Mà sau khi Ngô Khắc Thiện lui ra, ngay lập tức mang ôm Tiểu Ngọc Nhi vào nhà bạt, sau đó nói với Cao Oa: "Nhanh đi tìm đại phu! Thuận tiện chuẩn bị chút dược trị phỏng và nước lạnh."
Sau khi Cao Oa lui ra, Ngô Khắc Thiện mở ống tay áo của Tiểu Ngọc Nhi lên, thấy rõ thương thế trên tay, Ngô Khắc Thiện cau mày. Vết thương trên tay Ngọc Nhi so với lúc trước thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng, toàn bộ mu bàn tay phải không có mấy chỗ nào hoàn hảo, nghiêm trọng nhất vẫn là lòng bàn tay, ngoài ra xung quanh nhưng chỗ khác cũng không chỉ bị phỏng nghiêm trọng, bên cạnh còn xuất hiện nhiều bọt nước lớn, những vết thương này ở trên cánh tay vốn trắng nõn của Tiểu Ngọc Nhi, nhìn vào càng cảm thấy ghê người.
Ngô Khắc Thiện đáy mắt lộ ra một chút hàn ý, khẩu khí nói chuyện với Tiểu Ngọc Nhi cũng không lo lắng như trước: "Muội, cái nha đầu ngốc này! Chỉ vì Hải Lan Châu lại khiến cho bản thân bị thương thành cái dạng này, đáng giá sao?!"
Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn vết thương trên tay mình lè lưỡi: "Muội cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế."
Một hồi sau, Cao Oa đã đem thuốc trị phỏng và nước lạnh bưng lên, sau đó lại vội vàng đi mời đại phu.
Ngô Khắc Thiện đem tay Tiểu Ngọc Nhi bỏ vào nước lạnh, sau đó cẩn thận lau nhẹ bọt nước trên tay Tiểu Ngọc Nhi, tận lực tránh cho bọt nước quá lớn làm đau miệng vết thương của nàng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, để tránh va chạm vào vết thương.
Nhìn bộ dáng thật cẩn thận của Ngô Khắc Thiện, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi ấm áp cảm động, tuy rằng cả đời này không có Ngạch Cát và Ngạch Kỳ Cát yêu thương nàng, nhưng là nàng lại có được sự yêu thương của dì và biểu ca, khiến cho nàng cảm thấy mình không còn đáng thương nữa.
"Biểu ca, cám ơn huynh." Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nói.
Động tác của Ngô Khắc Thiện hơi dừng lại, rõ ràng nghe câu nói kia của Tiểu Ngọc Nhi, khóe miệng cũng hơi hơi dương lên.
Chỉ chốc lát, đại phu cũng vội vàng tìm đến, sau khi cẩn thận mà nhìn vết thương trên tay Tiểu Ngọc Nhi, tỏ vẻ muốn dùng châm đem bọt nước lấy ra, nếu không thương thế sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy cây kim kia thật dài, nếu đâm lên bọt nước trên tay mình, nhất thời nhíu mày, nghe nói sau khi lấy bọt nước ra thì phải bôi thuốc, đến lúc đó sẽ rất đau đớn!
Ngô Khắc Thiện nhìn thấy, liền ôn nhu nói: "Ngọc Nhi, đừng sợ, không đau."
Tiểu Ngọc Nhi trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, nhưng là nghĩ đến mình là nữ tử Mông Cổ, tại sao có thể so đo chút đau nhỏ ấy, liền cứng ngắc gật gật đầu.
Lỹ thuật của đại phu rất tốt, chưa đến vài cái đã lấy ra toàn bộ bọt nước trên tay Tiểu Ngọc Nhi, toàn bộ quá trình không quá đau, chỉ là lúc bôi thuốc khó tránh khỏi chạm vào miệng vết thương, đau đến nỗi Tiểu Ngọc Nhi nhe răng nhếch miệng, nhưng mà nàng cũng cố nén không hừ một tiếng.
