Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 100

Một năm trôi qua……

Vào một ngày ấm áp, Văn Dục bưng một bát cháo, vừa mới đút cho một đứa nhỏ xong, đi tìm một đứa khác thì thấy đứa nhỏ ngồi trên sô pha, ôm con gấu bông lăn lộn, trên tay còn cầm điều khiển từ xa. Văn Dục sợ hắn té xuống ghế, liền vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, cầm lấy điều khiển từ xa thì lơ đãng ấn nhầm. Ti vi bật lên, hắn dỗ đứa nhỏ: “Cục cưng ngoan, ăn cháo xong chơi tiếp được không?”

-“Ba…Ba…” Một đứa khác kêu lên, lắc lư đi trên tấm thảm, ôm món đồ chơi, nhìn ti vi gọi to “…Ba…Ba…”

Văn Dục ngẩn người, ngẩng đầu nhìn. Trên ti vi đang có chương trình phỏng vấn, Nhâm Thiên Tường ngồi ghế khách mời, trả lời phỏng vấn, trông vẫn rất anh tuấn.

Trong TV, người dẫn chương trình hỏi: “Mọi người đều biết Nhâm chủ tịch tài hoa hơn người, bao nhiêu thiên kim tiểu thư đều muốn gả cho ngươi a. Ta tin mọi người ở đây đều muốn biết về hình tượng người vợ của Nhâm chủ tịch a. Vậy ngài có thể nói một chút về người vợ tương lai của mình không?”

Nhâm Thiên Tường thản nhiên nở nụ cười: “Không có điều kiện gì, chỉ cần ta yêu hắn là đủ. Mọi thứ của hắn ta đều yêu…”

Người dẫn chương trình ngạc nhiên: “Oa! Nhâm chủ tịch, ai có thể được ngài yêu thật đúng là hạnh phúc a! Nhưng mà, Nhâm chủ tịch, ta mạo muội hỏi một câu, ngài đã kết hôn rồi sao? Vì ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay ngài…Ha ha, thật có lỗi a! Ta đoán là ngài chỉ tùy tiện mới đeo thôi.”

Văn Dục có chút xấu hổ, nhưng mà lại có chút chờ mong…

Nhâm Thiên Tường ôn nhu mỉm cười, hắn giơ bàn tay đeo nhẫn lên, mặt hướng về phía máy quay: “Đẹp không? Đây là do người ta yêu nhất đeo cho ta đấy!”

Toàn trường quay đều ồ lên. Văn Dục ngây ngẩn cả người. Tuy rằng trong lòng có chút vui vẻ, nhưng lại lo lắng Thiên Tường nói ra sự thực…

-“Vậy…Nhâm chủ tịch, ngài đã kết hôn rồi sao?”

-“Đúng vậy, chúng ta đã sớm kết hôn! Cuộc sống hiện tại thật sự rất hạnh phúc!” Nhâm Thiên Tường cười đến rất là ôn nhu.

-“A, không biết có bao nhiêu thiên kim tiểu thư phải tiếc nuối a! Ta tin mọi người rất muốn biết về thê tử của ngài a! Ngài có thể…”

-“Thật có lỗi, ta không thể…” Nhâm Thiên Tường vẫn thản nhiên mỉm cười “Người ta yêu rất bận rộn, ta không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy hắn, còn có con của chúng ta nữa!”

-“A, Nhâm chủ tịch thực quan tâm đến thê tử a, xem ra ngài thật sự rất yêu thê tử của ngài!”

-“Đúng vậy, ta yêu hắn giống như hắn yêu ta vậy.”

-“Vậy, thừa dịp cơ hội này, ngài có điều gì muốn nói với thê tử của ngài không?”

Nhâm Thiên Tường nhìn máy quay, thâm tình cười: “Thân ái, ta yêu ngươi! Cả đời đều cùng ngươi bất ly bất khí!”

Lúc này, cả trường quay đều vỗ tay hoan hô…

Văn Dục ôn nhu nhìn Nhân Thiên Tường trong TV, nở nụ cười, khóe mắt ươn ướt “Thân ái, ta cũng yêu ngươi, cuộc đời này đều cùng ngươi bất ly bất khí…”

Cửa mở ra, Nhâm Thiên Tường vào nhà rồi cởi giày. Văn Dục quay đầu lại, nhìn nam nhân trước mắt này,trong lòng rất kích động. Hắn đứng lên, chạy tới ôm lấy Thiên Tường, hôn hắn thật sâu. Nhâm Thiên Tường ngẩn cả người, rồi lại lập tức mỉm cười, thâm tình hôn Văn Dục.

-“Ta yêu ngươi, Tường…” Văn Dục vẫn ôm cổ hắn, đôi mắt đen láy tràn ngập hạnh phúc.

