Động tác Trác Lâm rất nhanh, sau khi Tiểu Ngọc Nhi chủ động hướng mọi người tuyên bố hôn sự của nàng và Trác Lâm chỉ là một hồi hiểu lầm, hắn liền hướng thân sinh của Hản Lan Châu là Tháp Na, cầu hôn Hải Lan Châu, Tháp Na tất nhiên cũng đáp ứng hắn, cho nên trong khoảng thời gian này Hải Lan Châu và Trác Lâm cơ hồ là mỗi ngày đều dính thành một khối, biết bao ngọt ngào.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngay trước ngày thành hôn của hai người, lại nghe tin Trác Lâm phải xuất chinh.
Giờ phút này Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi đang ở chỗ của Hải Lan Châu đưa lễ vật cho nàng, nhất thời nghe được tin tức này, Hải Lan Châu thiếu chút nữa ngay cả giá y đang cầm trên tay cũng đánh rớt, ngốc lăng đứng ở nơi đó.
"Tại sao có thể như vậy đâu? Ngày mai chính là ngày đại hôn của Trác Lâm và Hải Lan Châu tỷ tỷ, Khoa Nhĩ Thấm nhiều dũng sĩ như vậy, vì sao lại không phải Trác Lâm thì không thể?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc mà nói.
"Tái Đạt pháp sư nói, Trác Lâm là linh hồn của Khoa Nhĩ Thấm, tài năng của hắn phải phụ vụ cho Khoa Nhĩ Thấm, lập tức phải xuất phát." Tô Mã cũng vội vàng đem tin tức chính mình nghe được nói ra.
"Cái gì?" Đại Ngọc Nhi khiếp sợ, vội vàng nhìn Hải Lan Châu, sợ nàng thương tâm.
Tiểu Ngọc Nhi khi nghe thấy lời của Tái Đạt pháp sư, nhướng mày, đáy lòng có chút bất an, đây cũng quá gian xảo đi.
Mà Hải Lan Châu nghe được tin tức Trác Lâm lập tức sẽ xuất phát cảm thấy đứng ngồi không yên, vội vàng chạy ra ngoài, Đại Ngọc Nhi cũng theo sát phía sau. Đại Ngọc Nhi vừa đi, Tiểu Ngọc Nhi cũng rất nhanh nói lời cáo từ với Tháp Na, trở về doanh trướng của mình.
Sau khi Tiểu Ngọc Nhi trở lại doanh trướng, vẫn luôn thấy tâm sự nặng nề, điều này cũng trách không được, vốn là chán ghét Hải Lan Châu như vậy nhưng Tái Kỳ Nhã lần này lại không hề ra tay ngăn trở hôn sự giữa Trác Lâm và Hải Lan Châu, nhưng mà Trác Lâm lại cố tình trước đại hôn một ngày liền ra trận, hơn nữa còn là bị chỉ tên yêu cầu, hết thảy việc trùng hợp này không thể không khiến Tiểu Ngọc Nhi liên tưởng đến Tái Kỳ Nhã, nếu quả thật là Tái Kỳ Nhã làm, Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ có thể than nhẹ, chỉ mong Trác Lâm có thể sớm ngày chiến thắng trở về, nếu không thì còn không biết Hải Lan Châu sẽ xảy ra chuyện gì.
Một ngày lại một ngày dần dần qua, ước chừng Hải Lan Châu đợi hơn một tháng, lại vẫn không có nhận được bất luận tin tức gì về Trác Lâm, này không khỏi khiến cho lòng của Hải Lan Châu nóng như lửa đốt, làm việc cũng bắt đầu không yên lòng, nhiều lần đều bị Tái Kỳ Nhã nắm được thóp bị hung hăng dạy dỗ mấy lần.
