Trong căn nhà trọ lạnh lẽo, Viên Ngang đang thu thập quần áo. Trên đầu giường có đặt một bức ảnh chụp. Viên Ngang lẳng lặng nhìn nó. Trong ảnh có hình hắn đang mặc bộ quần áo thể thao màu trắng dựa vào trên cây. Nhâm Thiên Tường nhếch môi cười, ôm cổ hắn. Lang Trạch Thiên khoanh tay đứng cạnh Viên Ngang. Âu Dương huynh đệ ngồi ở trước mặt bọn họ, khoác vai nhau. Âu Dương Vũ còn ôm một quả bóng rổ, bọn họ đều mặc quần áo thể thao màu trắng. Hồi đó là sau khi bọn họ thắng trận bóng rổ đầu tiên thì chụp ảnh lưu niệm.
Viên Ngang bất giác mỉm cười. Hắn nhịn không được cầm lấy tấm ảnh, nghĩ nghĩ một chút rồi cất vào trong va ly. Hắn đi đến đầu giường, mở ngăn kéo ra, sửng sốt một chút. Tầng thứ nhất có đầy băng gạc và một đống thứ thuốc bôi linh tinh. Hắn hơi nhíu mày, những thứ này hiển nhiên cũng không phải của hắn. Lang Trạch Thiên cái tên ngu ngốc kia, mỗi lần gây xự đánh nhau xong lại chạy tới đây. Viên Ngang cũng băng bó cho hắn, còn cảnh cáo hắn về sau không được đánh nhau nữa. Nhưng mà cái tên đầu heo kia vẫn cứ liên tục đánh nhau. Kết quả không có cách nào khác, mấy thứ này chuyên môn chuẩn bị cho hắn.
Mở cái ngăn kéo thứ hai ra, Viên Ngang mặt càng nhăn hơn. Lang Trạch Thiên cái tên ngu ngốc này, cứ để đầy đĩa nhạc rock vào ngăn kéo của hắn, đã vậy còn khuyên hắn nghe mấy cái thể loại nhạc này. Đùa cái gì chứ! Cái thứ nhạc nhẽo đinh tai nhức óc này, hắn nghe không tiêu a. Hắn lôi hết đống đĩa ra, rốt cục cũng tìm thấy đĩa hát yêu thích của mình. Cầm trên tay đĩa nhạc, hắn đột nhiên nhớ tới hồi thi xong năm thứ hai trung học, Lang Trạch Thiên hình như lại cãi nhau với phụ thân hắn, rồi chạy tới đây. Hắn mua ở ven đường một bát bánh lọc
(chỗ này ta dịch bừa, không biết là món gì, mọi người bỏ qua nhé~)mang đến, rồi mình cứ thản nhiên ngồi ở trên sô pha thượng ăn bánh lọc, xem cái đĩa này mất nửa ngày. Kết quả lại ôm cả bát mà ngủ trên sô pha. Lúc tỉnh lại, người nào đó trông rất là buồn bực kêu: “Đúng là lừa đảo mà, ta đánh còn hay hơn hắn a!
Đúng rồi, cái bát bánh lọc kia đâu nhỉ? Chắc là vẫn còn trong tủ lạnh. Cái tên ngốc kia, vốn định bỏ mấy thứ không dinh dưỡng đó đi, hắn lại còn nói lần sau hắn đến còn muốn ăn, cảnh cáo mình không được vất đi. Nhưng mà hắn cũng không đến. Cái tên ngu ngốc này…Chắc là cũng hết hạn rồi, trước khi đi phải bảo quản gia vứt đi thôi.
-“Ngươi dám! Ngươi cứ làm thửi xem, ta sẽ đổ hết sữa trong tủ lạnh nhà ngươi đi đấy!” Chuyện trước kia dường như chỉ mới gần đây, Viên Ngang bất giác nở nụ cười. Quả thực rất trẻ con a…
Đi đến thư phòng, hắn vừa chọn mấy bộ sách yêu thích xong, đang muốn rời đi, đột nhiên một trận gió thổi qua, truyền đến một mùi thơm nhè nhẹ. Viên Ngang đi tới, mở cửa sổ ra, một chậu hoa màu tím lay động trước gió, mùi thơm ngát. Thì ra đều đã nở hoa rồi a. Trồng lúc nào nhỉ? Không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ có một lần, cái tên mặt mũi vẫn còn bấm tím kia ôm một chậu hoa nhỏ chạy đến, trực tiếp trèo qua cửa. Mặc kệ hắn có phải đang ngủ trưa không, cứ gọi ầm cả lên: “Viên Ngang, ta mang bảo bối đến đây! Ngươi xem, ngươi xem, nghe nói giống cây này có thể nở hoa a. Kết quả, hắn nói hắn muốn xem hoa có nở không, nên sẽ thường xuyên đến đây. Vì thế Viên Ngang liền đưa luôn chùm chìa khóa cho hắn. Thế nhưng người này lại ném đi đâu rồi không biết.