Ngô Khắc Thiện thấy bộ dáng cố nén đau của Tiểu Ngọc Nhi, cũng có chút không đành lòng, vì thế đành nắm lấy tay trái của tiểu Ngọc Nhi, sau đó vỗ nhẹ một chút, nhẹ nhàng trấn an nàng.
Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, Tiểu Ngọc Nhi đã đau đến một đầu toàn mồ hôi lạnh, băng bó xong, đại phu căn dặn vài câu về miệng vết thương, cũng đề nghị không thể để vết thương chạm vào nước sau đó cũng liền ly khai.
Đại phu đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng đem tay mình đặt trước mặt nhẹ nhàng thổi mấy hơi, hy vọng có thể giảm chút đau đớn. Mà Ngô Khắc Thiện cũng nhíu mày, ngữ khí không tốt nói: "Muội về sau nên tận lực tránh xa Hải Lan Châu ra một chút, nhìn muội vì nàng mà khiến chính mình biến thành cái dạng gì rồi."
"Ai nha, muội cũng không muốn khiến mình biến thành như vậy a, nhưng mà nếu như Hải Lan Châu chết, muội sẽ cảm thấy áy náy cả đời." Tiểu Ngọc Nhi chu chu miệng: "Hơn nữa không phải muội đã nói, dì và huynh cần gì phải để ý đến nàng nhiều như vậy? Hải Lan Châu Kia vẫn luôn giữ quy củ, căn bản là chúng ta không cần e ngại cái gì a."
Ngô Khắc Thiện lắc lắc đầu: "Muội và Ngọc Nhi chính là đơn thuần như vậy, Hải Lan Châu đúng là một nhân vật bình thường, cho dù nàng không có tâm tư ác độc gì, nhưng chẳng lẽ Tháp Na di nương lại không có rắp tâm gì khác sao?"
"Việc này sao lại liên quan đến Tháp Na di nương?" Tiểu Ngọc Nhi có chút không hiểu tại sao.
Ngô Khắc Thiện dừng lại, nhìn trái nhìn phải, thấy không có gì người đi qua mới chậm rãi nói: "Tái Đạt pháp sư đã từng có lời tiên đoán, trong vòng mười năm tiếp, trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm nhất định sẽ xuất hiện một vị nữ tử là mẫu nghi thiên hạ, mà nữ tử này nhất định là nữ nhi của Ngạch Kỳ Cát ta. Ngạch Kỳ Cát chỉ có Ngọc Nhi và Hải Lan Châu là hai nữ nhi, Ngọc Nhi là tiểu phúc tinh của Khoa Nhĩ Thấm, Hải Lan Châu kia chẳng qua là cái tai tinh, mẫu nghi thiên hạ này nhất định là Ngọc Nhi, nhưng mà Tháp Na di nương cũng biết chuyện này, hơn nữa chúng ta cũng khó nói trước nàng sẽ không lợi dụng Hải Lan Châu để cùng Ngạch Cát đối nghịch, huống chi nàng cũng có một đứa con trai, nàng là không có khả năng cam tâm sống cuộc sống như vậy. Cho nên, Hải Lan Châu chúng ta là tuyệt đối không dung được, muội hiểu chưa?"
Tiểu Ngọc Nhi nghe Ngô Khắc Thiện nói, chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối: "Tháp Na di nương tâm cơ không nặng như vậy chứ?"
"Nhân tâm khó dò, chỉ bằng nàng ba lần bốn lượt câu dẫn Ngạch Kỳ Cát sinh ra Hải Lan Châu và A Cổ Lạp, chúng ta cũng tuyệt đối không thể coi thường nàng", Ngô Khắc Thiện tiếp tục nói: "Hơn nữa Hải Lan Châu cũng có khả năng là cố ý giả bộ đáng thương, tranh thủ đồng tình của muội và Ngọc Nhi, lợi dụng các muội làm việc cho mẹ con bọn họ. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi, sau này muội nhất định phải cách Hải Lan Châu xa một chút, muội phải nhớ kỹ, vô luận ta và Ngạch Cát làm gì, đều vì muốn tốt cho muội và Ngọc Nhi tốt, muội hiểu chưa?"
Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng mà gật đầu, suy nghĩ trong lòng trăm chuyển ngàn hồi.
Ngô Khắc Thiện thấy nàng kinh ngạc cũng không nói thêm gì nữa, liền rời đi trước, để Tiểu Ngọc Nhi hảo hảo nghỉ ngơi. Mà một bên khác, Đại Ngọc Nhi cũng nghe hết lời nói của Tái Kỳ Nhã, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Ngô Khắc Thiện đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi càng lâm vào trong suy nghĩ của mình, nghĩ đến kiếp trước Hải Lan Châu từng trải qua, việc nàng và Na Mộc Chung cùng châm ngòi gây chuyện, cho dù nàng và Đại Ngọc Nhi không phải thân nhân, nàng với Đại Ngọc Nhi cũng không quá thân cận, nhưng cuộc sống của Đại Ngọc Nhi ở trong cung không khác gì như đi trên băng mỏng. Mà nay cũng thế, các nàng không phải tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, hơn nữa Ngạch Cát Đại Ngọc Nhi còn khắp nơi chèn ép ba mẹ con các nàng, khó có thể nói trước nàng ta không ghi hận Đại Ngọc Nhi, hơn nữa hôm nay Hoàng Thái Cực còn tự tay cứu Hải Lan Châu...
Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, thôi, dù sao hôm nay nàng liều mạng cứu Hải Lan Châu, cũng là vì giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, đặt nàng vào vị trí của Đại Ngọc Nhi, hay là những chuyện từ nay về sau, nàng cũng không quản nhiều được như vậy, cũng chỉ hy vọng Hải Lan Châu có thể nhớ đến tình cảm lúc trước, hai người tiếp tục hảo hảo mà chung sống.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Một đạo tiếng nói mang theo ý cười trầm thấp vang lên.
Tiểu Ngọc Nhi vội ngẩng đầu nhìn, người đến là Hoàng Thái Cực, hắn đang đứng ở trước mặt nàng mặt mang ý cười nhìn nàng. Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút không biết làm sao, Hoàng Thái Cực sao đột nhiên lại chạy đến nơi này của nàng? Trong lòng tuy buồn bực, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn lập tức hành lễ quy củ: "Tham kiến Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi vừa rồi thất lễ, mong Đại Hãn thứ tội."
Hoàng Thái Cực đỡ nàng lên một chút, "Không sao." Ánh mắt nhìn đến miệng vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng của Tiểu Ngọc Nhi, liền hỏi nói: "Vết thương trên tay như thế nào? Có nghiêm trọng không?"
Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu: "Không sao, chỉ cần mấy ngày không được chạm nước, đại phu nói cẩn thận điều dưỡng chắc sẽ không lưu lại sẹo."
"Còn vết thương trên lưng thì sao?" Hoàng Thái Cực lại hỏi.
"Vết thương trên lưng?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc một chút, nhưng lập tức lại nhớ tới, cười nói: "Vết thương lần đó kỳ thật căn bản không quá nặng, chỉ là chảy máu nhiều, thoạt nhìn có chút dọa người, hiện tại ngay cả vết sẹo cũng tìm không thấy."
Hoàng Thái Cực cũng cười khẽ: "Mỗi lần ta thấy con, con đều bị thương, chỉ bất quá lần này hoàn hảo, con còn có thể nói cười với ta."
Tiểu Ngọc Nhi chỉ cười không nói.
"Đúng rồi, con muốn lên kinh đô chơi hay không?" Hoàng Thái Cực hỏi.
"Đi kinh đô?" Tiểu Ngọc Nhi có chút giật mình.
"Đúng, vài năm này Ngọc Nhi cách một đoạn thời gian sẽ đi kinh đô ở, con một lần cũng chưa từng đi, chẳng lẽ không muốn đi chơi một chút sao?"
