Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 17

Note nhỏ:

Mấy lời bài hát trong này đều là bê nguyên si trong QT, do mình thấy lời bài hát cũng không ảnh hưởng gì tới cốt truyện nên không edit. Có vài bài thì mình kiếm được trên mạng (Do siêng), vài bài do hết sí quách nên ko kiếm nữa.

Anyway, mấy bạn cũng không cần đề tâm nhiều đến lời bài hát đâu, vì tụi nó hoàn toàn không có liên quan gì hết. Cứ thưởng thức cốt truyện mà bỏ qua nó đi ha.

—–

Trong đêm nay, bên dưới ***g sắt của nhà giữa phòng phía đông xuất hiện một bóng người, trong tay cầm một cái cây thật dài, tinh tế tròn lẳn, với vào bên trong ***g sắt, cẩn thận từng li từng tí đục một cái lỗ nhỏ trên khung cửa sổ.

“Hắc hắc, cái tên Ngọc Liên Hoàn ngu si này, vậy mà cũng có thể quên muốn lên làm Các chủ cũng phải học điều chế độc dược, thiên phú của ta mặc dù không bằng hắn, nhưng một cái Hồng Song Thụy làm sao có thể làm khó được ta?”

Trong chốc lát, hắn sẽ thổi mê dược do chính mình điều phối trong cái ống nhỏ này vào phòng. Về phần cái ***g sắt bảo vệ này, hôm nay luyện công thành công, chỉ cần hai ngón tay ngọc thon thon này là mở được ra liền.

“A Đường, số phận của ngươi thuộc về ta rồi.” Hoa Tương Dung ghé mắt vào cái lỗ nhỏ, trước khi hành động phải xem cho đã một bức mỹ nhân tắm này để tăng thêm hào hứng mới được.

Trong phòng Đường Đa Lệnh đang ngồi trong thùng tắm, một bên tắm một bên hát vang.

“Gió đang rống, mã đang gọi, Hoàng Hà gào thét! Hoàng Hà gào thét!…”1

“Đại đao chém xuống đầu bọn quỷ đó! Những đồng bào ái quốc cả nước, kháng chiến từng ngày đi tới, kháng chiến từng ngày đi tới…”2

“Ta dùng song tiết côn hừ hừ cứng cáp này, nhanh sử dụng song tiết côn hừ hừ cứng cáp này, người tập võ phải nhớ lấy lòng bác ái là vô địch, là ai đang luyện Thái Cực phong sinh thủy khởi (Gió đi khắp nơi sinh ra mọi vật, nước giúp mọi vật đâm chồi nảy mộc), nếu như ta có khinh công võ nghệ cao cường, làm người ngay thằng bất khuất một thân chính chí hừ…”3

“Ai khảy tỳ bà đàn một Khúc Đông phong phá, tuế nguyệt tại trên tường bong ra từng màng trông thấy khi còn bé, vẫn còn nhớ rõ năm đó chúng ta cũng còn rất tuổi nhỏ, mà hôm nay tiếng đàn sâu kín của ta chờ ngươi lại chưa từng nghe qua…”4

Hoa Tương Dung trong lòng thầm than: “A Đường cái gì cũng tốt, chỉ có cái giọng hát này thật sự không có ai dám lấy lòng, lại thích hát mấy bài hát kì dị này trong lúc tắm… Cái sở thích ở thế giới khác này thật sự cổ quái.”

Hắn cố gắng bỏ qua tiếng ca của Đường Đa Lệnh, đem lực chú ý tập trung vào thị giác bên trên. Chỉ tiếc là Đường Đa Lệnh luôn ngồi ở trong thùng tắm, chỉ lộ ra nửa người trên, miễn cưỡng lắm mới thấy được hai điểm đỏ hồng, khiến Hoa Tương Dung trông mòn con mắt, lực bất tòng tâm.

“Ai, ta còn lo lắng A Đường những ngày này ít luyện công, dáng người sẽ không được như trước. Xem ra mỗi ngày đều phải bề bộn nhiều việc cho sinh ý ở Đoạn Bối Sơn cũng giúp hắn tập luyện, thân thể này vẫn cường tráng đáng yêu như vậy, da vẫn trơn mượt sáng bóng thế kia, thật là khiến cho người ta hận không thể dùng hai miệng cắn, dùng hai tay sờ mà.” Hoa Tương Dung thèm thuồng nuốt nước miếng.

