Qua một đoạn thời gian, Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên nghe được tin tức Đa Đạc phải cùng Đa Nhĩ Cổn xuất chinh tấn công quân Minh. Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ, khó trách trong khoảng thời gian này Đa Đạc không có thời gian tìm đến nàng.
Lại gọi Cao Oa cẩn thận đi hỏi thăm một chút tin tức, đại khái là khi nào Đa Đạc bọn họ xuất chinh, nhưng khi nghe được tin tức xác thật Tiểu Ngọc Nhi vẫn là có chút kinh ngạc: "Ngươi nói ngày mốt bọn họ sẽ đi? Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, hơn nữa nghe nói lần này Đại Hãn chỉ phái năm ngàn tinh binh cho thập tứ gia và thập ngũ gia, mà quân Minh thì ít nhất cũng phải đến vài vạn người.” Cao Oa đem tin tức mình nghe được nói cho Tiểu Ngọc Nhi.
"Năm ngàn? Năm ngàn người sao có thể đi đánh với quân địch?" Lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy chuyện hoang đường như vậy.
"Đúng vậy, nhưng mà nghe nói Đại Hãn vẫn không cho phép thập tứ gia mang theo bất kì một binh lính nào khác, bởi vì thập tứ gia khiêu khích Đại Hãn muốn tỷ thí với ngài, cuối cùng thập tứ gia một mũi tên bắn được song nhạn chiến thắng Đại Hãn, cho nên việc Đại Hãn làm như vậy là vì muốn để thập tứ gia biết khó mà lui." Cao Oa càng nói, âm thanh càng nhỏ dần.
Tiểu Ngọc Nhi hơi hơi nhăn mày lại, để Đa Nhĩ Cổn biết khó mà lui? Sợ là sẽ phản hiệu quả đi. Hiện giờ Đa Nhĩ Cổn đã một lòng muốn chứng minh bản thân, hắn nhất định sẽ không chịu lùi bước.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng bắt đầu hoảng. Cuối cùng, ngày hôm sau Tiểu Ngọc Nhi liền xuất cung đi Phổ Tể Tự, nhưng chưa tới nửa ngày đã rời đi, sau đó vội vã tiến đến quân doanh.
Sau khi đến quân doanh, Tiểu Ngọc Nhi ngồi trên xe ngựa để Cao Oa đi dò hỏi Đa Đạc có ở trong quân doanh hay không.
Cao Oa vừa định đi tìm vài quan binh để hỏi thì Đa Đạc cũng đúng lúc mới từ doanh trướng đi ra. Vừa nhìn thấy Cao Oa đứng trước cửa quân doanh, gương mặt vốn đang nghiêm túc lập tức liền trở nên hớn hở như thay đổi thành một người khác, một đường chạy đến cửa, cười hỏi: "Cao Oa, sao ngươi lại tới đây?Cách Cách nhà ngươi đâu?"
"Thập ngũ gia." Cao Oa hành lễ, sau đó nhìn về hướng xe ngựa cách đó không xa.
Trong lòng Đa Đạc hiểu rõ, vội vàng chạy tới xe ngựa.
Lúc nãy Tiểu Ngọc Nhi cũng nghe được thanh âm của hắn, xốc màn xe lên. Ánh mắt hai người liền chạm nhau, đều nhìn thấy được tâm tình vui vẻ trong mắt đối phương.
"Bảo Âm, sao nàng lại tới đây?" Đa Đạc nắm tay Tiểu Ngọc Nhi, đỡ nàng xuống ngựa, cười hỏi.
"Nghe nói ngày mai chàng sẽ xuất chinh, cho nên mới tới đây nhìn chàng một chút." Tiểu Ngọc Nhi cười nói, sau đó đem một hà bao màu tím đưa cho Đa Đạc.
"Đây là cái gì vậy?" Đa Đạc tò mò mà tiếp nhận, sau đó mở hà bao ra, bên trong là một chuỗi hạt đeo tay làm bằng gỗ cây tử đàn.
