Sau khi Hoàng Thái Cực trúng độc thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Hải Lan Châu mất ăn mất ngủ chiếu cố hắn, rốt cục chờ khi tình huống của Hoàng Thái Cực hoàn toàn ổn định, Hải Lan Châu mới có thể buông xuống, ngồi bên giường nghỉ một lát.
Hoàng Thái Cực chậm rãi mở mắt, tuy rằng thần trí đã khôi phục, nhưng toàn thân vẫn vô cùng đau đớn, trong đầu cũng bắt đầu hiện đoạn nhìn ảnh lúc trước. Đúng rồi, hắn đến Quan Sư cung tìm Hải Lan Châu, hắn ăn huyết yến của Tái Kỳ Nhã đưa tới, sau đó bụng của hắn liền quặn đau rồi hộc máu...
Hoàng Thái Cực nghiêng đầu liền thấy Hải Lan Châu ngồi ở bên cạnh, nàng đang ngủ, đáy mắt còn hiện lên quầng thâm, trong khoảng thời gian hắn hôn mê nàng cũng không được ngon giấc. Hoàng Thái Cực cứ như vậy nhìn nàng, bộ dáng Hải Lan Châu rất nhu hòa, ngũ quan không phải tuyệt sắc, nhưng lại khiến cho người nhìn cảm thấy thoải mái. Tuy nói Hải Lan Châu và Đại Ngọc Nhi là tỷ muội ruột, nhưng một người xinh đẹp như thái dương thảo nguyên, một lại u tĩnh như ánh trăng, ôn nhu mà yên lặng.
Lòng Hoàng Thái Cực trở nên mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng đụng một chút vào hai má Hải Lan Châu, nhưng không ngờ chỉ một động tác nhẹ cũng khiến Hải Lan Châu tỉnh lại.
Hải Lan Châu vừa thấy Hoàng Thái Cực tỉnh liền vội khẩn trương nhìn Hoàng Thái Cực: "Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?"
Hoàng Thái Cực cười khẽ, "Trẫm không có việc gì."
Vẻ mặt Hải Lan Châu rốt cục buông xuống, trong mắt cũng lóe lên lệ quang, “Đều là do thiếp không tốt, nếu không phải vì thần thiếp, hoàng thượng cũng sẽ không trúng độc.”
Hoàng Thái Cực khẽ lắc đầu,: "Bảo vệ nàng cũng là trách nhiệm của trẫm, nàng không có việc gì là tốt rồi, trẫm sẽ không để những người khác khi dễ nàng.”
"Hoàng Thượng..." Hải Lan Châu nhìn thần sắc ôm nhu của Hoàng Thái Cực, nước mắt không cầm được rơi xuống. Cảm xúc có chút không thể khống chế, Hải Lan Châu nhào vào ngực Hoàng Thái Cực, nhẹ giọng khóc nấc lên.
Nhưng nàng lại không chú ý tới, thần sắc Hoàng Thái Cực nhìn nàng tuy ôn nhu, nhưng trong đó còn mang theo một chút mơ hồ, dường như muốn từ trên người nàng tìm kiếm một bóng dáng khác...
Hoàng Thái Cực vừa mới mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn suy yếu, vì vậy một lúc sau đã ngủ mất. Hải Lan Châu ôn nhu dịch chăn cho Hoàng Thái Cực, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ phức tạp.
Hải Lan Châu lấy ra cây sáo nhỏ bằng bạc nàng vẫn luôn đeo trên cổ, nghĩ đến Trác Lâm, tay nàng không tự giác nắm chặt.
Cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, Hải Lan Châu thu hồi lại thần sắc ban nãy, cất cây sáo đi, sau đó đi ra ngoài phân phó Ô Nhã đi làm một chút đồ ăn nhẹ, chờ khi Hoàng Thái Cực tỉnh lại thì có thể ăn. Cũng tại lúc này, Triết Triết đến.
Triết Triết thấy nàng đi ra, mày nhíu chặt mới giãn ra, "Hoàng Thượng tỉnh?"
Hải Lan Châu nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó Triết Triết lập tức cho tất cả mọi người lui ra.