Nhắc tới cũng kỳ, hắn mặc dù cũng hảo nam sắc, cũng từng thèm muốn không ít nam nhân, nhưng không phải là con người háo *** ( ý là cuồng *** ấy:3), ngoại trừ lúc trước ở bên ngoài một lòng muốn tìm Ngọc Liên Hoàn để báo thù, cũng chưa bao giờ có tâm tư không phải người đó là không được, mà dù là Ngọc Liên Hoàn cũng chưa từng khiến hắn có loại ý niệm muốn ngừng ngắm nhìn mà cũng không ngừng được.

“A Đường à A Đường, ngươi rốt cuộc muốn tra tấn ta tới chừng nào? Ah… Đứng dậy! Đứng dậy!”

Trong phòng Đường Đa Lệnh đứng lên, ngồi lên bên trên thùng tắm, đưa lưng về phía cửa sổ, phía trước dội nước ào ào, trong miệng cũng tiếp tục hát ca.

“Cô bé đối diện nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua, ở đây bao thứ đặc sắc, xin đừng làm bộ hờ hững…”5

Hoa Tương Dung trong nội tâm thầm nghĩ: “Ta biết rất đặc sắc, ngươi đưa lưng về phía ta thế này, ta có thấy được gì đâu chứ?”

Nhìn không được đặc sắc phía trước, hắn chỉ có thể nhìn đằng sau, ánh mắt theo cái lưng rắn chắc của Đường Đa Lệnh trượt xuống dưới, trượt xuống luôn cái bờ mông đang ngồi ở trên thùng tắm, chỗ đó chỉ lộ ra một chút khe hở, nhưng suy nghĩ của Hoa Tương Dung lại tiếp tục đi xuống dưới tiếp.

Nếu cứ đi xuống nữa, không phải là thứ mê người nhất trên thế giới, cái chỗ chặt chẽ nhất đó sao?

Hoa Tương Dung chỉ cảm thấy khoang miệng khô khốc, cổ họng ngứa, trong thân thể tỏa ra hơi nhiệt… Thế nhưng kỳ lạ là, chỗ đáng ra nên có phản ứng nhất tại sao lại hết lần này tới lần khác không có chút phản ứng?

Hoa Tương Dung nhịn không được đưa tay sờ sờ phía dưới, y nguyên mềm nhũn, trong lòng sự nghi ngờ tỏa ra. Lúc này, chợt nghe sau lưng có người cười lạnh nói: “Hoa Các chủ, tư vị lòng có dư mà lực chưa đủ thế nào?”

“Ngọc Liên Hoàn!” Hoa Tương Dung quay lại một phát bắt được tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ kia. “Ngươi động tay động chân gì lên người ta?” Mấu chốt là động tay động chân khi nào, hắn sao mà một chút cũng không phát giác được.

Cổ áo Ngọc Liên Hoàn bị Hoa Tương Dung nắm chặt, hô hấp có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn khẽ cười nói: “Ta nào dám động tay động chân trên người Hoa Các chủ, chỉ là Hoa Các chủ không biết có thấy vằn thắn ớt sáng nay đặc biệt thơm hay không?” Cái loại đồ ăn cay xè này cũng chỉ có mình Hoa Tương Dung thích ăn.

“Ngươi… Vậy mà dám hạ dược trong vằn thắn của A Đường làm? Hừ, ngươi không sợ ta nói cho A Đường biết sao?”

“Ha ha, nếu như A Đường biết ngươi ở đây làm gì, ta nghĩ hắn sẽ cảm kích ta đấy.”

“Cái tên khốn này! Mau đưa giải dược cho ta!”

“Giải dược đương nhiên sẽ đưa cho ngươi, bất quá phải chờ sau này ta và A Đường song túc song phi 6 đã.”

“Song túc song phi? Ngươi có tin hay không ta hiện tại sẽ giết ngươi ngay lập tức!” Hoa Tương Dung đưa tay bóp cổ Ngọc Liên Hoàn.

“Làm đi!” Ngọc Liên Hoàn không hề sợ hãi mà ưỡn cổ lên.

Ầm một tiếng, cửa sổ trên đỉnh đầu mở ra, Đường Đa Lệnh đang ở trần, đôi mắt nhỏ trợn to, quát: “Hai người các ngươi đang làm gì đó?”

“A Đường! Hoa Tương Dung nhìn trộm ngươi tắm, bị ta bắt được! Hắn muốn giết người diệt khẩu đây này!” Ngọc Liên Hoàn hai tay rủ xuống, một dạng đáng thương muốn khoanh tay chịu chết.

