"Thập tứ đệ." Một đạo tiếng nói trầm thấp truyền đến, khiến hai người đang truy đuổi kia dừng bước lại, Tiểu Ngọc Nhi cũng theo phương hướng thanh âm phát ra mà nhìn qua.
"Bát ca." Đa Nhĩ Cổn vội đi ra phía trước, người tới đúng là người mới vừa đại hôn không lâu, Hoàng Thái Cực.
Hôm nay Hoàng Thái Cực vẫn là quần áo màu đen như cũ, trường bào thêu ám văn, trên mặt cũng không hiện ra biểu tình gì, thoạt nhìn có chút khiến người khác khó có thể thân cận.
Nhìn thấy người trong lòng, Đại Ngọc Nhi vì hình tượng dã man lúc nãy mà thẹn thùng mà cúi đầu hướng Hoàng Thái Cực thi lễ: "Cô phụ."
Tiểu Ngọc Nhi thì rất thẳng thắn nhìn chằm chằm Hoàng Thái Cực nhìn, trong lòng buồn bực, ngày hôm qua như thế nào lại không chú ý tới diện mạo của Hoàng Thái Cực, nhưng mà Hoàng Thái Cực này thoạt nhìn sao còn trẻ như vậy a?
Tiếp xúc với tầm mắt của nàng, Hoàng Thái Cực hơi hơi nhếch khóe miệng, nhưng rất nhanh lại dấu đi, chỉ nghiêm túc nhìn Đa Nhĩ Cổn: "Đệ xem đệ kìa, đã là một đại nhân, còn cùng Ngọc Nhi các nàng chơi loại trò chơi ngây thơ này, mau trở về, phụ Hãn đang tìm đệ."
Đối với người bát ca vừa nghiêm túc lại khiến hắn cảm thấy kính nể, Đa Nhĩ Cổn luôn là nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn đáp ứng sau đó đi ra.
Thấy Đa Nhĩ Cổn đi rồi, Hoàng Thái Cực bước đi thong thả tới trước mặt hai người các nàng, trầm giọng hỏi: "Thương thế trên người của ngươi khá hơn chút nào chưa?"
Tiểu Ngọc Nhi ngẩn người, mới nghĩ đến Hoàng Thái Cực là đang hỏi nàng, vội đáp: "Cám ơn cô phụ quan tâm, đã tốt hơn nhiều."
"Ân, đợi tiệc tối kết thúc cũng sẽ kéo dài đến tận khuya, đêm ở nơi này lạnh như vậy, ngươi vẫn nên mặc thêm áo đi." Hoàng Thái Cực chú ý tới quần áo trên người Tiểu Ngọc Nhi tựa hồ có chút đơn bạc.
"Cám ơn cô phụ quan tâm." Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười.
Hoàng Thái Cực mỉm cười với nàng, sau đó xoay người muốn đi, nhưng lại bị Đại Ngọc Nhi gọi lại.
"Sao vậy?" Hoàng Thái Cực không đổi sắc nhìn Đại Ngọc Nhi tựa hồ có chút kích động.
"Ta, ta..." Đại Ngọc Nhi ấp úng nửa ngày, cuối cùng cười nói: "Không có gì, chỉ là ngày mai cô phụ và cô cô đi rồi, ta nghĩ đêm nay có thể cùng cô phụ và cô cô uống nhiều một chút để tiễn hai người hay không."
Hoàng Thái Cực cũng tựa hồ nhớ tới ngày hắn hắn đại hôn, tửu lượng Đại Ngọc Nhi tựa hồ không tốt, vì thế cười nói: "Tốt, nhưng là đừng uống rượu giống như lần trước."
"Ân." Thấy Hoàng Thái Cực cũng quan tâm nàng, trong lòng Đại Ngọc Nhi so với uống mật còn ngọt hơn nhiều, cười đến thập phần sáng lạn.
Nói xong, Hoàng Thái Cực bước đi.