Chờ khi cung tần và thái giám đều đã ra ngoài, Hải Lan Châu liền bị Triết Triết hung hăng tát cho một bạt tai. Hải Lan Châu bị đánh đến lệch đầu, cảm thấy trên mặt dần dần rát đau, nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Triết Triết: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Làm cái gì?" Triết Triết cười lạnh: "Trong lòng ngươi hẳn là phải biết rõ? Rõ ràng ngươi nói ngươi sẽ ăn chén huyết yến kia, nhưng cuối cùng tại sao lại là hoàng thượng ăn?”
Thần sắc Hải Lan Châu cứng đờ, lập tức lạnh lùng cười rộ lên: "Phải không? Ta đây cũng muốn hỏi cô cô, không phải cô cô đã nói đó chỉ là độc dược bình thường thôi sao? Vì sao khi thái y chuẩn đoán lại là cực độc?”
Đáy mắt Triết Triết có chút chột dạ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã được che dấu không còn dấu vết, “Nếu không dùng loại độc này, mọi người sao có thể thấy được sự ác độc của Tái Kỳ Nhã đối với ngươi, còn bản thân ngươi chỉ là người vô tội? Huống hồ ta cũng đã nói, ngươi chỉ cần ăn một ít là được, hơn nữa ta đã chuẩn bị thái y để cứu ngươi đúng lúc, sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì.”
Triết Triết dừng một lát, đôi mi thanh tú nhướng lên: "Chỉ là không nghĩ tới a, Hoàng Thượng đã từng cứu ngươi nhiều lần như vậy, mà ngay cả một chút hy sinh ngươi cũng không thể trả giá, còn tự mình đút độc dược cho ngài.”
Thần sắc Hải Lan Châu chấn động.
Triết Triết chậm rãi đến gần nàng, biểu tình nghiêm túc: "Ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì lần này Hoàng Thượng không có bất kì nguy hại nào, nếu không ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi."
Sau khi nói xong câu cuối, Triết Triết cũng lười tiếp tục phí sức với nàng ta, trực tiếp đi vào thăm Hoàng Thái Cực.
Hải Lan Châu lăng lăng đứng tại chỗ, cảm giác đau đớn trên mặt đã giảm bớt, nhưng tâm Hải Lan Châu lại đang thầm gợn sóng, đúng vậy, chuyện lần này do Triết Triết thiết kế, mục đích là muốn khiến cho Thái Kỳ Nhã suy sụp.
Trước kia Tái Kỳ Nhã làm Triết Triết mất mặt tại đại điển phong hậu, Triết Triết ghi hận trong lòng, lại lo lắng địa vị của mình vì Tái Kỳ Nhã mà khó giữ được nên lập tức liên thủ với Hải Lan Châu thiết kế cục diện này.
Bây giờ Hải Lan Châu là nữ nhân Hoàng Thái Cực sủng ái nhất hậu cung, những phúc tấn khác ở hậu cung cũng đều là loại người khẩu phật tâm xà. Trước đến nay Tái Kỳ Nhã vẫn luôn đặt lợi ích của Đại Ngọc Nhi lên trước hết, vì vậy Hải Lan Châu biết Tái Kỳ Nhã nhất định sẽ nghĩ cách hại nàng. Cho nên nàng vẫn luôn bất động thanh sắc, hữu ý vô tình ở trước mặt Tái Kỳ Nhã thể hiện cho bà ta thấy nàng được sủng ái như thế nào, quả nhiên Tái Kỳ Nhã liền không chịu nổi.
Tái Kỳ Nhã phái Ô Nhã đem tặng cho nàng một cái khăn quàng cổ, bên trên thêu phượng hoàng, nhưng lại dính một ít độc dược. Về phần là độc dược gì, Hải Lan Châu không biết, bởi vì Ô Nhã còn chưa đưa tới cho nàng đã bị Đại Ngọc Nhi cản lại, nhưng một màn này lại bị Triết Triết thấy được. Vì thế Triết Triết liền tương kế tựu kế, cưỡng bức lợi dụng, vừa đấm vừa xoa mua được Tô Nhã, sau đó đem huyết yến Tái Kỳ Nhã mang cho nàng tặng cho Hải Lan Châu, đương nhiên là lấy danh nghĩa của Tái Kỳ Nhã.