Kinh đô kia nàng đã ngây người hơn hai mươi năm, sớm đã không cảm thấy mới mẻ như trước, Tiểu Ngọc Nhi thầm nghĩ. Nhưng những lời này lại cũng không có thể nói ra, tuỳ tiện nói: "Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng muốn đi kinh đô, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi trời sanh tính tình lỗ mãng xúc động, lại không phục quản giáo, Tiểu Ngọc Nhi chỉ sợ đi không bao lâu sẽ bị Đại Hãn và cộ cô đuổi về, cho nên Tiểu Ngọc Nhi vẫn ở Khoa Nhĩ Thấm sống tốt hơn."
"Sống ở chỗ này lâu như vậy, cũng không nghĩ muốn đến chỗ khác ngao du? Hơn nữa Triết Triết cũng thực nhớ hai người, chẳng lẽ không muốn đi thăm nàng một chút sao?" Hoàng Thái Cực nghe nàng cự tuyệt, ngữ khí liền mang theo một tia không vui.
Nghe ra trong lời nói của hắn không vui, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy căng thẳng, nàng như thế nào còn lỗ mãng như vậy, Hoàng Thái Cực là người như thế nào, nàng nhanh chóng cự tuyệt như vậy, trong lòng hắn tất nhiên tức giận.
Vì thế Tiểu Ngọc Nhi chó có thể đáp: "Vậy đa tạ ý tốt của Đại Hãn."
"Nếu như vậy, con liền hảo hảo chuẩn bị, mấy ngày nữa liền cùng Ngọc Nhi cùng đi kinh đô." Hoàng Thái Cực thấy nàng đáp ứng, trên mặt mới một lần nữa mang lên tươi cười.
Tiểu Ngọc Nhi ngượng ngùng thi lễ với Hoàng Thái Cực:"Vâng, Đại Hãn."
Hoàng Thái Cực gật gật đầu, "Con hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Hoàng Thái Cực liền rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi ngồi trên nhuyễn tháp, trong lòng buồn bực, nàng không hiểu Hoàng Thái Cực kêu nàng đi kinh đô để làm gì, còn không muốn nàng cự tuyệt. Nhưng mà hắn là Đại Hãn, lời hắn nói, Tiểu Ngọc Nhi không có quyền cự tuyệt. Tiểu Ngọc Nhi buồn bực thở dài, cảm giác vết thương trên tay càng đau. Tiểu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày, quyết định không nghĩ nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi đi!
Chờ Tiểu Ngọc Nhi sau khi tỉnh lại, đã là buổi tối.
"Cao Oa." Tiểu Ngọc Nhi nhu nhu ánh mắt vừa tỉnh lại mà chua xót không thôi, muốn kêu Cao Oa múc nước cho nàng rửa mặt, nhưng mà nửa ngày cũng không có người đáp lại.
Nàng miễn cưỡng mở mắt, đã thấy Tái Kỳ Nhã đang đứng ở trước mặt nàng, sắc mặt có chút không ngờ.
"Dì." Tiểu Ngọc Nhi một chút liền tỉnh hoàn toàn, lập tức đứng lên, cung kính hướng Tái Kỳ Nhã hành lễ.
Tái Kỳ Nhã không nói chuyện, chỉ nhìn Tiểu Ngọc Nhi, tới tới lui lui đánh giá nàng một vòng, mới mở miệng nói: "Ta không biết là ta có gì không phải với hai tiểu bối các con, lại khiến hai người các con đều đến đối nghịch ta."
"Dì, Tiểu Ngọc Nhi tuyệt đối chưa có ý tứ đối nghịch với ngài, chỉ là..." Tiểu Ngọc Nhi vội vàng tưởng giải thích, Tái Kỳ Nhã lại đánh gãy lời của nàng.
"Được rồi, ta nghe Ngô Khắc Thiện nói, con cho rằng Hải Lan Châu sẽ tuẫn táng một phần nguyên nhân trong đó là do con, con không muốn áy náy, nên không thể để cho nàng chết, đúng không?" Tái Kỳ Nhã nhìn nàng hỏi.