Đại Ngọc Nhi vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của hắn, thẳng cho đến khi bóng dáng của Hoàng Thái Cực biến mất trong doanh trướng, nàng mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Tiểu Ngọc Nhi thấy ánh mắt si mê của nàng, lại nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Đa Nhĩ Cổn khi nhìn Đại Ngọc Nhi, từ đáy mắt hắn đều hiện lên vẻ vui mừng, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi ngập tràn hỗn độn, nhưng lại thản nhiên mở miệng nói: "Xem ra tỷ thật sự rất thích cô phụ a."
Mặt Đại Ngọc Nhi trở nên trắng xanh, giật mình nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Muội, làm sao muội biết?"
"Ngươi đêm đó tỷ uống say đến không còn biết gì, Hải Lan Châu đều đem sự tình nói cho muội biết."
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi khẽ cắn môi dưới, cuối cùng khẩn cầu với Tiểu Ngọc Nhi: "muội muội tốt, chuyện này trời biết đất biết, muội biết tý tỷ biết Hải Lan Châu tỷ biết, muội ngàn vạn đừng nói với người khác a."
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu.
Tiệc tối diễn ra vô cùng náo nhiệt, rượu ngon món ngon, hát hay múa đẹp, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười sáng lạn, trong lòng không chút để ý chỉ sợ cũng chỉ có hai người Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi là nhìn thấy Hoàng Thái Cực đối với Triết Triết săn sóc có thừa, trong lòng phiền não, Đa Nhĩ Cổn toàn bộ quá trình đều chỉ chuyên chú nhìn Đại Ngọc Nhi; ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi thì phức tạp nhìn Đa Nhĩ Cổn; mà Hoàng Thái Cực đ vừa săn sóc Triết Triết, đồng thời cũng có khi nhìn qua chỗ Tiểu Ngọc Nhi, lại nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi nhìn chằm chằm Đa Nhĩ Cổn, đáy mắt cũng có một tia khác thường. Không khí giữa bốn nam nữ này có một loại biến hoá kỳ lạ khiến không khí tán loạn.
Cuối cùng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chú ý tới Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở bên người Đại Ngọc Nhi, vì thế hắn liền hỏi Trại Tang: "Trại Tang a, vị tiểu cô nương bên cạnh Ngọc Nhilà chất nữ của ngươi sao?"
Trại Tang cũng nhìn theo, vì thế gật gật đầu: "Đây đúng là chất nữ của thần, Tiểu Ngọc Nhi."
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy Tiểu Ngọc Nhi bộ dạng thập phần thanh linh thoát tục vừa lòng gật gật đầu, tán thưởng nói: "Trại Tang a, nữ nhi và chất nữ của ngươi không chỉ xinh đẹp mà ngay cả can đảm cũng là thập phần hơn người a."
Tái Kỳ Nhã ở một bên nghe thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích tán thưởng như thế đối với Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng tất nhiên là vạn phần vui mừng: "Đại Hán quá khen, nha đầu kia cũng là bị ta và Khả Mồ hôi nuông chiều đến một bộ điêu ngoa tùy hứng không sợ trời không sợ đất!"
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng cười nói: "Chất nữ của các ngươi cho dù là điêu ngoa tùy hứng cũng là do nàng có tư cách này."
Nghe vậy, Trại Tang và Tái Kỳ Nhã cũng cười, vì thế Tái Kỳ Nhã liền nói Tiểu Ngọc Nhi tiến lên mời rượu Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Tái Kỳ Nhã vừa đem chén rượu đưa cho Tiểu Ngọc Nhi vừa nói: "Tiểu Ngọc Nhi, tới gặp Đại Hãn đi, Đại Hãn vừa rồi vẫn luôn không ngừng khen con."