Ý cười nơi khóe miệng của Đa Đạc càng đậm, ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cũng tràn ngập nhu tình: "Là tặng cho ta sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Ngọc Nhi thành thực gật đầu, sau đó dặn dò: "Lần xuất chinh này, bên chàng chỉ có năm ngàn tinh binh, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bản thân chàng phải cận thận một chút. Vòng tay này ta đặc biệt nhờ chủ trì mở quang, chàng mang trên người có thể đảm bảo bình an.”
Đa Đạc nhận lấy vòng tay, nhìn kĩ qua một lần cũng cẩn thận nghe Tiểu Ngọc Nhi nói, vòng tay còn tỏa ra mùi của cây tử đàn. Đa Đạc cẩn thận đem vòng tay đạt lại vào hà bao, sau đó lại đem hà bao để vào ngực, nói: "Vòng tay này ta sẽ giữ thật cẩn thận, sau này nó cũng giống như tánh mạng của ta, ta nhất định sẽ bình an trở về.”
"Được, ta tin chàng..." lời Tiểu Ngọc Nhi còn chưa nói hết, người đã bị nhét vào một vòng ôm ấm áp, Tiểu Ngọc Nhi nhất thời xấu hổ đỏ mặt, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Đa Đạc chặt chẽ ôm chặt Tiểu Ngọc Nhi, vừa ấm áp lại mang theo cảm giác bá đạo không thể cự tuyệt. Tiểu Ngọc Nhi chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói Đa Đạc trầm thấp mềm nhẹ: "Nàng nhất định phải chờ ta trở lại."
"Được, ta chờ chàng trở lại." Tiểu Ngọc Nhi cảm giác hai tay Đa Đạc đang ôm bên hông nàng có chút run rẩy nhưng lại cố chấp mà không buông ra, không khỏi cười khẽ, sau đó chủ động vươn tay ôm lấy hắn.
Được người trong lòng đáp lại, ý cười trong mắt Đa Đạc càng đậm, nơi nào đó ở đáy lòng trở nên mềm mại vô cùng, gan cũng lớn hơn, cánh tay ôm Tiểu Ngọc Nhi càng chặt hơn.
Nàng, cuối cùng đã tiếp nhận mình...
Tâm ý của hai người giờ phút này cuối cùng cũng sáng tỏ, hai thân ảnh lẳng lặng ôm nhau, trai tài gái sắc, biết bao ấm áp.
Nhưng có người lại không cảm thấy được, cố tình đánh gãy một khắc ấm áp này.
Đa Nhĩ Cổn đứng ở cửa quân doanh xấu hổ ho khan hai tiếng, Đa Đạc nghe được liền xoay người lại, tuy rằng không muốn nhưng tạm thời không thể không buông Tiểu Ngọc Nhi ra.
Tiểu Ngọc Nhi vừa nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn, cũng lập tức cách Đa Đạc một khoảng nhất định.
"Ca." Nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cách ra xa, Đa Đạc có chút oán giận liếc mắt nhìn Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn có chút tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc một cái, tiểu tử ngươi nói muốn đi lấy đồ, kết quả lại chạy đến đây tình nùng mật ý với cô nương người ta, cũng không chú ý đến hoàn cảnh, còn cần ta phải nhắc nhở nữa sao?
Thấy bất mãn trong mắt Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc rốt cuộc cũng nhớ tới mình vừa mới quên cái gì, có chút xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi.
Thấy thế, Đa Nhĩ Cổn cũng không nể mặt mà cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến, vỗ vỗ bả vai Đa Đạc: "Hảo tiểu tử! Xuống tay rất nhanh a!"
Sau đó cũng trêu tức liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, gương mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời đỏ bừng đến tận cổ.
"Ca~" ngữ khí hơi hơi bất mãn, Đa Đạc ý bảo Đa Nhĩ Cổn đừng tiếp tục trêu đùa Tiểu Ngọc Nhi.
"Được rồi được rồi, ta không có nói cái gì." Đa Nhĩ Cổn nhìn Đa Đạc nói: "Hai người các ngươi cứ ở đây tán gẫu tiếp đi, tán gẫu xong rồi nhớ phải trở về tiếp tục suy nghĩ đối sách với ta.”