Vốn là Triết Triết tính để Hải Lan Châu ăn huyết yến kia, nói như vậy, nếu như Hải Lan Châu xảy ra chuyện, Hoàng Thái Cực sẽ không thể không điều tra, nhưng cuối cùng người Hoàng Thái Cực ủy thác nhất định là Triết Triết. Như vậy, Tái Kỳ Nhã liền rơi vào tay Triết Triết, Triết Triết nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây sức ép với Tái Kỳ Nhã. Nhưng Hải Lan Châu khi ăn huyết yến lại thấy do dự, bởi vì nàng không thể xác định Triết Triết hạ độc nhẹ hay là cực độc, nếu như nàng ăn vào, chẳng phải sẽ chết sao. Cho nên, nhân lúc Hoàng Thái Cực đến thăm, nàng mượn cớ giả bộ tức giận, cuối cùng Hoàng Thái cực cũng lựa lời khuyên bảo, còn tự mình nếm huyết yến trước sau đó khuyên nhủ nàng ăn hết.
Hải Lan Châu tiếp nhận huyết yến, tất nhiên là không có ăn, mà cố ý chậm rãi, nhìn phản ứng của Hoàng Thái Cực. Trong nháy mắt sắc mặt Hoàng Thái Cực liền trằng bệch, huyết yến sắp vào miệng đã bị Hoàng Thái Cực hất ra, sau đó Hoàng Thái Cực liền ngã trên đất, hộc máu hôn mê bất tỉnh.
Hải Lan Châu kinh hãi, không nghĩ tới chuyện nàng hoài nghi lại thành sự thật, sau đó nàng vội vã gọi người truyền thái y.Nhìn Hoàng Thái Cực sắc mặt trắng bệch, đáy lòng Hải Lan Châu cảm thấy may mắn lại bị nồng đậm áy náy thay thế, nàng không nghĩ tới cư nhiên kém chút đã hại đến tính mạng của Hoàng Thái Cực. Không thể phủ nhận, Hoàng Thái Cực đối với nàng thật sự rất tốt, sự kiên nhẫn đối với phi tần đều dùng hết trên người nàng, một lần lại một lần dỗ nàng, mỗi lần đều nguyện ý chơi đùa chiếu cố nàng, những hành động này của Hoàng Thái Cực dần dần khiến lòng nàng sinh ra biến hóa, lời nói của Hoàng Thái Cực lúc vừa tỉnh lại càng khiến cho tâm nàng nổi lên từng đợt sóng âm ỉ, nhất thời đầun hư bị một tảng đá lớn đập trúng, hồi lâu cũng chưa thể thoát khỏi mơ hồ.
Hải Lan Châu luống cuống đỡ bàn, nàng đến tột cùng là bị làm sao vậy?
Ở bên kia, Đại Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn Trải sau khi đi tuần tra, rốt cục phát hiện thi thể thị nữ Ô Lan của Tái Kỳ Nhã có chút cổ quái, khi phát hiện sợi chỉ màu bạc trên thi thể của Ô Lan. Đại Ngọc Nhi giống như thấy được ánh rạng đông, lập tức trở lại cung, vội đem tin tức này nói cho Triết Triết, muốn để Triết Triết chủ trì công đạo.
Đại Ngọc Nhi chỉ cho rằng Triết Triết sẽ toàn tâm toàn ý giúp cho nàng, nhưng lại không ngờ, cục diện này đều là do Triết Triết bay ra, nàng ta làm sao có thể chủ trì công đạo cho Đại Ngọc Nhi. Vừa vặn Hải Lan Châu cũng đưa chuyện lần này của Hoàng Thái Cực giao cho nàng xử lý, Triết Triết lập tức liền bỏ qua Đại Ngọc Nhi.
Vốn vẫn cho rằng Ngạch Cát của mình đã được cứu, nhưng Đại Ngọc Nhi lập tức lại bị tin tức này đả kích đến thương tích đầy mình. Đại Ngọc Nhi tuyệt vọng thầm nghĩ, chẳng lẽ là Ngạch Cát thật sự chạy trời không khỏi nắng sao?