Nhìn Đại Ngọc Nhi thật cẩn thận bôi thuốc cho Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi cũng không khỏi đi khuyên nhủ nàng, "Hải Lan Châu tỷ tỷ, ta biết tỷ lo lắng cho Trác Lâm, nhưng mà tỷ cũng phải tự tin một chút, phải tin tưởng Trác Lâm, hắn là đệ nhất dũng sĩ của Khoa Nhĩ Thấm, xuất chinh đánh giặc không làm khó được hắn. Ngược lại sao tỷ lại không cẩn thận như vậy, ta sợ Trác Lâm còn chưa có trở lại, tỷ đã bị dì gây sức ép, đến lúc đó còn nói gì đến chuyện cùng hắn đầu bạc đến già a."
"Đúng vậy." Đại Ngọc Nhi cũng đồng ý lời nói của Tiểu Ngọc Nhi, "Tỷ xem, mấy ngày nay tỷ bị Ngạch Cát phạt, thân mình tỷ vốn đã suy yếu, trời lạnh như vậy sao tỷ có thể chịu được?"
Nghe vậy, Hải Lan Châu cảm kích nhìn Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi, "Cám ơn các muội quan tâm, ta đã biết, ta phải tin tưởng Trác Lâm, nhưng mà lâu như vậy cũng không có tin tức Trác Lâm, ta nghĩ đêm nay đến bờ sông thả thiên đăng cầu phúc cho Trác Lâm."
"Thật tốt thật tốt! Ta cũng muốn đi!" Vừa nghe đến việc ra ngoài, hai mắt Đại Ngọc Nhi liền tỏa sáng.
Tiểu Ngọc Nhi cũng gật gật đầu, "Ta cũng muốn cùng đi theo các tỷ."
Buổi tối, Tiểu Ngọc Nhi các nàng đúng hạn đi tới bờ sông thả thiên đăng, bọn họ vì Trác Lâm cầu phúc.
Tiểu Ngọc Nhi sau khi thả xong đèn của mình, vẫn nghe thấy Hải Lan Châu đang cầu nguyện, "Trời cao có mắt, mong ngài phù hộ Trác Lâm nhất định phải bình an trở về, ta nguyện ý giảm thọ mười năm hai mươi năm, cầu ngài phù hộ Trác Lâm."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng vì nàng cảm thấy có chút xót xa trong lòng, tinh thần duy trì lớn nhất hiện giờ của nữ nhân này là Trác Lâm. Nhưng mà... Tiểu Ngọc Nhi suy nghĩ tới đêm đó Trác Lâm xuất chinh.
Đêm đó Tiểu Ngọc Nhi tự mình làm cho Tái Kỳ Nhã một ít điểm tâm, nghĩ muốn đưa đến cho Tái Kỳ Nhã, nhưng còn chưa tiến vào, nàng lại nghe được âm thanh Tái Kỳ Nhã và Ô Lan đang nói chuyện.
"Đại phúc tấn, nô tỳ đã theo phân phó của ngài để Tái Đạt pháp sư chỉ tên đưa Trác Lâm xuất chinh, Hải Lan Châu ngày mai sẽ không gả đi được."
Nghe vậy, Tái Kỳ Nhã cười lạnh, " Trác Lâm Kia dám khiến cho ta và Tiểu Ngọc Nhi khó xử, chính là vì cái tai tinh kia. hơn một tháng nay tộc nhân đều ở trong tối trách móc ta và Tiểu Ngọc Nhi, lần xuất chinh này ta muốn hắn không bình an mà trở về!"
Ô Lan cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, nếu như Trác Lâm kia chưa về, có thể càng khiến cho thanh danh tai tinh cái này của Hải Lan Châu thêm lan rộng.”
"Nàng vốn là chính là tai tinh!" tiếng nói ôn nhu của Tái Kỳ Nhã lại mang theo oán độc, "Ta liền nhìn xem nếu Trác Lâm xảy ra chuyện, trên thảo nguyên này còn có ai nguyện ý muốn lấy nàng, ha ha, ha ha ha..."