-“Ta cũng yêu ngươi, còn có bọn nhỏ nữa…” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, khẽ hôn đôi môi duyên dáng kia, sau đó đi đến gần sô pha, ôm lấy một đứa nhỏ, kêu lên: “Hắc, bảo bối có nhớ ba ba không? Ba ba nhớ các ngươi muốn chết a!”

Văn Dục nở nụ cười, sau đó ôm lấy một đứa nhỏ đang lắc lư đi, ngồi xuống bên cạnh Thiên Tường, đứa nhỏ trong lòng hắn vươn hai tay về phía Thiên Tường, đứt quãng gọi “…Ba…Ba…”

-“Hảo hảo, ba ba ôm một cái!” Nhâm Thiên Tường cũng ôm lấy hắn “Đến ba ba hôn một cái a!”

Văn Dục nhìn Thiên Tường vẫn cười không ngừng, trong lòng ôm hai đứa nhỏ. Hắn nở nụ cười, nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của Thiên Tường. Người một nhà ở cùng một chỗ…Đây chính là hạnh phúc…

Aegean Sea.

Ở trên một con thuyền ngoài khơi Aegean Sea, Nhâm Đoạn Phong mặc một cái quần bơi, nằm phơi nắng. Từng Nguy vẻ mặt tham lam, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong, cầm theo một lọ kem chống nắng đi đến:“Ha ha, Phong, ta giúp ngươi thoa kem nga. Như vậy sẽ không hại da a.”

-“Ân!” Nhâm Đoạn Phong khẽ lên tiếng.

Từng Nguy liền hưng phấn bóp kem vào lòng bàn tay xoa xoa, rồi nhẹ nhàng mát xa cho Đoạn Phong. Mắt thấy bàn tay dâm dãng kia càng ngày càng đi xuống, Nhâm Đoạn Phong vội bắt lấy tay hắn, thản nhiên nói: “Có tin đêm nay ta cho ngươi ngủ bên ngoài không?”

-“A…Hắc hắc, không cần a.” Từng Nguy vội vàng cười làm lành “Chỗ này quá nắng, gió biển lại lớn, nằm ở đây lâu không tốt a.”

-“Hảo, vậy vào trong ngủ trưa đi.” Nhâm Đoạn Phong đứng lên, đi vào phòng ngủ, có chút mệt mỏi nằm xuống. Hắn luôn có thói quen ngủ trưa. Từng Nguy đi vào theo, nằm ở bên cạnh Nhâm Đoạn Phong, thói quen ôm lấy Đoạn Phong, mặt dán tại sau lưng Đoạn Phong. Hắn lẳng lặng nở nụ cười…Người này a, cố gắng suốt nửa đời người rốt cục mới có được hắn. Từng Nguy đột nhiên thấy rất cảm động, khóe mắt đều ướt át, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Phong, ta yêu ngươi…”

Bạn đang �

Nhâm Đoạn Phong cứng cả người. Hắn đột nhiên quay người lại, khẽ hôn cái trán của Từng Nguy, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, ta hơi mệt…”

Từng Nguy giật mình ngây người, lập tức vui sướng đem Nhâm Đoạn Phong đặt ở dưới thân, hôn thật sâu…

Nước Pháp.

Trong một ngôi biệt thự, Lang Trạch Thiên nghiêm mặt, tức giận gầm nhẹ: “Chết tiệt, ta không làm được ngươi sẽ không là Lang Trạch Thiên!” Lang Trạch Thiên loay hoay với cái bếp, đứng nguấy một cái nồi.

Viên Ngang lẳng lặng ngồi ở trong phòng xem sách thuốc, đột nhiên phòng bếp truyền đến một tiếng nổ lớn. Hắn giật bắn mình, lập tức lao ra khỏi phòng. Phòng bếp nồng nặc khói đen, Viên Ngang vội lấy bình chữa cháy, kêu lên “Tiểu Thiên, ngươi có ở bên trong không, trả lời ta a!”

-“…Ngang…” Lang Trạch Thiên ủy khuất đi ra, mặt mũi đen thui, xấu hổ đứng nhìn Viên Ngang.

-“Ngươi đang làm gì vậy a!” Viên Ngang dở khóc dở cười gõ đầu hắn.

-“Dạ dày của ngươi không tốt, ta muốn học nấu cháo cho ngươi uống, nhưng mà không biết vì sao lại biến thành đen thui.” Lang Trạch Thiên cúi thấp đầu, len lén nhìn Viên Ngang.

Viên Ngang ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Hắn kéo tay Trạch Thiên ngồi xuống, cầm lấy một cái khăn ướt, lau khuôn mặt đen thui của hắn. Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, gẩy gẩy cái mũi của Trạch Thiên: “Ngốc!”

Trông thấy hắn nở nụ cười, Lang Trạch Thiên cũng nhếch môi nở nụ cười. Trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Ngang, ta muốn bảo vệ ngươi cả đời a…

~Toàn văn hoàn~

———
Bình Luận (0)
Comment