Đối với một chuỗi sự tình này Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn không biết, tin tức duy nhất nàng nhận được là Tái Kỳ Nhã bị Hải Lan Châu phạt đi làm hạ nhân một tháng, lấy đó làm răn đe.
Nghe được tin tức này Tiểu Ngọc Nhi vô cùng lo lắng, tuy đang mang thai nhưng nàng cũng cố vào cung thăm Tái Kỳ Nhã.
Vừa mới đi qua Sùng Chính điện tiến vào Phượng Hoàng lâu, Tiểu Ngọc Nhi liền thấy Tái Kỳ Nhã mặc một thân vải mỏng, không còn đoan trang cao quý như trước, đang đứng ở phía xa tranh chấp cái gì đó với Đại Ngọc Nhi. Rất nhanh, Đại Ngọc Nhi và Tô Mã liền đã cầm lấy cái chổi trong xe tiến lên quét chỗ tuyết đọng trong sân.
Tiểu Ngọc Nhi vội tiến lên phía trước, nhẹ giọng gọi một câu: "Dì."
Tái Kỳ Nhã thấy nàng cũng rất kinh ngạc, sau đó vội vàng lớn tiếng nói: "Con tới đây làm gì? Còn không mau trở về!"
Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt liền nhìn thấy vết thương ghê người trên mặt Tái Kỳ Nhã, nhất thời kinh ngạc không thôi. Tái Kỳ Nhã cũng chú ý đến, ngay lập tức vội nghiêng mặt qua một bên che khuất, sau đó ngượng ngùng cười cười: "Bộ dáng này của ta dọa đến con sao?"
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, mũi có chút chua xót. Lại nhìn quần áo đơn bạc trên người Tái Kỳ Nhã, tay cũng đã đông lạnh đến đỏ bừng, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng đưa lô giữ ấm trên tay mình đưa cho Tái Kỳ Nhã, sau đó lại đem áo khoác dày phủ thêm cho Tái Kỳ Nhã, nhẹ giọng nói: "Dì, người chịu khổ rồi."
Tái Kỳ Nhã lắc đầu, cởi áo ra: "Con, đứa nhỏ này! Con còn đang mang thai, dì lạnh cũng không thể để con bị lạnh a.”
Lúc này một chiếc áo khoác ấm áp khác lại phủ lên người Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi và Tái Kỳ Nhã đều sửng sốt. Chỉ thấy Đa Đạc ôm bả vai Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "Đại phúc tấn, người đừng khách khí, đó làm tâm ý của Tiểu Ngọc Nhi."
Tiểu Ngọc Nhi ngọt ngào cười với Đa Đạc, sau đó cầm lại áo khoác phủ lên người Tái Kỳ Nhã.
Tái Kỳ Nhã nhìn vợ chồng hai người bọn họ hòa thuận ôn nhu như thế, cũng không khách sáo, gật gật đầu. Sau đó Tiểu Ngọc Nhi liền phân phó Cao Oa cũng đến hỗ trợ quét tước, Đa Đạc thấy Đại Ngọc Nhi các nàng đều là cô nương lại làm việc trong thời tiết lạnh lẽo, tốc độ hơn nữa cũng không nhanh, lập tức liền tự giác tiến lên hỗ trợ. Đại Ngọc Nhi cảm kích cười với hai vợ chồng bọn họ, Tiểu Ngọc Nhi và Tái Kỳ Nhã thì đến đình nhỏ cách đó không xa nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Ngọc Nhi liền phân phó tiểu cung nữ đi ngang qua chuẩn bị một ít trà nóng, Tái Kỳ Nhã nhìn động tác của Đa Đạc, khẽ thở dài: "Hiện tại dì mới thấy yên tâm, hắn thật sự rất yêu con."
Tiểu Ngọc Nhi cười nhẹ, không có trả lời. Sau đó lại nhìn đến vết thương trên mặt Tái Kỳ Nhã, Tiểu Ngọc Nhi cau mày, "Dì, mặt ngài sao lại thành như vậy? Là những người trong đại lao dùng hình với ngài sao?"
Tái Kỳ Nhã xoa vết sẹo kia, ngữ khí lạnh nhạt: "Cái này là cho ta tự mình làm."