Tiểu Ngọc Nhi cũng thập phần cung kính đem chén rượu dơ lên trước trước ngực, cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi đa tạ Đại Hán tán thưởng, có thể cùng ngài uống rượu thật sự là phúc Tiểu Ngọc Nhi mấy đời đã tu luyện, Tiểu Ngọc Nhi kính ngài." Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi đã đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy nàng sảng khoái đem rượu uống cạn như thế, đối nàng càng vừa lòng vài phần: "Tốt! Không hổ là nữ nhân của thảo nguyên Mông Cổ, sảng khoái!" Dứt lời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Tiểu Ngọc Nhi cũng thập phần có lễ, tiếp tục cung kính chắp hai tay dâng chén rượu cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sau đó cũng rót cho mình một chén, rồi cúi đầu thi lễ với Nỗ Nhĩ Cáp Xích: "Đại Hãn, người từ trước đến giờ vẫn luôn là người anh hùng mà Tiểu Ngọc Nhi sùng bái, hôm nay có thể có phúc phận được diện kiến long nhan, Tiểu Ngọc Nhi vinh hạnh vô cùng, chỉ mong Đại Hãn có thể cùng Tiểu Ngọc Nhi đối ẩm ba chén!"
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười ha ha: "Tiểu nha đầu thật sự là có tài ăn nói, bất quá, ngươi sao lại đã nói ta là long nhan rồi, phải biết dung nhan Đại Minh hoàng đế hiện tại mới được xưng là long nhan!"
Con ngươi Tiểu Ngọc Nhi xoay động, lập tức nghe ra ý tứ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vì thế cười nói: "Đại Hãn là thủ lĩnh của Đại Kim, kiêu hùng vĩ lược, khí độ phi phàm, thiên hạ này sớm hay muộn đều là thiên hạ của Đại Kim, thiên hạ này đều là của Đại Hãn, Đại Hãn đương nhiên chính là Chân Long Thiên Tử, dung nhan của người cũng tất nhiên chính là long nhan."
Lời nói này, khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích như mở cờ trong bụng, quay sang nói với Trại Tangvà Tái Kỳ Nhã: "Tốt tốt! Trại Tang a, Chất nữ của ngươi thật sự là thông minh lanh lợi, thật biết ăn nói a! Con gái của ngươi cứu ta một mạng, chất nữ lại cứu ta nhi tử ta một mạng, hai người đều là tiểu phúc tính của Đại Kim ta!"
"Đại Hãn quá khen ngợi a!" Trại Tang cũng hết sức cao hứng, không thể ngờ được Tiểu Ngọc Nhi này biết ăn nói như thế, nói mấy câu đã khiến cho Đại Hãn vui vẻ cực kỳ.
Tái Kỳ Nhã cũng tán thưởng nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái.
Vì thế Nỗ Nhĩ Cáp Xích sau khi cùng Tiểu Ngọc Nhi uống xong ba chén, cuối cùng cũng gọi Đại Ngọc Nhi tới, nói với hai tỷ muội các nàng: "Hai người các ngươi đều có phúc, về sau Đại Kim chúng ta hoan nghênh các ngươi thường xuyên đến chơi!"
Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhau cười, "Tạ ơn Đại Hãn!"
Có Tiểu Ngọc Nhi khiến cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích vui vẻ đến như thế, toàn bộ yến hội tất nhiên là càng thêm vui vẻ, Tiểu Ngọc Nhi vào thời điểm bọn họ đang uống đến cao hứng, lặng lẽ cầm mấy bầu rượu ly khai.
Ngồi ở chỗ đất trống trên thảo nguyên, liên tục uống hai bầu rượu, Tiểu Ngọc Nhi mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt cũng dần dần mất đi tiêu cự, mê ly mờ mịt. Nhưng mà lòng nàng cũng càng thêm không thoải mái, trời cao a, nếu ngươi cho ta một cơ hội trọng sinh, vậy tại sao không đem ta đưa đến nơi mà ta nên đến, tại sao lại đưa ta đến chỗ này? Người nơi này ta đang từng bước, từng bước quen thuộc, nhưng sao lại là một đám người xa lạ như vậy, ngươi thích đùa giỡn ta như vậy sao?!