Mỗi khi nhớ đến tiếng cười oán độc của Tái Kỳ Nhã, Tiểu Ngọc Nhi liền cảm thấy có chút không rét mà run, việc Trác Lâm xuất chinh cũng có một chút liên quan với nàng, nàng cũng tồn tại tâm tình áy náy với Hải Lan Châu.
Tiểu Ngọc Nhi nhăn đôi mi thanh tú, nội tâm cầu nguyện, Trời cao a, nếu ngài thật sự có linh, cầu ngài phù hộ Trác Lâm bình an trở về, giảm bớt cảm giác tội lỗi của nàng đi.
Nhưng mà trời cao cũng không có như mong muốn của các nàng, ngày thứ hai sau đó Tiểu Ngọc Nhi liền nhận được tin tức bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm bị người ta đánh lén, sự tình thương vong thảm trọng, vừa nghe được tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi lập tức xông ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài nhà bạt trống trải chỉ có mấy chiến mã gầy yếu, những tướng sĩ khác lại đang hôn mê bất tỉnh, Tiểu Ngọc Nhi thấy Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu vây quanh một người, nàng cũng vội vàng đi tới, thấy được người nọ chính là A Cổ Lạp.
A Cổ Lạp ngay từ đầu cũng đang hôn mê bất tỉnh, trên gương mặt tuấn lãng che kín phong sương, có vẻ chật vật bất kham, nhưng Hải Lan Châu và Tháp Na không ngừng kêu gọi, khiến cho hắn miễn cưỡng mở mắt ra.
Thấy hắn mở hai mắt, Hải Lan Châu mừng như điên không thôi, vội vàng hỏi, "A Cổ Lạp, Trác Lâm đâu? Trác Lâm đâu?"
A Cổ Lạp chống lại tầm mắt của nàng, nhất thời cảm thấy chua xót, nhưng mà vẫn run rẩy lên tiếng nói: "Quân đội chúng ta, bị tộc người Sát Ha Nhĩ tập kích... Trác Lâm ca, vì cứu ta, mà bị trọng thương, từ trên núi ngã xuống."
Nghe vậy, Hải Lan Châu chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt mờ nhạt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
A Cổ Lạp nói đến rơi lệ đầy mặt, "Chúng ta, tìm cả tòa núi, nhưng mà cũng chỉ tìm được thi thể còn lại đã bị dã thú ăn mất, còn có, giày của Trác Lâm ca..." Dứt lời, A Cổ Lạp còn từ trong lòng lấy ra một vòng tay đưa cho Hải Lan Châu, "Còn có cái này..."
Hải Lan Châu hai tay run rẩy tiếp nhận cái vòng trang sức kia, A Cổ Lạp rốt cục thể lực chống đỡ không nổi lần thứ hai té xỉu, nhưng mà Hải Lan Châu đã không còn tâm chú ý, thất hồn lạc phách đi ra.
Tiểu Ngọc Nhi ở một bên nghe được tin tức này, cũng khiếp sợ vạn phần, nhưng mà khiếp sợ qua đi, trong lòng nổi lên vạn phần áy náy, nàng khổ sở mà xoay người muốn trở về nhà bạt, tầm mắt chống lại ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của Tái Kỳ Nhã nhìn Hải Lan Châu, ngược lại ánh mắt nhìn nàng càng ôn nhu an ủi.
Trở lại trong nhà bạt, Hải Lan Châu rốt cục nhịn không được nỗi đau trong lòng, gào khóc thật lớn, ánh mắt lại vô ý thức nhìn thấy con dao Trác Lâm đưa cho nàng, tâm tình tở nên quyết tuyệt.
Cuối cùng Hải Lan Châu thay một thân giá y đỏ rực vung đao hết sức để tự sát, lúc này Đại Ngọc Nhi chạy vào, thấy một màn này trái tim thiếu chút nữa bị dọa nhảy ra ngoài, vội vàng đi ngăn trở, cuối cùng lại không cẩn thận bị Hải Lan Châu hung hăng đâm một đao.
