ cười cũng càng thêm sáng lạn.
"Cám ơn ngươi đã đưa cho ta cái này." Cầm cái túi quơ quơ tayvề phía Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi cười đến vô cùng vui vẻ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cười với mình, Đa Đạc có chút đỏ mặt, nhưng là làn da màu tiểu mạch của hắn không thể khiến người khác nhìn ra mặt của hắn đang đỏ lên.
"Cô nương thích là tốt rồi." Đa Đạc có chút ngượngngùng nói.
Tiểu Ngọc Nhi cười cười, liền xoay người muốn cùng Cao Oa tiến vào Phổ Tể Tự. Đa Đạc ở phía sau thấy nàng phải đi, vội gọi nàng lại.
"Làm sao vậy? Còn có việc gì sao?"
lời nói đến bên miệng Đa Đạc lập tức bị chặn lạiở yết hầu, trên mặt càng ngày càng đỏ, thậm chí còn lan đến tận tai, cuối cùng hắn vẫn là quyết định nói: "Cô nương, ta thấy bên cạnhngười cô nương chỉ mang theo một nha hoàn, một mình ở trên núi cũng không thuận tiện, nếu cô nương không chê, về sau Đa Đạc ta sẽ hộ tống cô nương về nhà, tuyệt không để cho cô nương có chút bất trắc nào."
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, lập tức cười nói: "Không sao, ngày mai xe phu của ta sẽ tới đón."
Nghe vậy, Đa Đạc nhếch môi, sau đó nhớ đến lời lúc trước Hách Triếttừng nói với hắn, vẫn kiên trì nói: "Một xa phu cũng không an toàn, quyết định như vậy đi, ngày mai ta chờ ở đây, sau đó đưa cô nương an toàn về nhà."
Tiểu Ngọc Nhi sững sờ, muốn nói việc này thật sự không cần, nhưng Đa Đạc đã cưỡi ngựa đi mất.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tiểu Ngọc Nhi ngơ ngác nghĩ, nàng, có một thị vệ xuất thân từ bối lặc sao?
Cao Oa ở một bên cười trộm nói: "Cách Cách, xem ra vị công tử này coi trọng ngài."
Tiểu Ngọc Nhi hung ác trừng mắt nhìn Cao Oamộtcái: "Ngươi đừng nói hưu nói vượn", nhưng mà hai má trắng nõn lại không tự chủ được phiếm hồng một mảng.
"Vâng vâng vâng." Cao Oa vội làm như khiếp sợ cúi đầu, nhưng mà trong mắt cười cười đầy mờ ám như thế nào cũng chưa tán đi.
Bị Cao Oa dùng loại ánh mắt này nhìn, nàng thực không thoải mái, Tiểu Ngọc Nhi buồn bực cầm lấy một khối đậu hũ bỏ vào miệng tức giận nhai nhai.
Ân ~ Tiểu Ngọc Nhi nheo mắt lại, tâm tình phiền toái giảm đi không ít, vẫn là đậu hũ sữa khiến cho tâm tình của nàng tốt đẹp a.
Ở bên kia, Đa Đạc sau khi trở về từ Phổ Tể Tự, liền lăng lăng đứng ở ngoài cửa quân doanh, cũng không xuống ngựa, cả buổi cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Hách Triết một bên nhìn hắn ngẩn người, cuối cùng thật sự nhịn đượclấy chân đạp Đa Đạc một cước.
Ra chân cũng không nhẹ, thiếu chút nữa liền đem Đa Đạc đá xuống ngựa. Đa Đạc lấy lại tinh thần, liền nhìn Hách Triết rống giận: "Ngươi điên sao?!"
"Ta điên cũng tốt hơn so với ngài." Hách Triết không chút khách khí bĩu môi, "Thế nào? Rốt cục gặp được vị cô nương kia rồi?"
Nhắc tới cái này, Đa Đạc không tự chủ sờ sờ ót, nhưng mà lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn nghi hoặc nhìn Hách Triết: "Hách Triết, ngươi nói tử triền lạn đánh thì có thể thành công không?"
[*] Tử triền lạn đánh: tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được.
Hách Triết trừng mắt nhìn hắn một cái, như là bất mãn Đa Đạc nghi ngờ chủ ý của hắn: "Đó là đương nhiên, ngài làm hại chân cô nương người ta bị gãy, lại chật vật ở bên ngoài nguyên một đêm, mặt của ngài nếu không dày một chút, cô nương người ta chịu cho ngài một ánh mắt mới là lạ."
Đa Đạc sờ sờ hai má, nghĩ nghĩ nói: "Nhưng mà tử triền lạn đánh có chút quá kỳ đi."
"Này có là cái gì, nếu ngài không làm như thế, cô nương nhà người ta xuất sắc như vậy, bị người khác nhanh chân đến trước, thì lúc đó ngài phải làm sao?" Hách Triết thần tình như không quan tâm, sau đó liền cười xấu xa nhìn Đa Đạc: "Đến lúc đó, cũng không biết ngài sẽ tìm chỗ nào mà khóc.”
"Nam nhi đổ máu không đổ lệ, còn lâu mới có chuyện đó xảy ra!"