"Vâng." Tiểu Ngọc Nhi nhỏ giọng đáp.
"Con quá ngây thơ rồi!" thanh âm Tái Kỳ Nhã đột nhiên cất cao, " Hải Lan Châu Kia vốn là tai tinh, khắc chết phu quân của nàng cũng không phải việc gì ngạc nhiên, con sao có thể đem loại chuyện này quy tội cho con?"
"Nhưng mà, Trác Lâm xuất chinh là do dì an bài?"
Tái Kỳ Nhã trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, "Đúng là ta an bài! Trác Lâm Kia dám cự tuyệt con, còn muốn cùng Hải Lan Châu thành thân, hắn quả thực chính là không để đại phúc tấn ta đây và cách cách con vào mắt! Nhưng mà ta cũng không muốn khiến hắn chết, chỉ là không muốn làm cho hắn cùng Hải Lan Châu sống tốt như vậy, cho nên ta mới an bài hắn xuất chinh, muốn để hắn ở bên ngoài chịukhổ hơn nửa năm rồi trở về, hơn nữa Hải Lan Châu muốn gả người ta làm sao không để cho nàng gả, nhưng dù Trác Lâm không chết trên chiến trường, nàng cũng không thể tiếp tục sống."
"Vì sao?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nói.
"Tái Đạt pháp sư nói qua, tương lai Ngọc Nhi và Hải Lan Châu tất sẽ có một người trở thành mẫu nghi thiên hạ, ta tin tưởng là Ngọc Nhi, cũng chỉ có Ngọc Nhi mới có cái phúc này. Mà Hải Lan Châu, ta không thể không đề phòng, con nhìn nàng mỗi ngày đi, giả bộ điềm đạm đáng yêu, nơi nơi tranh thủ đồng tình người khác, bây giờ còn khiến con và Ngọc Nhi vì nàng mà đối nghịch ta, còn có Tháp Na, con không phát hiện khi Hoàng Thái Cực hôm nay cứu Hải Lan Châu, nàng thể hiện một bộ dáng, còn kém chút con chưa gói kĩ Hải Lan Châu quăng lên giường cho Hoàng Thái Cực!" Tái Kỳ Nhã nhớ đến sự tình hôm nay, liền hận đến nghiến răng dương.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn bộ dáng oán độc của Tái Kỳ Nhã, rùng mình một cái.
Mà Tái Kỳ Nhã lại lập tức thay đổi thần sắc, trên mặt dẫn theo tia đắc ý: "Nhưng mà, ta cũng không nghĩ tới, Hoàng Thái Cực vì Ngọc Nhi lại từ trên chiến trường đi tới cứu nàng, cho nên cái này chứng minh, ở trong lòng Hoàng Thái Cực vẫn có vị trí của Ngọc Nhi."
"Dì nói rất đúng, Đại Hãn nhất định là thưởng thức Ngọc tỷ tỷ, Ngọc tỷ tỷ chính là đệ nhất cách cách của Mãn Mông, lại là phúc tinh của Khoa Nhĩ Thấm chúng ta, tương lai nhất định có thể là mẫu nghi thiên hạ." Tiểu Ngọc Nhi nhìn sắc mặt Tái Kỳ Nhã biến ảo nhanh như vậy, thầm nghĩ Tái Kỳ Nhã thật không phải giống như những nữ nhân khác, mà nàng cũng không đoán được hôm nay Tái Kỳ Nhã tới tìm nàng rốt cuộc là vì cái gì, cho nên Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể theo lời của nàng nói tiếp, huống chi, đến cuối cùng mẫu nghi thiên hạ đích thật là Đại Ngọc Nhi.
"Ân." Nghe đến lời nói này, Tái Kỳ Nhã trong lòng tự nhiên thoải mái rất nhiều, thần sắc nhìn Tiểu Ngọc Nhi cũng nhu hòa rất nhiều, "Ta nghe nói, hôm nay Hoàng Thái Cực đặc biệt đến nơi này của con, còn mời con đi kinh đô chơi?"