Tiểu Ngọc Nhi tính đến lều của Hải Lan Châu để an ủi nàng, nhưng lại nghe thấy bên trong vọng ra một trận tiếng khóc, còn có tiếng la của Đại Ngọc Nhi, nàng cảm thấy bất an, vội chạy vào. Chỉ thấy Hải Lan Châu toàn thân giá y đỏ thẫm khẩn trương nhìn tay Đại Ngọc Nhi, chủy thủ trên mặt đất còn dính vết máu, Tiểu Ngọc Nhi một chút liền hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra, mà hiện tại cảm xúc Hải Lan Châu hiển nhiên cũng đã được Đại Ngọc Nhi trấn an xuống.
Đại Ngọc Nhi thương tâm nhìn Hải Lan Châu, "Tỷ tỷ đã nói cả đời sẽ chiếu cố Tháp Na di nương và A Cổ Lạp, hiện giờ tỷ lại muốn đi trước bọn họ, tỷ muốn cho bọn họ phải làm như thế nào? Hơn nữa Trác Lâm ca ca chưa chắc đã chết, nếu như tỷ đi trước, một ngày nào đó hắn trở về, tỷ nói hắn phải làm sao đây?!"
Hải Lan Châu rơi lệ đầy mặt, áy náy mà nhìn Đại Ngọc Nhi, "Thực xin lỗi, Ngọc Nhi, thực xin lỗi!"
"Ngọc tỷ tỷ nói đúng." Tiểu Ngọc Nhi cũng lên tiếng nói, "Nếu như hiện tại tỷ vứt bỏ cuộc sống, chờ đến khi Trác Lâm trở về hắn cũng nhất định sống không nổi, chúng ta đồng thời cầu phúc cũng đồng thời chờ, Trời cao có mắt nhất định sẽ phù hộ Trác Lâm!"
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cảm kích nhìn Tiểu Ngọc Nhi, Hải Lan Châu cũng kiên định gật đầu, "Cám ơn hai người, ta nhất định sẽ chờ, ta sẽ không buông tha cho bất cứ cơ hội nào, ta nhất định sẽ chờ Trác Lâm trở về."
Nghe Hải Lan Châu nói như vậy, Tháp Na ở một bên cũng yên lòng.
Chính là, lúc này một đám binh lính lại đi đến, đem cửa vây quanh.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Tháp Na lạnh lùng nói, nhưng mà không ai trả lời nàng.
Đại Ngọc Nhi cũng bất an nhìn người đầu lĩnh, "Hồ Lạc căn, ngươi làm cái gì vậy?"
Hồ Lạc căn cũng không giống vừa rồi không để ý đến Tháp Na, chỉ trả lời Đại Ngọc Nhi: "Hồi Cách Cách, Tái Đạt pháp sư có lệnh, Trác Lâm vì thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm hy sinh thân mình, nữ nhân hắn yêu mến nhất phải cùng tuẫn táng!"
Nghe vậy, tất cả mọi người giật mình trừng lớn hai mắt.
"Điều này sao có thể?" Tiểu Ngọc Nhi kinh hô.
Hồ Lạc căn giải thích xong rồi, cũng không tiếp tục dong dài, trực tiếp sai người đi bắt Hải Lan Châu, nhưng lại bị Đại Ngọc Nhi cản trở.
"Buông tay!" Hải Lan Châu đột nhiên lớn tiếng nói, Đại Ngọc Nhi giật mình nhìn nàng, chỉ thấy Hải Lan Châu cười tự giễu, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng: "Tự mình ta đi."
Dứt lời, Hải Lan Châu cũng không quay đầu mà rời đi, Tiểu Ngọc Nhi phức tạp mà nhìn bóng dáng quyết tuyệt của nàng, mặc kệ Hải Lan Châu nhu nhược như thế nào, nhưng là trên người nàng vẫn chảy dòng máu của người Mông Cổ, nàng cũng có tự tôn cùng kiêu ngạo của chính mình, nàng tuyệt đối sẽ không dùng cầu xin tha thứ đề bản thân mình sống sót.