Hoa Tương Dung đành phải hậm hực thả tay xuống, đồng thời thu lại ống nhỏ, “A Đường, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta cũng không phải chưa từng thấy ngươi tắm, nhìn lén làm chi chứ?”

“Vậy ngươi trốn dưới cửa của A Đường để làm gì?” Ngọc Liên Hoàn lập tức vạch ra sai lầm của hắn.

“Ta… Ta bị tiếng ca của A Đường hấp dẫn đến đây, muốn nghe thêm chút nữa, không nhịn được nên đành phải trốn dưới cửa thôi.” Hoa Tương Dung sắc mặt xấu hổ chuyển nhanh thành nụ cười quyến rũ.

Ngọc Liên Hoàn trợn trắng mắt. Hoa Tương Dung quá hèn hạ. Cái tiếng ca như cái chiêng hỏng của Đường Đa Lệnh vậy, không dọa người chạy mất đã là chuyện tốt, làm gì còn có chuyện hấp dẫn được người ta tới? Trừ phi không phải là người! Tuy biết rõ Hoa Tương Dung đang khoác lác, hắn cũng không chọc thủng cái da trâu này được.

“Ngươi nói thật?” Đường Đa Lệnh chính mình cũng không tin được. Y thích ca hát, thế mà hết lần này tới lần khác, ngũ âm đều không được đầy đủ, mỗi lần đi KTV gặp mặt Quyên Tử đều không cho y hát, sợ mất mặt trước bạn bè, cho nên y mới tập thành thói quen hát khi tắm.

“Đương nhiên là thật!” Hoa Tương Dung thần sắc nghiêm túc, “Ca dao của thế giới kia của ngươi có chút cổ quái, nhưng chú ý lắng nghe vẫn có vài phần thú vị hàm súc. Mà giọng hát của A Đường dù không thể nói là uyển chuyển êm tai, nhưng…” Hoa Tương Dung nghĩ một lát, “Phi thường trầm thấp khàn khàn, cũng có một loại thú vị hàm súc khác.”

“Ngươi nói giọng hát của ta có từ tính?” Đường Đa Lệnh lại tiếp tục trừng lớn mắt nhỏ.

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là có từ tính.” Hoa Tương Dung vẻ mặt tươi cười, kỳ thật hắn có biết từ tính là cái khỉ gì đâu. “A Ngọc, ngươi nói xem có đúng hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Ngọc Liên Hoàn ngoại trừ gật đầu còn có thể nói gì? Mù lòa cũng có thể thấy Đường Đa Lệnh phi thường hứng thú với hai chữ “Từ tính” kia.

“Ha ha, ta nói mà, dựa vào đâu mà của người khác thì kêu là giọng trầm thấp ấm áp, còn giọng ta thì gọi là cái chuông hư, nguyên lai là không thể coi Tri Âm và Bá Nhạc làm một được.7” Đường Đa Lệnh vui sướng, chưa mặc y phục chỉnh tề đã nhanh chóng mở hai cánh cửa lớn, “Vào đi, vào đi, cùng vào cả đi!”

“A, A Đường, ngươi mời chúng ta vào?” Ngọc Liên Hoàn cẩn thận hỏi.

“Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngươi không vào thì ta vào!” Hoa Tương Dung đẩy hắn ra, lách mình vào gian phòng, Ngọc Liên Hoàn nhanh chóng đi theo phía sau, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn cái tên độc xà này gây tai họa cho Đường Đa Lệnh.

Đường Đa Lệnh hiếm thấy mà nhiệt tình để hai người ngồi cạnh bàn, vào bếp lấy hai bầu rượu và vài phần ăn sáng, muốn hai người kia cùng hắn uống rượu.

“A Đường, ngươi muốn làm gì đây? Hơn nửa đêm còn uống rượu?” Hoa Tương Dung cũng có chút khẩn trương, Đường Đa Lệnh không phải là người mê rượu.

Đường Đa Lệnh hào sảng mà đưa một tay xuống, “Các người không hiểu rồi, ca hát nhất định phải uống rượu, uống mới hát tốt được.”

“A Đường, ngươi mời chúng ta tới hát?” Ngọc Liên Hoàn chưa bao giờ thấy qua kiểu mời như vậy, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.

