Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 27

Sau khi hội nghị giải tán, Nhâm Thiên Tường có chút mỏi mệt. Hội nghị mở ước chừng đến năm tiếng a!

Cùng với mấy người bằng hữu, hắn trước hết rời đi.

-“Cùng đi ăn một chút gì đi! Đói chết a!” Âu Dương Trụ ghé vào trên mặt bàn, rầu rĩ nhìn Nhâm Thiên Tường “Bạn tốt, ngươi kêu nhà ăn chưa?”.

-“Ta đã kêu đầu bếp chuẩn bị…” Viên ngang đẩy thôi kính mắt trên mũi, cũng có chút mệt nhọc.

-“Ta muốn thêm một chút a!” Âu Dương Vũ ầm ĩ lên.

-“Đói chết lão tử, tiểu tử thối. Lần này lão già kia mà qua đây, ngươi nếu không giúp ta chống đỡ, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi nấu canh” Lang Trạch Thiên rống lên.

-“Hảo hảo, hiện tại đi xuống đi!” Nhâm Thiên Tường bất đắc dĩ cười cười, vừa đứng lên di động trong tay liền vang lên. Hắn cầm lấy vừa thấy, khóe miệng không tự chủ liền nhếch lên, nghe điện “Dục nhi, sao vậy?”

Vừa nghe đến tên này, mọi người không hẹn mà cùng ngừng lại nhìn về phía Thiên Tường, sau đó lại nhìn về phía Lang Trạch Thiên. Lang Trạch Thiên phất tay: “Lúc ta đi hắn còn chưa tỉnh dậy. Sau đó Trân tẩu nói hôm qua có một đứa con trai rất được bị Thiên Tường ôm vào phòng…”

-“Gì? Sao ngươi không nói cho ta!” Âu Dương Trụ ôm cổ Âu Dương Vũ “Chuyện thú vị như vậy cũng không nói cho ta, ngươi rất không quan tâm huynh đệ a!”

-“Hôm đó ta đi trước rồi…cũng không biết!” Kính mắt có chút phản quang. Lang Trạch Thiên thấy không rõ biểu tình của Viên Ngang.

-“Hôm đó Văn Dục đột nhiên té xỉu, Nhâm Thiên Tường lập tức ôm lấy Văn Dục chạy đi. Kết quả ta còn chưa kịp phản ứng thì xe cũng đã đi rồi. Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là về nhà hắn!” Âu Dương Vũ chọc chọc cái trán Âu Dương Trụ, thản nhiên nở nụ cười.

-“Giữa trưa không có cách nào khác để về, buổi tối hẵng về đi!” Nhâm Thiên Tường đưa lưng về phía mọi người ôn nhu nói “Ân….Hảo, ngươi thân thể không quá thoải mái, ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng chạy đi lung tung a. Có chuyện gì tìm Trân tẩu, tối nay ta mới về nhà…Ha ha…vậy…nơi đó còn đau không? Nếu không chờ ta về giúp ngươi sát thuốc mỡ được không? Hảo hảo, không đề cập tới nữa, không đề cập tới nữa! Ta còn có chút việc…Ân, cứ như vậy đi!”

Ngắt điện thoại xong, Nhâm Thiên Tường hạnh phúc quay đầu lại nhìn…mọi người đen mặt.

-“Thiên Tường, ngươi thật sự đã…làm?” Âu Dương Trụ nhìn Thiên Tường, vẻ mặt hoài nghi “Ngươi không phải là…”

-“Ân…người kia…rất được…” Nhâm Thiên Tường thản nhiên nở nụ cười “Đi thôi, không phải đều chết đói sao? Đi ăn cơm a!”.

-“Tại uống rượu sao?” Viên Ngang ngẩng đầu, im lặng nhìn Thiên Tường. Lang Trạch Thiên nhìn Viên Ngang.

-“…Không phải, chúng ta đều thực thanh tỉnh…Lần đầu tiên có một người có thể lay động ta, ta không có cách nào khác cự tuyệt…” Thiên Tường nhìn bạn tốt “Các ngươi sẽ giúp ta sao?”

-“Đương nhiên, nhưng là…Thiên Tường…ngươi thấy ngươi có thể duy trì được cảm tình này sao?” Âu Dương Trụ nở nụ cười, khó được đứng đắn.

-“…Ta không biết, chính là trước mắt ta không muốn buông ra Dục nhi!” Thiên Tường hít vào một hơi thật sâu “Cứ xem từng bước đi!”

-“Hảo, đi xuống ăn một chút gì đi, nếu không làm sao có tinh lực chuẩn bị chiến tranh a!” Viên ngang vỗ vỗ Thiên Tường, thản nhiên nở nụ cười “Ngươi cũng mệt mỏi rồi. Công sự quan trọng hơn, nên chuẩn bị tinh lực đối phó Tát Đế phu nhân a!”

-“Đi thôi, phiền phức muốn chết. Cảm tình với chả không cảm tình, đói chết lão tử!” Lang Trạch Thiên đi phía trước. Vừa rồi hắn trông thấy được, cứ việc đang đeo kính đi chăng nữa, nhưng hắn vẫn trông thấy được Viên Ngang đang ưu thương.

-“Hảo, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, đi xuống ăn một chút gì đi. Mọi người đều vất vả rồi!” Nhâm Thiên Tường lập tức ôm Viên Ngang bả vai cười.

Mọi người đều mang tâm tư mà đi…
Bình Luận (0)
Comment