"Trời cao a! có phải người chán ghét ta hay không? Người nếu chán ghét ta, vậy thì để cho ta hy vọng làm gì? Khiến hy vọng qua đi lại để ta cảm thấy tuyệt vọng! Ta ghét người! chán ghét người! AAAAAA..." Sau khi hét lớn một trận, Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên lại cảm thấy tiếng vang này chơi đặc biệt vui, lại liên tục rống lên vài tiếng, rốt cục mới đem hờn dỗi trong lòng phát tiết không còn một mảnh.
Cuối cùng nàng nằm ở trên cỏ, cầm lấy rượu bên người muốn uống tiếp, nhưng mà lúc này một đôi bàn tay lạnh lẽo lại cản lấy tay nàng đang còn muốn tiếp tục uống rượu.
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy có người tới, liền trừng mắt to, muốn thấy rõ rốt cuộc là ai không có mắt như vậy, dám ngăn cản nàng uống rượu. Nhưng mà đầu dù óc có lắc lắc mạnh đến đâu cũng không thể thấy rõ người trước mặt, chỉ nhìn thấy người kia mặc một bộ y phục màu đen, bên hông đeo một kim bài hình phi ưng, cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi cũng không tiếp tục cố sức đi nhìn người trước mắt là ai, khẩu khí không tốt nói: "Ngươi ai a? Dám ngăn bản Cách Cách uống rượu, ngươi không muốn sống nữa sao!"
Chỉ nghe người nọ bất đắc dĩ thở dài, tận lực ôn nhu nói: "Ngươi đã uống nhiều rượu như vậy, không nên uống tiếp nữa."
"Ngươi quản ta!" Tiểu Ngọc Nhi bất mãn nhíu mày: "Bản Cách Cách thích uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu, buông tay!"
Người nọ không lên tiếng, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền cảm giác được mình bị người khác ôm lên, dọa nàng sợ hãi: "Uy, ngươi làm gì vậy?"
"Ngươi uống say, ta ôm ngươi trở về nghỉ ngơi." tiếng nói người nọ trầm thấp lại ẩn ẩn mang theo một tia sủng nịch.
Tựa hồ cảm giác đến người nọ không có gì ác ý, Tiểu Ngọc Nhi lại càng kiêu ngạo: "Ngươi dám ôm bản Cách Cách, chiếm tiện nghi bản Cách Cách, chờ khi trở về, bản Cách Cách liền đem tay ngươi chặt bỏ!"
"Tốt, chỉ cần ngươi trở về, ta liền theo ngươi sắp xếp." Người nọ tiếp tục dỗ nàng.
"Ngươi đừng trả lời có lệ với bản Cách Cách, bản Cách Cách chính là nhất ngôn cửu đỉnh, đừng cho là ta hiện tại uống rượu nên không nhớ được ngươi!" Cảm thấy người nọ giống như coi nàng như tiểu hài tử mà dỗ dành, Tiểu Ngọc Nhi bất mãn chu chu miệng, sau đó dùng lực đập người nọ một quyền, nhưng mà mí mắt nàng lại càng ngày càng nặng.
"Tê ~" người hít một hơi, trong giọng nói lại nhiều hơn một tia buồn cười: "Không thể tưởng được người thì không bao lớn, nhưng khí lực ngược lại rất lớn a."
"Đó là đương nhiên, bản Cách Cách, chính là nữ nhi của Khoa Nhĩ Thấm, ta..." Nói còn chưa nói xong, Tiểu Ngọc Nhi đã bị cơn buồn ngũ đánh bại, nặng nề thiếp đi.
Nửa ngày cũng không có nghe thấy lời nói kế tiếp của nàng, người nọ kỳ quái cúi đầu, đã thấy Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ trong ngực của hắn, đầu nhỏ còn dụi dụi tìm chỗ thoải mái, người nọ thấy buồn cười, sau đó tiếp tục ôm sát Tiểu Ngọc Nhi, khiến cho nàng tựa vào đầu vai hắn, sau đó mới chậm rãi ôm Tiểu Ngọc Nhi đi về phía doanh trướng.