"Đã biết, ca." Đa Đạc lập tức gật gật đầu.
Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn liền đi trước. Lúc này, Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền trở nên xấu hổ.
Trầm mặc một lúc lâu, Tiểu Ngọc Nhi như là nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, vội lấy một bao lớn từ trong xe ngựa ra, đưa cho Đa Đạc.
"Đây là cái gì?" Đa Đạc nháy mắt mấy cái.
"Không phải chàng nói thức ăn ở trong quân doanh rất khó ăn hay sao, đôi khi còn thiếu lương thực. Cho nên ta đặc biệt chuẩn bị chút thịt khô." Tiểu Ngọc Nhi đắc ý cười.
Đa Đạc nhìn nàng cầm một túi to trong ngực thì có chút dở khóc dở cười: "Nàng làm cho ta nhiều như vậy, ta cũng ăn không hết a."
Tiểu Ngọc Nhi nguýt hắn một cái: "Ai nói là tất cả đều là của chàng, chàng ăn không hết thì còn có ca ca của chàng và những thuộc hạ khác.”
Nghe vậy, Đa Đạc vội đem bao lớn ôm chặt vào trong ngực, bá đạo nói: "Đây là đồ nàng chuẩn bị cho ta, bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Vậy tùy chàng." Tiểu Ngọc Nhi buồn cười nhìn hắn, sau đó nói nàng phải rời khỏi.
Đa Đạc rất không tình nguyện buông tha, nhưng lại sắp phải xuất chinh, bản thân hắn vội còn chưa hết, cũng không thể tiếp tục giữ nàng lại. Tự mình đỡ Tiểu Ngọc Nhi lên xe ngựa, Đa Đạc cứ như vậy nhìn theo xe ngựa của Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi rời đi, cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn của hắn, sau đó Đa Đạc liền ôm một bao lớn trở về quân doanh.
Trên xe ngựa, Cao Oa trộm vén rèm lên nhìn về phía sau, thấy Đa Đạc thật lâu mới trở về quân doanh, lập tức cười nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, xem ra tình cảm thập ngũ gia đối với ngài thật sự rất sâu a."
Tiểu Ngọc Nhi không nói gì, nhưng là khóe miệng giơ lên chứng minh tâm tình của nàng giờ phút này rất vui sướng.
Vừa mới hồi cung không lâu, Tiểu Ngọc Nhi đi được nửa đường liền đụng phải Đại Ngọc Nhi. Thấy Đại Ngọc Nhi có chút vội vàng, nhưng trên mặt nàng lại hiện lên nét vui sướng, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi tò mò: "Ngọc tỷ tỷ, có chuyện vui gì sao? Cao hứng như thế."
Đại Ngọc Nhi giữ chặt lấy tay của Tiểu Ngọc Nhi, cười nói: "Ngạch Cát đến đây, chúng ta đi thăm ngài một chút đi!"
"Dì?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nói, thời gian này Tái Kỳ Nhã mới vừa rời kinh đô không lâu, sao đột nhiên lại trở về nữa. Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Tái Kỳ Nhã có thể tới, Tiểu Ngọc Nhi cũng rất cao hứng, lập tức liền dắt tay Đại Ngọc Nhi cùng đi tới Thanh Ninh cung.
Nhưng mà đi được nửa đường, Đại Ngọc Nhi đột nhiên bị trượt chân, Tiểu Ngọc Nhi cũng bị Đại Ngọc Nhi kéo cho lảo đảo ngã xuống, đầu đụng phải cây cột bên cạnh, nhất thời Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy có chút choáng váng, thầm than, vận xui của nàng lại tới nữa. Tô Mã và Hải Lan Châu lập tức đi đỡ Đại Ngọc Nhi, mà trong tay Tô Mã còn có thuốc bổ, vừa đến đỡ Đại Ngọc Nhi, thuốc bổ liền bị đổ xuống, phỏng một chỗ lớn trên bàn tay của Hải Lan Châu.