"Ngài?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, "Vì sao a?"
"Vì bảo vệ Ngọc Nhi, Hải Lan Châu nói phải để ta bù tất cả những khổ cực mà Ngạch Cát nàng đã từng nhận được mới bằng lòng buông tha cho Ngọc Nhi." ánh mắt Tái Kỳ Nhã tiếp xúc với thân ảnh của Đại Ngọc Nhi, trong mắt ngập tràn từ ái chỉ có mẫu thân mới có được, lúc này Đại Ngọc Nhi thiếu chút nữa bị trượt chân, may mắn có Tô Mã đúng lúc đỡ nàng, hai chủ tớ đều nở nụ cười.
Tiểu Ngọc Nhi im lặng, không biết nên nói cái gì mới tốt. Tuy Tái Kỳ Nhã đối với người khác không bao giờ khách khí, với Hải Lan Châu và A Cổ Lạp càng là tâm ngoan thủ lạt, nhưng điều vĩnh viễn không thể phủ nhận đó là, nàng đối với con trai và con gái đều rất quan tâm.
Cảm giác thấy đứa nhỏ trong bụng nàng đạp một cái. Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng, sau đó lại nhìn Đa Đạc đang quét tước ở cách đó không xa, cười đến ôn nhu.
Bởi vì có Đa Đạc giúp, những người khác cũng đỡ được không ít sức, rất nhanh đã quét xong. Sau khi Tái Kỳ Nhã làm xong việc sẽ có người đến mang nàng vào thiên lao.
Đại Ngọc Nhi nhìn thân ảnh của Tái Kỳ Nhã, nước mắt không giữ được rơi xuống. Nhưng rất nhanh nàng đã lau khô nước mắt, Tái Kỳ Nhã nói với nàng, ở trước mặt địch nhân có thể đổ máu, nhưng không thể rơi lệ, nàng nhất định phải khắc cốt ghi tâm.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy bộ dáng Đại Ngọc Nhi cố nén nước, cũng có chút không đành lòng, liền khuyên nhủ: "Ngọc tỷ tỷ, muốn khóc thì khóc ra đi, đừng chịu đựng."
Đại Ngọc Nhi lại lắc lắc đầu, nhìn Tiểu Ngọc Nhi cảm kích cười: "Muội yên tâm đi, về sau ta sẽ không bao giờ khóc, ít nhất cũng sẽ không để cho bọn tiểu nhân thấy được. Cám ơn muội, Tiểu Ngọc Nhi."
Thấy nàng nói như vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng cười, sau đó liền mang theo Cao Oa và Đa Đạc trở về.
Đại Ngọc Nhi nhìn theo bọn họ rời đi, nàng thấy Tiểu Ngọc Nhi đau lòng lau mồ hôi cho Đa Đạc, sau đó đem áo khoác phủ lên người cho Đa Đạc, còn Đa Đạc thì cười hôn nhẹ lên mặt của Tiểu Ngọc Nhi một cái, sau đó dùng áo khoác đem hai người đều bao lại chặt chẽ, cùng nhau khoác chung vào một chiếc áo, Cao Oa ở phía sau thì không ngừng che miệng cười trộm.
Bức tranh ấm áp như vậy ấm áp, khiến Đại Ngọc Nhi khắc sâu.
Tô Mã lo lắng tiến lên nhìn Đại Ngọc Nhi, "Cách Cách, ngài khóc."
"Phải không?" Đại Ngọc Nhi bất tri bất giác xoa hai má, quả nhiên là ẩm ướt. Nàng cười cười, "Ta không sao, nhìn thấy hiện giờ Tiểu Ngọc Nhi hạnh phúc như vậy, ta cao hứng thay nàng mà thôi."
Nghe vậy, trong lòng Tô Mã càng lo lắng nhìn Đại Ngọc Nhi.
Mà Đại Ngọc Nhi lúc này lại chuyển thân, không hề nhìn đến hình ảnh ấm áp kia nữa, càng nhìn lòng của nàng sẽ càng hâm mộ, càng hâm mộ sẽ càng đau lòng. Bởi vì, hình ảnh như vậy, nàng vĩnh viễn cũng không có được.