Đường Đa Lệnh cười ha ha, “Các ngươi muốn hát cũng được, dù sao đêm nay ta nhất định phải hát cho đủ.” Khó có được tri âm có thể lý giải y như vậy, y đâu thể nào khó chịu mà chỉ hát một lần chứ?

“Nghe ngươi hát?” Ngọc Liên Hoàn u oán liếc Hoa Tương Dung, nếu không phải tại tên này nói lung tung, hắn có thể bị chịu tội thế này sao?

“Có thể được A Đường hát cho ta, thật sự là một hạnh phúc.” Hoa Tương Dung cũng tức giận trừng mắt nhìn cái liếc mắt của Ngọc Liên Hoàn, nếu không phải tên này đột nhiên tập kích, hắn có thể ăn nói lung tung được sao?

Đường Đa Lệnh dùng chén rượu kính trước một cái, sau đó nói: “Đáng tiếc tại đây không có thiết bị karaoke, có mấy bài ta không nhớ từ, có thể hát bao nhiêu sẽ hát bấy nhiêu, các ngươi không nên ghét bỏ nha.” Nói xong liền cao giọng hát.

Vừa mới bắt đầu Đường Đa Lệnh cũng hát vài bài vui tươi, như [Bọt nước nhiều đóa], [Đoàn tụ sum vầy], [Để cho chúng ta tạo nên hai mái chèo], [Chân tâm anh hùng] … Có thể do cảm giác say xâm nhập, tiếng ca của y cũng trở nên càng ngày càng thê lương.

“Sao vậy nhẫn tâm trách ngươi phạm vào sai, là ta cho ngươi tự do đã qua hỏa, cho ngươi càng tịch mịch, mới có thể lâm vào cảm tình vòng xoáy; sao vậy nhẫn tâm cho ngươi thụ tra tấn, là ta cho ngươi tự do đã qua hỏa, nếu như ngươi muốn phi, đau xót ta lưng (vác)…”

“Chuyện cũ trước kia thành Vân Yên tiêu tán tại lẫn nhau trước mắt, mà ngay cả đã từng nói qua gặp lại cũng nhìn không thấy ngươi có chút ai oán, cho của ta hết thảy, ngươi bất quá là tại qua loa, ngươi cười được càng ngây thơ ta sẽ yêu ngươi yêu được càng cuồng dã…”

“Nam nhân khóc đi khóc đi khóc đi không phải tội, cường thịnh trở lại người cũng có quyền lợi đi mỏi mệt, mỉm cười sau lưng nếu chỉ thừa tan nát cõi lòng, làm người làm gì cả kinh chật vật như vậy…”

“Ngươi có biết có loại dược nào có thể khiến giọng hát của một người trở nên tốt hơn hay không.” Hoa Tương Dung hỏi.

“… Ta biết rõ có một loại dược có thể biến thanh âm của một người từ có thành không.” Ngọc Liên Hoàn đáp.

“Ta là một cái tiểu tiểu Tiểu Tiểu Điểu, muốn phi nha lại thế nào cũng phi không cao, ta tìm tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm một cái ôn hòa ôm ấp hoài bão, yêu cầu như vậy không tính rất cao…”

“A Đường, ngươi hát hay lắm, uống thêm chén nữa đi.” Hoa Tương Dung hận không thể lập tức chuốc Đường Đa Lệnh ngã xuống đất, nhưng A Đường bình thường rất ít uống rượu này tối nay tửu lượng cực kì tốt.

Đường Đa Lệnh nhận chén rượu, không có lập tức uống, mà ôm cổ Hoa Tương Dung, khóc ròng nói: “A Hoa, ngươi nói tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Ta tuy kiếm không được nhiều tiền lắm, nhưng việc tay chân nào cũng làm hết, rửa chén cũng không nỡ để nàng rửa, so với bảo mẫu cũng còn hơn, nàng vì sao lại ghét bỏ ta?”

“A Đường, ngươi đang nói ai?”

Đường Đa Lệnh không trả lời, ngửa đầu uống hết rượu, hát tiếp: “Không tốn hương, không có cây cao, ta là một gốc cây không người nào biết cọng cỏ non… Không tốn hương, không có cây cao, ta là một gốc cây không người nào biết cọng cỏ non… Không tốn hương, không có…” Đường Đa Lệnh khó khăn lắm mới được thống khoái hát vang rốt cuộc không thể ngăn cản được sự ăn mòn của rượu, ngã xuống.
Bình Luận (0)
Comment