Lúc Nhâm Thiên Tường thở hổn hển, tức tốc xông lên ký túc xá của Văn Dục, Văn dục đang nằm ở trên giường, mặc áo ngủ màu nâu cọ, sắc mặt dị thường tái nhợt, mắt nhắm chặt, cơ hồ có thể nhìn thấy lông mi đang run rẩy. Lạc Kì Hoằng ngồi ở một bên, gắt gao nắm tay Văn Dục, vẻ mặt lo lắng. Phó Cự tựa vào một bên, cầm ống nghe bệnh, cẩn thận chuẩn đoán.
-“Dục nhi làm sao vậy?” Nhâm Thiên Tường xông lên, đẩy ra Phó Cự cùng Lạc Kì Hoằng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, tâm đau nhức, hướng về phía bọn họ rống to “Chết tiệt, các ngươi làm cái gì hắn!”
-“Hỗn đản, nếu không bởi vì ngươi, ngươi cho là tiểu Dục sẽ…” Lạc Kì Hoằng cũng phát hỏa, đang muốn xông lên, Phó Cự lại đè lại hắn, nháy mắt với hắn, Lạc Kì Hoằng mới nén giận.
-“Cái gì? Sao lại vì ta?” Nhâm Thiên Tường mở to hai mắt nhìn.
-“Ha ha, tiểu tử…Không cần quá mức lo lắng, Tiểu Dục chính là không quá thoải mái, nghỉ ngơi một chút mà thôi!” Phó Cự tận lực làm mình tươi cười thoạt nhìn tự nhiên một chút. Nam nhân này chính là người lần trước nhìn thấy a.
-“Không thoải mái sẽ yếu ớt đến như vậy sao!” Nhâm Thiên Tường nhướn mày, túm lấy áo Phó Cự “Nói rõ cho ta, sao lại vì ta? Dục nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
-“Ngươi tên hỗn đản này, dám vô lý với Phó giáo thụ!” Lạc Kì Hoằng cũng phát hỏa. Chết tiệt…tiểu Dục sao lại có thể coi trọng nam nhân này.
-“Ta không cần biết ngươi là ai. Nếu Dục nhi có chuyện gì, ta tuyệt đối…”
-“…Thiên Tường…” Âm thanh nỉ non vang nên, Văn Dục tỉnh lại, hắn cố hết sức kéo kéo góc áo Thiên Tường.
-“Dục nhi!” Thiên Tường lập tức buông ra Phó Cự, nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy nửa người trên Văn Dục đang nằm ở trên giường “Ngươi làm ta sợ muốn chết!”
-“Thiên Tường…ta không sao…là Phó giáo thụ cùng Kì Hoằng đã cứu ta!” Văn Dục suy yếu cười. Nam nhân này lo lắng cho chính mình như thế, vậy mình trả giá cũng đáng.
-“Ngươi…” Nhâm Thiên Tường buông ra Văn Dục, lo lắng nhìn Văn Dục “Đã xảy chuyện gì?”
-“Bởi vì ngươi a…bởi vì nhớ ngươi…cho nên trượt chân ngã xuống thang lầu!” Văn Dục nhìn nhìn Phó Cự cùng Lạc Kì Hoàng đang đứng sau lưng Thiên Tường. Lạc Kì Hoằng nhịn xuống bọt nước ở khóe mắt, quay mặt đi. Phó Cự cho Văn Dục một cái an tâm tươi cười.
-“Vậy có làm sao không? Té bị thương thế nào? Bây giờ còn có chỗ nào đau không?” Nhâm Thiên Tường lo lắng đến thiếu chút nữa đem Văn Dục toàn thân xem xét.
-“Không có…may mà không có trực tiếp ngã xuống sàn nhà…có thảm ở trên a…” Văn Dục có đôi khi cảm thấy chính mình nói dối thật là đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
-“Không có là tốt rồi!” Nhâm Thiên Tường tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn lập tức đứng lên xoay người, vẻ mặt xin lỗi “Này…hai vị…thật sự là thật có lỗi a!”
-“Không có việc gì, quan tâm bằng hữu là chuyện hết sức bình thường. Chính là bằng hữu tốt giống các ngươi như vậy thật sự là làm cho người ta hâm mộ a!” Phó Cự thản nhiên cười, nhìn ánh mắt kinh ngạc của đối phương “Người yêu cũng không tốt giống ngươi như vậy! Các ngươi thật sự là bằng hữu sao?”
-“…Vâng…” Chần chờ một chút, Nhâm Thiên Tường nhìn Phó Cự, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp. Bạn đang �
Lòng bàn tay Văn Dục có chút lạnh như băng. Lạc Kì Hoằng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Văn Dục, trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa liền động thủ.
-“Vậy tốt lắm a. Hiện tại xã hội này có nhiều như vậy…nhiều như vậy… bằng hữu thâm tình, thật sự là làm người ta phải hâm mộ!” Phó Cự cố ý cảm thán.
-“Thật có lỗi…hai vị, hiện tại ta sẽ đưa hắn về! Đã không còn sớm, cám ơn hai vị a!” Nhâm Thiên Tường lập tức quay đầu lại, nâng Văn Dục dậy, ôn nhu hỏi “Còn có thể đi sao?”
-“Hoàn hảo…” Văn Dục tái nhợt cười.
Lúc hai người đi tới cửa, Phó Cự đột nhiên thản nhiên nói một câu: “Có thể cả đời nâng đi xuống như vậy…vậy cũng là vĩnh viễn, ngươi nói đúng không a?”
-“…” Nhâm Thiên Tường giật mình ngẩn người, không nói được lời nào. Văn Dục nhìn mặt hắn có chút tái nhợt, vội cầm tay đối phương. Bọn họ cứ thế tiếp tục đi xuống…
Bọn họ đi rồi, Lạc Kì Hoằng suy sụp ngồi xuống, bọt nước rốt cục cũng nhịn không được nữa: “Tiểu Dục tên ngu ngốc này…ngu ngốc…ngu ngốc!”
-“Kì Hoằng a” Phó Cự vỗ vỗ bờ vai của hắn, thản nhiên cười “Trong lòng tiểu tử kia hẳn thật sự là có tiểu Dục, nếu không phải như vậy…vậy hắn sẽ không vừa nghe đến ngươi nói tiểu Dục không thoải mái liền chạy đến. Phản ứng đầu tiên của con người thường thường đều là chân thật nhất. Ai cũng đều không thể lừa gạt cảm tình chân thật nhất trong nội tâm mình.”
-“Hắn căn bản cũng không dám thừa nhận tiểu Dục, cho dù có đứa nhỏ của hắn lại làm sao? Ngay cả dũng khí để thừa nhận thích một người đều không có, nói gì đến chuyện thích!” Lạc Kì Hoằng sụt sịt “Nếu tiểu Dục có cái gì không hay xảy ra, ta vĩnh viễn đều không thể tha thứ chính mình!”
-“Thượng Đế nói a, hắn thích những người dũng cảm, cho nên hắn sẽ không thương tổn tiểu Dục!” Phó Cự ôm Lạc Kì Hoằng “Ta cũng phải đi về thôi, bằng không lão bà của ta sẽ tức giận a!”
Lạc Kì Hoằng nhìn hắn, trầm mặc…