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, trong lòng lại có chút khẩn trương, tin tức Tái Kỳ Nhã thật đúng là linh thông.
"Chớ khẩn trương." Tái Kỳ Nhã cười cười, kéo tay Tiểu Ngọc Nhi qua vỗ nhẹ, "Đại Hãn cũng có thể coi trọng ngươi, dì tất nhiên cũng cao hứng, xem ra lúc trước con vì hắn chắn một đao kia, Hoàng Thái Cực cũng ghi tạc trong lòng."
"Dì, ngài?" Không chắc Tái Kỳ Nhã đánh cái chủ ý gì, Tiểu Ngọc Nhi có chút thấp thỏm.
"Yên tâm, dì chỉ là muốn con giúp Ngọc Nhi một phen."
"Con, con giúp Ngọc tỷ tỷ, con có thể giúp Ngọc tỷ tỷ việc gì?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn nàng.
Tái Kỳ Nhã tươi cười càng sáng lạn, "Lúc này, con và Ngọc Nhi nhất định sẽ ở kinh đô một đoạn thời gian dài, cho dù thế nào cũng phải đợi sau khi Triết Triết sinh con, dì hy vọng, trong khoảng thời gian này, con có thể giúp đỡ Ngọc Nhi, để Ngọc Nhi thuận thuận lợi lợi gả cho Hoàng Thái Cực."
"A?" Tiểu Ngọc Nhi giật mình nhìn Tái Kỳ Nhã, "Nhưng loại chuyện này, con giúp như thế nào? Đại Hãn có cưới Ngọc tỷ tỷ hay không, cũng không phải ta có thể quyết định a?"
"Không quan hệ." Tái Kỳ Nhã cười cười, trong mắt tràn đầy tính kế, "Chỉ cần con giúp Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực gặp mặt nhiều hơn, khiến tình cảm của bọn họ trở nên sâu sắc, chuyện còn lại để dì lo liệu."
Nhìn thấy vẻ mặt này của Tái Kỳ Nhã, Tiểu Ngọc Nhi cứng ngắc gật gật đầu.
"Ha hả." Nhìn ra Tiểu Ngọc Nhi không được tự nhiên, Tái Kỳ Nhã nhẹ cười ra tiếng, trấn an nói: "Tiểu Ngọc Nhi con phải nhớ kỹ, con là chất nữ của ta, là biểu muội của Đại Ngọc Nhi, chỉ cần con giúp Ngọc Nhi tất nhiên cũng là giúp chính con. Yên tâm, dì cũng sẽ không quên con, con lần này ở kinh đô cũng nên hảo hảo xem xét tìm một phu quân tương lai cho mình, con thích ai, trực tiếp nói cho dì, dì nhất định sẽ giúp con đạt thành mong muốn."
"Vâng, đa tạ dì." Tiểu Ngọc Nhi miễn cưỡng tươi cười.
Nghe được câu trả lời mình vừa lòng, Tái Kỳ Nhã cũng không ở lại thêm nữa, sau khi dặn Tiểu Ngọc Nhi hảo hảo dưỡng thương trên tay, cũng liền rời đi.
Tái Kỳ Nhã đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi lập tức tê liệt ngã xuống nhuyễn tháp, lau mồ hôi trên trán, Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến đáy mắt dã tâm vừa nãy của Tái Kỳ Nhã, thật làm cho nàng kinh hãi, nàng chưa từng nghĩ, một nữ nhân dã tâm như vậy, không biết ai xui xẻo bị nàng tính kế đến. Nàng cũng có chút cảm thấy may mắn, chính mình không bị Tái Kỳ Nhã tính kế, nếu không chỉ bằng đầu óc này của nàng, còn không biết đã chết bao nhiêu lần!
Tiểu Ngọc Nhi cau đôi mi thanh tú, quyền lợi, quả nhiên không phải là thứ gì tốt.