Ai…Nếu mình mà đi, chậu hoa này phải xử lý thế nào đây? Giao cho quản gia chăm sóc là được. Đúng rồi, cây hoa màu tím này tên gọi là gì nhỉ? Chắc cái tên Lang Trạch Thiên ngu ngốc kia cũng không biết, thích thì mang về thôi.
Hắn cười cười, đi đến trước giá sách, nghĩ nghĩ. Nên mang thêm sách gì qua Pháp bây giờ?
“Bang bang…” Có người gõ cửa, quản gia đi đến, cầm trong tay một cái bát tinh xảo: “Thiếu gia, thứ này sẽ bỏ đi sao?”
-“Cái gì vậy?” Cái bát này trông rất quen a, nhưng mà lập tức không nghĩ ra được gì.
-“Thiếu gia, ngài đã quên sao? Là bát của tiểu Thiên a? Nhưng mà thực đáng tiếc a, con chó nhỏ đáng yêu như vậy lại mất rồi.” Quản gia vẻ mặt tiếc nuối.
-“Tiểu thiên?!” Viên Ngang đột nhiên nhớ tới con chó nhỏ màu đen lông xù nọ. Lang Trạch Thiên tìm thấy nó lang thang trên đường, vào một ngày mưa tầm tã. Còn nhớ rõ khi đó, Lang Trạch Thiên vội vội vàng vàng ôm nó đến, gọi ầm ĩ cả lên: “Viên Ngang, mau đến xem xem. Ta mang về một con chó nhỏ a, nó hình như bị bệnh…”
Nhớ ngày đó, hắn vội vàng cùng Lang Trạch Thiên chạy giữa trời mưa, đưa con chó nhỏ đến chỗ bệnh viện thú y. Cái tên ngu ngốc kia nghe thấy con chó nhỏ kêu rên liền rối tinh cả lên “Có cứu được không a? Nó đã nhịn được đến lúc ta mang nó về mà! Chắc chắn nó sẽ không sao a!” Hắn chỉ có thể dở khóc dở cười, sờ sờ đầu hắn. Cái tên giống con nít này thật sự rất thiện lương a.
Con chó nhỏ khỏi rồi, Lang Trạch Thiên quyết định để con chó nhỏ ở lại đây cho hắn chăm sóc. Lý do rất tự nhiên, chỉ là phụ thân hắn không chịu cho hắn nuôi chó. Sau đó hắn còn đặt tên cho con chó nhỏ: “Gọi nó là tiểu Thiên đi, về sau ngươi cần phải hảo hảo chăm sóc nó đấy. Nó đói bụng, ngươi phải đích thân nấu cơm cho nó ăn. Nó không thích ngủ một mình, ngươi phải ôm nó ngủ!
Thật là ngu ngốc a! Cảm tình rõ ràng như vậy, sao mình lại không phát hiện ra chứ? Cũng tại khi đó trong lòng mình đều chỉ có một người khác, cho nên đã không phát hiện ra. Thì ra cái tên giống trẻ con này đã ở bên mình lâu như vậy.
-“Giữ lại đi!” Viên Ngang thản nhiên vuốt ve cái bát màu xanh ngọc kia một chút. Cái bát này do hắn tự chọn a. Hồi tiểu Thiên bị xe đâm, Lang Trạch Thiên chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn mà uống rượu. Hắn uống rất nhiều, sau đó liền ôm Viên Ngang khóc, chẳng nói gì. Hắn cảm thấy rất áy náy vì đã không hảo hảo chăm sóc tiểu Thiên. Sau đó hắn định mua một con chó khác giống như vậy cho hắn, nhưng mà lại luôn không có thời gian. Rồi chuyện này cũng dần dần phai nhạt đi.
Di động trong túi quần đột nhiên rung lên, Viên Ngang cầm lên nghe. Đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của Âu Dương Trụ:
-“Ngươi mau tới lôi cái tên bạo long kia về đi! Hắn sắp phát tan quán bar của ta rồi a!” Nói xong liền cúp máy.
Viên Ngang nhíu mày. Cái tên ngu ngốc này, lại gặp rắc rối rồi!