Vừa thấy Hải Lan Châu bị phỏng, Đại Ngọc Nhi vội kéo tay nàng qua khẩn trương nói: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Lúc này, Tái Kỳ Nhã vừa vặn đi qua, thấy một màn như vậy, vội vàng kéo Đại Ngọc Nhi ra. Đôi mắt hóa thành lợi kiếm nhìn về phía Hải Lan Châu: "Hải Lan Châu, ngươi vì cái gì mà muốn hại Ngọc Nhi của ta?"
"Ta không có." Hải Lan Châu lập tức ủy khuất phản bác, Đại Ngọc Nhi cũng ở một bên giải thích cho Hải Lan Châu.
Nhưng Cao Oa ở một bên đột nhiên hô lớn tức đánh gãy lời nói của các nàng: "Cách Cách, ngài chảy máu rồi!"
Lúc này, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chú ý tới cái trán đang chảy máu của Tiểu Ngọc Nhi. Tái Kỳ Nhã nhanh chóng bước lên phía trước, lo lắng nói: "Tiểu Ngọc Nhi, con không sao chứ? Cao Oa, mau đi truyền thái y!"
Cao Oa lên tiếng, vội vàng chạy tới gọi thái y đến. Tái Kỳ Nhã thì giữ chặt Tiểu Ngọc Nhi đỡ nàng ngồi lên ghế, dùng khăn tay đè lại miệng vết thương trên trán cho Tiểu Ngọc Nhi, tránh cho máu tiếp tục chảy ra.
Thấy thế, Đại Ngọc Nhi vạn phần tự trách, "Thực xin lỗi, Tiểu Ngọc Nhi. Đều là do tỷ không cẩn thận, làm hại muội bị thương."
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì. Nàng hiện tại đã bị thương thành quen, để ý nhiều thêm cũng không thể thay đổi sự thật này.
"Cái gì mà đều do con làm hại, rõ ràng chính là Hải Lan Châu làm hại!" Tái Kỳ Nhã liếc mắt nhìn Đại Ngọc Nhi một cái, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm Hải Lan Châu, ánh mắt tràn ngập chán ghét: "Không thể ngờ được, hiện tại ngươi không chỉ hại nữ nhi của ta, ngay cả chất nữ của ta ngươi cũng xuống tay!"
"Đại phúc tấn, ta không có!" Hải Lan Châu vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Đúng vậy, Ngạch Cát. Lần này thật sự là chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Ngọc Nhi cũng là do ta gây nên." Đại Ngọc Nhi cũng ở một bên phân trần.
"Câm miệng! Biểu muội của con thành ra như vậy, con còn muốn nói chuyện giúp nàng ta." Tái Kỳ Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đại Ngọc Nhi, sau đó có chút ác độc liếc mắt nhìn Hải Lan Châu nói: "Cho dù không phải nàng ta làm hại, cũng là do nàng khắc! Ai tiếp cận cái tai tinh này cũng đều sẽ bị vạ lây, Trác Lâm chính là một ví dụ rõ ràng. Trác Lâm mới vừa cưới nàng ta, đã bị nàng ta làm hại đến sống không thấy người, chết không thấy xác. Ta thấy Trác Lâm cho dù còn sống, đời này cũng sẽ không muốn nhìn thấy nàng ta lần nữa, cho dù thành quỷ cũng muốn trốn thật xa!"
"Trác Lâm chưa có chết, ta không cho phép ngài nguyền rủa hắn!" Hải Lan Châu cường ngạnh nói, cho dù tính tình Hải Lan Châu trước giờ đều luôn nhẫn nhịn chịu đựng nhưng cũng sẽ có giớ hạn, mà Trác Lâm chính là giới hạn cuối cùng của Hải Lan Châu, ai cũng không thể nói xấu Trác Lâm bất luận một câu nào.
Trong mắt Tái Kỳ Nhã hiện lên một tia tức giận, "Ngươi, tiện nhân này, ngươi còn dám tranh luận!" Dứt lời, định vươn tay đánh Hải Lan Châu một bạt tai.
Tiểu Ngọc Nhi bị các nàng khiến cho đầu óc đau nhức, vừa định muốn khuyên nhủ Tái Kỳ Nhã, một đạo thanh âm đã trước một bước ngăn Tái Kỳ Nhã lại.
"Dừng tay!"