Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 48

Văn Dục vẫn là thực lo lắng, hắn không biết vì sao cái loại cảm giác bất an này lại mãnh liệt như vậy. Là vì mỗi ngày Thiên Tường đều về muộn sao? Đột nhiên có một ngày, Thiên Tường nói công ty vừa mới khôi phục, phải tăng ca, vậy nên Văn Dục từ hôm đó liền tự mình về. Nhưng là trừ lúc buổi tối, bọn họ ở chung thật sự ít a. Mà Hạnh Tử lại càng ngày càng quen thuộc với việc lên công ty…

Hắn thực ngốc, hắn không biết nên làm thế nào mới tốt. Mỗi ngày dốc hết tâm tư đi mua rất nhiều đồ ăn, nghĩ cách làm thật nhiều món ăn ngon. Nhưng là Thiên Tường lại cũng không phát giác, cũng chỉ là lướt qua một chút, tựa hồ không có khẩu vị gì. Hắn có chút bối rối, buổi tối thật vất vả cố lấy dũng khí, muốn dùng thân thể hắn để làm Thiên Tường vui…Kết quả lại làm Thiên Tường tựa hồ mệt chết đi, hắn cũng không nhẫn tâm.

Giống như ngày thường, Văn Dục làm tốt thức ăn, nhìn xem đồng hồ treo trên tường, Thiên Tường hẳn là sắp về. Hắn liền đem tất cả đồ ăn đều bưng lên, im lặng ngồi ở trên bàn cơm. Ánh đèn trắng xóa làm bóng dáng hắn tái nhợt.

Qua một tiếng đồng hồ, trong lòng Văn Dục bắt đầu hoảng. Có phải kẹt xe hay không? Có thể nửa đường gặp phải chuyện gì hay không? Có thể hay không…Ngón tay hắn có chút tái nhợt, ấn gọi số điện thoại quen thuộc kia, vừa kết nối liền nghe được một giọng nữ lạnh như băng: “Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được!” Hắn giật mình ngây người, có phải nhầm số rồi hay không? Hắn ấn lại một lần nữa. Không biết vì sao, thực cố chấp, hắn ngồi ở bên bàn cơm, một lần lại một lần gọi đến số di động của nam nhân kia. Cứ ấn bọt nước lại chậm rãi theo hốc mắt rơi xuống. Cho tới bây giờ cũng chưa từng hoảng loạn như vậy. Hắn ngay cả áo ngủ đều không thay, đeo dép lê liền xông ra ngoài. Hắn chặn một chiếc xe ở ven đường liền đi đến công ty của Thiên Tường.

Đi đến công ty rồi, Văn Dục xuống xe liền vội vàng chạy vào mới phát hiện công ty đã đóng cửa. Một người bảo an ngăn hắn lại, nói với hắn tổng giám đốc đã sớm đi rồi, cùng với một nữ nhân ngồi trên một chiếc xe.

Hắn rùng mình một cái, mới phát hiện không khí lại lạnh như vậy…

Tổng giám đốc đã sớm đi rồi, cùng với một nữ nhân ngồi trên một chiếc xe…

Những lời này sao lại chói tai như vậy? Không chỉ có chói tai, ngay cả trong lòng đều rất đau. Hắn đeo dép lê, chẫm rãi đi trong đêm đen, gió lạnh cứ thổi qua…

Nhâm Thiên Tường thật vất vả mới tiễn bước được Hạnh Tử, có chút mệt mỏi. Gần đây Hạnh Tử luôn đến tìm hắn muốn cùng hắn đi ăn cơm, còn nói cái gì mà buổi sáng với buổi tối sẽ đều cho người hắn thích. Để cho công bằng thì hai buổi hắn sẽ đi cùng nàng. Lúc trước sao lại cũng chưa phát hiện nàng lại thích làm nũng như vậy a!

Nguồn:

Trở lại cửa, đèn sáng, trong lòng hắn than nhẹ một tiếng. Không ổn, đã quên giờ giấc…Hắn vội vàng trở về, vừa mở cửa ra vừa nghĩ nên nói như thế nào. Nói công ty tăng ca, Dục nhi hẳn là sẽ hiểu a!

-“Dục nhi…” Thiên Tường một bên cởi giày một bên kêu “Dục nhi, ta chết đói mất, hôm nay công ty lại tăng ca!”

Không có người trả lời? Thiên Tường vội vàng đi vào. Trong đại sảnh, trên bàn cơm để đầy đồ ăn, nhưng là đã nguội lạnh. Hai bộ bát đũa trên mặt bàn vẫn còn nguyên. Trong lòng căng thẳng, hắn ném cái cặp trên tay xuống, đang muốn lao ra ngoài, Văn Dục vừa vặn xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy Thiên Tường, Văn Dục muốn cười một chút, nhưng lại không biết vì sao, trên mặt tựa hồ bị gió táp vào có chút đau xót.

-“Dục nhi, ngươi đi đâu vậy?” Thiên Tường vừa thấy Văn Dục cả người nhẹ nhàng thở ra. Hắn xông lên ôm chặt lấy Văn Dục. Thân mình Văn Dục rất lạnh, hắn vừa phản ứng mới phát hiện Văn Dục chỉ đeo dép lê, trên người cũng chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng tanh. Nhìn nhìn biểu tình có chút dại ra của Văn Dục, hắn nhíu mày, lập tức đem người kia bế lên. Trong phòng mở lò sưởi, hắn lấy áo khoác ôm cả người Văn Dục. Thiên Tường ngồi ở trên sô pha, ôm chặt lấy Văn Dục, hai tay đang cầm bàn tay lạnh như băng của Văn Dục, không ngừng mà hà hơi “Ngươi chạy đi đâu, cho dù đi ra ngoài cũng phải mặc nhiều quần áo a. Ngu ngốc, không biết chăm sóc chính mình!” Hắn không phải ngu ngốc, hắn có thể cảm thấy tâm tình của Văn Dục thực không tốt.

-“…” Văn Dục lẳng lặng nhìn Thiên Tường, sau đó dúi đầu vào hõm vai của Thiên Tường, thanh âm có chút run run “Ta gọi điện thoại cho ngươi không được, nghĩ ngươi xảy ra chuyện gì…”

Nhâm Thiên Tường giật mình ngây người, lấy ra di động mới phát hiện di động đã hết pin, hắn đau lòng ôm sát người kia: “Dục nhi, ta nên làm thế nào mới tốt…”

Văn Dục lẳng lặng khóc, hắn nắm chặt tay Nhâm Thiên Tường. Đôi bàn tay ấm áp kia…hắn không muốn buông ra…hắn không muốn buông ra. Cứ nghĩ đến hai bàn tay này sẽ cầm tay một nữ nhân khác, trong lòng hắn liền đau đớn.

Chúng ta kết hôn được không…? Những lời này…Văn Dục thủy chung không thể nói ra…
Bình Luận (0)
Comment