"Thật sao?" Hách Triết không có ý tốt cười nói: "Vậy ta đây cũng theo đuổi cô nương kia, đến lúc đó nhìn xem có thật như lời ngài nói, nam nhi đổ máu không đổ lệ!"
"Ngươi dám!" Đa Đạc nhất thời rống lên: "Tiểu tử ngươi nếu dám hoành đao đoạt ái, ta liền đánh ngươi thành đầu heo, nhìn ngươi về sau như thế nào đi ra ngoài gặp cô nương nhà người ta."
Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, Hách Triết cũng không tùy tiện nói giỡn, sau đó dò hỏi: "Hôm nay thế nào, có hỏi cô nương kia tên gì không?"
Đa Đạc sửng sờ ở tại chỗ, một lúc lâu mới truyền đến thanh âm ảo não của hắn: "Ta lại quên hỏi!"
Hách Triết cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
Lúc này, Đa Nhĩ Cổn đột nhiên xuất hiện, đứng ở phía sau Đa Đạc không hiểu nói: "Ngươi lại quên hỏi cái gì?"
Đa Đạc bất giác giật mình, sau đó cười nói với Đa Nhĩ Cổn: "Không có gì, không có gì."
Nhưng là nụ cười kia nhìn như thế nào cũng lộ ra một tia chột dạ, Đa Nhĩ Cổn là ca ca hắn, tất nhiên có thể xem thấu tâm tư Đa Đạc: "Thực sự không có gì? Nếu thực không có gì sao ta lại nghe binh lính nói ngươi gần đây thường đến ngôi chùa ở phía đông như vậy?"
Đa Đạc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Đa Nhĩ Cổn vỗ vỗ bả vai Đa Đạc, cười nói: "Ngươi có chuyện gì? Nhanh chóng thành thật khai ra."
Đa Đạc còn muốn dấu diếm: "Thực không có việc gì."
"Thôi đi, ta còn không biết ngươi." Đa Nhĩ Cổn thuận tiện đem ánh mắt đưa đến chỗ Hách Triết, "Đa Đạc không chịu nói, vậy Hách Triết, ngươi nói xem."
"A, Thập ngũ gia hắn..." Hách Triết vừa định mở miệng, đã bị Đa Đạc ngoan độc trừng mắt nhìn một cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Đa Nhĩ Cổn nhìn về phía Đa Đạc lần thứ hai, trong mắt như muốn nói nếu ngươi không đem sự việc nói rõ ràng cho ta biết, cũng đừng nghĩmuốn cho qua việc này một cách thoải mái.
Cuối cùng, Đa Đạc vẫn là cúi đầu thừa nhận: "Chính là, chính là... Đệ thích một cô nương."
Nghe vậy, Đa Nhĩ Cổn kinh hỉ mở to hai mắt: "Thật sao?!"
Đa Đạc gật gật đầu.
"Hảo tiểu tử! Rốt cục đã trưởng thành, cũng biết thích cô nương nhà người ta!" Đa Nhĩ Cổn cười ha ha, "Đúng rồi, là cô nương nhà ai? Ca ca có biết không? Hai người các ngươi nhận thức khi nào?"
"Cũng đã hơn một tháng trước."
"Tiểu tử thúi! Thích lâu như vậy cũng không nói cho ca biết, có phải muốn cùng ca ca ta bất hòa hay không?" Đa Nhĩ Cổn có chút bất mãn nói.
"Tuyệt đối không chuyện này!" Đa Đạc vội vàng lắc đầu, sau đó thần sắc có chút lúng túng nói: "Kỳ thật, đến hiện tại ta cũng không biết tên nàng là gì, cũng không rõ người nha nàng là ai, chỉ biết là người Mông Cổ, đến kinh đô thăm người thân. Đúng rồi, ca, ngươi có biết gần đây nhà ai có thân thích từ Mông Cổ đến thăm người thân không?"
"Hiện tại quan hệ Đại Kim Chúng ta và Mông Cổ không tồi, nhưng mà dám cưới hỏi thì tuyệt đối là quý tộc bát kỳ." Đa Nhĩ Cổn nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy ngươi có biết nàng từ thảo nguyên Mông Cổ nào tới không?"
"Khoa Nhĩ Thấm." Thấy ca ca có khả năng sẽ biết chút đầu mối gì, Đa Đạc lập tức đáp.
"Khoa Nhĩ Thấm." Đa Nhĩ Cổn buông xuống suy tư một chút, sau đó hiểu rõ cười, "Cô nương Mông Cổ gần đây đến kinh đô thăm người thân, lại đến từ Khoa Nhĩ Thấm, trừ Ngọc tỷ tỷ của ngươi ra, cũng chỉ còn lạimột người."
"Ai a?" Đa Đạc vội vàng hỏi, tò mò đến ánh mắt đều nới rộng ra.
"Chính là..." Đa Nhĩ Cổn gõ gõ ngón thay lên bả vai hắn, tạm dừng một hồi lâu, mới chậm rì rì nói: "đệ tự mình đi hỏi đi", sau đó cười lớn rời đi.
Đa Đạc há hốc mồm, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần hắn, vội vàng đuổi theo Đa Nhĩ Cổn, miệng còn tức giận hô: "Ca, không cần phải trêu đệ như vậy a! mau nói cho đệ biết đi! Ca!"