Khi Văn Dục tỉnh lại đã là hơn một giờ đêm. Một cái đầu tóc xù ở ngay tại bên người hắn, một bàn tay của mình bị nắm chặt, cơ hồ có thể cảm nhận được sự ấm áp của đối phương. Văn Dục hạnh phúc nở nụ cười, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia, trong lòng ấm áp. Có thể như vậy cả đời…thật tốt a!
-“Ân?…” Nhâm Thiên Tường mang theo giọng mũi tỉnh lại, vừa trông thấy Văn Dục liền khẩn trương hỏi:“Tiểu Ngư Nhi, hiện tại thấy thế nào? Thầy thuốc nói dạ dày của ngươi rất yếu a, chưa ăn cái gì liền uống nhiều rượu như vậy. Hiện tại có đỡ hơn chút nào không?”.
Văn Dục cười, hắn biết hiện tại chính mình nhất định cười đến thực ngu ngốc. Người kia lo lắng cho mình a! Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện nơi này cũng không phải là bệnh viện. Bức màn màu lam nhạt, trên chiếc bàn học rất tao nhã đặt gọn gàng một bộ sách, xem ra hẳn là…
-“Tiểu Ngư Nhi, ngươi đói bụng sao? Bây giờ ta đi kêu Trân tẩu nấu chút gì đó cho ngươi được không?” Nhâm Thiên Tường vừa đứng lên mới phát hiện đã ngồi lâu lắm, thắt lưng thực mỏi.
-“Thiên Tường…” Văn Dục đột nhiên vươn tay, mỉm cười. Qua áo ngủ màu trắng có thể mơ hồ nhìn thấy kia mê người xương quai xanh. Lúc cười rộ lên, cặp mắt đen xinh đẹp kia thực sáng trong. Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Tinh tế như vậy…một người thuần khiết như vậy a. Kìm lòng không đậu, Nhâm Thiên Tường quỳ gối trên giường, ôm chặt lấy Văn Dục, kích động nỉ non:“Tiểu Ngư Nhi của ta…ngươi làm ta sợ…Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì…Về sau nhất định phải đúng giờ ăn cơm a! Biết không?”
Văn Dục nghĩ rằng, giờ phút này hắn hẳn là người hạnh phúc nhất. Bởi vì người mình yêu nhất đang quan tâm mình, lo lắng cho mình…
Văn Dục buông ra Nhâm Thiên Tường, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang tràn ngập lo lắng kia. Hắn nâng lên mặt Thiên Tường, nhẹ nhàng hôn lên. Hôn cái trán của hắn, hôn cái mũi cao thẳng của hắn, cuối cùng hôn lên cặp môi khẽ nhếch của hắn. Nhâm Thiên Tường kinh ngạc một chút, một lần nữa ôm lấy người trong lòng hắn, thật sâu hôn xuống. Mấy ngày nay tưởng niệm tất cả đều phóng ra, nhập vào chiếc hôn thâm tình này. Nhâm Thiên Tường hôn hôn, theo cái cổ mảnh khảnh kia hôn xuống dưới, hai tay không tự chủ được đặt lên vòng eo tinh tế của Văn Dục, rồi tiến tới vuốt ve thân mình Văn Dục. Văn Dục mơ màng nhìn Nhâm Thiên Tường rồi nằm xuống, hai tay nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt luôn mê hoặc thể xác và tinh thần hắn kia, tinh tế hôn. Nhâm Thiên Tường giống như bị kích thích, hai tay không ngừng động. Cởi áo Văn Dục ra, hắn nhẹ nhàng cắn lấy hai viên nho nhỏ gì đó trước ngực Văn Dục. Thân hình mảnh khảnh của Văn Dục nhẹ nhàng run lên một chút. Hắn vội ôm chặt phía sau Thiên Tường, Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn phút chốc đỏ ửng. Lúc nửa người dưới của Văn Dục cảm thấy chợt lạnh, Văn Dục đột nhiên rất là ngượng ngùng nghiêng đầu qua chỗ khác. Thiên Tường đang ngập trong tình dục trông thấy được, hắn tà khí cười cười, cúi xuống liếm Văn Dục bảo bối. Văn Dục nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, thẹn thùng nghiêng mặt đi: “Tường…đừng như vậy…”
-“Nhìn ta…Tiểu Ngư Nhi! Ngươi hãy nhìn xem chúng ta trở thành chân chính vợ chồng!” Nhâm Thiên Tường cười xấu xa cầm lấy tiểu đệ của Văn Dục, cao thấp mà ma sát. Văn Dục nhìn Nhâm Thiên Tường, nắm chặt tay. Con mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng. Nhâm Thiên Tường tà khí nhếch lên khóe miệng, một tay bắt lấy tiểu đệ của Văn Dục, sau đó lại một lần nữa cho người hắn âu yếm dưới thân một nụ hôn nhiệt tình. Khó nhịn tình dục làm cho Văn Dục kìm lòng không đậu kêu ra tiếng: “Tường…Buông ra…Khó chịu…”
-“Đợi một chút sẽ không sao…Tiểu Ngư Nhi của ta…” Nhâm Thiên Tường mạnh vươn ngón tay đưa vào nơi thánh địa chưa bao giờ từng một lần được mở ra kia. Văn Dục khó nhịn hoạt động thân mình. Đôi mắt ngập nước vẫn nhìn Nhâm Thiên Tường. Thiên Tường động tác nhanh hơn. Trên thân hình trắng nõn của Văn Dục tựa hồ đều nhiễm hồng. Hắn ôm thật chặt lấy Nhâm Thiên Tường, nhịn không được rên rỉ: “A…Ân…Ân…”
Sau đó Nhâm Thiên Tường mạnh đẩy ra hai chân của Văn Dục, một cái tiến lên. Văn Dục kìm lòng không đậu kêu:“A…Tường…Ta đau…Ngươi nhẹ một chút…A ân…Đau…”
Bạn đang �
-“Rất nhanh, bảo bối của ta…” Nhâm Thiên Tường đau lòng hôn người dưới thân, một bên không ngừng hướng nơi thánh địa kia mà co rút. Văn Dục ôm chặt lấy Nhâm Thiên Tường, phối hợp Thiên Tường luận động…
Bức màn màu lam nhạt theo gió phiêu động. Dưới ngọn đèn mông lung, trên giường trắng, hai khối thân thể trắng nõn kia giờ phút này phối hợp thật “thiên y vô phùng”
(hòa hợp). Chung quanh bọn họ thản nhiên lan tràn không khí hạnh phúc…